Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 5

25.

Bất thường, hôm nay cô thư ký say rượu –

Người đang được thảo luận đang đi không vững, đặc biệt nhìn giống như Nakahara Chuuya đang say rượu.

Vì vậy, nói...

Người có tư cách và lương tâm nhất, Dazai Osamu, tất nhiên là tiến lên đỡ cô, còn thư ký hôm nay lại không giống bình thường, dựa đầu vào vai Dazai, nói với giọng mà chỉ hai người họ mới nghe được, giọng nói nói.

"Ở đâu cũng thấy thầy... " Thầy là người tôi thương.

Trước khi Dazai Osamu hiểu câu này, thư ký đã được Shimazaki Fujimura đi ngang qua giúp đỡ, Shimazaki Fujimura nói với Dazai Osamu: "Tôi sẽ đưa thư ký trở lại văn phòng trước."

"Hãy để tôi làm điều đó..."

"À, tôi không sao đâu thầy Dazai, thầy đi về trước đi, lát nữa tôi đưa cho thầy một ít quần áo, để thầy Shimazaki ở đây đi, tôi muốn cùng thầy ấy nói chuyện."

Dazai Osamu gật đầu.

26.

"Cô quan tâm quá mức đến Dazai."

Trở lại phòng làm việc của thư ký, thư ký đang ngồi trong phòng làm việc quen thuộc của mình, người ngồi đối diện cô đã nhẫn tâm vạch ra bí mật mà cô vẫn giữ trong lòng.

"Phải, nhưng chỉ có thể như thế này, hôm nay tôi đã vượt qua..." Nhưng tôi không hối hận.

Đôi mắt của thư ký cực kỳ trong sáng, không còn chút dấu vết nào của người say xỉn vừa rồi.

"Dù sao thầy ấy cũng là kinh thiên động địa, tôi là mưa tháng tư trên mái hiên, chúng tôi giống như hai đường thẳng vĩnh viễn không gặp nhau, thầy ấy đối với tôi không có tình cảm, chỉ coi tôi là tiểu bối, cho nên tôi cũng không quá kỳ vọng vào điều này." Cô nhướng mày cười giải thích với người ngồi đối diện, lời nói tạm dừng, trong giọng nói mang theo một tia nghẹn ngào không dễ phát hiện, "Thầy ấy là một kẻ đầy mê hoặc trên thế giới đối với tôi. Tôi không phải là thuật giả kim, làm sao dám mơ mộng đến việc gặp thầy, vậy mà giờ đây tôi có thể gặp được, tôi đã rất hài lòng rồi... Thực sự ..."

Đôi mắt cô đượm buồn, cô thư ký không kìm được nước mắt, lấy tay lau nước mắt, tiếp tục nghẹn ngào nói.

Chà, tôi khá hài lòng...

Đôi mắt anh đầy buồn bã, và cô thư ký không kìm được nước mắt, cô đưa tay quệt nước mắt, nghẹn ngào nói tiếp.

"Cuối cùng tôi cũng hiểu câu 'nên anh lùi bước về sau để thấy em rõ hơn'."

"Và cô cũng nói tôi, phải không?"

Shimazaki Fujimura, người bị vạch trần tình cảm với Dazai một cách không thương tiếc, lại cực kỳ bình tĩnh: " Cô muốn làm gì hả?"

Thư ký xua tay: "Không có việc gì, thầy không cần làm như vậy, chỉ là tôi muốn nói rằng thư viện này có thể chứa đầy tình địch của thầy."

"Và tại sao chúng ta không hợp tác? Dù sao thì tôi cũng vô phương cứu chữa, giúp thầy một chút cũng được." Thư ký nhướng mày nói với Shimazaki Fujimura...

Fujimura Shimazaki: "Điều kiện."

Thư ký: "Không hổ danh là thầy Shimazaki, tôi không muốn gì cả. Tôi chỉ muốn một bản sao tất cả thông tin mà thầy có về thầy Dazai, bao gồm cả bản khảo sát riêng mà thầy đã làm cho Dazai. Đổi lại, tôi cũng có thể cung cấp cho thầy một vài bức ảnh của Dazai Osamu mặc quần áo phụ nữ."

Shimazaki Fujimura: Thỏa thuận.

27.

Sau cuộc trò chuyện, cô thư ký uống cạn chỗ thuốc ngâm trên bàn rồi vội vàng thu dọn quần áo đưa cho Dazai Osamu và chuẩn bị đi tìm Dazai.

"À, là thư ký." Dazai Osamu mở cửa, dựa vào khung cửa, uể oải nhìn cô thư ký đang cầm quần áo của mình.

Thư ký nhét đống quần áo trong tay vào người Dazai Osamu, xoay người rời đi, "Thầy Dazai, quần áo anh muốn đây, tôi còn có một số tài liệu cần xử lý, đi trước đây!"

Cùng ngày hôm đó, Dazai mặc bộ quần áo mới và đến quán ăn, và đi thẳng đến mục tiêu, cố tình phớt lờ những ánh mắt kỳ lạ trên đường đi.

"Dan! Odasaku! Ango! Nhìn quần áo mới của tôi này!"

Oda xoa đầu Dazai trong khi khen ngợi Dazai, "Ồ, thật tuyệt."

"Nhìn đi! Để tôi nói cho anh biết, Thư ký nhất định là fan của tôi! "

Ango cũng nhân cơ hội trêu Dazai Osamu, đặt cơm trước mặt Dazai Osamu để "ăn".

Dazai Osamu, người đang được Kazuo Dan cho ăn, đã không nhìn thấy ánh mắt của ba người thầm thảo luận với nhau.

Odasaku: Mùi hơi đắng trên người Dazai là của ai vậy?

Ango: Tôi không biết, có phải Dazai đã nhờ ai đó đánh dấu anh ấy không?

Dan: Tôi có một cảm giác mơ hồ rằng tôi muốn ám sát người này.

Ango: Tôi cũng muốn.

Oda: Đưa chúng tôi đi.

Dan: Tôi luôn cảm thấy rằng Dazai là một con thỏ trắng và một bầy sói xung quanh, và tôi muốn đánh dấu anh ấy...

Ango: Anh đã nói những điều tồi tệ gì vậy, Dan, mặc dù chúng tôi cũng muốn (đẩy kính).

Oda: Không ngờ hai anh lại là loại người này.

Ango: Anh có dám nói rằng anh không muốn?

Odasaku: Tôi không dám... Nếu đánh dấu, thì sẽ thụ thai, sau cùng, tôi sẽ có một Omega nếu đánh dấu cậu ấy. Tôi đã nghĩ về tên của đứa trẻ...

Ango: Gì thế!?? Odasaku ooc ghê vậy????

Dan: Không phải chúng ta đang thảo luận về việc mùi của ai đang dính trên người Dazai sao?

Ranpo, người cách bọn họ hai bàn, có một ánh mắt tinh tế và gõ ngón tay lên bàn một cách vô thức.

"Có rất nhiều người thèm muốn cậu?"

28.

Khi Lễ hội Qixi đến gần, thư ký đã đưa mọi người cùng nhau chơi trò chơi của các vị vua.

Cô vừa nhận được thẻ hai mắt sáng lên, nhướng mày, đột nhiên nở một nụ cười rạng rỡ, mọi người có mặt tại hiện trường khi nhìn thấy nụ cười này đều phải khóc thét lên, ai quen cô mới biết đứa trẻ này thích hành hạ người khác đến mức nào.

"Quyết định tốt √."

Cô gái ném quân vua lên bàn, khoanh tay chống cằm, cười tủm tỉm nhìn mọi người.

"Bây giờ xin mời số tám tỏ tình với số ba, số bảy hát một bài tình ca qua một bên, rồi đợi số tám tỏ tình xong, số bảy lại tỏ tình tiếp, không thể từ chối, chúng ta có thể học những bản tình ca ngay tại chỗ."

"Xác nhận sống sót qua."

Dazai Osamu: Số ba là tôi. (〒﹏〒)

Akutagawa Ryunosuke: Số bảy... Có phải tôi không?

Thư ký: Thật dễ thương khi xấu hổ, thầy Dazai! Đừng nói với giọng chất vấn! Akutagawa-sensei! Còn số tám thì sao?

Kikuchi Hiroshi: Là tôi...

Ohhhhhh!!!! Nó có phải là hình tam giác không?!

Vị 'vua' sau khi phân công liền nhìn mọi người sắc mặt khác nhau, trong lòng mang theo ý nghĩ đen tối 'ghen chung mới vui', cô tiếp tục nở nụ cười trên môi: "Hiện tại bắt đầu hành quyết đi."

Akutagawa Ryunosuke khẽ mỉm cười, liếc nhanh thư ký rồi nhanh chóng hát một bản tình ca.

"Chia tay nên đàng hoàng..."

"Khụ, thực xin lỗi." Ryunosuke Akutagawa hơi cúi người xin lỗi.

"苍々とした夜空の下

あなたが见てた 後ろ恋姿

时折见せる 无邪気な寝顔."

Kikuchi đột nhiên nở nụ cười, một loại rất khiêu khích, nắm lấy tay Dazai Osamu đặt ở trong lòng, "Gặp cậu là ngoài ý muốn, khiến tôi bất ngờ vui vẻ, như thể cả đời này trời quang mây tạnh, luôn gặp được may mắn, sống đến sông cạn đá mòn." cho đến cuộc đời này, sống với chính mình...

Đứa trẻ như thần không biết là mặt đỏ bừng vì nụ cười khiêu khích hay vì những lời yêu thương, chần chừ hồi lâu mới có thể thốt ra vài từ như "ừm" và "à".

Nguyên bản náo nhiệt gian phòng bởi vì lời 'tỏ tình' trở nên cực kỳ yên tĩnh, chỉ còn lại có giai điệu tình ca Akutagawa Ryunosuke hát, nhất định là đã hát quá lâu, hiện tại thanh âm của anh trở nên có chút khàn khàn, mang theo một loại không hiểu dịu dàng.

Nói thật, Akutagawa Ryunosuke cũng có chút ngây người, tiếp tục hát tình ca

"あたしが见(み)てた恋转 (こいしすが

どんなひとときもべべて"

Anh kéo Dazai Osamu ra khỏi tay Kikuchi Hiroshi, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mảnh khảnh trắng nõn của Dazai Osamu, anh ngừng hát, hít một hơi thật sâu, đôi mắt xanh phản chiếu bóng dáng của người đối diện.

"Nghe này, Dazai."

"Anh đã nhìn thấy dải ngân hà, nhưng anh chỉ yêu em như một vì sao. Cả cuộc đời còn lại, anh muốn cùng em bước đi mãi mãi."


29.

Ngay tại mọi người vừa định ngăn cản, thư ký đột nhiên vỗ tay, "Được, mọi người, bắt đầu vòng tiếp theo đi." Cuối cùng, còn không quên nhắc nhở "Thầy Akutagawa, nhớ buông tay ra, không thấy mặt thầy Dazai đang đỏ à?"

Như đã nói, vòng tiếp theo của trò chơi bắt đầu.

"Yo, là tôi đây." Oda Sakunosuke đưa ra tấm thẻ mà anh ấy vừa nhận được.

"Tôi không có yêu cầu gì, chỉ muốn xem số sáu và số chín ăn Pocky như thế nào thôi."

?!Quả nhiên là thầy Oda, không bài hát, không bom tấn, thư ký kinh ngạc nhìn Oda Sakunosuke, lại phát hiện khóe miệng mơ hồ có một tia nhếch mép, a! đây, đây là trả thù sao?

Thư ký cười nói: "Vậy anh xác định có thể sống."

Dazai Osamu: Tôi, Số sáu, Odasaku ╥﹏╥

Sakaguchi Ango: Số chín (giơ thẻ trên tay).

Thư ký yên lặng liếc nhìn Oda Sakunosuke, phát hiện khóe miệng của anh nhếch lên, cứng ngắc!

Thư ký: Hiểu rồi. Gặp đối thủ rồi. Xui rồi.

30.

Ango nắm lấy một đầu của Pocky, và ra hiệu cho Dazai nắm lấy đầu kia. Để giúp Dazai Osamu cầm dễ dàng hơn, anh hơi cúi đầu xuống.

Một khoảng cách rất tinh tế.

Ango nhìn Dazai cứ xích lại gần nhau vì cùng nhau ăn Pocky, mũi anh dường như tràn ngập mùi ngọt ngào của Dazai.

Pheromone của Dazai?

Anh mơ hồ nghĩ, nhìn đôi môi càng ngày càng gần, vừa hồng vừa mềm, không biết cắn vào sẽ có cảm giác gì.

Ango nghĩ nghĩ, nhưng cũng bắt đầu làm, Pocky ăn xong hơi hơi cúi đầu, cắn môi Dazai, trong góc nhìn của người khác, ăn Pocky sau khi vô ý chạm vào môi, Dazai không thể tin được. Với đôi mắt mở to. Ango gợi lên một nụ cười.

Cảm ơn anh, Odasaku.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro