Chapter 1
Dazai Osamu đang mất tích.
Sương mù trắng kỳ lạ ở Yokohama cuối cùng cũng tan đi, những người biến mất trở lại thực tại. Mọi thứ trở lại bình thường. Những tổn thất do trận chiến và những sự kiện sau đó gây ra sẽ được giải quyết khẩn cấp. Có lẽ họ quá bận rộn để có thể quan tâm đến nó. Và không ai để ý rằng có người vẫn chưa quay trở lại.
Dazai đã biến mất trước cuộc chiến, nhờ sự biến mất thường xuyên của anh nên mọi người trong Cơ Quan Thám Tử đã quen với việc đó và không để tâm lắm.
Atsushi nhìn vào vị trí công việc vẫn còn trống và quyết định tận dụng thời gian nghỉ ngơi để tìm kiếm đàn anh đã mất tích hai tuần.
Điện thoại di động báo đã tắt, Atsushi đang đi xung quanh, còn trực giác của Hổ lại cảm thấy lo lắng vô cớ, nỗi lo lắng này lên đến đỉnh điểm khi cậu nhìn thấy một người đàn ông đeo kính với vẻ mặt lo lắng đứng trước bia mộ mà cậu từng đến thăm trước đó.
Cuộc gặp gỡ bắt đầu.
"À, tôi biết cậu, Nakajima Atsushi của Cơ quan Thám tử Vũ trang, đàn em của Dazai."
Atsushi phản ứng rất nhanh, nhìn vào quầng thâm dưới cặp kính của người đối diện rồi gật đầu, "Anh cũng là bạn của anh Dazai sao?"
Đối phương sửng sốt một lát, sau đó nhẹ giọng nói: "Không, đã từng."
Atsushi nóng lòng muốn nghe được một lời giải thích chi tiết, đối phương dường như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt hơi thay đổi, lo lắng nói: "Cậu cũng đến tìm Dazai à?"
Ngoài ra... Atsushi cảm thấy khó chịu, "Không phải anh biết anh Dazai đã đi đâu sao?"
Hai người nhìn nhau qua lăng kính, im lặng một lúc, nhưng lại cảm thấy không khí tràn ngập sự lạnh lẽo.
"Dazai mất tích."
Người đàn ông đeo kính, Sakaguchi Ango, cuối cùng cũng nói ra câu trả lời mà anh ít dám nghĩ tới nhất.
Đồng tử của chàng trai đối diện giãn ra, cậu vô cùng kinh ngạc: "Là Mafia sao?" Atsushi dường như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên cao giọng nói: "Akutagawa! Hôm đó cậu ta rời đi rất sớm, chắc chắn đã đi đến đây tìm anh Dazai!"
Ánh mắt tràn đầy hy vọng của thiếu niên khiến Ango nhất thời không kịp trả lời, cũng may đối phương dường như đã tìm thấy mục tiêu của mình, vội vàng tạm biệt Ango, nói rằng sẽ đi tìm Dazai.
Ango đứng ở đó, sau lưng là bia mộ của bạn mình, thân hình thường ngày đứng thẳng của anh đột nhiên run lên, nhưng toàn thân như bị chất chì bao phủ, căn bản không thể động đậy, đồng thời giọng nói cũng nhẹ nhàng mà run rẩy.
"Anh Odasaku, tôi đã làm mất Dazai..."
Sau khi sự việc kết thúc, anh đã đi tìm người điều khiển trọng lực của Port Mafia như một phần thưởng, sự ổn định của người kia cũng nói với anh rằng Dazai vẫn ổn, điều này khiến anh thoải mái hơn một chút.
Mặc dù đối phương nói một cách gay gắt nhưng anh vẫn được tha mạng, đồng thời, anh cũng được đối phương cho biết rằng Dazai đã rời đi an toàn.
Lúc đó Ango đang phải giải quyết công việc "dọn dẹp" sau cuộc chiến, biết được sự an toàn của bạn bè nên yên tâm cống hiến hết mình cho công việc.
Có lẽ do trực giác hoặc sự cảnh báo sớm nên khi tách cà phê anh uống ban đêm bị vỡ không báo trước, Ango trở nên hoảng loạn không kiềm chế được và gần như vô thức bấm số điện thoại của bạn mình.
Đối phương luôn không muốn liên lạc với anh nhiều, các cuộc điện thoại cũng luôn là từ một chiều, ngay lúc âm thanh thông báo tắt máy quen thuộc vang lên, giọng nói nội tâm của Ango tự nhủ rằng lần này không phải là anh bị chặn, điện thoại di động bên kia thực sự đã tắt.
Anh không biết tại sao mình lại có suy đoán như vậy, nhưng trước khi có thời gian suy nghĩ, anh đã đặt công việc của mình xuống và nhờ các thành viên trong nhóm giúp anh tìm ra dấu vết của một người.
Nhưng hiển nhiên không có gì được tìm thấy, người thanh niên đến và đi như gió, dường như thật sự đã cuốn theo gió đi theo làn sương trắng.
Người bạn cuối cùng của anh, Dazai Osamu, đã mất tích.
Cơ Quan Thám Tử đã đập tan sự mong đợi cuối cùng của anh, bia mộ của bạn anh ở ngay phía sau, nâng đỡ cơ thể yếu ớt của Ango, như thể đang truyền một chút sức mạnh cho chính anh.
Hãy tìm cậu ấy, Ango, làm ơn.
Một thanh âm quen thuộc từ đáy lòng truyền đến, thanh niên đeo kính kiên quyết gật đầu: "Ừ, tôi sẽ làm vậy."
Chàng trai dùng dị năng chạy ra khỏi nghĩa trang với chút hy vọng nhỏ nhoi đó, nếu anh Dazai thực sự bị Port Mafia bắt đi, anh ấy sẽ không thể tự mình làm được gì, nhưng mọi người trong Văn Phòng chắc chắn sẽ có thể giải cứu được anh Dazai!
Cậu nghĩ chắc chắn nhưng lại nhìn thấy một bóng đen quen thuộc bên bờ sông.
"Akutagawa!"
"Người hổ!"
Hai người gần như hét lên với nhau trong tiềm thức, họ đã vào thế tấn công, nhưng chỉ trong chốc lát, họ đồng thời thu hồi sức mạnh, nhìn nhau với ánh mắt kinh ngạc.
Hai người giằng co đã lâu, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng cũng đã có một sự thấu hiểu ngầm kỳ lạ.
Khu vực nước yêu thích của anh Dazai, sự xuất hiện của Akutagawa.
Bên con sông nơi anh Dazai thường tới, có người và hổ đang bước đi vội vã.
Hai người nghiêm mặt nhìn nhau, nhấc chân lao về phía nhau, túm lấy cổ áo đổi phương.
"Anh Dazai mất tích à!!?"
"Bên cậu đã bắt anh Dazai phải không!!?"
Cùng một động tác, cùng một nội dung, họ buông nhau ra ngay khi nói xong, và với cùng một nỗi sợ hãi, họ chạy về hai hướng khác nhau.
Dazai Osamu đang mất tích.
Khi Atsushi mang tin về, mọi người mới nhận ra Dazai đã hai tuần chưa về.
Những cuộc gọi mà Kunikida gọi đều là cuộc gọi nhỡ, siêu lý luận của anh Ranpo không thu được thông tin hữu ích nào.
"Tôi e rằng đây thực sự là một vụ mất tích ngẫu nhiên." Ranpo trả lời với vẻ nghiêm túc hiếm thấy.
"Có thể đoán được nơi mất tích không?" Thống đốc Fukuzawa nhìn Ranpo, bộ dáng đã cho thấy tình hình không mấy lạc quan.
Ranpo lắc đầu nói: "Có lẽ sẽ có người biết chút ít."
Không có cách nào, mọi thứ dường như đột nhiên bị cắt đứt, không để lại bất kỳ dấu vết nào, ngay cả Ranpo cũng không đoán được nguyên nhân.
Ranpo nghĩ nghĩ, trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, nói: "Chúng ta đi tìm người Nga đi, đại khái tôi có thể đoán được hắn ở đâu."
"Có phải người đó đã đưa anh Dazai đi không?"
Atsushi háo hức hỏi, nhưng bên kia lắc đầu phủ nhận: "Không, tôi chỉ hỏi một số manh mối để suy đoán nguyên nhân khiến Dazai mất tích thôi."
Cơ Quan Thám Tử đang định lên đường tìm kiếm thành viên mất tích thì gặp một người quen ở góc đường.
"Từ từ đã.'' Chuuya kéo mũ lên, không thấy thanh niên mặc áo gió quen thuộc, vẻ mặt có chút không vui.
Trong trận chiến, hai bên đã hợp tác nhưng không khí căng thẳng giữa hai bên vẫn không thể thay đổi trong suốt cuộc gặp.
"Chậc! Tôi nói trước cho mấy người biết, chúng ta tới đây để gặp cựu cán bộ của Port Mafia dưới sự chỉ đạo của thủ lĩnh, nếu phải chiến đấu cũng không phải là không thể."
Không ai muốn đo giá trị chiến đấu của người kia, và Akutagawa... Hơn nữa, bây giờ họ có nhiều nhiệm vụ quan trọng hơn.
"Sức chiến đấu cũng có lợi, cứ để anh chàng đội mũ kia đi theo." Ranpo quyết định rồi nhìn quanh góc phố, "Anh chàng đeo kính đằng kia, vì anh đang tìm Dazai nên anh có thể trực tiếp ra ngoài và đến đây."
Thanh niên đeo kính bước ra khỏi góc, "Xin lỗi, vì tôi thực sự không tìm ra manh mối nào cả." Anh cầm kính lên xin lỗi rồi giới thiệu: "Sakaguchi Ango, tôi... Có chuyện liên quan đến Dazai."
Không ai có thể hỏi Ango chuyện gì đang xảy ra, chính anh cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, anh rõ ràng là bạn bè, nhưng lại không thể nói ra hai chữ đấy.
Mục đích rất rõ ràng nhưng kết quả thật đáng thất vọng.
Người Nga đội mũ trắng không ngạc nhiên trước sự xuất hiện của họ.
"Dazai-kun, có lẽ cậu ấy đã vào [ The Book], nhưng tôi xin lỗi, tôi không tìm thấy cuốn sách đó ở đâu và tôi cũng không biết làm cách nào để kích hoạt nó."
Ranpo tiếp lời, "Dazai biến mất khỏi thế giới này."
Dazai Osamu mất tích, không, Dazai Osamu biến mất.
"Nếu tôi tìm được cuốn sách, liệu có thể tìm được anh Dazai không?" Tiểu Bạch Hổ ôm chặt hy vọng cuối cùng của mình.
Người Nga tốt bụng vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại có chút buồn bã: "Cậu không tìm được đâu, vì cuốn sách cũng đã biển mất rồi."
"Hả?! Thằng đó đã biến mất? Đùa à? Đây chắc chắn là kế hoạch của hắn, chọc ghẹo những người xung quanh cho vui!"
"Nếu [The Book] cũng biến mất, khụ khụ, chẳng phải điều đó có nghĩa là anh Dazai có thể sẽ đọc lại cuốn sách lần nữa sao, khụ khụ khụ." Akutagawa che miệng lại, trong lòng đau đớn không chịu nổi, ho khan một tiếng.
"Có thể." Ranpo là người trả lời.
Người Nga mỉm cười và nói: "Làm sao có thể ra khỏi một căn phòng không có cửa?"
Một khoảng im lặng.
Sách là phương tiện, lại là cửa phòng, nhưng bọn họ không tìm được cửa ở đâu, làm sao có thể mở cửa đem người kia về.
"Nó sẽ được mở ra." Không ngờ người lên tiếng lại là Ango, anh ngẩng đầu nhìn đám người, quầng thâm trong mắt tràn đầy quyết tâm, "Dazai nhất định sẽ quay lại."
Dazai sẽ tìm thấy.
Dù lời nói ngày ấy có chắc chắn đến thế thì bao nhiêu kỳ vọng cũng sẽ luôn tiêu tan trong sự thất vọng hết lần này đến lần khác.
Cơ quan Thám tử Vũ trang, Port Mafia và Sở Mật Vụ được huy động để tìm kiếm bất kỳ dấu vết nào có thể sót lại.
Một tháng sau, khi cuộc sống bình thường trở lại ở Yokohama sau trận chiến, việc tìm kiếm Dazai Osamu dần yếu đi.
Không có dấu vết của một người đột nhiên biến mất.
Một tháng rưỡi sau, Atsushi gặp Akutagawa bên bờ sông, người cũng đến tìm kiếm, hai người không đánh nhau, chỉ nhìn nhau rồi rời đi.
Sự vướng mắc giữa hai người là do người đó gây ra, với sự biến mất của người đó, dường như mọi giằng co cũng biến mất.
Hai tháng sau, Cơ quan Thám tử Vũ trang và Port Mafia trở lại hoạt động bình thường, giữa hai bên không còn xung đột lợi ích cũng như không còn vướng mắc gì nữa.
Đồng thời, Ango nói những kết quả của cuộc tìm kiếm kéo dài hai tháng trước tượng đài bằng đá.
Ba tháng sau, dấu vết về sự tồn tại của Dazai Osamu dần bị xóa bỏ, chỉ có chiếc ghế trống mới cho họ biết rằng một chàng trai trẻ mảnh khảnh mặc áo gió đã từng trò chuyện và cười đùa với họ một cách không đứng đắn.
Port Mafia có vẻ dễ thích nghi hơn, bọn họ từ lâu đã quen với việc người kia đào tẩu mất tích hai năm, có lẽ một ngày nào đó đối phương sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ.
"Nhất định phải đánh thằng đó một trận!" Chuuya nhìn văn phòng cán bộ trống rỗng, hung hăng chửi bới.
Akutagawa đứng trong văn phòng hồi lâu, hai tay nắm chặt lộ ra vẻ bất an trong lòng, nhưng chỉ có thể quay người rời đi, đóng cửa lại, hy vọng một ngày nào đó sư phụ của mình sẽ đột nhiên xuất hiện, giống như trước đây.
Mori Ougai nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh giống như lúc cậu nhóc nọ đào tẩu hồi đó.
Alice đứng sang một bên trong hành động vâng lời hiếm hoi, nhìn ra ngoài cửa sổ giống như gã.
"Không biết lần này Dazai sẽ quay lại khi nào nhỉ."
Cô bé luôn thích trêu chọc gã lần này không trả lời.
Bốn tháng trôi qua, mọi chuyện vẫn bình yên như vậy, cuốn sách Dostoevsky muốn lấy không tìm thấy, chú mèo luôn bắt chuột đã biến mất, con chuột cũng có phần yếu ớt.
Yokohama đã mở ra một sự yên bình lạ thường, nhưng càng yên tĩnh lại càng bất an.
Nhưng sự bất an này không đến từ thành phố mà đến từ ký ức.
Họ càng bình tĩnh thì Dazai Osamu càng mờ nhạt trong ký ức của họ, như thể anh đang dần bị lãng quên. Sau đó, họ phát hiện ra đối phương thậm chí còn không để lại một bức ảnh nào, và sự hiểu biết của họ về Dazai Osamu quá nông cạn.
Trong văn phòng cán bộ trống rỗng, người đến ngày càng thường xuyên hơn, tác động của ký ức mờ nhạt khiến họ bất an và căng thẳng, họ chỉ có thể hy vọng rằng những dấu vết nhỏ mà đối phương để lại trong quá khứ sẽ cho phép họ nắm bắt được chút thông tin cuối trong ký ức.
Tại nghĩa trang bên bờ biển, Ango cắm hoa cho bạn bè và ngồi tựa vào bia mộ.
"Nếu Dazai nhìn thấy tôi như thế này, chắc chắn cậu ấy sẽ rất tức giận và chế nhạo tôi. Anh Odasaku, anh cũng biết rằng tôi không cố ý không gửi hoa cho anh. Dù sao, nếu Dazai nhìn thấy, cậu ấy chắc chắn sẽ vứt đi hoa của tôi. Hơn thua như vậy đấy."
Ango vừa nói vừa cười: "Nhưng Dazai vẫn chưa về, cậu ấy thường mua những bông hoa này nên Odasaku cứ coi như quà của Dazai đi."
Lời nói tan đi trong gió, kèm theo tiếng thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro