Chapter 4
19.
"Làm ơn! Xin hãy đưa nhà thơ Kusano Shinpei trở lại!"
Cô gái chắp tay, cúi xuống cầu xin Dazai Osamu và Nakahara Chuuya ở phía đối diện.
"À, thư ký, chúng ta sẽ cố gắng hết sức, nhưng..." Dazai Osamu bước tới đỡ cô thư ký dậy, chớp chớp đôi mắt lấp lánh có chút bối rối. "Chỉ là cô xác định tôi và Chuuya sẽ đi cùng nhau?"
"Phải... Bởi vì những giáo viên khác có thể vào nên tôi đi giấu sách..." Người thư ký dùng ngón tay gãi má, và nhìn Dazai với vẻ bối rối. "Như vậy, chỉ có thầy cùng Chuuya là đi được thôi."
Anh lùi lại một bước "À, vậy thì chúng ta đi..."
Nakahara Chuuya ở bên cạnh im lặng kéo Dazai Osamu đi, một lúc sau trong hành lang vang lên tiếng nói chuyện.
"Tên Đào Hoa khốn kiếp, nhanh lên, anh làm chậm trễ thời gian tôi uống rượu."
"Tôi xin lỗi Chuuya! Vậy thì nhanh lên nào!"
"Ờ hừ."
Thư ký còn ở trong phòng thư ký, tay phải chống cằm, tay trái gõ gõ mặt bàn, ngơ ngác nhìn phía trước. Cô luôn cảm thấy như mình đã quên điều gì đó, nó là gì nhỉ.
Đột nhiên, trong lòng chợt lóe lên, thư ký đột nhiên đứng lên, hai mắt mở to, một tay nắm chặt, một tay che mặt, ngữ khí thê lương nói:
"A, hết rồi, hết rồi, hết rồi, hết rồi, là thời kỳ mẫn cảm của thầy Chuuya..., ahhhhh, thầy Dazai, tôi có lỗi với thầy..."
"Không, tôi phải cầu nguyện rằng giai thời kỳ mãn cảm của thầy Chuuya sẽ không xuất hiện trong trận chiến."
Thư ký đi đến cửa phòng Nakahara Chuuya chắp tay và cúi đầu trước cửa.
Bằng cách này, một lá cờ kỳ diệu đã được thiết lập lại.
20.
Cờ được biết là dễ dàng gãy.
Đúng như dự đoán, thời kỳ mẫn cảm của Nakahara Chuuya bùng phát trong trận chiến.
Mùi vodka bốc ra trong trận chiến làm Dazai Osamu khó chịu.
Khi đó, họ đang đánh nhau dữ dội, và pheromone bất ngờ bùng lên khiến cả hai mất cảnh giác. Nakahara Chuuya cũng hơi mất tập trung và suýt bị kẻ ăn mòn đánh trúng. Dazai Osamu nhanh chóng đỡ đòn.
"Này! Chuuya! Dậy đi!"
"Đừng có ồn ào nữa, đồ khốn!"
Tệ thật rồi, Nakahara Chuuya thầm nghĩ, trong không khí thoang thoảng có mùi ngọt ngào.
Anh ấy biết rằng đó là đặc điểm sẽ khiến Dazai Osamu trở thành một Omega.
Chuuya nói với Dazai Osamu: "Lại đây, tên khốn đào hoa."
Dazai Osamu ngoan ngoãn đi qua.
Nakahara Chuuya nắm lấy cà vạt của Dazai và ôm Dazai vào lòng, cúi đầu tiến đến gáy Dazai, xoa nhẹ nó, và hít một hơi thật sâu mùi pheromone của Dazai.
– Thật ngọt ngào, thật xứng đáng cho một tên khốn đào hoa.
Nakahara Chuuya tựa đầu vào vai Dazai Osamu, nhưng đó chỉ là thoáng chốc, nhanh đến mức có người còn tưởng là ảo ảnh.
Nakahara Chuuya lùi lại một bước.
"Chúng ta có một cuộc chiến nhanh chóng, pheromone của anh chỉ có thể kéo dài cho tôi một lúc."
"Đã hiểu."
21.
Giải quyết xong.
Ngay khi họ bước ra khỏi cuốn sách, họ đã bắt gặp thư ký đang đợi ở đó với thuốc ức chế trên tay tiêm cho từng người một.
Nakahara Chuuya chắc chắn không nhìn nhầm, có một tia hạnh phúc hiện lên trên khuôn mặt của thư ký.
Anh ấy có chút hoài nghi, tính tình của mình đâu tốt như vậy? Thư ký đang nghi ngờ về độ khó của thử thách ấy hả??
Chà, nếu nó không phải vì cuộc chiến. Có lẽ anh sẽ thực sự đớp Dazai...
Nghĩ đến lúc đó Dazai Osamu đỏ mặt, Chuuya khẽ cười.
22.
Lần này chiến đấu cùng với Kazuo Ozaki.
??À cái này, tôi thật may mắn!!!
Dazai Osamu thở dài trong lòng, nhưng cũng không quên tấn công kẻ thù bằng vũ khí trên tay.
"Đừng bất cẩn." Ozaki hướng dẫn.
Ngay khi họ đang chiến đấu không chút chậm trễ, Ozaki nghe thấy giọng nói cảnh báo của Dazai.
"Cẩn thận – !!"
Dazai Osamu, yếu đuối.
Ozaki Kouyou nhìn thấy rõ ràng, đó là máu...
Anh đỡ lấy Dazai sắp ngã xuống, không khỏi nhìn vết máu trên người mình và Dazai.
Chói mắt. Đây là suy nghĩ bên trong của Ozaki.
Anh nhắm mắt rồi lại mở ra. Đầy dửng dưng và nghiêm túc.
"Vù – " là âm thanh của một mũi tên xuyên qua máu thịt.
Đó là sự trừng phạt của vị thần đang nổi giận.
Người mà các vị thần muốn bảo vệ không thể di chuyển, giống như một con rồng có vảy ngược.
Chạm vào sẽ tức giận.
23.
Dazai Osamu lại bước vào bệnh xá một cách đầy vinh dự.
Mặt bác sĩ Mori tối sầm lại khi nhìn thấy vết thương của Dazai Osamu. Quá lộn xộn.
"Thưa thầy, thầy Dazai không sao. Anh vất vả rồi, về nghỉ ngơi trước đi. Khi thầy Dazai tỉnh lại, tôi sẽ thông báo cho tất cả các giáo viên." Thư ký canh gác ở cửa, cô ấy dừng lại và tiếp tục, "Nếu thầy không quay lại, thầy Dazai sẽ tự trách mình một lần nữa khi thức dậy. Không ai muốn nhìn thấy loại kết quả này xảy ra chứ."
Chắc chắn rồi, Dazai Osamu là một lí do rất dễ sử dụng. Khi thư ký nhìn Kazuo Ozaki ngoan ngoãn quay trở lại, cô đã nghĩ ra điều này.
"Ông Mori, thầy Dazai, tôi xin phép về trước, tôi cần quay lại xử lý vấn đề khác." Thư ký nói với bác sĩ Mori đang ngồi bên cạnh và không biết ông đang viết gì.
"Được rồi, để đó cho tôi."
"Cảm ơn, cảm ơn!" Thư ký vội vàng trở về phòng của mình.
Bác sĩ Mori bước đến giường của Dazai Osamu.
Nhìn thấy Dazai Osamu cau mày trong giấc ngủ, nhẹ đưa tay vuốt lông mày và hôn lên trán Dazai.
"Chúc ngủ ngon, chàng trai thân yêu của tôi, cậu phải có một giấc mơ đẹp."
24.
Sáng hôm sau, Sato Haruo đến gặp người đệ tử khiến bản thân luôn lo lắng.
Sắc mặt anh hơi tái nhợt, nhưng dường như không có vấn đề gì lớn. Haruo nghĩ vậy.
"Thầy Haruo!" Dazai chào Haruo ở cửa.
Sato Haruo ngồi bên cạnh giường của Dazai, đặt hộp cơm trưa trên bàn cạnh giường ngủ và đáp "Ừ."
"Cậu cảm thấy thế nào?"
"Mọi thứ đều ổn! Thứ mà thầy Haruo mang đến, nó có mùi rất tuyệt."
"Cháo cua thêm thịt."
"?!!!"
"Muốn ăn?"
"Muốn!!!"
Sato Haruo lấy cháo trắng trong hộp cơm ra, từng thìa đút cho Dazai Osamu, Dazai lúc đầu có chút ngượng ngùng, nhưng về sau cũng dần quen.
Haruo nhìn Dazai ăn món ăn yêu thích của mình rồi hạnh phúc như một đứa trẻ.
Thầy nghĩ trong cơn mê.
Cậu ấy dường như đã lớn, nhưng tâm hồn thì không.
Dường như có điều gì đó đang dần thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro