Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37

Góc của tôi, đứa dịch.

Mạn phép tâm sự một chút.

— Chương này sẽ có những từ tiếng Trung, những chương khác thì tôi không biết vì tôi chưa đi sâu để dịch. :'(((

— Tôi không biết giải thích như thế nào nên mọi người phải linh hoạt lên nhé <3
Những từ tiếng Trung sẽ có những dấu hiệu khác nhau để mọi người phân biệt và so sánh.

   Tiếng Việt ở trên
【 Tiếng Trung ở dưới và được đặt trong dấu này ⤑】

➻ Còn việc tại sao phải có tiếng Trung thì phải đọc mới biết được ;))

Ai thắc mắc ở đâu thì cứ bình luận ở đoạn đó rồi tôi giải thích, đừng ngại. Một là tôi giải thích với bạn, hai là tôi cũng không hiểu với bạn :'). Nói chung là tôi không uy tín chút nào, huhu :')

Tiện thể tôi cũng nhắc luôn. Đây là hàng fan làm, sẽ có những sự kiện, đặc điểm không đúng với novel. Mọi người đọc để giải trí thôi nhé, đừng đọc xong rồi nghĩ đây là novel.
Không có đâu.


Dưới đây là lời của tác giả:


Hết.
___________________

[Chiếc xe do tôi điều khiển chạy lảo đảo trên đường núi trải nhựa và dừng lại gần đích đến.

Đây là một con đường núi ở nông thôn. Người đàn ông tên N – kẻ thô lỗ đã xâm chiếm miệng tôi theo địa điểm anh ấy rời đi, chúng tôi đã đến được lưng chừng ngọn núi bên ngoài thành phố.

Cây thường xanh và cây sồi tạo thành mái nhà tự nhiên trên cao. Vì gần đây trời mưa nên đường núi gồ ghề khắp nơi đều lầy lội. Đương nhiên, xung quanh không có sự hiện diện của con người, nhưng thông qua quá trình quét, tôi biết được rằng có vô số côn trùng nhỏ đang theo dõi ở đây.

Tôi nhặt những quả cây rơi xuống đất, dùng ngón tay lau sạch và ăn chỉ bằng một miếng. Nó rất là ngon. Nhìn thấy cảnh này, anh Chuuya phát ra một âm thanh ghê tởm như "Ồ...".

Đi phía sau chúng tôi vài bước, cậu Shirase nói: "Tôi phản đối. Tôi hoàn toàn phản đối. Tôi sẽ quay lại. Ở nơi này chẳng có gì cả."

Không biết đã nghe những lời đó bao nhiêu lần, tôi quay đầu lại.

"Đi bộ chân tôi mỏi rồi, tôi mệt rồi, không muốn đi nữa. Tôi hỏi anh, anh máy móc người Anh Quốc, anh có thể cõng tôi được không?"

Tôi và anh Chuuya nhìn nhau khó hiểu.]

"Kẻ vô lễ đã xâm chiếm cái miệng của tôi."

Khi lời nói của Adam vang lên, mọi người vẫn đang thảo luận về cốt truyện trong rạp đều rơi vào sự im lặng kỳ lạ.

Trong câu này, mỗi từ riêng lẻ đều ổn, nhưng khi gộp lại thì chúng trở thành thứ gì đó có sức sát thương như một quả bom.

Adam?! Anh đang nói về cái gì vậy?! Đừng nói những lời dễ bị hiểu lầm một cách nghiêm túc như vậy?!

Trước khi họ có thể phục hồi sau những lời nói kỳ lạ và khó hiểu này, họ đã nhìn thấy Adam đang nhặt trái cây rơi trên cây và "tách" một tiếng lớn.

Tôi có nên nói đó đúng là phong cách của anh không?




["Cậu có thể tự mình quay về, Shirase." Anh Chuuya khiêu khích nói.

"Trở về? Tôi không muốn! Bảo vệ tôi là nghĩa vụ của cậu! Tôi sẽ không bao giờ rời đi!"

Anh Chuuya quay về phía trước và gãi đầu mệt mỏi. "Đó thực sự là... Một gánh nặng lớn."

"Hả? Này, Chuuya, cậu có thể nói với giọng điệu này được không? Cậu nghĩ tôi là ai? Tôi là ân nhân đã cứu cậu, người không có trí nhớ cũng như nơi ở sao?"

Cậu Shirase nói, lông mày nhướng lên xuống linh hoạt.

Vẻ mặt của Chuuya lúc đó rất khó diễn tả.

Để minh họa bằng một ẩn dụ: "Nếu tôi có một cái búa, tôi sẽ đập nát đầu người kia, nhưng tôi không có, và tôi cũng không muốn dùng tay trần đánh người kia." Đây là cách diễn đạt của một người.

Đó là một biểu cảm tuyệt vời nên tôi dùng máy ảnh chụp lại cảnh đó và lưu vào vùng bộ nhớ có nhãn "Ưa thích".

Anh Chuuya thở dài và nói: "Được rồi. Cậu có thể đi theo tôi. Vì vậy, hãy im lặng một lúc."

"Thấy chưa? Tôi luôn thắng khi nói chuyện với Chuuya. Tôi là vua!"

Có thể nghe thấy anh Chuuya thì thầm "Tôi sẽ đánh bại cậu...". Sẽ tốt hơn nếu nói rằng ngay cả anh Chuuya, một thành viên ưu tú của một tổ chức tội phạm, cũng sẽ phải nói những lời đó với giọng trầm đến mức bản thân cũng không thể nghe thấy trong hoàn cảnh như vậy. Tôi thấy điều này rất thú vị.]


Cách họ hòa hợp với nhau thực sự là... người này dám nói người kia có thể chịu đựng được. Mọi người đều cười và lắc đầu.

"Ồ."

Chuuya đột nhiên nghe thấy Dazai ở bên cạnh mình phát ra âm thanh không rõ. Thói quen của người cộng sự trong nhiều năm cho phép hắn hiểu được ý định của ai đó mà không cần nhìn vào biểu hiện của đối phương. Nhưng cảm xúc lần này... thực ra là có chút phấn khích, vui mừng bất ngờ.

Sự thể hiện cảm xúc rõ ràng và hiếm hoi này thực sự rất hiếm đối với Dazai. Nakahara Chuuya đang suy nghĩ thì quay đầu lại nhìn một con cá thu nào đó.

Hắn thực sự không quan tâm hay tò mò, hắn chỉ hỏi thăm thôi. Thực sự đấy, nhân tiện hỏi thôi.

"Chuyện gì vậy?"

"Ồ, ra là vậy." Dazai chớp mắt, như thể anh đang cố gắng hết sức để nhịn cười, nhưng cảm giác háo hức tột độ không khỏi ùa về phía anh, "Anh có thông tin liên lạc của Adam không?"

Thật sự khó có thể cưỡng lại việc bị nhìn bởi đôi mắt lấp lánh này. Nhưng Chuuya là ai? Sau nhiều năm đấu trí và dũng cảm với Dazai Osamu, hắn vẫn có thể cãi nhau với anh mọi lúc, mọi nơi, bất kể tình huống nào, như thể không có người nào khác ở xung quanh.

Ngọn đèn cảnh báo cá thu trong lòng Nakahara Chuuya bắt đầu nhấp nháy điên cuồng. Sau đó hắn trả lời một cách bình tĩnh nhất có thể, "Anh muốn thông tin liên lạc của Adam để làm gì?"

"Vừa rồi không phải là xuất hiện trên màn hình hả? Adam, anh ấy đã lưu rất nhiều bức ảnh về biểu cảm của anh." Dazai nở một nụ cười trẻ con, xấu xa – đó là trò đùa mà Nakahara Chuuya từng rất quen thuộc, trò biểu lộ của tên khốn cá thu.

Sau đó hắn nhìn thấy Dazai đang đến gần và nghe thấy lời thì thầm nhẹ nhàng của anh. "Bộ truyện 《Tuần này Chuuya không chịu thừa nhận thất bại》 của tôi đã bị đình chỉ từ lâu vì không có tài liệu."

Của tôi, 《Tuần này Chuuya không chịu thừa nhận thất bại》.

Chuuya, của tôi, không chịu thừa nhận thất bại trong tuần này.

【“我的《本周不服输的中也》可是因为 没素材停更了很久呢。”

我的,《本周不服输的中也》。

我的, 本周不服输的, 中也。】

Người nói cố ý, người nghe vô ý - vào lúc này, tình thế đột nhiên đảo ngược.

Dazai lên tiếng không nhận ra rằng bản thân câu nói đó có thể được đọc theo hai cách, tương ứng với hai ý nghĩa hoàn toàn khác nhau. Tuy nhiên, khi Nakahara Chuuya nghe thấy những lời đó, hắn gần như nghĩ đến điều gì khác vào lúc đó.

Cái gì vậy, tôi có bị nhiễm cá thu không?

Nakahara Chuuya lắc đầu.

Tên khốn Dazai! Nếu tôi tiếp tục tin vào những điều vô nghĩa của anh, tôi sẽ không được gọi là Nakahara Chuuya!

[Trong khi nói chuyện và đi bộ, cuối cùng chúng tôi cũng đến được cơ sở đích. "Ngay chỗ này."

Đó là một nhà kho.

Một tòa nhà bằng gỗ dùng để cất giữ thiết bị săn bắn hoặc nông cụ trên núi. Nhưng tiền đề là nó có thể được gọi là một tòa nhà.

Một nửa bức tường của nhà kho đã mục nát và bong tróc, nhìn từ bên ngoài gần như có thể nhìn thấy toàn bộ bên trong. Mái tranh đã trải qua mưa gió lâu ngày, cơ bản đã trơ trụi. Ngay cả những cây cột chống đỡ nhà kho cũng bị nghi ngờ là gỗ mục nát, sẫm màu đã được sử dụng từ thời kỳ đồ đá cũ. Khắp nơi đều có những lỗ nhỏ do côn trùng tạo ra.

Trong nhà kho, những chiếc xe đẩy bị rơi một bên bánh xe, những hàng rào lưới rách nát, những bao phân bón rách nát và nhiều vật dụng khác lộ ra ngoài.

"Đây là nơi nào?" Cậu Shirase thất vọng nói: "Nơi này bị bỏ hoang từ đời nào rồi?!"

"Không, đúng là nơi đây, không có gì sai cả."

Tôi đưa tay ra và loại bỏ một tấm adze treo trên tường. Phần tay cầm đã mục nát và gãy giữa chừng. Máy này sử dụng máy quét để quét bên trong kho và đưa tấm adze vào khoảng trống trên sàn.

Trong khi xác nhận việc chạm vào, anh ấy hạ thanh adze về phía mình, tạo ra một tiếng tách kim loại. Sàn nhà bắt đầu dốc xuống.]

"Vậy... hoang tàn..." Atsushi lẩm bẩm.

Thực ra, nói nó hoang tàn sẽ là nói nhẹ nhàng. Cảnh tượng này tựa như đã bị phong hóa nhiều năm, hiếm khi Shirase nói ra điều khiến tất cả bọn họ đồng tình, nơi này quả thực chỉ là một đống đổ nát.

"Vậy tại sao N lại hẹn gặp ở cái nơi chết tiệt này?" Tachihara Michizou hoài nghi hỏi.

"Có giống như trong phim không? Có lối đi bí mật nào đó dẫn xuống lòng đất hay gì đó không?" Naomi, vẫn còn là học sinh cấp ba, trả lời rất hiểu ý.

Kết quả là sàn thực sự bắt đầu nghiêng do cơ chế này.

Mặc dù những người có mặt đều là những người có năng lực đặc biệt, nhưng ngoại trừ những vụ án và trận chiến thường ngày xảy ra với họ, họ không có cơ hội biết hay tiếp xúc với thí nghiệm bí mật này của quân đội. Quả thực chỉ có một số ít người có thân phận đặc biệt như Nakahara Chuuya, trọng lực viên của Port Mafia.

Vì vậy, bọn họ khó tránh khỏi có chút tò mò đối với căn cứ quân sự thí nghiệm vốn chỉ được truyền miệng đồn thổi này, đây cũng là bản tính của con người.

["Ối!"

Các bức tường bên ngoài của nhà kho bị bỏ lại, sàn nhà bắt đầu trượt và chìm. Khung cảnh con đường núi biến mất từ trên cao. Thay vào đó, một bức tường bê tông đen với những đường ray dần dần hiện lên trước mặt.

Bản thân sàn nhà kho là thang máy nối với lòng đất.

Trên tường, đèn báo màu đỏ phản chiếu trục truyền động nâng sáng lên đều đặn. Ánh sáng đỏ liếm vào một bên mặt chúng tôi với tần số cố định.

"Không tệ." Cậu Shirase trông có vẻ sốc, chậm rãi nói với nụ cười trẻ con, "Nó giống như một cuộc phiêu lưu vậy."

Tôi hiểu rồi. Đây là cuộc phiêu lưu.

Phiêu lưu là chủ đề chính của phim màn ảnh rộng. Thính giác là thứ có thể khiến trái tim bất cứ ai rung động. Tôi nhảy dựng lên và giơ nằm đấm lên, hét lên "Yah ho–!"

Tôi cũng ngày càng giống con người hơn.

Anh Chuuya nhìn tôi với ánh mắt kinh tởm.]

"Anh Adam thực sự bị ám ảnh bởi việc trở nên giống một con người." Atsushi gãi đầu và mỉm cười nhẹ nhàng.

Akutagawa che miệng ho khan hai tiếng, nghe được người hổ nói như vậy, hắn cũng không có ý định phản bác. Hắn chỉ nhìn Adam đang phấn khích trên màn hình, như thể đang nhìn xuyên qua bản thân.

"Có lẽ việc trở nên giống một con người là ý nghĩa cho sự tồn tại của anh ấy - giống như bên dưới." Hắn thì thầm với chính mình.

Một chàng trai luôn làm việc chăm chỉ và theo đuổi mục tiêu của mình...

[Tiếng động cơ lớn dừng lại và chúng tôi bước ra khỏi thang máy.

Sau khi đi xuống, phía trước là một hành lang tối tăm. Trên bức tường màu xám có sơn những đường ca rô màu vàng và đen để tránh va chạm. Chúng tôi tiến về phía trước dọc theo con đường thẳng tắp như lời mời gọi đến bóng tối của vực sâu.

Một ngọn đèn sàn yếu ớt chiếu sáng khuôn mặt chúng tôi từ bên dưới. Để xác nhận, tôi phát tín hiệu mã PIN chuyển tiếp và vài giây sau, hệ thống cơ sở sẽ gửi phản hồi mã PIN. Chúng tôi đã đi đúng hướng.

Rẽ phải từ hành lang và tiếp tục đi về phía trước, sau khi vượt qua hai bức tường lửa, một không gian ngầm giống như một hội trường hiện ra.

Sâu trong không gian rộng như sân tennis là một bức tường chắn chống cháy và chống trộm khổng lồ, phía trước có một phòng trực nhỏ của lính canh. Có hai người lính có vũ trang ở ngoài phòng trực, đang nhìn chúng tôi.

Chẳng có gì trong mắt họ cả. Biểu hiện của họ, tính cách cá nhân, họ không nhìn vào bất cứ điều gì, thậm chí không nghĩ tới điều gì. Những gì phản ánh trong mắt họ là hiện tại có "ba kẻ khả nghi".

"Dừng lại."

Người bảo vệ gần nhất nói thẳng thừng bằng giọng vô cảm.]

An ninh được thắt chặt, các bức tường, hành lang, đèn chiếu sáng và thậm chí cả lính canh đều có kết cấu lạnh lẽo của phòng thí nghiệm.

Dù có tô điểm đến đâu, dù có được cho là chiến thắng đến đâu thì cũng không thể che giấu sự thật rằng những thí nghiệm bất hợp pháp đang được tiến hành ở đây và không thể được công chúng chấp nhận. Vì thế việc canh gác nghiêm ngặt là điều bình thường.

Sức mạnh nhân tạo, thí nghiệm trên người, thần nhân tạo.

【 人造异能,人体实验,人造神明。】

Ba ký tự "人" giống hệt nhau rõ ràng tương ứng đại diện cho ba danh tính của người thực hiện, người nhận và người đạt được.

Đây là thứ mà phòng thí nghiệm này, nơi vẫn chưa bị phá hủy hoàn toàn ngay cả sau vụ nổ do cơn thịnh nộ của [Aharabaki] gây ra, đang nghiên cứu.

[Chuuya đứng trước khẩu súng và nói với giọng bình tĩnh như thể khẩu súng không tồn tại: "Chúng tôi có một cuộc hẹn. Hãy để chúng tôi đi qua nó."

Lính canh nhìn về phía sau, những lính canh khác trong phòng trực khẽ gật đầu: "Tôi đã nghe nói rồi. Nhưng đây là cơ sở bí mật quan trọng, trước khi vào phải kiểm tra đồ dùng cá nhân và xét nghiệm máu."

"Xét nghiệm máu?" Anh Chuuya nhướng mày, "Tại sao?"

"Cậu thậm chí còn không biết đây là cơ sở gì sao?" Người bảo vệ khinh thường thở dài: "Thật đáng thương."

"Anh nói gì vậy! Anh nghĩ tôi là ai... Um-um."

"Chắc mọi người đều biết anh là ai. Vậy nên tốt nhất là giữ im lặng." Tôi chặn miệng cậu Shirase đang muốn phản bác lại.

Chúng tôi đã kiểm tra đồ đạc và lấy máu.

Người lính canh cầm một dụng cụ lấy máu hình hộp và ấn nó vào cổ tay anh Chuuya. Anh Chuuya lấy máu mà không nói một lời.

Với âm thanh áp suất âm của không khí được giải phóng, máu đã được thu thập. Không có sự thay đổi đặc biệt nào trong biểu hiện của anh ấy.

Máu cũng được thu thập từ cổ tay của cậu Shirase. "Đau! Ôi, đau quá! Anh đang đùa tôi à? Nếu đau thì cứ nói với tôi là đau ngay từ đầu đi!" Cậu ấy làm một biểu cảm cường điệu vì sợ đau.]



"Tại sao cần thu thập máu?" Tsujimura kỳ lạ cau mày. Việc kiểm tra đồ dùng cá nhân là điều dễ hiểu, nhưng việc yêu cầu thứ gì đó nhạy cảm như máu - đặc biệt là khi đối phương cũng biết danh tính của Nakahara Chuuya thì hơi kỳ lạ.

"Tình hình có thể thay đổi bất cứ lúc nào." Sakaguchi Ango hạ giọng và trả lời câu hỏi của cô. "Họ quá thụ động và quá chủ động."

Tsujimura sửng sốt và hiểu được ý nghĩa trong lời nói của cấp trên.

Họ luôn tìm kiếm mục đích của Verlaine và rất cố gắng ngăn chặn các đòn tấn công của anh ta, tuy nhiên, dù họ có phòng thủ thế nào thì Verlaine vẫn luôn là người áp đảo.

Đến nay, họ nghe theo gợi ý của N và chọn đến đây để gặp N. Có vẻ như Chuuya, Adam và Shirase đã chủ động nhưng thực ra N mới là người có lợi thế khi đưa họ đến đây và lên kế hoạch cho cuộc gặp gỡ của họ ở đây.

Tuy nhiên, muốn biết sự thật thì phải đến – N đã lợi dụng điều này.

[Tiếp theo, máu được lấy từ cổ tay của tôi. Âm thanh của áp suất không khí. Mũi kim bị gãy.

"..." Tôi bắt gặp ánh mắt của người bảo vệ.

Tôi không nói nên lời. Người bảo vệ cầm dụng cụ lấy máu không nói nên lời.

Lính canh đã dùng một dụng cụ dự phòng vén quần áo của tôi lên và đâm vào chân, cổ và thắt lưng. Tất cả kim đều bị vỡ.

Dần dần, phía trước phòng làm nhiệm vụ trở nên náo loạn. "Mang dao tới!", "Chúng ta dùng cưa!" Số lượng người dần dần tăng lên. Tất cả lính canh được huy động để lấy máu. Tất cả hóa thành hư không.

Các lính canh bất lực và thở hổn hển khi nhìn vào tôi. Tôi đứng thẳng với vẻ mặt vô cảm, vẫn chờ máu chảy ra.

Sự im lặng bí ẩn.

Tôi kéo dài đầu đến mức có thể nhìn thấy cơ cấu kết nối bên trong đầu. Sau đó di chuyển mặt qua lại và bắt đầu bước đi: "Tôi là chim bồ câu."

"Ối!" Đám lính canh sợ hãi lùi lại.

"Đừng dọa người!" Anh Chuuya vỗ vào gáy tôi.

Cuối cùng, sau khi hỏi trụ sở an ninh, tôi đã được đi qua mà không cần lấy máu.]





Cơ thể của anh ấy được làm bằng chất liệu gì? Tachihara Michizou, người có khả năng điều khiển kim loại, trong lòng thầm tò mò. Nó trông rất mạnh mẽ, tôi muốn thử nó với anh ấy.

"Toàn bộ cơ thể được làm bằng kim loại với độ cứng như thế này và kết quả sẽ như nhau cho dù đâm vào đâu." Atsushi nhìn những người bảo vệ trên màn hình đang gãi đầu và cố gắng đâm kim từ nhiều nơi khác nhau.

Yosano Akiko mỉm cười trả lời: "Nhưng họ không biết Adam là một chiếc máy tính. Dù sao thì anh ấy trông giống người thật."

Khi Adam quay đầu 180° và toàn bộ hướng đầu thay đổi, ngay cả những người đã từng nhìn thấy nó một lần cũng phải giật mình trước chuyển động đột ngột này.

Đừng nói đến một người bảo vệ chưa bao giờ nhìn thấy đầu óc người bình thường quay cuồng. Điều này có lẽ sẽ để lại bóng tối tâm lý phải không?

"Tôi không ngạc nhiên đâu." Tanizaki lẩm bẩm.

Đức Chúa Trời vận hành Adam liên tục vô tận.



[Được dẫn đầu bởi những người bảo vệ, chúng tôi tiến sâu hơn vào cơ sở.

Nội thất của cơ sở này không có gì nổi bật một cách đáng ngạc nhiên. Chỉ có một hành lang màu trắng, hai bên hành lang có mười hai cánh cửa không đánh số, cuối hành lang rẽ qua vẫn là một hành lang, hai bên có mười hai cánh cửa, đại khái là vậy. Phải nói rằng, điều này không có gì đáng ngạc nhiên; điều này được thiết kế có chủ đích để gây khó khăn cho những kẻ xâm nhập trong việc tìm kiếm cơ sở mục tiêu. Các hành lang có nhiều góc để tránh bị bắn vào vực sâu khi đấu súng.

Nói cách khác, ở đây có rất nhiều thứ mà bạn không muốn bị kẻ xâm nhập đánh cắp, và đó là một cơ sở bí mật.

Người bảo vệ đang vận hành một thiết bị đầu cuối ở cuối hành lang, và rào chắn trông giống như một bức tường mở ra, cho phép anh ấy tiến sâu hơn.

Phòng sâu là khu vực nghiên cứu. Phân vùng rất rộng.

Mật độ dân số tăng đột ngột. Các nhà nghiên cứu mặc đồ trắng vội vã chạy qua các hành lang. Những người đang thảo luận với đồng nghiệp, những người vừa mới ngủ dậy và đang dụi mắt, những người đang vội lau sạch cà phê đổ trên bộ quần áo trắng của mình, dường như họ đã thức trắng ba ngày ba đêm.

Các tổ chức quân sự, cảnh sát và tội phạm đều có những đặc điểm riêng trên khắp thế giới, nhưng các tổ chức như viện nghiên cứu đều giống nhau ở mọi nơi trên thế giới. Không có nhiều thay đổi ở Anh Quốc và ở đây. Vì hầu hết các nhà nghiên cứu đều sống trong cơ sở này nên bầu không khí thoải mái dường như bao quanh họ bất kể nghiên cứu là gì.

Chúng tôi nhìn ra khung cảnh trong khi những người bảo vệ phía sau chĩa súng thúc giục chúng tôi.

"Đừng dừng lại. Đừng nhìn chằm chằm. Không mấy ai được mời mà quan tâm đến những thứ này đâu."

"Ừ, sao anh lại không được mời nhỉ..." Cậu Shirase lớn tiếng phàn nàn.]

Các nhà nghiên cứu trong bộ đồ trắng trên màn hình trông giống như những người làm thêm giờ thức khuya. Họ đều bận rộn như nhau và thức từ sáng đến tối.

Tuy nhiên, đúng như Adam nghĩ, bầu không khí không hề lo lắng, thậm chí có thể gọi là nhàn nhã. Mỗi người trong số họ ở đây để thực hiện các thí nghiệm và nghiên cứu những thứ mà họ muốn đạt được kết quả.

Nếu không phải ngoài màn ảnh, họ đã biết đây là những nhà nghiên cứu đã tạo ra [Aharabaki] và tiến hành thí nghiệm trên người, nếu không phải nghiên cứu của họ quá thiếu tôn trọng đạo đức con người, họ thực sự sẽ là những người rất đáng kính trọng.

Nhưng không có nếu.



[Tôi thu thập dữ liệu một cách thận trọng. Một vài điều đã trở nên rõ ràng.

Đây là bộ phận của Quân đội chuyên nghiên cứu về dị năng lực đã tồn tại từ trước cuộc chiến tranh vừa qua. Điều này được hiểu bằng cách phân tích cuộc trò chuyện của những người đi ngang qua. Mặc dù tôi muốn có được thông tin chi tiết hơn nhưng đây thực sự là một cơ sở quân sự bí mật. Trung tâm kiểm soát truy cập thiết bị điện tử đều đã triển khai các biện pháp chống hack và từ chối các kết nối từ bên ngoài. Sẽ mất khá nhiều thời gian và nguồn lực tính toán để xâm nhập vào nơi này.

Nhưng bây giờ chỉ cần có thông tin đó là đủ. Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Tôi đã nghĩ về điều đó rồi, anh Chuuya." Tôi đi cạnh anh Chuuya và thì thầm, "Lý do N trở thành mục tiêu. Có lẽ, anh ấy có bằng chứng cho thấy anh Chuuya là con người. "

"Hả?" Anh Chuuya ngạc nhiên quay đầu lại, "Sao đột nhiên anh lại nói thế?"

Tôi tiếp tục nói trong khi xem xét hồ sơ dữ liệu đầu cơ tích lũy.

"Chúng tôi không biết anh Chuuya là người hay chỉ là một sợi dây nhân tạo. Verlaine khẳng định rằng anh là một sợi dây, nhưng lại không thể đưa ra bất kỳ bằng chứng thuyết phục nào. Mọi thứ đều là khẳng định đơn phương của anh ta. Hãy thử đưa ra giả thuyết dựa trên về chuyện này. Điều gì sẽ xảy ra nếu Verlaine nói dối? Trong trường hợp đó, anh ta nên cân nhắc việc loại bỏ người biết sự thật. Chôn vùi sự thật rằng anh Chuuya là một con người. Nếu anh Chuuya biết được sự thật, anh sẽ chẳng có lý do gì để đi theo anh ta. Vì vậy, Verlaine đã chọn N làm mục tiêu ám sát. Như vậy có hợp lý không?"

"Tại sao Verlaine lại nói dối?"

"Bởi vì anh ta không thể thuyết phục anh Chuuya." Tôi tự tin ở điểm này. "Vì lý do nào đó, anh ta cần anh Chuuya. Tôi e rằng anh ta cần người sử dụng trọng lực, và danh tính của anh đã được đưa ra bởi viện nghiên cứu quân sự. Cùng một loại sức mạnh. Tuy nhiên, ngay cả khi anh ta chỉ đơn giản nói, 'bỏ mafia và theo tôi', thì anh Chuuya chắc chắn sẽ không đi theo."

"Có nghĩa là... việc N đã trở thành mục tiêu ám sát là bằng chứng cho thấy tôi là con người...?"

"Đúng rồi."

Anh Chuuya đã suy nghĩ kỹ về những điều đó một lúc. Anh quay mặt vào tường, gãi trán, gãi mũi và khoanh tay. Sau đó anh che mặt lại để che giấu biểu cảm của mình. Sau đó có thể nghe thấy tiếng thở ra nhanh chóng. Đó là tiếng cười của anh.

"Pfft... Haha, cái quái gì vậy?" Đó là một giọng nói trầm thấp có vẻ mệt mỏi, "Cuối cùng thì tôi vẫn là con người. Thực sự, tôi thật ngu ngốc khi bị vướng vào một vấn đề như thế này..."

Tôi cũng mỉm cười. Tôi luôn cảm thấy dường như đã lâu rồi tôi không gặp nụ cười của anh Chuuya.]

Anh PHẢI vui lên. Nakahara Chuuya mười sáu tuổi.

Khi anh cảm thấy mình là một con người, anh không thể ngăn cản được niềm vui tỏa ra từ tận đáy lòng. Tôi cũng là một con người, đây là lời khẳng định và ghi nhận đơn giản nhất, đáng trân trọng nhất dành cho chàng trai ấy.

Đó là lý do tại sao bản thân vẫn kiên trì.


["Anh đang nhìn gì vậy?" Anh Chuya trừng mắt qua vai để che giấu vẻ mặt, "Sao anh lại cười? Tôi không nghĩ gì cả."

"Tôi không nghĩ được gì cả." Tôi là một cỗ máy xuất sắc mà, tất nhiên có thể nói dối không chớp mắt.

"Vậy ánh mắt của anh là có ý gì!"

"Mắt? Mắt không phải cơ quan có thể giao tiếp bằng ngôn ngữ."

"Chỉ cần nhìn là biết." Anh Chuuya nhìn chằm chằm vào bên này với vẻ mặt khó xử. "Anh cố ý đúng không?"

Tôi đã bị lộ chưa?

Anh Chuuya quay lưng về phía này và cố tình duỗi người rồi bước nhanh đi.

"Dù thế nào đi nữa, chúng ta hãy nghe sự thật và kết thúc chuyện này! Công việc hôm nay có vẻ rất dễ dàng!"

Tôi không biết anh Chuuya đang nhắm vào ai.

Anh Chuuya bước nhanh về phía trước. Một nụ cười tự động hình thành trên khuôn mặt của tôi.

Đích di chuyển của chúng tôi là ở phía trước một cánh cửa nào đó.

Người bảo vệ nhấn nút gọi cạnh cửa để báo cáo sự việc. "Mời vào." Nghe được câu trả lời, cửa tự động mở ra. Âm thanh đó chính là âm thanh thu được từ thiết bị phát âm thanh của bộ phận này. Giọng nói cực kỳ thô lỗ đó.]

Âm thanh đột ngột đó, may mắn thay họ đã từng nghe thấy trước đó, rất quen thuộc, đó là giọng nói thần bí của N.

Người phụ trách dự án thần nhân tạo [Aharabaki].

Anh ấy sẽ là người như thế nào?

Mặc dù anh ấy đã từng trò chuyện với Nakahara Chuuya thông qua cơ thể của Adam, nhưng anh ấy có vẻ là một nhân vật gia trưởng hiền lành, và bây giờ anh ấy có vẻ rất tốt bụng khi háo hức nói cho họ biết sự thật. Tuy nhiên, sẽ không có bình luận nào được đưa ra nếu không có toàn bộ câu chuyện về vụ việc. Cộng với tất cả những nghi ngờ trong lòng, anh ấy thực sự không thể coi là người tốt trong lúc này.

Suy cho cùng, một số thứ càng vô hại thì càng nguy hiểm.

[Bên trong cửa là một văn phòng rộng rãi.

Các cửa sổ bên trong là màn chắn composite, cho phép nhìn ra bãi biển và biển dù nằm dưới lòng đất. Những giá sách bằng gỗ sồi cao tới trần đóng vai trò như những bức tường ở cả hai bên và những cuốn sách chuyên ngành từ khắp nơi trên thế giới được sắp xếp gọn gàng. Cuối phòng là một chiếc bàn kiểu cổ, trước mặt là một người đàn ông đang năm.

Người đàn ông trèo xuống dưới chiếc hộp lớn. Anh ấy đang làm gì đó giữa chiếc hộp và sàn nhà nên không thể nhìn thấy phần thân trên. Chỉ có phần thân dưới và đế của đôi giày da với ngón chân hướng lên trần nhà là có thể nhìn thấy được.

"Xin lỗi, đợi một lát." Đế giày da nói: "Chúng tôi đang bận điều chỉnh bể bảo vệ cảm giác cho thí nghiệm bồn tắm dùng để tăng cường hiệu suất của khả năng tạo ra trạng thái ý thức thoái hóa một cách nhân tạo... phép đo quan trọng tương tác với chức năng can thiệp vào dung dịch magie sunfat trong bồn tắm. Tôi đang thay thế thiết bị phát hiện tia gamma suy giảm positron bằng một thiết bị chính xác hơn."

"Thay vì chỉ giới hạn ở các thiết bị đo lường không được cấy ghép vào cơ thể, điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta thử nhúng các dấu hiệu hoạt động vào mạch máu?" Tôi đề xuất.

"Việc đó đã xong rồi." Đế giày da nhẹ giọng trả lời: "Tuy nhiên, lần này, khả năng hoạt động bất thường của nội tạng đã bị can thiệp. Không giống như anh, cơ thể con người là vô lý... Được rồi, chuyện này sẽ ổn thôi."

Đôi giày – nói đúng hơn, chủ nhân của đôi giày da đó trèo ra từ dưới chiếc hộp giống như quan tài. Sau đó anh ấy quay sang chúng tôi với một nụ cười trong khi lau tay.

"Vậy, bắt đầu từ đâu? Cậu có vô số câu hỏi phải không? Nhưng tôi có thể trả lời tất cả các câu hỏi của cậu. Nói cách khác, đây là điểm kết thúc cuộc hành trình của cậu."

Gương mặt đó. Không thể nhầm lẫn.

"... Ông, khuôn mặt đó." Anh Chuuya nói với giọng mạnh mẽ.

"Nó thực sự bắt đầu từ đó."

Anh Chuuya nhìn chằm chằm vào người kia và lấy ra một bức ảnh từ trong tay.

Hình ảnh của bờ biển hư không. Anh Chuuya năm tuổi và một chàng trai mặc kimono truyền thống đứng tay trong tay. Có lẽ ánh nắng quá chói, nên chàng trai hơi nheo mắt mỉm cười.

"Tôi là người phụ trách Dự án Aharabaki. Tên 'N' là tên mới trong hồ sơ do quân đội chuẩn bị, lấy từ tên viết tắt của Nakahara. Nói cách khác."

Khuôn mặt của chàng trai trẻ phản chiếu trong bức ảnh giống hệt khuôn mặt của nhà nghiên cứu trước mặt anh ta.

"Ta là bố của con."]

Khuôn mặt của người đàn ông quay lại không chỉ làm Chuuya trẻ tuổi ngạc nhiên mà còn khiến họ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Bức ảnh đó mà mọi người trong The Flags đã dày công tìm kiếm làm bằng chứng, bức ảnh đó mà cậu bé Nakahara Chuuya vô cùng yêu quý, bức ảnh đó chỉ có hai người.

---Bây giờ khung cảnh đó dường như tái hiện qua bao năm tháng.

Cậu bé trong ảnh đã trưởng thành và đối mặt với chàng trai vốn chỉ tồn tại trong ảnh.

Nhưng.

"Ta là bố của con."

Theo anh ấy, họ của Nakahara Chuuya thực sự có thể đến từ anh ấy. Nhưng chính lời nói của anh đã khiến mọi người trong rạp đều khó tin.

Nếu Chuuya thực sự là con của ông, liệu người cha nào có thể thực hiện một thí nghiệm tàn nhẫn như vậy? Tuy nhiên, phỏng đoán này chỉ chiếm một phần nhỏ, vì có lời giải thích hợp lý hơn.

Tức là "người cha" mà ông ta nhắc đến không ám chỉ mối quan hệ huyết thống ruột thịt.

Ý anh ta là "con người" Nakahara Chuuya do ông ta tạo ra phải không?

[Trên hình ảnh đó, một đồng xu vàng của phương Tây được phản chiếu.

Mặt trước khắc hình con cáo, mặt sau khắc hình mặt trăng. Đồng xu đẹp nhưng có phần buồn.

Những ngón tay của ai đó đang chơi đùa với đồng xu. Những ngón tay trẻ. Tuy nhiên, phần trên của cánh tay bị ẩn ra ngoài màn hình và không rõ đó là nhân vật gì.

Người đàn ông nói như đang hát.

"Giữa nỗi sầu hoen ố
Không còn cầu nguyện, không còn hy vọng
Giữa nỗi sầu hoen ố
Trong sự chán nản, mơ về cái chết."

Thơ không thể tin được. Những lời thơ không nói với ai ngay lập tức rơi xuống chân người, tràn ngập cảm giác rằng chúng sẽ tiếp tục rơi xuống bất kỳ nơi nào, vô định. Cùng với những lời đó, đồng tiền vàng bắt đầu tỏa ra ánh sáng kỳ lạ.]



"Đây là...?"

Cảnh tượng thay đổi đột ngột khiến nhiều người đặt ra những câu hỏi kỳ lạ.

Bầu không khí buồn bã và kéo dài đó tràn ngập sự trong trẻo vô tận và lang thang trên thế giới. Lời lẽ của bài thơ đó tưởng chừng như buồn bã, đẹp đẽ nhưng lại khiến một số người từng biết thế nào là "nỗi sầu hoen ố" phải chậm rãi cau mày.

Trong nỗi sầu hoen ố/Không còn cầu nguyện, không còn hy vọng

Giữa nỗi sầu hoen ố/Trong sự chán nản, mơ về cái chết

Tại sao...?

Những người khác dần dần nhận thấy có điều gì đó không ổn.

"... Đây có phải là ký ức không?"

Đó là một kỷ niệm thực sự đã xảy ra.

[Chuyển đổi màn hình.

Ai đó đang cầm một đồng xu rực rỡ được phản chiếu rất nhỏ ở giữa màn hình.

Khuôn mặt không thể phân biệt được. Tất cả những gì có thể hiểu được là nơi này rộng bất thường và đó là một không gian rộng lớn, trống rỗng được bao quanh bởi những bức tường bê tông.

Ánh sáng chói lóa của đồng xu dần chuyển từ màu trắng sang màu đỏ nguy hiểm, mở rộng chiếm trọn toàn bộ bức tranh. Màn hình lại chuyển sang lần nữa.

Hình ảnh tiếp theo là phòng quan sát nhìn ra hội trường. Một bên của phòng quan sát được làm bằng kính acrylic dày, qua đó bạn có thể nhìn thấy.

Ngắm nhìn không gian bê tông khổng lồ và ánh sáng từ những đồng xu.

"Xác nhận mã vô hiệu hóa năng lực sâu từ phía chủ thể. Thứ tự bắt đầu từ 806 đến 872."

Có hơn chục nhà nghiên cứu ở phía bên này của tấm kính acrylic, mỗi người tiếp tục tính toán trên bàn.

"Sự gia tăng ánh sáng siêu nhiên đã được xác nhận. Độ dốc tăng vượt quá 320% giá trị cho phép."

"Nó vẫn chưa thể dừng lại."

Trong bức tranh tường, độ sáng của ánh sáng phát ra từ đồng xu tăng lên. Ánh sáng hơi chiếu sáng khuôn mặt của các nhà nghiên cứu đang quan sát.

Ánh sáng bắt đầu rung chuyển. Màu của ánh sáng chuyển sang màu đỏ thẫm, và nhanh chóng biến thành bóng tối nuốt chứng ánh sáng.

"Giới hạn nhận biết của máy dò tia gamma. Nhiệt độ trong nhà tăng lên."

Không gian của hội trường bắt đầu thay đổi. Vật liệu sàn bong ra với âm thanh lạo xạo và bị hút về phía đồng xu. Vật liệu sàn bị nứt do trọng lực trước khi chạm vào đồng xu và biến mất thành những mảnh nhỏ như bụi.

Chẳng mấy chốc, khung cảnh bắt đầu biến dạng, tập trung xung quanh đồng xu.

"Sự biến dạng không gian được xác nhận bằng mắt thường! Dụng cụ đo từ số 2 đến số 6, số 10 và số 14 đều bị hỏng!"

"Dấu hiệu sinh tồn của đối tượng đã đạt đến mức nguy hiểm, không, nhịp tim đã ngừng đập!"

Sàn và tường của không gian rộng lớn bong ra, từng cái một lao về phía ánh sáng. Nội thất không còn có thể duy trì hình dáng ban đầu của nó. "Thí nghiệm bị hủy bỏ! Tiêm nước làm đầy khẩn cấp!"

Khoảnh khắc tiếp theo, không gian co lại trong một hơi thở. Căn phòng tự vặn vẹo, bị hút về phía người đàn ông đang cầm đồng xu. Flash và tác động. Màn hình rung chuyển dữ dội, tấm kính acrylic ngăn cách phòng thí nghiệm khổng lồ và phòng quan sát ở đây vỡ tan thành hàng nghìn mảnh vỡ và cùng nhau bay ra ngoài. Các nhà nghiên cứu bị treo lơ lửng giữa không trung.

Có ai đó đang hét lên. Sau đó màn hình chuyển sang màu đen.]

Đây là phần nổi của tảng băng chìm trong thí nghiệm năm đó. Thông tin được tiết lộ là vô cùng lớn.

"Đối tượng... Bắt đầu... Đối tượng... Ngưng tim."

Chỉ trong một hai phút, một sinh mạng đã chết không thể kiểm soát. Nhưng phần cuối khó có thể bỏ qua. Không gian kịch liệt co rút lại, trong phòng rung chuyển, mặc dù biết đây là tái hiện cảnh tượng này, nhưng năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Điều bất ngờ ở giây phút này là gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro