Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mạn 3

Đã giết ba mươi lăm người chỉ sau sáu tháng huấn luyện, sở hữu tài năng giết người không thể nghi ngờ.

Người thanh niên nói rằng cô không thích hợp để trở thành một kẻ giết người.

Hai người đứng đối diện nhau trên con đường vắng, cô gái giơ dao găm tấn công.

Người thiếu niên ở phía đối diện đứng trước mặt cô với đôi tay trần và đôi mắt kiên định.

"Tôi đã giết ba mươi lăm người trong các nhiệm vụ trước đây."

Không biết là ngạc nhiên hay sợ hãi, Atsushi nhìn cô gái cầm dao đối diện và cảm thấy một nỗi buồn dâng trào.

"Làm thích khách, để cho mục tiêu chạy trốn, ý định bị nhìn thấy rõ ràng, nhiệm vụ thất bại."

"Cô đang nói về cái gì vậy?"

Đối phương ngẩng đầu nhìn về phía sau, "Món điểm tâm ăn rất ngon, cảm ơn."

Nàng nói xong, giơ dao găm lên, "Tôi không muốn giết người nữa."

Tôi mệt quá, mùi máu kinh tởm quá, nhanh chóng thoát khỏi nó đi.

"Atsushi!"

Một tiếng kêu lo lắng vang lên bên tai, Atsushi hoàn hồn, lòng bàn tay truyền đến một cơn đau, chất lỏng đỏ như máu tràn ra giữa các ngón tay, nhỏ xuống đất.

Con dao găm chỉ cách trái tim cô gái một inch, và nó được cậu giữ chặt trong tay.

"Chỉ cần nói không với những gì cô không thích làm!"

Kyouka nhìn cậu với vẻ hoài nghi.

"Nếu cô đã giết ba mươi người, vậy thì đi cứu ba trăm năm mươi người, ba ngàn năm trăm người, nếu cảm thấy tội ác của mình thật ghê tởm, vậy thì dùng cả đời để chuộc tội đi!"

Dazai Osamu dừng bước về phía trước.

Cô gái thẫn thờ nhìn cậu, trong khi đôi mắt của cậu thiếu niên thì sáng long lanh.

Cô nghiến răng đẩy đối phương ra, lộ ra nụ cười khổ, "Không có cơ hội, tôi bị trói bằng thuốc nổ."

Thuốc súng được quấn dưới gấu áo, và đồng hồ bấm giờ đang nhấp nháy một ánh sáng đỏ mờ.

"Khoảnh khắc nhiệm vụ bắt đầu, đồng hồ bắt đầu đếm ngược, trừ khi nhiệm vụ hoàn thành và họ tắt nó đi, nếu không tim tôi sẽ ngừng đập."

"Làm sao có thể..." Atsushi trong mắt tràn đầy sợ hãi, rõ ràng là cùng một tổ chức, đồng nghiệp cùng nhau làm việc.

"Mau cởi ra! Vứt ra!"

"Không được, tháo ra thì có thể vô ý chạm vào." Kyouka lắc đầu lùi lại một bước, "Tôi tắt bom."

"Bằng cách cho bom nổ tung bản thân mình sao?" Dazai Osamu ngắt lời cô và đi về phía hai người, "Có chắc chắn rằng em không muốn quay lại Mafia không?"

Kyouka cúi đầu và muốn lùi lại một lần nữa, nhưng Atsushi đã giữ chặt cô.

Nakajima Atsushi lo lắng nói:

"Anh Dazai, xin tránh ra!"

Bên kia không quan tâm, và nhìn chằm chằm vào quả bom trên cơ thể cô gái.

"Atsushi, tôi biết một chút về xử lý bom, để tôi xem thử."

"Dazai." Giọng một người đàn ông đột nhiên vang lên trong bóng tối, cắt ngang lời anh.

"Odasaku!" Dazai Osamu dừng lại một chút, kinh ngạc nhìn về phía vị khách, "Anh đến đúng lúc quá, phiền phức lớn rồi."

"Odasaku?" Atsushi nhìn sang, đối phương tựa hồ cùng anh Dazai rất quen thuộc.

"Oda Sakunosuke." Người đàn ông ngoảnh mặt rời khỏi cổ Dazai, "Bạn của Dazai."

"Atsushi, Odasaku là thành viên của Sở mật vụ, và anh ấy xử lý bom siêu giỏi!"

Sở Mật vụ?!

Vừa nói, Oda Sakunosuke liền ngồi xổm bên cạnh thiếu nữ nhìn quả bom, "Hiện tại thiếu niên sát thủ chuyên nghiệp như vậy sao, mang theo cả bom."

"Chuyên nghiệp?" Nakajima Atsushi tỏ vẻ khó hiểu.

"Tôi trước nay chưa từng dùng bom giết người." Nam nhân mặt không chút thay đổi nói.

"Ủa?!"

"Bởi vì Odasaku từng là một kẻ giết người vị thành niên, nhưng trước khi tôi biết anh ấy, anh ấy đã quyết định không giết người. Anh ấy thậm chí còn giúp đỡ rất nhiều trẻ mồ côi vô gia cư."

Thân thể Kyouka hơi cứng đờ, cúi đầu nhìn người đàn ông ngồi xổm bên cạnh: "Giết người rồi có thể cứu người sao?"

Odasaku nghe vậy dừng lại ngón tay, ánh mắt lặng lẽ rơi vào cách đó không xa thanh niên trên người, nhẹ giọng đáp: "Đúng vậy."

Dazai Osamu nhìn hai người họ, nghiêng đầu cười khúc khích, ngay sau đó lại nở một nụ cười thật tươi.

"Odasaku là người tốt nhất!" Vừa nói, anh vừa nghiêng người sang ngó.

Nhưng anh nhanh chóng bị người đàn ông vẫy tay đẩy ra, "Dazai, cẩn thận."

"Cái gì, tôi tò mò một chút không được hả? Odasaku thật keo kiệt, tôi muốn rút lại câu nói đó." Dazai bĩu môi bày tỏ sự không hài lòng.

"Dazai..." Odasaku có chút không nói nên lời, "Nếu như vậy, tôi cũng không thể làm việc."

Đó rõ ràng là một tình huống căng thẳng như vậy.

"Anh Dazai..." Nakajima Atsushi đi theo sau anh, cậu biết rằng việc xử lý quả bom không hề dễ dàng như hai người họ đã thể hiện.

Anh Oda không cho anh Dazai đến gần, anh Dazai mặc dù ủ rũ nhưng vẫn đứng cách đó không xa, không muốn dời đi.

"Ahh, Atsushi, vết thương thế nào?"

"Không có việc gì, tôi rất kiên cường, anh đừng lo lắng."

Oda Sakunosuke, người đang xử lý quả bom, ngước nhìn anh.

Dazai Osamu nhìn lòng bàn tay,

"Vẫn là có chút nghiêm trọng."

"Ango đang đi lấy hộp thuốc trong xe, chắc là sắp tới rồi."

Anh ấy vừa dứt lời, Sakaguchi Ango vội vàng chạy tới với một bộ dụng cụ y tế.

"Dazai, cậu không sao chứ."

"Đau quá, Ango!" Dazai Osamu lập tức lao tới, chỉ vào vết dao trên cổ, trên mặt tràn đầy đau đớn, "Đau quá!"

Sakaguchi Ango cau mày nhìn vết thương, vội vàng lấy thuốc cùng bằng gạc ra trị liệu vết thương.

Nakajima Atsushi ở một bên, cậu nhớ tới lần đầu nhìn thấy máu chảy rất nhiều, may mắn vết thương không quá sâu.

"Atsushi, giơ tay lên." Atsushi nhanh chóng giơ tay lên, Dazai lau máu và quấn băng cho cậu.

"Đây cũng là người của Sở mật vụ sao?"

Ango nhìn lại cậu và gật đầu, "Sakaguchi Ango. Tôi biết cậu, một thành viên của cơ quan thám tử."

"Hả? Hình như tôi không có ấn tượng gì."

"Hai tháng trước, tại văn phòng đăng ký, tôi nhìn thấy cậu."

Lúc đăng ký danh tính?

"Ango trí nhớ rất tốt, Atsushi không nhớ là chuyện bình thường." Dazai Osamu cười nói.

"Đừng nói về chuyện đó. Dazai, tối nay có chuyện gì vậy?"

"Đó là một kẻ giết người của mafia." Ango cau mày, "Là bởi vì cậu cùng Sở Mật vụ quan hệ sao?"

"Tôi đoán vậy."

"Anh Dazai." Atsushi đồng thời giơ hai tay lên, "Mặc dù rất thất lễ, nhưng ý anh là anh cũng là một thành viên của Sở Mật vụ sao?"

Dazai ngây người chớp mắt.

Có một tiếng bíp nhẹ trong không khí.

"Được." Oda Sakunosuke đã tháo gỡ thành công quả bom và chất nổ, "Ngay cả Dazai cũng không thể làm thêm giờ khi mở cửa hàng."

"Không." Dazai Osamu thở phào nhẹ nhõm, dang hai tay ra khóc, "Nghĩ tới công việc của cục mật vụ, tôi liền cảm thấy thân thể yếu ớt."

"Dazai." Ango Sakaguchi vội vàng đỡ lấy cậu, "Đừng làm ra vẻ như anh đã từng trải qua loại suy đó."

"Vậy à." Nakajima Atsushi sờ má và cuối cùng cũng thả lỏng.

"Còn đứa trẻ này thì sao?" Oda Sakunosuke hỏi, ám chỉ Izumi Kyouka.

"Căn cứ theo quy định, cô sẽ bị tù chung thân." Hoặc là bị kết án tử hình, Ango trong lòng tiếp tục nửa sau bản án.

Dazai Osamu nhẹ nhàng hỏi, "Em nghĩ thế nào?"

Kyouka cúi đầu, giọng điệu thản nhiên: "Tôi không có tư cách đàm phán điều kiện."

"Vậy à? Hãy để tôi quyết định!" Dazai cười khúc khích, "Làm việc trong cửa hàng của tôi thì sao?" Kyouka ngẩng đầu nhìn anh.

"Nhưng vì hôm nay em làm gãy mấy chậu hoa của tôi, nên phải trừ lương."

"...Dazai, sử dụng lao động trẻ em là bất hợp pháp." Ango Sakaguchi đỡ trán, "Và họ không đồng ý."

"Cái gì?" Dazai trông rất ngạc nhiên, "Mafia cũng sử dụng lao động trẻ em! Tôi muốn kiện họ!"

"Nhưng nó chỉ giới hạn trong những nghề bình thường thôi." Oda Sakunosuke nói.

Ango cảm thấy không ổn, và haha :)), Dazai Osamu lập tức chống nạnh và hào hứng nói: "Vậy thì tôi tuyên bố rằng cửa hàng của tôi từ nay cũng không bình thường! Vì vậy, việc sử dụng lao động trẻ em là không phạm pháp."

"Ah, cũng hợp lý."

"Odasaku! Đừng có hùa theo Dazai!! "

"Tốt lắm, như vậy quyết định, từ ngày mai sẽ bắt đầu đi làm!"

"Tốt hơn hết là cân nhắc ý kiến của người khác!"

Kyouka sững sờ đứng đó, "Tôi, tôi thật sự có thể sao?"

Chàng trai cúi xuống nhìn cô, đôi mắt màu mống tràn đầy ý cười, "Nếu em muốn, cũng không có gì sai, vậy, câu trả lời của em là gì?"

Kyouka đứng thẳng người, nhìn thẳng vào đôi mắt đó, quả quyết nói: "Tôi có thể."

Dazai Osamu giơ tay vuốt tóc cô.

"Tốt lắm, hiện tại tôi có hai người giúp đỡ, Atsushi, làm tiền bối, nhờ cậu dạy Kyouka."

Atsushi, người rất vui vì vấn đề đã được giải quyết, nói, "Hả?"

"Dazai..." Ango bất lực phàn nàn.

"À, tôi đói." Dazai Osamu xoa bụng.

"Tôi cũng vậy." Oda Sakunosuke cũng sờ bụng.

Ango Sakaguchi theo bản năng cũng chạm vào nó, "Tôi cũng có một chút, đi ăn đi."

"Yay!! Tôi muốn ăn cua! Kyouka muốn ăn gì?"

Kyouka nắm lấy ống tay áo kimono, "Tôi muốn ăn đậu hủ."

"Duyệt, còn Atsushi thì sao?"

"Tôi muốn ăn ochazuke." Atsushi Nakajima ngại ngùng nói.

"Tốt lắm, bỏ qua."

"Này tại sao!"

"Bởi vì lần nào Atsushi cũng ăn món này!"

"Nhưng anh Dazai ngày nào cũng ăn thịt cua hộp mà!"

"Nó thực sự rất ngon."

Dazai Osamu lắc lư, đang định hỏi lại hai vị đại nhân, Oda Sakunosuke đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay của anh, đi tới bên cạnh anh.

Ango Sakaguchi cầm kính lặng lẽ nhìn xung quanh, thì thấy trên nóc một tòa nhà nào đó có một tấm gương phản chiếu.

Đùa sao? Mafia? Hay...

Dazai Osamu mỉm cười với Odasaku, quay đầu lại tiếp tục trò chuyện với cậu trai trẻ.

Điện thoại trên ngực cô lại rung lên, Kyouka nhấn nút, bước tới nắm lấy vạt áo thanh niên, người bên kia sờ tóc cô.

Điện thoại đã bị treo.

Akutagawa đặt điện thoại xuống, quay người đi về phía văn phòng thủ lĩnh.

Trong văn phòng thủ lĩnh được bảo vệ nghiêm ngặt, thủ lĩnh đương nhiệm Mori Ougai, đeo khăn quàng đỏ, đang nghe các cán bộ của mình báo cáo tình hình cho gã.

"Châu Âu còn sót lại mấy thứ rác rưởi đã thu dọn sạch sẽ, trên cơ bản xác nhận đối phương tạm thời dời đi, trước tiên sẽ có người làm." Thanh niên thanh âm có chút nghiêm túc.

"Cậu có biết ai đã làm nó?"

"Chỉ có thể khẳng định rằng có liên quan đến lũ chuột."

Mori Ougai cười lạnh một tiếng, thanh âm lạnh lùng nói: "Bọn hắn bây giờ thật sự so với đường chuột còn kém hơn, chỉ sợ đã sớm trở về hang ổ."

"Chúng tôi đã tìm thấy một phần thưởng trống trị giá bảy tỷ trên mạng lưới tình báo châu Âu còn lại của họ và ước tính rằng nó sẽ được công khai trong thời gian ngắn."

"Thưởng trống? Xem ra bọn hắn đã phát hiện cái gì, trong thời gian ngắn sẽ hoàn thành tin tức."

"Thủ lĩnh, còn có một chuyện, có chút thuộc hạ nhìn thấy 'Tổ hợp' có mấy thành viên lén lút tiến vào bệnh viện tư nhân, hiện tại đang canh giữ, nhưng đối phương cũng rất cẩn thận, không có phát hiện thêm tin tức."

Mori Ougai sắc mặt hơi dịu xuống, "Những thứ kia để cho thuộc hạ trông coi, cậu trở về trước đi, chiến trường chủ yếu có lẽ sẽ tập trung ở Yokohama."

"Vâng, thủ lĩnh."

"Đã lâu không gặp cậu, Chuuya."

"Chia sẻ nỗi lo lắng của thủ lĩnh, đó là đương nhiệm."

Mori Ougai cười thở dài nói: "Nếu như cậu ấy còn tại, tình huống đã không căng thẳng như vậy."

Đầu dây bên kia không kịp trả lời, một lúc sau, đầu dây bên kia mới khẽ ậm ừ.

Mori Ougai cúp điện thoại, cô gái tóc vàng cách đó không xa vẫn đang vẽ trên giấy, miệng lẩm bẩm gì đó, một nam sinh mặc vest đen, quần đen, áo khoác dài màu đen dần dần từ trong tranh hiện ra.

Có tiếng gõ cửa, Mori Ougai thu hồi vẻ mặt, chính là Akutagawa đi vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro