Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

1. Thiết lập duy nhất là Dazai, Thủ lĩnh Dazai là Thám tử Dazai.
2. Tốc độ dòng chảy của thế giới là riêng biệt khác nhau, hai năm ở tuyến giả định = một tháng ở thế giới nguyên bản.
3. Thế giới nguyên bản và tuyến Tu Là Tràng, chứa nhiều miêu tả về bệnh tật, cảnh báo các nhân vật chính không chừng sẽ hắc hóa (sa sút về tinh thần và thay đổi tính cách theo thời gian), bạo lực máu chó, OOC.

Artist (hình minh họa): Lão Sư 十九.

~

~

~

――――

Sau khi cuộc họp kết thúc, Dazai Osamu cố tình tụt đến phía cuối đám người, rề rà chậm chạp không muốn xuống thuyền.

So với việc đối mặt với Tu La Tràng, anh thà rằng ở lại bắt nạt Ango còn hơn.

Sakaguchi Ango: "..."

Sakaguchi Ango cũng không trông chờ chính mình có thể làm lung lay vị tổ tông này. Hắn chăm chỉ cất bàn ghế trên boong thuyền, đắn đo nhiều lần lời nói ở bên miệng muốn nói với Dazai Osamu.

Dazai Osamu cũng không nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của hắn, nhẹ nhàng ngồi xổm ở trên ống xả nước nâng cao của bến tàu, ngắm nhìn đường chân trời biển phía xa.

Có thể bóng lưng cô độc tĩnh lặng mang theo điểm tùy hứng làm hắn nhớ lại cán bộ trẻ tuổi nhất của Port Mafia, Sakaguchi Ango cuối cùng lấy hết can đảm nhắc tới đề tài cấm kỵ giữa bọn họ: "Dazai, Oda kia..."

Dazai Osamu quay đầu, mỉm cười ngắt lời: "Anh nói Oda ấy hả, chỉ là đúng lúc gặp được, cho nên liền cùng tới đây."

Con ngươi sâu thẳm ẩn đen của anh nhìn thẳng Sakaguchi Ango, nhẹ giọng nói: "Có chuyện gì sao? Ango?"

Dazai Osamu không chỉ là một người giỏi giải quyết vấn đề, đồng thời anh còn là người giỏi đưa ra vấn đề.

Nhưng thần kinh của Sakaguchi Ango từ lâu đã trở nên rất cứng dưới sự phá hủy của hắn. Hắn chăm chú nhìn bùn đen sâu thẳm, nhẹ nhàng hỏi lại: "Là Oda ư?"

Sakaguchi Ango từ trước tới nay thu thập thông tin cùng phân tích rất xuất sắc. Hắn nhớ lại trong cuộc họp khi nãy, Oda Sakunosuke giành lên tiếng trước, không nhịn được nói: "Hình như anh ấy có rất nhiều bảo vệ đối với cậu, chẳng lẽ là do thủ lĩnh Dazai của một thế giới khác và Thám Tử Vũ Trang Oda là bạn sao?"

Tuy rằng trái ngược phe, nhưng Sakaguchi Ango chưa từng có nghi ngờ về lực hấp dẫn của "Oda Sakunosuke" đối với "Dazai Osamu", thậm chí còn ngược lại.

Dazai Osamu dừng một chút, mặt không có biểu cảm đứng lên.

"Ango đang nghĩ gì thế?" Giọng điệu của anh có chút chua ngoa: "Anh cho rằng thêm một 'Odasaku' là tôi có thể tha thứ cho anh hả?"

Đương nhiên Sakaguchi Ango không có ý này, hắn cũng biết Dazai Osamu không có ý đó, chỉ là chấn động về Oda Sakunosuke của thế giới giả định đối với bọn họ không thua gì đả kích về Dazai Osamu đối với thế giới giả định.

Người đã chết, lại tồn tại ở một thế giới khác. Cho dù là bọn họ không làm gì cả, cũng chỉ biết nhớ lại mang theo lâu dài, hối hận cùng đau khổ.

"Odasaku chính là Odasaku." Không biết là Dazai Osamu nhấn mạnh cho ai nghe: "Anh ấy đã chết, trong vòng tay tôi."

Một còn sống, còn viết tiểu thuyết, cuộc sống chưa từng gặp Dazai Osamu, mới là cuộc sống mà "Oda Sakunosuke" nguyên bản đáng lẽ phải có.

Năm ấy mười sáu tuổi, anh dẫn Odasaku vào "ngã rẽ", vậy nên một mười sáu tuổi khác, anh đẩy Oda Sakunosuke trở lại "con đường đúng".

Dazai Osamu vẫn luôn rất tỉnh táo, không gặp gỡ như vậy, không ở chung như vậy, không từ biệt như vậy. Cho dù có được sự giống nhau về linh hồn, có thể nói ra những điều giống hệt nhau, cũng chỉ có thể Oda Sakunosuke.

Sakaguchi Ango lặng lẽ nhìn Dazai Osamu xuyên qua thấu kính, sau một lúc lâu, hắn khẽ gật đầu.

"Cứ như vậy đi." Âm thanh của hắn có chút khàn: "Đừng tha thứ cho tôi, Dazai."

*

Tuy rằng thành công bắt nạt được Sakaguchi Ango, nhưng tâm trạng của Dazai Osamu cũng không tốt lên.

Khu vực gần bến tàu hiển nhiên đã được Cục Quản lý Năng Lực Đặc Biệt dọn sạch những thứ vô bổ, đám người giải tán liền yên tĩnh trở lại.

Trong thế giới này, dường như chỉ có thể nghe được tiếng sóng vỗ vào bờ cùng hải âu và cò kêu vang, còn có tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi của Dazai Osamu.

Có thể vẫn còn sốt nhẹ, cũng có thể là gió biển giảm nhiệt độ, anh bước đi trong chốc lát liền cảm thấy khá lạnh, lạnh đến mức anh muốn mình nhảy xuống biển Yokohama cạnh đó, nhìn xem nước biển đựng đầy tà dương chiếu rọi kia có ấm áp lên một chút hay không.

Nhưng hôm nay mình thật sự mệt quá, anh thầm nghĩ.

―― Ngay cả sức lực để tôi tự tử hầu như đã không còn.

Cơ thể ốm yếu cùng trạng thái tinh thần suy sụp, những lời nói dối trong quá khứ cùng những lộn xộn không rõ. Đôi khi anh ta muốn trốn tránh chung quy sẽ bị người đời vạch trần chân tướng, đôi khi lại muốn bỏ qua mà mổ "Dazai Osamu" thật sự chảy máu đầm đìa cho bọn họ xem.

Ngay khi Dazai Osamu đứng ở bờ biển để quan sát, sau lưng từ xa đến gần truyền đến một trận động cơ vang dội vù vù, lướt qua sau lưng anh trong chớp mắt.

Chờ khi Dazai Osamu lấy lại tinh thần, phần eo của anh đã bị ôm lấy một cách trắng trợn đến trên đầu máy một chiếc xe đang chạy nhanh.

Bởi vì tư thế của "kẻ bắt cóc" không thuận tiện, chỉ là tiện tay bắt người, cho nên "con tin" chỉ có thể ngồi ngược ở chỗ ngồi trước của đầu máy xe, uất nghẹn mà co cặp chân dài lên, còn phía sau đầu bị ấn dựa vào vai "kẻ bắt cóc" vì chắn tầm nhìn.

Dazai Osamu: "..."

Khoảng cách của bọn họ quá gần.

Lớp vải sột soạt do cọ xát, đá quý của nơ và choker đụng nhau, hai trái tim gần sát vô cùng, đập vào lồng ngực như sắp thoát khỏi đó.

Lần cuối cùng bọn họ dựa gần như vậy, giống như năm tháng trước.

Trong màn sương mù dày đặc bao trùm toàn bộ Yokohama, anh nhớ đã từng từ biệt trong lòng, giơ tay ôm lấy thiếu niên giết rồng.

【 "DA — ZAI!" 】

Ở ranh giới sống chết, anh nghe được tiếng gọi của hắn.

Dazai quay mặt sang một bên, gối đầu lên bím tóc màu cam, hơi thở nam tính của thuốc lá và của làn da quanh quẩn ở chóp mũi. Còn cả đường viền hàm bị mờ nhưng vẫn có thể nhìn được rõ nét như xưa.

Anh ngây ngẩn một chút thầm nghĩ, tên này thật sự vẫn là người hả?

Con người làm sao dám ngang ngược vô lý như thế, đấu đá lung tung, mãnh liệt tự cao bày tỏ tình cảm một cách đáng sợ như vậy?

Giống như không sợ bị phụ lòng, không sợ bị từ chối, không sợ bị tổn thương, được ăn cả ngã về không mổ trái tim đang sống sờ sờ cùng tất cả nhiệt huyết của mình mà dâng lên, tình cảm trước mắt cứ như vậy mà hoàn toàn trọn vẹn, ngay cả thế giới cũng sẽ vì điều này mà lùi bước.

Đây là 【 yêu 】ư?

Trong con ngươi màu diều bắt đầu dâng lên một tầng mỏng toàn là hoang mang.

Không, nó hẳn là bệnh hoạn hơn 【 yêu 】, điên cuồng hơn 【 cố chấp 】, tình cảm bạo ngược hơn 【 chiếm hữu 】, bẩn thỉu nhưng đơn thuần, u tối nhưng thẳng thắn, báng bổ nhưng thành kính, đáng khinh nhưng cao cả.

Dazai Osamu là Đấng Cứu Thế của vô số thế giới, cũng là một con quái vật ẩn mình trong đám đông. Những kinh nghiệm, tình cảm thậm chí là sự sống chết của anh đều bị dồn nén trong hai mươi hai năm ngắn ngủi, cho nên giống như gia vị trong bao rau củ sấy khô, nhấm nháp khô khan, dễ bể và nhạt nhẽo.

Vậy nên anh không biết cư xử như thế nào với Nakahara Chuuya.

Anh vừa sợ hãi phần tình cảm cực nóng ấy, rất có thể không có cách nào đáp lại tình cảm ấy, lại vừa cảm thấy một chút niềm vui vẻ tột cùng này.

Đó là cảm giác thực sự khi được yêu.



Trong tiếng gió rít gào ở bên tai, bỗng nhiên Dazai động lòng, rất nhẹ rất nhẹ mà kêu một tiếng――

"Chuya ~"

Một tiếng kêu này vừa không dịu dàng cũng không ngọt ngào, thậm chí cũng chẳng có ý nghĩa, giống như chỉ là nhớ lại thuận miệng gọi tên hắn.

Nhưng phản ứng của Nakahara Chuuya lại rất mạnh, dường như cứng cả người.

Không phải cảm giác nhột nhạt nhỏ xíu của luồng không khí ấm áp mà anh làm lay động trên mái tóc nhiều tầng không đều của hắn, không phải là cái xúc cảm tinh tế cộm vào xương quai xanh của hắn khi trái cổ của anh chuyển động nhẹ, càng không phải do kích thích chết người khi anh không cẩn thận phát ra tiếng "chu" mà vô tình hôn vào động mạch chủ bên cổ hắn.

Chỉ vì Dazai Osamu kêu tên hắn trong vòng tay mình, cảnh tượng này giống như một giấc mơ thời thiếu niên của Nakahara Chuuya không dám tin cùng dư vị lặp đi lặp lại trong mơ.

Dazai Osamu cũng không biết Nakahara Chuuya đang nghĩ gì, anh cảm nhận được Nakahara Chuuya đang ngẩn người, lập tức không có ý tốt mà tiện tay nhéo chỗ nhạy cảm trên eo hắn.

Nakahara Chuuya tay run lên, suýt nữa lao xe xuống biển.

"Da! Zai! Osamu!"

Hắn tức giận mà bật lưỡi, không chút nghĩ ngợi trực tiếp giơ tay tát một cái dưới thắt lưng anh: "Mày cút ra phía sau cho tao."

Phải mất cả một phút Dazai Osamu mới nhận ra chính mình vừa bị hắn đánh mông.

Lòng phục thù của thỏ nhỏ Dazai vẫn luôn rất tràn đầy.

Vẻ mặt anh u ám mà yên tĩnh trong vài giây, đột nhiên tập kích khớp xương cánh tay của Nakahara Chuuya, thời điểm khuỷu tay của hắn đánh trả lại linh hoạt mà từ phía bên phải xoay người ngồi về phía sau.

Nakahara Chuuya bị anh nghịch ngợm suýt nữa thì lật xe, mơ tưởng gì cũng đều không còn. Để tổn thương nhau cùng con cá thu này, hắn dứt khoát vặn ga hết cỡ, máy xe nhanh như chớp vẽ ra một đường drift đẹp mắt, ắt phải ném Dazai đang chỉnh dáng ngồi ra khỏi yên sau.

Dazai Osamu không chút hoang mang ôm eo Nakahara Chuuya. Kết quả là vì hắn rẽ đột ngột, đầu ngón tay vẽ thẳng xuống đường cong nhân ngư¹, và adrenalin vốn biến mất của Nakahara Chuuya bị anh trêu chọc như vậy suýt chút nữa bùng nổ.

¹ 人鱼线: nhân ngư tuyến 」 hay đường cong nhân ngư là đường cong phần hai bên bụng hình chữ V sát xương chậu. Hình tớ để cuối chương này nha, hãy xem nhe, thú dzị lắm. (((((=

Dazai Osamu sờ cơ bụng căng cứng trong nháy mắt, sửng sốt một giây, ngay sau đó cười ha ha.

"Con sên ~ cậu cứng rồi ~"

"Im mỏ đi! Cá thu!"

Dazai Osamu không hỏi Nakaraha Chuuya muốn đưa mình đi đâu, giờ khắc này bọn họ giống như một cặp lang thang đưa nhau đi trốn trong phim. Dọc theo đường ven biển thật dài của Yokohama, đuổi theo tà dương phủ đầy ở phía tây, cùng với tiếng cười to suồng sã và cao giọng tức giận mắng tạt qua trong gió.



Cuối cùng, trước khi trời tối, Nakahara Chuuya cũng dừng lại.

Xung quanh không có cảnh đẹp, chỉ có những chiếc mái thiếc của ngôi nhà bị ăn mòn và những căn phòng nhỏ bằng gỗ đổ nát. Xa xa là một tòa kiến trúc có vô số tháp nhỏ tạo thành, xem ra tòa kiến trúc đổ nát u ám kỳ quái ―― Mukurotoride.

Dazai Osamu từ trên yên xe sau nhảy xuống, nhướng mày: "Đây là phố Suribachi?"

Nakahara Chuuya chống chân dựa vào xe, lấy ra một điếu thuốc từ trong áo khoác ngậm giữa hai hàm răng, bộ dáng thản nhiên ở trong gió đêm, có một loại khôi ngô phóng khoáng mà ngang bướng.

"Ừ." Hắn nâng ngón tay lên, cách không gian chỉ vào nóc nhà của tòa kiến trúc đơn giản làm bằng gạch vữa dưới đoạn đường dốc: "Bảy năm trước, tao đã đá mày tới đó bằng một chân."

Dazai Osamu quay đầu lại bất chợt mỉm cười. Không biết là gió thổi, hay là anh cười, mái tóc lộn xộn đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh nhìn về phía hắn.

Anh tươi cười lại lém lỉnh lại ngọt ngào, lời nói ra lại thâm lại vui vẻ: "Đúng vậy, thời gian trôi nhanh ghê, lời nguyền bảy năm trước lại trở thành sự thật đó!"

Nakahara Chuuya: "..."

Lồng ngực hắn phát ra tiếng cười lạnh, ghim điếu thuốc còn chưa châm lửa ra sau tai, sau đó xoay người dùng hai tay túm lấy eo Dazai Osamu bế anh lên yên xe.

"Ấy!"

Dazai Osamu chợt bay lên không, theo phản xạ nắm lấy bả vai Nakahara Chuuya, anh cẩn thận nhìn khuôn mặt hắn: "Chuuya, cậu dẫn tôi tới đây là để lật lại nợ cũ hả?"

"Nợ cũ gì?" Nakahara Chuuya nhẹ giọng nói: "Mày đá ghế dựa của tao trong cuộc họp chiều nay, phá hỏng tủ rượu lại còn toàn quẹt thẻ đen của tao, xuất bản một trong những lịch sử đen tối của tao mỗi tuần?"

"Hay là mấy ngày trước mày lẻn về Thám Tử Vũ Trang, năm tháng trước rời đi không nói một lời từ biệt, bốn năm trước chạy trốn?"

Người sử dụng trọng lực cách một lớp găng tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Dazai Osamu, đôi mắt màu xanh cobalt dần dần lắng xuống.

"Khi mày rời khỏi chúng ta, có phải trong lòng cười nhạo 'Nakahara Chuuya' là đồ vô dụng không?" Hắn lẩm bẩm: "Rõ ràng là ngay cả Dazai Osamu cũng không nhìn được."

Dazai Osamu rùng mình trong lòng, biểu cảm lại nhìn không ra sơ hở gì, giả vờ mù mờ nói: "Chuuya? Đầu óc cỡ con sên nhà cậu hư rồi hả, tôi ―― ưm!"

Còn chưa nơi xong, Nakahara Chuuya lập tức cúi người ngậm lấy bờ môi của anh.

"Suỵt."

Hắn rất có kiên nhẫn dùng răng nanh cọ xát cánh môi Dazai Osamu, hạt môi² nhạt màu nhanh chóng sưng tấy ứ máu, lại bị đầu lưỡi liếm đến trơn bóng, như là cánh hoa bị vò nát bét không chịu nổi.

² Nguyên gốc 「 唇珠: môi châu/hạt môi 」 là điểm chính giữa của môi trên, cái mà nó nhô ra á, tui chẳng biết diễn tả sao nên để nguyên vậy. Ảnh ở cuối chương nhe.

Trước khi tiến thêm một bước nữa, Nakahara Chuuya dừng lại. Hắn nắm cằm Dazai Osamu, ung dung nhìn vẻ mặt của anh.

Tốt hơn một chút so với mong đợi của hắn. Sau khi bất ngờ bị cưỡng hôn, vẻ mặt Dazai Osamu giống như bị chó liếm, không phải kinh ngạc không phải ghê tởm, mà là mù mờ.

"Mình bị chó mình nuôi... gặm?" Dazai Osamu lẩm bẩm một mình, muốn giơ tay chạm vào vết trầy ở khóe miệng của mình nhưng cổ tay lại bị Nakahara Chuuya nắm chặt lấy không thể cử động.

Dazai Osamu rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, lập tức dùng ánh mắt ác ý gấp một trăm lần loại chế giễu so với quá khứ đối diện Nakahara Chuuya, khóe miệng hơi cong lên, từ trên cao nhìn xuống mà chế giễu: "Chó yêu chủ nhân rồi sao? Chuuya, cậu dám sao?"

Cái kiểu ngựa quen đường cũ chà đạp lên trái tim người khác có thể khiến bất cứ ai đều tức giận đến thay đổi theo hướng xấu ngay tại chỗ. Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể nhìn ra mũi chân của Dazai Osamu trong lúc vô tình bày ra theo hướng chạy trốn, ngón tay bấu chặt lấy yên xe đều thành màu hồng nhạt, con ngươi màu diều sâu không thấy đáy xuất hiện một tầng ánh sáng dịu dàng nhàn nhạt, bệnh tật của quá khứ đều hóa thành ý xuân vô bờ bến...

Hóa ra là, mắc cỡ?

Dazai Osamu mắc cỡ thật sự là rất hiếm thấy, nhìn ánh mắt anh còn toát ra một tia tin cậy mà chính mình cũng không biết, thật sự là đáng thương mà đáng yêu.

Nakahara Chuuya không nhịn được cười nhẹ một tiếng.

"Có gì mà tao không dám."

Hung thú ngủ đông nhiều năm cuối cùng cũng bắt đầu cuộc đi săn của nó, cắn đứt cổ con mồi không tiếc.

Trước khi khớp hàm bị cạy ra, Dazai Osamu hoảng hốt nghe giọng nói lạnh lùng của Nakahara Chuuya vang lên.

"Dazai, chính mày là người cho tao cái si tâm vọng tưởng, tao quyết không giẫm lên vết xe đổ."

Dazai Osamu, nếu mày trở về bên tao, lập tức đừng bao giờ nghĩ tới việc chạy trốn.





――――

¹ Đường cong nhân ngư đêi. (((((=

Nguồn: bilibili

² Môi châu/hạt môi: là cái được khoanh tròn ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro