Chương 5: 아이리스
Boo SeungKwan cau mày, cảm thấy bực bội khi hết người này đến người khác trong trường cứ tìm đến bắt chuyện. Hắn không phải kiểu người hòa đồng, cũng chẳng thích xã giao vô nghĩa, nhất là trong một buổi lễ quá ồn ào như thế này.
Hắn bước qua đám đông ồn ào, không nhìn lại phía sau nơi các hyung của hắn vẫn đang hòa mình vào những cuộc trò chuyện vui vẻ. Hắn cần một khoảng không gian riêng biệt, một nơi không có ai làm phiền, để xua đi cảm giác khó chịu và bức bối trong lòng.
Hắn quyết định sẽ đến khu vườn ở sau trường.
Khu vườn sau trường là một nơi có không gian tách biệt hoàn toàn với sự ồn ào của lễ hội. Được bao quanh bởi những hàng cây cao lớn và rậm rạp, khu vườn này như một nơi trú ẩn giữa lòng trường học. Những bóng cây nghiêng mình tạo nên những vệt sáng tối kỳ lạ, ánh nắng xuyên qua từng kẽ lá, chiếu xuống mặt đất tạo thành những đốm sáng lung linh.
Các lối đi trong khu vườn được trải đá cuội, những viên đá mượt mà dưới bước chân, tạo cảm giác yên bình, tĩnh lặng. Đâu đó, tiếng suối nhỏ róc rách vang lên, mang lại cảm giác dễ chịu như lời thì thầm của thiên nhiên. Bên cạnh đó, những bông hoa dại mọc ven lối đi, nở rộ với đủ màu sắc tươi sáng, hòa lẫn cùng hương thơm dịu nhẹ của cỏ cây.
Một vài chiếc ghế đá cổ kính được đặt rải rác quanh vườn, nơi học sinh hiếm khi đến. Những bức tượng nhỏ bằng đá, phủ đầy rêu xanh, đứng trang nghiêm ở một góc khuất, như những nhân chứng thầm lặng của thời gian. Không gian ở đây thật sự mang lại cảm giác như lạc vào một thế giới khác, nơi không có tiếng ồn ào, không có sự vội vã, chỉ còn lại sự tĩnh lặng tuyệt đối.
Hắn bước qua khu vườn, cảm nhận được sự yên bình mà không gian này mang lại. Hắn ngồi xuống một chiếc ghế đá, tựa lưng vào lưng ghế, nhắm mắt lại và để cho không khí mát mẻ của vườn trường lấp đầy tâm trí. Dường như mọi lo âu, mọi phiền muộn trong hắn tan biến theo từng cơn gió nhẹ, như một làn sóng yên ả trôi qua.
SeungKwan cầm theo chai rượu, một loại đồ uống có cồn mạnh, vừa để nhâm nhi vừa tận hưởng sự yên tĩnh trong khu vườn này. Hắn dường như đã tìm được một nơi để giải tỏa.
Nhấp một ngụm rượu, SeungKwan cảm nhận vị cay nồng lan tỏa trong cổ họng. Hắn nhìn xung quanh khu vườn, ánh mắt thoáng lướt qua những bóng cây, những lối đi vắng vẻ, cảm thấy có chút gì đó thê lương. Nhưng trong sâu thẳm, SeungKwan cũng không thể nào thoát khỏi cảm giác như mình đang bị theo dõi, như có ai đó đang âm thầm quan sát.
Hắn chợt nhận ra rằng, trong thế giới này, ai cũng mang một bộ mặt khác, một vẻ ngoài dễ gần nhưng bên trong lại đầy mưu mô. Từng ánh mắt, từng cử chỉ của những người xung quanh đều khiến hắn nghi ngờ, không thể tin tưởng ai. Và chính hắn cũng vậy, không phải là người dễ dàng để lộ cảm xúc, luôn che giấu mình dưới lớp vỏ lạnh lùng và thận trọng.
Trong thế giới này, sự lừa dối và những toan tính luôn hiện hữu, và SeungKwan không muốn là kẻ ngu ngốc để rơi vào cái bẫy của họ.
Cảm giác đó khiến hắn không muốn mất thời gian vào những cuộc trò chuyện vô nghĩa, những mối quan hệ xã giao tẻ nhạt.
Hắn thà ngồi một mình ở đây, trong sự tĩnh lặng của khu vườn còn hơn là bị cuốn vào vòng xoáy của những cuộc trò chuyện mang tính mưu đồ.
Hắn nhấp một ngụm rượu, hương vị cay nồng dường như không thể xua đi cảm giác đang dâng lên trong lòng hắn. Bất chợt, đôi mắt hắn mờ mờ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ di chuyển phía bên kia khu vườn, nơi khu nhà kính đối diện với hắn. Đó là nhà kính mờ mờ ảo ảo, bị bao quanh bởi những cây dây leo bám đầy rêu, nơi mà Hansol, một trong những người ít nói và khó đoán nhất mà SeungKwan biết, đã xây dựng chỉ vì nhã hứng muốn trồng hoa.
Khu nhà kính ấy không chỉ là nơi Hansol chăm sóc những loài hoa quý hiếm, mà còn là một không gian mà anh không bao giờ muốn ai xâm nhập đến. Không ai biết rõ lý do, nhưng ai cũng hiểu rằng Hansol giữ kín không gian đó như một bí mật.
Mọi người đều đã được cảnh báo không được lại gần, vì khu nhà kính có những quy tắc rất riêng mà không phải ai cũng có thể hiểu được.
" Tên nào mà dám tự ý bước đi như thế " hắn nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng
....
Lee Chan bước vào khu nhà kính, mắt cậu sáng lên khi nhìn thấy những bông hoa hồng tuyệt đẹp đang khoe sắc dưới ánh sáng mờ ảo. Mỗi đóa hoa đều được chăm sóc tỉ mỉ, cánh hoa mềm mại, màu sắc rực rỡ như những viên ngọc quý. Hương thơm dịu dàng của chúng bay trong không khí, khiến không gian trở nên như một giấc mơ.
Cậu không thể rời mắt khỏi những bông hoa hồng đó, và một cảm giác muốn hái chúng trỗi dậy trong lòng. Cái cảm giác thích thú khi nhìn thấy những loài hoa đẹp đến mức không thể tin nổi làm cậu không kiềm chế được sự thôi thúc. Nhưng ngay khi đôi tay của cậu vươn ra để chạm vào một đóa hồng, cậu lập tức dừng lại. Những cây hoa này được chăm sóc quá kỹ, và dường như chúng mang một giá trị rất lớn đấy.
" Không thể tùy tiện chạm vào chúng " cậu tự nhủ trong đầu, nhưng sự tò mò vẫn không ngừng thúc giục. Cảm giác đẹp đẽ và quý giá của những bông hoa này khiến cậu như đang bước vào một thế giới khác, một nơi mà mọi thứ đều trở nên hoàn hảo đến mức không muốn làm vỡ vạc.
Lúc cậu mải mê ngắm nhìn.
SeungKwan đứng ngoài khu nhà kính, mắt vẫn dõi theo cậu. Lúc này, hắn mới nhìn kỹ hơn. " Hạ lưu mà cũng to gan phết nhỉ? Tự ý vào nơi cấm mà không thề hay biết "
Nếu là ai khác, có lẽ hắn đã dễ dàng làm một trận rồi vì dám bước vào nơi cấm địa nhưng cậu ta thì khác.
Có gì đó cuốn hút trong cậu, một sự tươi mới và lạ lẫm mà SeungKwan không thể bỏ qua. Đôi mắt của cậu ta sáng, trong trẻo và đầy sự tò mò. Thân hình của cậu ta trông cũng ổn đó chứ? Nhưng bù lại là một kiểu đáng yêu, mạnh mẽ nhưng lại không kém phần quyến rũ theo cách riêng. Cái nụ cười tỏa sáng của cậu làm cho không khí xung quanh như bừng sáng, khiến cho mọi thứ trở nên mờ nhạt đi.
SeungKwan không thể rời mắt khỏi cậu, nhưng đồng thời hắn cũng cảm thấy một sự kỳ lạ lan tỏa trong lòng. Cảm giác ấy khiến hắn bất ngờ. " Cái gì thế này? " hắn tự nhủ, rồi vội vã lắc đầu như để xua đi những suy nghĩ không mời mà đến. " Chắc là do uống say " hắn thầm nghĩ, cố gắng che giấu cảm xúc trong mình. Nhưng dù có tự dối lòng thế nào, hắn vẫn không thể phủ nhận rằng, cậu ta thật sự có một sức hút không thể lý giải được.
SeungKwan đứng đó một lúc, đôi mắt vẫn dõi theo cậu.
SeungKwan không thể chịu nổi nữa. Cảm giác không thể rời mắt khỏi, sự thôi thúc không thể giải thích làm hắn mất kiên nhẫn. Hắn bước nhanh đến, một tay nắm lấy cánh tay của cậu và đẩy cậu ta ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
Cậu bị đẩy mạnh và theo phản xạ, đầu óc hơi choáng váng, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu nhìn SeungKwan với vẻ bối rối, đôi mắt mở to như cố gắng phân tích tình huống này. Nhưng trước khi kịp lên tiếng, cậu bất ngờ cảm nhận được một sự ép buộc khác - đôi môi SeungKwan áp lên môi mình.
Cậu không thể kịp phản ứng, và trong khoảnh khắc, mọi thứ trở nên mờ ảo. Môi SeungKwan nóng rẫy, kiên quyết, như thể muốn ép buộc cậu. Cậu cảm thấy ngỡ ngàng, không hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra. Thậm chí, cậu còn không thể tìm ra lý do tại sao lại có thể xảy ra một điều như vậy giữa hai người.
Cảm giác choáng váng vì cú đẩy mạnh cộng với cái hôn bất ngờ khiến cậu như mất đi một chút kiểm soát. Cảm giác hỗn loạn trong đầu, nhưng cơ thể lại có phần phản ứng kỳ lạ, khiến cho mọi thứ càng trở nên rối bời hơn.
Nhưng càng lúc cậu càng cảm thấy sự không đúng đắn. Cậu cố gắng đẩy SeungKwan ra, miệng mấp máy như muốn nói gì đó nhưng không thể, bởi cơ thể hắn vẫn ngăn cản cậu.
Giằng co một lúc lâu, và cuối cùng, với một lực đẩy mạnh mẽ, cậu đã thành công đẩy SeungKwan ra khỏi mình. Cậu lùi lại một bước, trái tim đập mạnh, đôi mắt tràn ngập sự khó hiểu và tức giận. Cảm giác bị xâm phạm.
SeungKwan bị đẩy ra, cơ thể lảo đảo một chút, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại thăng bằng. Sự khó chịu dâng lên trong lòng, và ngay lập tức, hắn gắt lên, giọng đầy bực bội: " Được tôi hôn đã là phúc, cậu còn dám đẩy ra? "
Đôi mắt hắn lóe lên sự giận dữ và không thể kiềm chế, một phần vì sự phản kháng, một phần vì sự thất vọng trong lòng.
Hắn tiến lại gần, vẫn giữ giọng cao " Cậu không biết mình đang có may mắn đến thế nào sao? "
Cậu đứng thẳng người, ánh mắt của cậu đầy sự bối rối và tức giận, không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa. " Anh là người cưỡng hôn tôi "
" Anh nghĩ mình đang làm gì thế hả?! "
Cậu bước lùi một bước, mắt vẫn không rời khỏi SeungKwan, như thể đang cố gắng tìm ra lý do đằng sau hành động của hắn. " Đừng nghĩ rằng tôi sẽ đứng yên để anh làm gì thì làm " cậu nói, giọng vẫn giữ vững, nhưng có một chút run rẩy
SeungKwan cười khẩy, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt. Hắn không còn giấu được sự tức giận và những suy nghĩ tiêu cực trong lòng nữa, mà buông lời mỉa mai:
" Loại người như cậu, chỉ cần cầu xin tôi, chiều chuộng tôi một chút là đã có được thứ mình muốn rồi, còn giả vờ thanh cao, tự cho mình là người có quyền cự tuyệt? "
Giọng hắn sắc lạnh, từng từ buông ra như dao cắt, và một sự chế giễu rõ rệt hiện lên trong ánh mắt. SeungKwan thấy cậu ta đứng đó, đầy kiêu ngạo, như thể có quyền được phản kháng, nhưng trong mắt hắn, Lee Chan chỉ là một người dễ dàng bị điều khiển, một người chưa hiểu được giá trị thật sự của bản thân trong mắt người khác.
Hắn tiến lại gần hơn, nụ cười vẫn không tắt, một sự lạnh lùng ẩn sâu trong lời nói. " Đừng nghĩ mình có thể làm bộ kiêu kỳ, cậu không hiểu đâu, thế giới này vận hành như thế nào "
Không thể kiềm chế được sự tức giận nữa. Nghe những lời mỉa mai từ SeungKwan, cậu cảm thấy như lửa đang bùng cháy trong lòng mình. Với một động tác nhanh như chớp, cậu vung tay tát mạnh vào mặt SeungKwan.
Cái tát vang lên trong không khí tĩnh lặng, như một cú tát vào chính cái kiêu ngạo của SeungKwan.
SeungKwan bị bất ngờ, nhưng ngay lập tức sự giận dữ trong hắn dâng cao hơn. Mặt hắn đỏ bừng, không thể chấp nhận được việc mình bị đối xử như thế. Hắn bước đến gần, giọng quát lên:
" Cậu biết tôi là ai không? " Ánh mắt SeungKwan lóe lên sự phẫn nộ. " Tên hạ lưu bẩn thỉu như cậu dám làm vậy với tôi?! "
Hắn không thể chấp nhận việc mình bị đối xử như thế, càng không thể nào ngờ rằng Lee Chan dám tát hắn, một hành động mà hắn luôn cho là vượt quá giới hạn.
Từ nhỏ đến lớn, SeungKwan luôn sống trong nhung lụa, được bao bọc và cưng chiều như một báu vật vì là con trai út trong gia đình quyền quý. Hắn đã quen với việc được mọi người nâng niu, phục tùng, không bao giờ phải đối mặt với sự cự tuyệt hay phản kháng từ ai. Hắn luôn cảm thấy mình ở trên mọi người, và những lời mỉa mai, sự kiêu ngạo trong hắn đều bắt nguồn từ chính sự nuông chiều đó.
Nhưng giờ đây, chính cậu..Lee Chan, một người mà hắn cho là không xứng tầm, lại tát hắn. Cảm giác này như một cú sốc mạnh mẽ, làm rung chuyển toàn bộ thế giới mà SeungKwan đã xây dựng trong bao năm qua.
Sự tức giận bùng lên như một ngọn lửa thiêu đốt.
" Chưa bao giờ có ai dám làm như vậy với tôi! " SeungKwan gầm lên, tay siết chặt, đôi mắt hắn sáng lên sự thách thức và giận dữ không thể kìm nén. " Cậu nghĩ mình là ai mà dám tát tôi, một kẻ như cậu sao dám làm vậy?! "
" Đừng tưởng cậu có thể hành xử như vậy với tôi mà không phải trả giá " SeungKwan rít qua kẽ răng, sự thách thức lẫn phẫn nộ rõ rệt trong từng từ hắn thốt ra.
SeungKwan siết chặt cổ tay Lee Chan, một lần nữa hắn cưỡng chế cậu. Hắn cảm thấy mình bị bẽ mặt, không thể chịu nổi sự phản kháng này, và vì thế muốn kiểm soát mọi thứ bằng cách hôn cậu một lần nữa, để chứng tỏ rằng hắn có quyền lực hơn.
Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị lao vào, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau, như một cú tát vào lòng tự ái của hắn:
" Seungkwan, em lại thế rồi, em có thể hôn bất kỳ ai như thế hả? "
SeungKwan quay lại, ánh mắt không thể che giấu sự khó chịu. Nhưng khi nhìn thấy người đứng ở cửa, sự tức giận trong hắn lập tức bị dập tắt.
" Chết tiệt, mất hết cả hứng " hắn thở dài
Cậu quay lại theo hướng giọng nói phát ra. Cậu nhận ra ngay người đó là Choi SeungCheol, một trong những thành viên nổi bật của Seventeen, người có sức ảnh hưởng không hề nhỏ trong cả nhóm, nói hẳn ra anh ta là thủ lĩnh người dẫn dắt các thành viên trong Seventeen.
Seventeen chẳng ai là kẻ dễ chọc, và đây là lần đầu tiên cậu nhận ra sự nguy hiểm thực sự mà những người như họ mang lại.
SeungCheol đứng đó, cao lớn, ánh mắt sắc bén, hoàn toàn không có vẻ gì là ngạc nhiên hay lo lắng. Đối với anh, chuyện này như một việc hoàn toàn bình thường, chẳng có gì phải tranh cãi. Nhưng với Lee Chan, cậu không khỏi cảm thấy như mình đang ngồi trên đống lửa. Sao bây giờ cậu mới nhận ra bộ đồ tên trước mặt của cậu đang mặc thuộc tầng lớp thượng lưu còn là thành viên của nhóm Seventeen nữa.
" SeungKwan " SeungCheol tiếp tục, giọng nói trầm và có phần lạnh lùng, nhưng bên dưới đó lại là sự nghiêm khắc. " Em lại gây chuyện rồi sao? "
SeungKwan, lúc này có thể cảm nhận được sự đe dọa trong giọng nói của SeungCheol. Mặc dù hắn cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng sự hiện diện của SeungCheol khiến hắn cảm thấy như mình đang bị dồn vào một góc không lối thoát.
SeungCheol tiếp tục nhìn vào SeungKwan, ánh mắt không thay đổi, nhưng trong lòng hắn biết rằng cơn giận Choi SeungCheol sắp bùng nổ. " Lần này là gì? " Giọng anh trầm xuống, mỗi từ như có thể cắt xuyên qua không khí. " Một lần nữa làm chuyện không thể chấp nhận được? "
Cậu cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng trong không khí. Cậu ngồi yên, tim đập nhanh. Sự tĩnh lặng của SeungCheol khiến mọi thứ xung quanh như lắng đọng lại, như thể chỉ cần một sai lầm nhỏ sẽ làm bùng nổ cơn giận dữ mà anh đang kiềm chế.
Đối diện với SeungCheol, SeungKwan cũng hơi rè chừng. Hắn cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt SeungCheol. " Anh... anh không hiểu đâu " hắn lắp bắp. " Em chỉ là..."
" Im lặng " SeungCheol ngắt lời, giọng lạnh lùng nhưng vẫn đầy quyền uy. " Không có lý do nào biện minh cho những hành động này "
SeungCheol liếc nhanh về phía Chan, ánh mắt sắc bén khiến cậu không khỏi rùng mình, đôi vai chùn xuống vì sợ hãi. Một cảm giác ngột ngạt tràn đến, như thể không gian xung quanh trở nên chật chội, khó thở.
" Tên nhóc này " SeungCheol cất lời, giọng lạnh lẽo đầy sự phẫn nộ " Nó dám đánh em " anh tính nắm lấy cổ áo của cậu mà xử lý vì dám đụng vào em trai út của nhóm
Nhưng ngay khi tay anh vừa nhấc lên, SeungKwan nhanh chóng ngăn lại, một tay đẩy nhẹ vào cánh tay của SeungCheol, đôi mắt hoảng loạn nhìn vào anh. " Chuyện em ngay ra. Em sẽ xử lý chuyện này "
" Thế thì xử lý cho tốt vào " SeungCheol quan sát SeungKwan lần cuối, vừa dứt câu anh cũng bỏ đi vì còn nhiều việc phải làm
Nhưng trước khi rời đi, anh liếc nhanh về phía Chan, ánh mắt vẫn đầy sự đe dọa, không chút dao động.
SeungKwan lạnh lùng nói " Tôi không để cậu sống yên ổn trong cái trường này đâu. Nhớ đấy..."
Câu nói của hắn như một lời cảnh báo, khiến không khí càng thêm căng thẳng. Cậu cảm thấy cơ thể mình như bị đóng băng lại.
" Chỉ cần một khoảnh khắc, mọi thứ có thể thay đổi, và tôi sẽ là người quyết định hướng đi "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro