Chapter 12
23.
「Tôi hét to, nhưng có người cho rằng đó là tiếng rên rỉ vô ích; tôi cười tươi, còn có người cho rằng đó là sự tự phụ.
Tôi phải chập chững bước đi trong đám đông để cuối cùng trông giống một con người, rồi tôi bị một người thông minh vạch mặt và biến mình thành kẻ ngốc ở nơi công cộng, mất mặt¹.」
Nếu những lời trên được nói bởi một nhà văn nổi tiếng, chúng có thể trở nên nổi tiếng, nhưng Dazai Osamu cảm thấy rằng nếu một ngày anh nói những lời như vậy với Nakahara Chuuya, phản ứng đầu tiên của đối phương sẽ là xem anh có bị sốt hay không.
.....
"Dị năng lực? Tôi cũng hy vọng có được một năng lực mạnh mẽ." Khi Dazai Osamu nhắc đến chủ đề này lần thứ n, anh ngước mắt lên trời và than thở không nói nên lời, "Hãy để tôi thoát khỏi danh hiệu kẻ thua cuộc và hoàn thành việc biến đổi một người bình thường!"
Xác suất này giống như việc nhặt được một triệu trên đường và trúng giải nhất trong xổ số - thường được gọi tắt là nằm mơ.
Dị năng lực là thứ bẩm sinh đã chia con người thành ba, sáu, chín cấp độ, người có tài có thể dễ dàng làm những công việc có thu nhập cao hơn, nhưng điều đáng sợ nhất là suốt đời người khác không thể sánh bằng với họ, có nghĩa là họ có thể đạt được nó nhờ làm việc chăm chỉ.
Nhìn từ góc độ lý trí thì đây là một hiện tượng xã hội cực kỳ bất công nhưng nó lại chẳng liên quan mấy đến tính cách mặn mà của Dazai Osamu.
Nằm phẳng là cuộc sống. Hài lòng.jpg.
Chuuya trợn mắt nhìn anh, một tay vung bộ vest ra sau, vẫy tay áo không lấy đi một gợn mây.
Dazai Osamu và người lãnh đạo bị bỏ lại nhìn nhau, sau khi kể lại câu chuyện của Mimic, họ cũng cúi đầu rời đi.
“Dazai-kun.” Mori Ougai ngăn anh lại, bình tĩnh nói: “Có nghĩa là cậu không có dị năng lực nào, hoặc là cậu không thể sử dụng chúng, hoặc là cậu không muốn sử dụng chúng?”
Dazai Osamu vừa chạm vào tay nắm cửa, nghe vậy liền khựng lại, không quay đầu lại mà chỉ cười nói: “Ồ, tôi cũng không chắc lắm.”
Mori Ougai gật đầu và không hỏi thêm câu nào nữa.
Gã hứa sẽ cho Dazai Osamu sự tự do tối đa, và lần này cũng không ngoại lệ.
24.
Chúng ta gặp nhau trên một con đường hẹp và mọi thứ sắp vỡ òa.
Trong một con hẻm chật hẹp.
Atsushi đứng đối diện với người đàn ông có mái tóc dài màu trắng, hạ trọng tâm xuống, biến đôi tay thành móng hổ, lặng lẽ chờ đợi cơ hội tấn công.
"Shibusawa Tatsuhiko." Chỉ khi người đàn ông tôi nhìn thấy trong bức ảnh thực sự xuất hiện trước mặt tôi, tôi mới nhận ra rằng anh ta thực sự có khí chất, cho dù anh ta không làm gì, anh ta cũng không thể che giấu được khí chất đang tỏa ra...
"Mục đích của anh là gì?"
Shibusawa mỉm cười và chân thành nói: “Là cậu đấy, Atsushi-kun.”
Giọng nói chậm rãi mà sang trọng của anh ta vang lên như lời thủ thỉ với tình nhân: “Tôi đến đây để gặp cậu.”
“Vậy tại sao anh lại muốn giết Natori- san?” Atsushi không hoàn toàn tin vào những gì anh ta nói.
Shibusawa Tatsuhiko, người ban đầu đã mong đợi Atsushi sẽ tỏ ra sốc:...
Anh ta: Ai thế?
Natori, à, đó là người đó phải không? Shibusawa chợt nhận ra.
Nhưng chuyện này có liên quan gì đến anh ta? Cho dù người kia tự tử thì họ cũng không thể đổ lỗi cho anh ta được, phải không? Nụ cười dần biến mất.jpg.
Rõ ràng là anh ta rất tận tâm, được chứ?
Không hiểu sao lại cõng một cái nồi lớn trên lưng, Shibusawa vốn luôn thờ ơ, trong nháy mắt không khỏi tự vệ.
"Chuyện này không liên quan tới tôi."
Shibusawa đã chỉ ra rõ ràng rằng, trước hết, dị năng của anh ta chỉ nhắm vào những người có dị năng, thứ hai, cái chết của Natori Nanami chẳng mang lại lợi ích gì cho anh ta cả, và cuối cùng, anh ta nhìn Atsushi với ý nghĩa sâu sắc và dừng lại một lúc .
“Vậy thì ai sẽ được lợi từ cái chết của cô ấy?"
Không phải Shibusawa. Sự thật này khiến Atsushi có chút bối rối, ai sẽ được lợi khi nghe theo lời của Shibusawa Tatsuhiko? Port Mafia Hoặc... anh Dazai.
"Có vẻ như cậu đã nghĩ đến điều đó."
Bị hiểu lầm khiến anh ta có chút không vui nên quyết định đặt cược vào một người đã bí mật làm rất nhiều chuyện.
"Cậu cho rằng vì sao trước đây cậu có thể thoát khỏi tất cả những ám sát bản thân gặp phải? Sức mạnh của cậu lần lượt bộc phát sau khi có người tới cứu? Đây thật sự là may mắn sao?" Shibusawa lắc đầu, duỗi ngón tay của anh ta ra trước mắt cậu, "Không."
Nakajima Atsushi: “Cho dù có người cố tình sắp xếp thì đó cũng không phải là ý đồ xấu.” Ngược lại, cậu còn được đào tạo từ việc đó.
Shibusawa Tatsuhiko: "Cậu ngây thơ quá đấy, chàng trai trẻ." Anh ta tiến lại gần Atsushi và nhìn xuống cậu với ánh mắt thương hại do chênh lệch chiều cao.
"Natori Nanami chọn tự tử vì sợ bạo lực và giết chóc, nhưng tại sao lần nào cô ấy cũng xuất hiện tại hiện trường? Nói cách khác, có người cố tình để cô ấy nhìn thấy, từ đó làm tăng thêm gánh nặng tâm lý".
"Cậu nghĩ ai có thể làm những việc này một cách chính xác và không gây ra bất kỳ sự nghi ngờ nào?"
“.... Đây chỉ là phỏng đoán của anh thôi.”
"Thật sao?" Shibusawa Tatsuhiko hỏi, "Đó là điều mà cậu nghĩ."
Trên thực tế, Shibusawa cũng rất ngạc nhiên không biết Dazai Osamu đã dùng phương pháp gì để khiến Atsushi tin tưởng mình đến vậy.
---Rõ ràng là người thanh niên đó đầy dối trá và có ý đồ xấu.
Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán trượt xuống, thân thể Atsushi khẽ run lên, cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Shibusawa, cố gắng tìm kiếm dấu vết của một trò đùa trên mặt anh ta.
Anh Dazai...chính xác thì chuyện gì thế này...
.....
Dazai Osamu, người không hề biết rằng Shibusawa Tatsuhiko đã đào một cái hố cho mình, đang trên đường đến một tòa nhà bỏ hoang ở ngoại ô thì hắt hơi và phải dừng lại, bám vào một thân cây rậm rạp để thở.
Anh thực sự muốn chết khi đến đây với tốc độ nhanh như vậy.
Nhưng anh nhìn lên tòa nhà gần như vậy, dường như có thể nghe thấy tiếng súng phát ra từ tòa nhà, anh nghiến răng nghiến lợi bước về phía trước với đôi chân đau nhức.
Tôi hy vọng mình có thể bắt kịp... Không, tôi nhất định phải đuổi kịp.
Odasaku.
_____________
¹: Ở trong tác phẩm Nhân gian thất cách.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro