Triệu Viễn Châu
Bạch Cửu không thích Triệu Viễn Châu.
Không phải vì hắn ta đối xử không tử tế với cậu cũng như bị hắn doạ sợ, cậu không hề sợ tên Đại Yêu kia nhá! (cậu thực có sợ nhưng đấy không phải là lý do)
Cậu chỉ là thấy tên Đại Yêu kia quá khó hiểu. Triệu Viễn Châu thật hoang tưởng. Đối với một Đại Yêu, cậu đã mong đợi rất nhiều điều. Có lẽ những tin đồn đều bị phóng đại quá đà, nhưng cậu đã thực sự mong đợi... một thứ gì đó.
Triệu Viễn Châu rất mạnh mẽ, nhưng hắn ta luôn giấu mình như một con người đơn thuần.
Hắn thậm chí còn giống con người hơn những người họ đã đối mặt. Cậu không hiểu nó.
Mặc dù Triệu Viễn Châu là vật chứa oán khí, nhưng so với tất cả năng lượng tàn ác trên thế giới... hắn ta khá tốt bụng.
Phiền phức, hơi đáng sợ, trêu chọc Tiểu Trác ca hơi quá mức, nhưng tốt bụng.
Cậu không thể hiểu suy nghĩ của Triệu Viễn Châu, ngay cả khi hắn đã tận tình chia sẻ với cậu. Cậu không thể hiểu tại sao Văn Tiêu lại luôn thân thiết với hắn, trong khi cả hai vốn nên là kẻ thù. Cậu không thể hiểu Tiểu Trác ca lại sẵn sàng gạt bỏ mọi hận thù đối với hắn, dù chỉ một khắc.
Bạch Cửu cảm thấy tất cả điều này đều rất khó hiểu. Cậu đã từng hỏi Bùi tỷ tỷ một lần và cô chỉ đáp "Lớn lên nhóc sẽ hiểu".
Nhưng cậu đã đủ lớn rồi. Cậu đã là thiếu niên trường thành. Việc đấy chỉ khiến cậu thêm rối rắm và khó chịu.
Cậu không thể hiểu tại sao yêu quái mà mọi người sợ hãi lại "con người" hơn tất cả bọn họ. Có phải là trình độ diễn xuất lão sư không? Có thể, nhưng Bạch Cửu không tin vậy. Không một ai có thể diễn xuất tuyệt đỉnh như thế, ngay cả những người lòng dạ đen tối, xảo quyệt nhất cũng không thể giả vờ như vậy... giả vờ hành động ngược lại với mọi thứ của họ...
Bản chất con người không thay đổi theo cách đó, và Bạch Cửu cũng không nghĩ rằng yêu quái cũng có thể. Yêu quái vốn dĩ không tốt ở cốt lõi của chúng, nhưng chúng có khả năng trở nên tốt. Con người vốn đã tốt, nhưng họ lại phạm tội nghiêm trọng. Không có sinh vật nào, con người hay không, là tất cả xấu xa hoặc tất cả đều tốt. Ngay cả các vị thần cũng đưa ra những quyết định méo mó của riêng họ.
Vì vậy, trong thâm tâm, cậu biết Triệu Viễn Châu rất tốt.
Nhưng tại sao?
Oán khí chiếm hữu sự điều khiển và bóp méo ngay cả những người thánh thiện nhất. Vậy nên vật chứa của oán khí, ngay cả khi hắn ta còn tốt bụng hơn cả thiên sứ, có trái tim thuần khiết tinh tuý nhất, cũng sẽ bị những cơn đau dằn xé bóp nát.
Nhưng... nó đã không xảy ra. Và Bạch Cửu nghĩ nó cũng không thể.
Tại sao nó chưa vặn vẹo hắn để trở thành thứ hắn ghét nhất? Điều gì thúc đẩy thay đổi hắn? Cậu muốn hỏi.
Nếu mọi sự đau đớn hắn đã trải qua có thể định dạng được, không có ai sẽ chịu nổi nó. Trước áp lực như vậy đều sẽ bị khuất phục ngay cả khi họ đang hối hận từng khoảng khắc.
Cậu tự hỏi và luôn thắc mắc, nhưng không một câu trả lời nào có thể thuyết phục cậu.
Không phải là cậu không thích Triệu Viễn Châu, cậu chỉ tự hỏi tại sao Triệu Viễn Châu lại như vậy. Cậu tự hỏi tại sao đối với tất cả những đau khổ mà hắn đã trải qua, tại sao hắn ta không trả lại nó gấp mười lần. Tại sao hắn ta không bao giờ ghét bỏ, không bao giờ hối tiếc, không bao giờ muốn người khác đau khổ vì những gì họ đã khiến hắn ta phải trải qua.
Tại sao không có ý chí tự cứu mình? Thay vì cứu người khác, mặc dù lựa chọn rõ ràng sẽ là đặt bản thân mình lên hàng đầu.
Bất cứ ai cũng sẽ đặt bản thân mình lên hàng đầu, nhưng không bao giờ đặt Triệu Viễn Châu.
Bạch Cửu đang bắt đầu nghĩ rằng hắn ta là một kẻ ngốc vì điều đó.
"Thỏ trắng" một giọng nói gọi từ phía sau.
Lắc đầu để giải tỏa suy nghĩ của mình, cậu quay lại.
Nói xấu ma quỷ, ma quỷ sẽ ám.
Triệu Viễn Châu gọi cậu lần nữa. Lần này cậu liền chạy đến giúp Anh Lỗi dọn bàn ăn.
Có thể một ngày nào đó cậu sẽ tìm ra mọi câu trả lời. Nhưng hiện tại, Bạch Cửu hài lòng với việc dành thời gian với hắn và gia đình mới của mình cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro