Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13.2

*

Ráng chiều tàn đẹp, sáng chói rực rỡ.

Gió đêm từ mặt biển thổi tới giống như ẩm thấp tối tăm như một thế giới khác, Dazai Osamu đứng bên cạnh cửa sổ lung lay sắp đổ, thắt lưng phía sau xòe ra như một đôi cánh tàn tạ trong gió, tựa như một con chim rơi khỏi cành, sắp hoàn thành việc bay lượn cuối cùng của chính mình trong lúc rơi xuống.

Hình ảnh này chứa đầy vẻ đẹp nỗi buồn của những gì mà Nhật Bản tôn trọng, đẹp đến mất tinh thần, đẹp đến chẳng lành, đồng thời cũng chắc chắn đánh thức một số ký ức làm người khác đau đớn.

"..."

Nakajima Atsushi chậm rãi ngồi xổm xuống, từ đầu gối đến ngón tay đều đang run rẩy không ngừng.

Cảnh tượng xảy ra trên tầng thượng Port Mafia một năm trước, đã thay thế được thầy viện trưởng chết dưới móng vuốt hổ, trở thành nỗi sợ mới của cậu ta.

Dưới mắt hình như có chút lành lạnh, là khóc ư?

Cậu ta sờ sờ khóe mắt khô khốc, qua vài giây, chẳng biết từ khi nào đã nghiêng đầu nhìn đồng vị thể cách đó không xa.

Không biết từ khi nào, có lẽ cùng chung trong ký ức thật sự là thoáng nhìn thấy anh Dazai lạnh lùng nhợt nhạt người đồ đen khăn đỏ, nước mắt Nakajima Atsushi cũng rơi đầy mặt.

"Anh Dazai." Lúc này đây, Nakajima Atsushi dùng giọng nói run rẩy của mình mà lên tiếng: "Nơi đó nguy hiểm lắm. Xin anh hãy quay lại đây đi."

Dazai Osamu nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cậu, lại vẫn như cũ như trong trí nhớ, lùi về sau một bước, gót giày giẫm lên mảnh kính vỡ vượt qua ranh giới, vươn đến không trung.

"Nguy hiểm lắm hả?" Giọng nói của anh vừa thoát ra khỏi môi đã bị gió xé rách, chỉ còn lại vài giọng nói mơ hồ từ bên kia: "... Chỉ là... Sẽ không..."

Lời còn chưa dứt, hai chiếc thắt lưng một đen một xám đột nhiên đâm ra từ hai bên, không hẹn mà cùng quấn lấy tay cùng eo bụng của Dazai Osamu.

Quá khứ 【 La Sinh Môn 】 là một con dao tàn sát kẻ địch, là một con thú xé xác con mồi, giờ phút này lại dưới sự điều khiển của người mang dị năng lực trở thành một loại tơ nhện cứu mạng cực kỳ mảnh mà cứng cáp, bện thành một dải võng che trời lấp đất, không thể xuyên thủng. Mà Dazai Osamu như con bướm bị dính trên mạng nhện, lông cánh rực rỡ bị cặp nhện song sinh từ từ xé nát, hợp với phấn hoa cực độc trên đó cùng nhau nuốt vào.

Dazai Osamu cúi đầu nhìn hai thắt lưng màu đen đang giam giữ quanh eo mình, trực tiếp bỏ qua học trò cứng đầu nhà mình, cười nâng cánh tay bị trói: "Ấy? Sao Akutagawa cũng muốn ngăn cản tôi vậy?"

Akutagawa Ryuunosuke híp mắt, lạnh giọng đáp: "Vì tôi là thành viên của Thám Tử Vũ Trang, bảo vệ người dân là trách nhiệm của tôi."

Dazai Osamu không nói, chỉ là hơi mở to đôi mắt nhìn cậu ta.

"Hơn nữa cũng muốn chứng minh cho Gin thấy, tôi không còn là phe ác nữa."

Akutagawa Ryuunosuke dừng một chút, đón nhận ánh sáng chói lọi, cố gắng nhìn thẳng bóng người trong vầng sáng ấy, như cái đêm kiệt sức vào năm năm trước, cậu ta cũng căm ghét, cố chấp, điên cuồng mà ngước nhìn anh như thế. 

Cậu ta gằn từng từ một, kiên cường mạnh mẽ: "Quan trọng nhất chính là, lần này dù như thế nào cũng không có lý do gì để Dazai Osamu chết cả."

"..."

Dazai Osamu dường như không ngờ tới, sau đó là nhỏ giọng, lấy giọng điệu thấp mà nói.

"Akutagawa, hình như cậu đã gặp được đàn anh tốt."

Ánh mắt anh Dazai dừng trên người đồng vị thể là sự khen ngợi, hoàn toàn kích nổ cảm xúc đọng lại đã lâu của Akutagawa Ryuunosuke. Một bên cậu ta buộc chặt thắt lưng quanh eo thầy, một bên nghiến chặt răng, giống như con sói nhỏ vừa bảo vệ thức ăn của mình, hung tợn nói: "Anh Dazai... Anh thấy vừa lòng với tên Akutagawa kia ư?"

Dazai Osamu nhìn thiếu niên áo xám đang đứng cùng các thành viên Trụ sở Thám Tử Vũ Trang, đã học được cách kiềm chế, xin lỗi cùng khoan dung tha thứ, lại nhìn học trò cứng đầu trong mắt hàm chứa sự chờ mong mơ hồ, sâu trong lòng vang lên một tiếng thở dài.

"Akutagawa đã đi vào 'con đường đúng', có người thầy luôn kiên trì dạy dỗ cậu ta, còn có rất nhiều đồng nghiệp không rời xa cậu ta... Akutagawa, cậu có hài lòng với cuộc sống của cậu ta không?"

Hơi thở của Akutagawa Ryuunosuke bỗng nhiên nặng nề, hung tợn trừng mắt Dazai Osamu, trong vẻ mặt mơ hồ có thể thấy được, những cảm xúc khác ngoài tức giận.

"Hài lòng? Anh thấy tôi sẽ hài lòng?!"

Có thứ gì đó đang đốt lên ngọn lửa đen tối trong trái tim Akutagawa Ryuunosuke.

"Ở một thế giới khác người nhặt được 'tôi' đang ở khu ổ chuột là Oda Sakunosuke, thành viên cấp thấp nhất thu nhận giúp đỡ trẻ mồ côi ―― người đàn ông anh nói 'tôi' trăm năm nữa cũng không thể thắng, anh ta nhất định sẽ không vứt bỏ không nhìn lại 'tôi', mà là kiên trì dạy dỗ cùng hướng dẫn 'tôi' đi vào cái gọi là 'con đường đúng', như anh nghĩ ban đầu như vậy, đúng không?"

Akutagawa Ryuunosuke bỗng nhiên quay đầu, trừng mắt "chính mình".

Có ý gì?

Cái được nói là "như anh nghĩ ban đầu như vậy" là có ý gì?

Thủ lĩnh Port Mafia lấy sợ hãi rèn luyện Nakajima Atsushi, người mặc đồ đen lấy thù hận mài giũa Akutagawa Ryuunosuke, Dazai Osamu, rốt cuộc anh còn muốn sắm vai nhân vật nào trong cuộc đời tôi?

"Chúng ta chỉ là hai quân cờ hữu ích mà anh ta đang bồi dưỡng mà thôi." Akutagawa Ryuunosuke dường như đang tự cho đồng vị thể một lời giải thích, lại như là đang thuyết phục chính mình: "Anh ta đã cướp mất em gái bên cạnh tôi, muốn Nakajima chiến đấu một mất một còn cùng tôi, những thù hận, tức giận, đau khổ của tôi trong bốn năm không quan trọng, tất cả đều là vì bảo vệ thế giới, bảo vệ thế giới duy nhất mà anh Oda còn sống và viết tiểu thuyết."

Vậy đấy, hẳn là vậy đấy, Dazai Osamu chỉ muốn lợi dụng cậu ta.

Anh ta trước nay đều không phải là thầy của cậu ta, anh ta rõ ràng vẫn luôn chèn ép cậu ta, vứt bỏ cậu ta, phớt lờ cậu ta, vì điều gì mà Dazai Osamu còn định dựa theo 'suy nghĩ' vì cậu ta mà mở ra con đường tươi sáng suôn sẻ?

Mà Akugatawa Ryuunosuke trước sau chưa từng liếc mắt đồng vị thể lấy một cái, ánh mắt cậu tràn ngập căm hận như với Dazai Osamu, lại như với chính mình.

Cậu thấp giọng nói: "Anh Dazai, anh lại vứt bỏ 'tôi' một lần nữa."

Dazai Osamu: "..."

Dazai Osamu: "..................."

Nếu tôi có tội, xin để chó săn đến trừng phạt tôi, mà không phải hai con sói con tức giận đến mức đột ngột chết tại chỗ này có trí nhớ có thể thuộc lòng trích lời của Dazai Osamu.jpg

Có thể nhảy lầu không chết được, nhưng cái chết xã hội thì có :)



Ngoại trừ hai Akutagawa Ryuunosuke hóa chua thành bom chanh, những người khác cũng không phải là kẻ ngốc, tự nhiên nắm được mấu chốt ―― cũng là bí ẩn về sự xuất hiện của thế giới giả định...

"Hả? Nói vậy, chúng ta có thể được anh Dazai đây rủ lòng thương nhưng cũng cần cầu xin sự phù hộ của Oda Sakunosuke?" Hai mắt của Nakahara Chuuya đỏ đậm, nhếch môi, nụ cười lạnh nhạt, giống như hình ảnh người chồng ghen tuông khi phát hiện ra người vợ mình đã kết hôn nhiều năm thực chất là đang mang theo nhiệm vụ giả vờ ân cần của chính mình: "Ở lại Port Mafia sớm chiều ở chung với tôi suốt bốn năm rưỡi, thật sự tủi thân cho cậu."

Người sử dụng trọng lực bên cạnh gã còn khó chịu hơn, giống như người vợ vì tên vua kế bên rời nhà trốn đi khi chồng không có nhà: "Dazai, sớm biết mày muốn chạy trốn khi tao mở xong 【 Ô Trọc 】, lúc ấy tao nên * mày theo cùng con rồng kia!"

Nếu không có điều đó, hắn và Dazai Osamu cũng đã có con (?), sao có thể có cả một thế giới toàn tình địch, còn có một "chính mình" khác có ngoại hình và năng lực giống y hệt cả ngày thở gằn chọc dưới mí mắt.

(Đại khái chắc là ngứa tai gai mắt cáu quãi ra ấy (((=)

Edogawa Ranpo ít nhiều cũng có suy đoán, nhưng khi thật sự nghe được sự thật Dazai Osamu lao tới một thế giới khác, hắn không thể không đổi sắc mặt.

Hắn nhắm mắt, lẩm bẩm một câu: "Dazai đúng là một tên cực kỳ ngu ngốc."

Nếu muốn bảo vệ thế giới, tại sao không tính toán mà tin "Trụ sở Thám Tử Vũ Trang"? Ngay cả khi mọi người đều ngu ngốc, không phải vẫn còn "anh Ranpo" sao?!

Đồng vị thể của hắn cúi đầu không nói, đầu ngón tay đụng phải viên bi thủy tinh, lạnh băng mà bóng loáng.

Vì thế giới này mà Dazai Osamu hy sinh chính mình, mà gã, gã làm đồng loại của Dazai Osamu, bị ngăn cách ở ngoài những lời dối trá cùng nguy hiểm.

Khi gã cười lớn nằm trên võng 【 La Sinh Môn 】 chuẩn bị ngủ trưa, đồng loại gã đã tan xương nát thịt, mang cái tên ô nhục đầy người cùng vinh quang không người hiểu biết đang thối rữa trong bùn đất.

Edogawa Ranpo đột nhiên cảm thấy đau, toàn thân mỗi một khúc xương đều đau, đau như ngã xuống từ trên tòa nhà cao trăm mét còn sống sờ sờ như vậy. Gã không phải đang đồng cảm với đồng loại đã sớm chết đi, chỉ là chuông tang vì ai mà vang.

Cơ quan cảm giác của thám tử mơ hồ đau đớn, giữa hốt hoảng gã nghe được một tiếng thở dài rất nhẹ phát ra từ chủ tịch bên cạnh gã.

"Dazai là cậu bé ngoan."

Fukuzawa Yukichi đã từng nói với lão ta như vậy, lão ta còn nghĩ rằng này chỉ đơn giản là thành viên của Thám Tử Vũ Trang, hiện tại nghĩ đến lại có chút tiếc nuối, khi lão ta không thể gặp được thủ lĩnh Port Mafia, để sờ sờ đầu anh như thế và khen đứa trẻ cõng cả thế giới trên lưng này.

Viện trưởng Mori đứng ở phía sau, sâu kín đâm thủ lĩnh Mori một câu: "Tôi có thể gặp được Osamu, hóa ra là phải cảm ơn cậu rồi. Nào, Elise, mau nói cảm ơn ngài Mori."

Elise trưởng thành càng giống Yosano Akiko, đặc biệt là vẻ mặt kỳ quái khó hiểu đều nhéo đúng chỗ ngứa.

Cô trợn tròn mắt, giọng nói lại ngọt ngọt ngào ngào: "Hì hì, cảm ơn ngài Mori đã đưa Osamu đến bên cạnh tôi và Rintarou nha ~"

Mori Ougai không ngờ tới cán bộ nhỏ nhà mình có thể điên đến mức vì bạn bè mà mở ra thế giới hoàn toàn mới.

Mà trong thế giới giả định do Dazai Osamu thống trị, anh không trả thù "Mori Ougai", cũng không ghi hận "Sakaguchi Ango", thứ duy nhất anh hy sinh chính là chính mình.

―― Đầu óc bày mưu lập kế tính cho thế giới như vậy, một trái tim chân thành mềm mại tỏa sáng như vậy, có thể Dazai Osamu không vĩ đại, có thể không nhân từ, nhưng Nhân Gian Thất Cách, đã thành một vị thần.

*

"Đây chỉ là để thỏa mãn những mong muốn ích kỷ của bản thân tôi mà thôi, không cần mang ơn anh Oda."

Dazai Osamu ép buộc chính mình nhìn vào mắt Odasaku, đôi mắt trong veo như thiếu niên: "Vốn dĩ tôi cũng đã định chết, tôi đuổi theo cái chết không phải là vì lý do gì cao cả, chỉ là đưa ra quyết định này là dựa trên ý chí bản thân thôi."

Oda Sakunosuke thoạt nhìn cực kỳ bình tĩnh, đương nhiên, theo Kunikida Doppo xem ra, gã nhiều khả năng là vì tiếp nhận quá nhiều thông tin mà đơ người.

Sát thủ kim bàinổi tiếng lúc còn rất trẻ, thám tử hạng ba với tài năng bình thường, một nhà văn gương mặt mới tài năng trời cho, ba thân phận mặc dù chồng lên trên cùng một người, nhưng Oda Sakunosuke vẫn như cũ cảm thấy chính mình chẳng qua là một người bình thường nhất trong muôn ngàn người.

金牌杀手: kim bài sát thủ 」 hay sát thủ huy chương vàng, vì dịch ra vậy nó kỳ quá nên tui để là sát thủ kim bài cho đỡ sượng trân. ((((=

Gã bình thường viết tiểu thuyết bình thường, sống một cuộc sống bình thường với những giấc mơ bình thường, nhưng bình thường như vậy, lại vì có một người không tầm thường vì gã tạo ra một thế giới không tầm thường, mới chứa hết tất cả bình thường của gã.

Gã thực nghiêm túc mà tự hỏi trong chốc lát, mới nói: "Dazai, ngoại trừ lần từ biệt cuối cùng, cậu vẫn luôn cố ý tránh gặp tôi. Vì sao? Chẳng lẽ cậu sợ cậu sẽ nhầm tôi với 'Odasaku' ư?"

Không đợi Dazai Osamu trả lời, người đàn ông trực giác nhạy bén này nhẹ giọng nói: "Cậu sẽ không nhầm lẫn đồng vị thể giữa thế giới giả định và thế giới nguyên bản. Sở dĩ cậu không dám xuất hiện trước mặt tôi, là vì cậu biết cuộc đời của 'Oda Sakunosuke' sẽ luôn có chỗ cho 'Dazai Osamu'."

"Thế giới giả định là mong muốn ích kỷ của bản thân cậu." Nói còn chưa dứt lời, Kunikida Doppo lập tức bùng nổ, nếu không phải đồng vị thể ngăn lại thì hắn đã lao đến cho gã một đấm, nhưng Oda Sakunosuke vẫn như cũ bình tĩnh hòa nhã nói xong câu kế tiếp: "Nếu là vì hoàn thành ước mơ của 'Oda Sakunosuke', tôi nghĩ ngoài việc có thể sống một cuộc đời viết tiểu thuyết mà không phải giết người, hẳn là anh ta cũng muốn làm bạn với 'Dazai Osamu'."

Những lời này làm vẻ mặt của Dazai Osamu xuất hiện một vết nứt. Miệng anh khẽ nhếch, gần như là mù mờ mà hiểu những lời này.

Nhưng chỉ trong chốc lát, rất nhanh anh đã trở lại vẻ mặt của tiên nhân sống hai ngàn năm.

"Đủ rồi." Anh nói.

Anh cũng không cảm thấy tiếc nuối, bởi vì từ lúc bắt đầu anh đã biết.

Chỉ cần nghĩ rằng không muốn mất thứ gì đó, lập tức nhất định sẽ mất. Vậy nên chuyện cho tới bây giờ anh đã không còn cảm giác nữa, thay vì nhận được khoảnh khắc thế nào cũng phải mất đi, tốt hơn hết là ngay từ đầu đừng bao giờ có được.

Dazai Osamu ngược sáng nhẹ cười, ánh mắt dịu dàng mà hơi lạnh lướt qua khuôn mặt bọn họ, làm như đang nhìn bọn họ, rồi lại giống như chăm chú nhìn vào một nơi nằm ngoài tầm với của con người. Cảm xúc trong mắt diều không có sức nặng, như tầm mắt từ mấy ngàn năm sau nhìn tới tương lai.

Thay vì nói rằng anh ta đang nhìn vào một đám người xa lạ không liên quan đến mình, không bằng nói là Dazai Osamu đơn phương xóa sạch toàn bộ tình thù ái hận vướng mắc dày đặc của bọn họ, tự nhận là đã thanh toán xong ân oán của nhau, không mắc nợ nhau.

Anh đang đứng ngay trước mặt bọn họ, cũng vẫn như cũ là vẻ ngoài quần áo "quen thuộc" với bọn họ. Chỉ là, mọi người lại chưa từng giống như bây giờ cảm thấy Dazai Osamu xa xôi không thể với tới như thế.

Dazai Osamu không thuộc về bọn họ, không thuộc về thế giới này.

Mọi người phút chốc tại đây đều có nhận thức.

Khi bọn họ tim đập thình thịch trước sự dịu dàng không muốn nói ra ngoài miệng của Dazai Osamu, khi nhìn trộm "một mặt khác" của Dazai Osamu mà mừng thầm, rồi lại thình lình bị một cái tát hung hăng đánh tỉnh――

Anh không cần một hai phải là thành viên Thám Tử Vũ Trang, cũng chưa từng yêu thích làm thủ lĩnh Port Mafia, ở trong một thế giới khác, trong thế giới không có sự tham gia của bọn họ, cuộc đời của Dazai Osamu rộng lớn hơn nhiều và dày nặng hơn những gì họ đã thấy và suy nghĩ đến.

Người đời không thể phán xét chính nghĩa cùng tà ác của anh ta, cũng không thể quyết định vinh quang cùng thấp hèn của anh ta, càng không thể khen chê dũng cảm cùng nhút nhát của anh ta. Từ đầu tới cuối,【 Nhân Gian Thất Cách 】 chỉ là đang cố gắng vào trần gian này mà thôi.

Anh thất bại sao?

Thất bại. Dazai Osamu tự nhận mình sẽ không phải là sự tồn tại quan trọng nhất trong cuộc đời của người khác, bởi vậy sau khi hoàn thành sứ mệnh cứu thế giới, thế nhưng anh lại không tìm thấy một lý do có thể ở lại.

Anh thành công sao?

Cũng thành công. Anh không để lại bất kỳ dấu vết tồn tại nào cả, nhưng những người mà được anh để lại ở đây, lại nghiến răng nghiến lợi mà yêu anh, mập mờ lưu luyến mà hận anh, si tâm ảo tưởng là anh, không cam lòng điên cuồng cũng là anh.

Dazai Osamu không phải vị thần đủ tư cách, lại luôn có người tin vào sự xấu xa của anh. Bọn họ lần lượt từng người thành tâm quỳ trước điện thờ của anh với trái tim nóng bỏng, mà anh lại như một tượng đá thờ ơ, mỉm cười hỏi――

Yêu hận của các người, liên quan gì đến tôi?

*

"Tôi đã nói mọi người, các người không cần hành động như thể tôi sắp đi tìm chết đâu."

Dazai Osamu khẽ vỗ tay, tập trung sự chú ý của bọn họ từ một số nơi mà anh xem ra cũng không quan trọng: "Hoặc là nói, các người còn chưa quen với niềm đam mê tự tử của Dazai Osamu nhỉ?"

Quen thì quen, nhưng――

Kunikida Doppo vừa định phản bác, đã bị suy nghĩ trong đầu làm cho giật mình toát mồ hôi lạnh.

Làm sao hắn có thể quen với việc trơ mắt nhìn Dazai Osamu chết vì những vụ tự tử thất bại và hài hước của Dazai Osamu hết lần này đến lần khác?!

"Một người thầy của tôi đã từng nói, 'cái chết chỉ là một cuộc phiêu lưu vĩ đại khác mà thôi'." Dazai Osamu giống mèo chiêu tài cười tủm tỉm vẫy tay: "Cứu thế giới vốn dĩ là trách nhiệm của các người nha ―― Đấng Cứu Thế đã tạm thời ngừng việc, bây giờ muốn đi làm việc riêng của mình ~"

Giống như truyện cổ tích viết như vậy, thử tìm lại chính mình, thử trở về cố hương, có lẽ chỉ có như vậy, mới có thể hoàn toàn kết thúc hành trình dài lâu vô vọng này.

Cơ thể Dazai Osamu ngả về phía sau, thắt lưng dệt thành mạng nhện lập tức đứt đoạn trong ánh sáng bạc chói lọi của 【 Nhân Gian Thất Cách 】――

"Dazai!!!"

Không giống tầng thượng Port Mafia một năm trước một thân chịu chết, lúc này đây, có vô số người vì giữ anh sống mà vươn tay mình.

Trên người bọn họ lập lòe đủ mọi màu sắc ánh sáng dị năng lực, mỗi người đều đang chạy về phía Dazai Osamu, giữ lại Dazai Osamu.

Chỉ có một bóng dáng, như sao băng rực cháy, dũng cảm cô độc lao về cái chết mà như còn sống cùng kiên quyết không để đường lui, dẫn đầu rơi xuống trước mặt anh.

Nhưng là, kẻ đó không cứu Dazai Osamu, khoảnh khắc ôm lấy anh lại nhảy thẳng xuống qua mép cửa sổ bị vỡ――

Nakahara Chuuya gắt gao ấn anh ở trong lồng ngực, ánh sáng dị năng lực đang bao quanh trên người nháy mắt biến mất, bọn họ cứ như vậy cưỡi gió biển, bạn mây trôi, cùng hoàng hôn cùng nhau rơi xuống.

"Dazai Osamu, nếu cậu muốn chết như vậy," gã cúi đầu cắn môi anh, đôi mắt màu xanh cobalt lạnh lẽo như băng: "Vậy để tôi thỏa mãn cậu."



















"Cái chết chỉ là một cuộc phiêu lưu vĩ đại khác mà thôi."

—— Albus • Dumbledore / J • K Rowling 《 Harry • Potter 》
























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro