Chương 4.2
*
Trước khi cuộc chiến trở nên tệ hơn, Yosano Akiko và Kunikida Doppo ở ngoài cửa gác đêm nghe thấy tiếng động đã kịp thời lao vào phòng.
Không biết ai nhanh tay ấn công tắc, một tiếng "cạch" vang lên, cả phòng bệnh sáng đến không chỗ nào che giấu.
Sau đó, năm người bọn họ đồng thời rơi vào im lặng đến quỷ dị.
Trên mặt đất, hai Fukuzawa Yukichi đang đứng, sắc mặt nhợt nhạt đang rút kiếm chính là chủ tịch trong cơ thể có "ăn thịt đồng loại" của bọn họ. Người đàn ông trung niên trong bộ Haori màu xanh lá cây đậm bị mũi kiếm chĩa vào, chính xác là đồng vị thể của ông ta của thế giới khác, một vị Fukuzawa Yukichi khác.
Cùng là chủ tịch Sói Bạc của Thám Tử Vũ Trang cầm vỏ kiếm đặt ngang ở trước người, lại không chú ý đối thủ của mình, ngược lại lại nhíu mày nhìn về phía Dazai Osamu đằng sau được đồng vị thể bảo vệ.
Mà Dazai Osamu, quần áo không chỉnh tề hơi thở hỗn loạn ngồi quỳ trên giường bệnh của chủ tịch. Anh đang sốt cao, một đôi mắt đào hoa tràn đầy ánh sóng nước, cả người da thịt đều ửng một tầng hồng mềm mại đẹp đẽ. Thực sự là phong nguyệt vô biên⁴, xuân sắc lưu luyến⁵, một tay biến cuộc đấu kiếm thành cảnh cưỡng hiếp.
⁴ Nguyên văn là 「 风月无边: phong nguyệt vô biên 」: gió trăng vô tận không có bến bờ nào hoặc nói đơn giản là cảnh đẹp nhất (baikebaidu).
⁵ Nguyên văn là 「 春色缱绻: xuân sắc lưu luyến 」 có nghĩa là cảnh xuân hoặc màu sắc xuân không muốn rời. Theo tớ hiểu thì trong tình cảnh này có thể hiểu theo nghĩa thoáng hơn là vẻ mặt vẫn còn ửng hồng.
Kunikida Doppo: "..."
Yosano Akiko: "..."
Fukuzawa Yukichi bởi vì hôn mê mà bỏ lỡ thông tin về đồng vị thể. Nhìn "chính mình" trước mặt lúc này cũng không thả lỏng cảnh giác, chỉ là khẽ nghiêng người hỏi Dazai Osamu phía sau: "Đây là dị năng lực sao?"
Phần tin cậy bộc lộ một cách tự nhiên này khiến một Fukuzawa Yukichi khác âm thầm giật mình.
Lão ta nhìn thấy sự khác thường trong mắt của Ranpo gần đây, chỉ là đứa trẻ đã lớn nên lão ta cũng không dạy dỗ quá nhiều, cho đến khi Akutagawa vô duyên vô cớ biến mất không có cơ sở trong phòng vài phút, mới thật sự khiến lão ta chú ý đến điều không bình thường.
Là một thế giới khác.
Một thế giới tương tự bọn họ nhưng hoàn toàn trái ngược ở nhiều chỗ.
Chẳng hạn như, đời trước của Port Mafia Dazai Osamu nhảy lầu tự tử một năm trước, ở một thế giới khác là thành viên của Thám Tử Vũ Trang.
Anh ta không chỉ có cộng sự để giao phó sự sống cái chết là Kunikida Doppo, mà còn là người tài giỏi duy nhất kề vai sát cánh cùng Edogawa Ranpo.
Hiện tại thực sự đã gặp mặt, lại phải bổ sung thêm một điều nữa: Dazai Osamu rất được chủ tịch Fukuzawa Yukichi tin cậy.
Chẳng lẽ người đàn ông giống như hóa thân của bóng đêm, ở một thế giới cũng có thể trắng tinh ư?
Sói Bạc nhớ tới cách đánh nhau quen thuộc mới vừa rồi. Rõ ràng là phong cách của Mori Ougai, điều này giải thích ít nhất Dazai Osamu của hai thế giới đã trải qua một giai đoạn nào đó là trùng hợp.
Vậy thì, Dazai Osamu đến bên cạnh "lão ta" như thế nào?
Trước khi bật đèn, Dazai Osamu đã có phỏng đoán mơ hồ, chỉ là bây giờ điều đó mới vừa được xác nhận thôi: "Không phải, Fukuzawa..."
Meo meo mắt màu diều hơi run theo bản năng dưới cái nhìn chăm chú bình tĩnh không nghiêm khắc của Sói Bạc, sửa lời nói: "... Chủ tịch, đây là đồng vị thể của ngài ở một thế giới khác, cũng là Chủ tịch."
Fukuzawa Yukichi nhẹ nhàng vỗ vỗ mái tóc xoăn bồng bềnh của Dazai Osamu: "Ừm, gọi cậu ta là ông Fukuzawa."
Dazai Osamu: "..."
Dazai Osamu: "Được."
Khó trách Kunikida Doppo có thể lộ ra vẻ mặt hoảng hốt khi miêu tả chuyến đi đến một thế giới khác. Ai có thể nghĩ rằng đời trước của Port Mafia sẽ lộ ra sự kính trọng thậm chí là vẻ ngoan ngoãn với chính mình khác?!
Đặc biệt hai người đều mặc cùng một kiểu áo kimono của người bệnh, đều mang dáng vẻ trang nghiêm cổ điển của một gia đình quyền quý, cho dù chỉ là cử chỉ sờ đầu không thấy ra ái muội như vậy. Trong mắt người khác họ giống như một hình mẫu vợ chồng tôn trọng yêu thương lẫn nhau đối xử với nhau như đối với khách⁶.
⁶ Nguyên văn là 「 相敬如宾举案齐眉: tương kính như tân cử án tề mi 」. 「 Tương kính như tân」 nghĩa là đối xử với nhau với sự tôn trọng như đối với khách. Còn 「 cử án tề mi 」 có ý là chỉ người vợ kính yêu chồng, hoặc vợ chồng cùng kính trọng và thương yêu lẫn nhau.
Fukuzawa Yukichi: "..."
"Với tính chất vốn có của cơ thể cậu, hẳn là có thể nhìn thấy trong bóng tối."
Fukuzawa Yukichi thu kiếm vào vỏ, lạnh nhạt hỏi "chính mình" ở phía đối diện: "Vậy tại sao cậu lại tấn công Dazai?"
Fukuzawa Yukichi trầm giọng nói: "Vì khi tôi tới nhìn thấy cậu ta sử dụng dị năng lực với cậu."
Ngoại trừ Dazai Osamu chột dạ, ba người còn lại của Thám Tử Vũ Trang lộ ra vẻ mặt hoang mang.
Vậy thôi? Việc này không ổn à?
Cúi đầu nhìn lướt qua trận sao trước người, khuôn mặt của Sói Bạc dịu dàng một chút: "Dazai là cậu bé ngoan."
Fukuzawa Yukichi: ???
Dazai Osamu thình lình bị khen, đó là một sự thẳng thắn từ vị chủ tịch nghiêm nghị ngay thẳng phẩm chất cao thượng, thiếu chút nữa liền muốn nhảy cửa sổ chạy trốn.
Anh hắng giọng nói, bám vào bả vai của chủ tịch ló đầu ra giải thích: "Khụ, chính là, dị năng lực của tôi là Nhân Gian ―― ơ?"
"Dị năng lực của cậu kẻ kia còn không biết, điều đó có nghĩa là các người không cùng một phe."
Fukuzawa Yukichi nhanh tỉnh táo, mặc dù "chính mình" của một thế giới khác cùng "Dazai Osamu" rất có thể khác nhau về lập trường, ông ta cũng sẽ không tiết lộ thông tin mật của một Dazai Osamu khác.
Vậy nên, Sói Bạc giữ yên meo meo một lần nữa, đẩy lại ra sau lưng, kiên quyết không cho một Sói Bạc khác thấy dù là một chiếc lông mèo.
*
Fukuzawa Yukichi đi rồi, chủ tịch lại rơi vào hôn mê.
Mặc dù chỉ còn một ngày nữa là "ăn thịt đồng loại" sẽ phát tán, nhưng may mắn thay, các đồng vị thể của thế giới khác mang đến một ít thông tin có ích có thể tham khảo.
Port Mafia cùng Thám Tử Vũ Trang bắt tay hợp tác tiêu diệt chuột, "Tân Song Hắc" Nakajima Atsushi cùng Akutagawa Ryuunosuke được gởi gắm niềm hy vọng lớn, sau đó dưới sự chỉ huy và điều khiển của Dazai Osamu bắt kẻ mang dị năng lực tên là "Pushkin".
"Xì xì ―― Dazai."
Bởi vì tiến vào đường hầm mà tạp âm của dòng điện có chút ồn ào biến mất sạch sẽ trong một giây. Khi Dazai Osamu nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng gần bên tai, dừng lại một chút.
"Quỷ Nhân." Anh cười nhẹ một tiếng: "Quả nhiên là anh tự giao mình đến tận cửa."
Fyodor cũng cười mà đi theo, giống như đây thật sự là một cuộc trò chuyện vui vẻ: "Không còn cách nào khác cả, quy tắc đã bị phá vỡ, là thủ đoạn gian lận mà tôi cũng không ngờ tới."
Dazai Osamu đối với việc lên án về gian lận không cho là đúng: "Trung Quốc có một câu nói nổi tiếng, 'Không cần biết mèo đen hay mèo trắng, chỉ cần bắt được chuột đều là mèo tốt."
Fyodor "Ồ?" một tiếng: "Dazai, cậu có chắc là cậu có thể bắt được tôi không?"
"Bạn Fyodor," mặc dù gọi danh xưng kính trọng, nhưng giọng điệu Dazai Osamu có chút nhẹ lâng lâng trìu mến: "Xin lỗi, nhìn xung quanh đi, chuột bị bao vây rồi ~"
Fyodor phía bên kia im lặng vài giây, rồi nói: "Hóa ra Dazai đã liên lạc với thủ lĩnh 'The Guild' trước khi gặp tôi sao?"
Dazai Osamu không phủ nhận, chậm rãi nói: "Anh tẩy não thuộc hạ ông ta, ngầm chiếm tài sản ông ta, ngài Fitzgerald đương nhiên là muốn giúp tôi một tay rồi."
"Dazai đã trốn khỏi bệnh viện nhỉ?"
Lời nói của Quỷ Nhân thay đổi: "Sau khi từ chức liền xa cách Yokohama rất nhiều."
"Dazai, không thể như vậy được." Fyodor dịu dàng đến mức như đang đọc thơ tình nước Nga: "Bọn chúng không giữ được cậu là do bọn chúng vô dụng. Tôi sẽ không để cậu bỏ ván cờ như vậy đâu."
Người Nga nhấn mạnh từng từ: "Đây là ván cờ của tôi và cậu. Tôi ở đây chờ cậu."
Dazai Osamu: "..."
Sau khi nghe thấy giọng nói của Sakaguchi Ango từ phía bên kia tai nghe truyền đến, Dazai Osamu tháo thiết bị xuống, nhìn hai giây, ném nó xuống dòng sông Tsurumi đang chảy xiết.
Fyodor nói cũng không sai, mất đi cái gông cùm xiềng xích là cán bộ của Port Mafia và là thành viên của Thám Tử Vũ Trang, Dazai Osamu cũng giống như Dazai Osamu, lang thang không mục đích trên đường phố Yokohama.
Anh băng qua biển Yokohama ngập nắng, gió biển lướt qua cuốn theo cát, băng qua cầu treo cùng đàn hải âu, tiếng còi hơi thấp thấp xa xôi vang vọng một vùng trời.
Cũng không biết đã đi bao lâu, chờ đến khi lấy lại tinh thần, Dazai Osamu nhận ra bản thân đã đi tới nơi này――
Một nghĩa trang được bao quanh bởi cây xanh tươi tốt.
Sau khi trải qua một thế giới hoàn hảo cùng một buổi sáng yên bình, Dazai cuối cùng cũng lấy hết can đảm tới gặp người bạn thân đang ngủ say tại đây.
"Odasaku."
Dazai Osamu kéo dài giọng nói nhắc mãi: "Odasaku, Odasaku, Odasaku..."
Làn gió nhẹ thổi xuyên qua cành lá như một giai điệu nhỏ, Dazai Osamu mỉm cười lau bụi bay trên bia mộ, ngồi xuống ngửa đầu dựa vào bia mộ, tóc cùng quần áo hơi lay động theo gió, trên khuôn mặt thanh tú mềm mại hiện lên vẻ hơi nhẹ nhõm.
Trên thực tế thì Dazai Osamu cũng không thường xuyên đến đây, đôi khi cũng muốn để lại cho Sakaguchi Ango một chút không gian để nói lên những gì trong lòng đã rõ nhưng không nói ra. Theo tuyến thời gian của thế giới này, lần cuối cùng viếng thăm mộ của Oda Sakunosuke, là sáng sớm ngày đó trước khi dự tiệc ở Mukurotoride năm tháng trước.
Cũng chính tại nơi này, anh đã nhận được lời mời của thế giới ý thức.
Hầu như mỗi tháng anh đều sẽ nhận được tin báo rằng một vài thế giới đang rơi vào nguy hiểm. Nếu đó là lời cầu cứu của các thế giới khác, anh chắc chắn sẽ phớt lờ, mặc dù mang danh hào "Đấng Cứu Thế", anh cũng không quan tâm thế giới đến mức độ như vậy.
Cậu có phá hủy hay không cũng chẳng liên quan đến tôi đúng chứ?
Dazai Osamu nghĩ, mình thật sự ghét khi cùng mọi người gắn bó rồi lại chia lìa ở những thế giới khác.
Nhưng, thế giới ý thức nói với anh, đó là món quà cảm ơn dành cho "Đấng Cứu Thế" được chuẩn bị bởi vô số thế giới mà anh đã cứu.
Bọn họ tái bản lại 【 Văn Hào Dã Khuyển 】, để Dazai Osamu tạo ra thế giới tính khả năng là Odasaku vẫn còn sống.
Nhưng thế giới tính khả năng này quá mong manh, sự lựa chọn khác nhau của nhóm nhân vật trụ cột, sự va chạm dị điểm của dị năng lực, thậm chí chỉ là hiệu ứng cánh bướm cho hành động thuận tiện của những người qua đường, tuyến thế giới ở các giao điểm của thời gian đều có thể chết non.
Sau hàng ngàn cái thế giới giả định bị phá hủy, bọn họ không thể không đề nghị Dazai Osamu ra tay, buồn bã ủ rũ gửi phần quà thất bại này đến trước mặt anh.
Nhưng thế giới ý thức không ngờ rằng, "Đấng Cứu Thế" bị bọn họ cùng nhau nuôi lớn, lần đầu tiên lộ ra trong sáng, nhận được món quà, nụ cười của đứa trẻ.
"Đây là thế giới duy nhất mà anh ấy có thể sống và viết tiểu thuyết. Tôi không thể, để một thế giới như vậy biến mất."
Vì thế, đấng cứu thế quá khứ muốn sao được vậy, tự mình một dao một dao điêu khắc thành một Dazai Osamu thích hợp nhất cứu rỗi thế giới.
Anh tự tay vạch ra năm giai đoạn, chặt đứt tất cả các gông cùm, cam tâm tình nguyện lao tới vực sâu.
Đây là cái kết viên mãn, là món quà của anh. Vậy nên, chân dẫm bụi gai cũng không cảm thấy đau, cũng không thấy buồn khi không có nước mắt để rơi.
Anh không chờ mong lời cảm ơn hay lời trách móc từ bất kỳ ai. Dốc hết lòng hết sức, cắt xương rút tủy thậm chí là sau khi chết đi sống lại hơn một lần, Dazai Osamu đối mặt với người bạn đang ngủ say ở đây, cũng chỉ hoạt bát mà vẫy tay: "Tạm biệt, Odasaku ~"
Nhưng, vừa quay người lại, khi ánh mắt anh chạm đến bóng dáng trước mặt, đừng nói là một nụ cười, dường như ngay cả hơi thở bình thường cũng không có cách thở nào được. Anh nhắm hai mắt lại, lông mi run rẩy, giống như chiến đấu với thứ gì đó vô hình.
Thật lâu sau, anh mở to mắt, con ngươi màu diều bình tĩnh mà tan rã, giống như vực sâu sâu thẳm tuyệt vọng không thấy đáy, không có phản chiếu bất kỳ cảnh vật, chậm rãi tập trung trên bóng dáng kia.
Dazai Osamu không nhúc nhích như bị đinh đóng, mang theo vài phần mặc cho số phận, lẳng lặng chờ đợi bóng dáng kia lập tức đi tới phía mình.
Họ có áo khoác cùng tông màu và áo sơ mi cùng một kiểu, thậm chí gã ta còn có một đôi mắt màu xanh da trời trông giống như viên ngọc trên chiếc nơ poirot.
Đôi mắt này, bình tĩnh mà chầm chậm lướt qua khuôn mặt, quần áo, họa tiết của Dazai Osamu, cuối cùng dừng lại trên bia mộ mà anh dựa vào.
Gã ta có vẻ rất nghiêm túc mà nhìn chữ khắc trên bia mộ, lại giống như không nghĩ về điều gì, một vẻ mặt không ai đọc được.
Là Oda Sakunosuke.
Cũng là S • ODA.
――――
Ơ ơ đau lòng quá nè huhu. Có một sự thật là... Đọc tác phẩm của ai cũng muốn trầm cảm cả. Mà đọc fic do fan viết còn muốn trầm cảm hơn. ༼;'༎ຶ ༎ຶ༽ Nhưng công nhận cảnh của Odasakussan khiến tớ đầy cảm xúc luôn ắ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro