Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

- 04 - Quán Quân Lòng Em ( GillCap / P2 )


Hơn một tuần kể từ đêm chung kết, cuộc sống dường như vẫn chưa quay lại nhịp bình thường. Team Bray mùa 3 và mùa 4 quyết định tổ chức một chuyến đi nghỉ dưỡng tại Đà Lạt để xả stress sau những ngày tháng căng thẳng.

Tuy nhiên, vì nhiều lý do cá nhân, một vài thành viên không thể tham gia. ICY Famous phải ở nhà ôn thi kỳ cuối học kỳ, còn Yuno Bigboi bận lịch quay phim. Captain Boy , vì công việc riêng, cũng không thể đi cùng đoàn mà phải tự mình di chuyển đến sau.

Những gương mặt thân quen ấy vắng bóng, khiến bầu không khí trên xe có chút trống trải nhưng vẫn không hề giảm đi độ ồn ào của những người trên xe.

---

Trường Giang ngồi lặng yên trên chiếc xe đang lăn bánh qua những con đường đèo quanh co dẫn đến thành phố sương mù. Anh cảm thấy thiếu vắng điều gì đó. Không gian bên trong xe rộn rã tiếng cười nói, nhưng tâm trạng anh lại trống rỗng. Cả ngày hôm nay, Trường Giang cứ thấy bồn chồn, buồn buồn, không hiểu vì sao.

"Ê Gill, mày sao vậy?" - Ngắn vỗ nhẹ vào vai anh.

"Không, không có gì đâu anh." - Trường Giang nở một nụ cười gượng, nhưng ánh mắt anh vẫn lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.

---

Chiếc xe của Đức Duy dừng lại tại một căn villa của Young H - một người bạn thân của Bray, nơi cả team đang tụ họp. Cậu bước xuống xe, mặc một chiếc áo khoác màu xám được một chị fan thuộc FC Xa Xa của chị Pháp Kiều tặng. Mái tóc hơi rối dưới chiếc nón trùm đầu của áo khoác thêm cặp kính đen đang được đeo lên, cậu nhẹ nhàng đi lên lầu, nở nụ cười tươi khi thấy mọi người.

"Chào mọi người!" - Đức Duy tiến đến tay gỡ kính và tháo nón xuống, cúi đầu chào lần lượt từng người. Cậu bước đến ôm lấy "bố Bụt" Bray một cách tự nhiên, đầy thân thiết.

"Cuối cùng em cũng tới!" - Bray cười lớn, vỗ nhẹ vào lưng cậu. "Đến trễ là mất phần đấy!"

Đức Duy bật cười, mắt đảo qua mọi người và gật đầu như để chào hỏi. Khi ánh mắt cậu chạm đến Trường Giang, một khoảnh khắc im lặng kỳ lạ xảy ra. Ánh mắt cậu bỗng trở nên dịu dàng hơn, môi nở một nụ cười đầy tình ý.

Trường Giang như được tiếp thêm sức sống. Nỗi buồn uể oải của cả ngày lập tức tan biến. Trường Giang, như bị điều khiển bởi ánh mắt ấy, cũng đáp lại bằng một cái gật đầu, nụ cười nở trên môi mà chính anh cũng không nhận ra.

Những ánh mắt xung quanh lập tức đổ dồn về Trường Giang. Coolkid bật cười khẽ, lên tiếng phá vỡ sự im lặng kỳ lạ:
"Anh Gill, anh nhìn gì mà tình vậy? Chào lại Captain đi chứ!"

Mọi người cười ồ lên, khiến Trường Giang lúng túng ho khan, cố gắng lấp liếm:
"Tình gì mà tình, đừng có suy diễn!"

Khi Coolkid trêu chọc Trường Giang và Đức Duy bằng câu nói đầy ẩn ý, Thanh Bảo khẽ nhíu mày. Ánh mắt lướt qua hai người họ, nhận ra vẻ bối rối pha chút ngượng ngùng của Đức Duy và cái cách Trường Giang nhìn Duy - như thể cả thế giới thu nhỏ trong đôi mắt ấy.

"Ừm..." Thanh Bảo thầm nghĩ, rồi như một cuốn phim tua ngược, những ký ức từ đêm say sưa sau vòng 2 bỗng chốc ùa về.

Anh nhớ lại hôm đó, cả nhóm đều uống rất nhiều, không khí lúc ấy vừa náo nhiệt vừa hỗn loạn. Đức Duy, vốn tửu lượng không cao, đã ngà ngà say chỉ sau vài ly. Thanh Bảo - người thầy cũng như người anh cả luôn quan tâm đến từng thành viên - đã nhờ Trường Giang đưa Đức Duy về. Khi ấy, anh không nghĩ gì nhiều, chỉ đơn giản là một lời nhờ vả.

Nhưng sau hôm đó, mối quan hệ giữa Trường Giang và Đức Duy dường như có sự thay đổi.

Ở vòng chung kết 1, khi bàn bạc về việc làm nhạc, Thanh Bảo đã đề nghị để Đức Duy hỗ trợ phần hát cho tiết mục của Trường Giang. Khi Bảo đưa ra ý kiến này, Đức Duy không chỉ đồng ý ngay lập tức mà còn với vẻ mặt rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh như vừa nghe được điều mình mong chờ từ lâu.

"Thật không? Em được hát hỗ trợ cho anh Gill sao? Em đồng ý !" Đức Duy gật đầu lia lịa, giọng nói đầy hào hứng.

Điều khiến Thanh Bảo bất ngờ hơn cả là khi cậu đề nghị ngược lại với Trường Giang. Khác với thái độ thường ngày có phần trầm tính, Trường Giang không chút do dự mà gật đầu ngay lập tức.

"Được chứ! Captain hát hỗ trợ cho em thì còn gì tuyệt hơn!" Trường Giang nói, đôi mắt ánh lên niềm vui khó giấu.

Lúc đó, Thanh Bảo chỉ nghĩ đơn giản: "Chắc do cả hai thân thiết hơn sau khi chung đội."

Anh mỉm cười hài lòng vì sự phối hợp ăn ý giữa các thành viên. Nhưng giờ đây, khi quan sát kỹ hơn, Thanh Bảo dường như nhận ra rằng mình đã bỏ lỡ rất nhiều chi tiết quan trọng.

Cái cách Đức Duy nhìn Trường Giang - vừa ngại ngùng vừa dịu dàng. Cái cách Trường Giang luôn quan tâm đến Đức Duy, ánh mắt đôi lúc không rời khỏi cậu ấy. Những điều này giờ đây chẳng thể nào che giấu được trước đôi mắt tinh tế của Thanh Bảo.

Thanh Bảo bất giác bật cười, nụ cười nhẹ nhưng đầy ẩn ý. Trong đầu anh bây giờ, những mảnh ghép tưởng chừng rời rạc đã dần ghép lại thành một bức tranh rõ ràng.

"Thì ra là vậy..." Thanh Bảo thầm nghĩ. Anh không nói gì, cũng không để lộ quá nhiều cảm xúc. Là người thầy và là người anh cả, anh hiểu rằng mỗi người có quyền giữ những bí mật của riêng mình.

Sau khi cười nhẹ, Thanh Bảo đưa mắt nhìn Trường Giang và Đức Duy lần nữa. Một sự thấu hiểu lặng lẽ dâng lên trong lòng. "Chỉ cần các em hạnh phúc, anh chẳng có gì phải lo lắng cả," anh tự nhủ, rồi tiếp tục thưởng thức ly trà của mình, để mặc hai "nghịch tử" và "first choice" chìm đắm trong thế giới riêng mà chẳng hề hay biết họ vừa bị người anh cả nhìn thấu tất cả.

---

Bỗng nhiên 24K.Right hay Vũ Ngọc Chương - người anh vốn thường ít nói và chỉ hay pha trò đúng lúc - khẽ lên tiếng, giọng anh vừa ấm áp vừa dứt khoát:

"Cởi khẩu trang ra đi, em. Ở đây, em an toàn rồi."

Câu nói không quá to, nhưng ngay lập tức làm mọi người xung quanh khựng lại. Tiếng cười nói dường như ngừng hẳn, nhường chỗ cho một khoảnh khắc im lặng kỳ lạ.

Tất cả đều hiểu ý nghĩa sâu sắc đằng sau lời nói của Chương. Đức Duy đã chịu không ít bất công và sự phân biệt đối xử trong cuộc sống, nhưng ở đây, với team với gia đình Underdogs cùng với các anh em, cậu thực sự được yêu thương, được bảo vệ.

Cậu từ từ gỡ chiếc khẩu trang ra, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng mịn, và đôi môi hồng tự nhiên. Một khoảnh khắc nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa.

Mọi người xung quanh đều nở nụ cười, ánh mắt tràn ngập sự yêu thương và tự hào. Đây không còn là một tổ đội đơn thuần, mà là một gia đình. Gia đình mà Đức Duy có thể tự tin là chính mình, nơi cậu không cần giấu đi bất kỳ điều gì.

---

Sau hơn 23 giờ đêm khi đã ăn uống no say, mọi người lần lượt về phòng nghỉ ngơi. Hai cô nàng trong nhóm - Young Puppy và Vlary - cũng đã về phòng ngủ từ rất sớm. Bên ngoài ban công, lúc này chỉ còn Thanh Bảo, Trường Giang và Đức Duy ngồi trò chuyện trong ánh sáng mờ nhạt của đèn.

Thanh Bảo bỗng lên tiếng, giọng đầy vẻ tính toán nhưng vẫn giữ nét đùa cợt thường thấy:
"Vậy nhé, lần này Captain ngủ chung phòng với Gill chuyến đi này được không? Ngày mai Robber xuống đây rồi, mà giờ chỉ còn đúng một phòng thôi. Hai đứa thấy sao?"

Đức Duy thoáng giật mình, đôi mắt ánh lên sự bất ngờ. Nhưng ngay sau đó, cậu nở một nụ cười nhẹ, không giấu nổi niềm vui. Dường như cậu cũng đã mong chờ một cơ hội như thế, nhất là khi từ sau đêm ăn mừng đêm chung kết, cả hai vì lịch trình bận rộn mà không có dịp gặp lại nhau. Cậu khẽ gật đầu, đáp nhỏ:
"Dạ, không thành vấn đề đâu anh."

Ánh mắt Trường Giang - người luôn giữ vẻ lạnh lùng - thoáng chốc trở nên sáng rỡ. Một niềm vui khó tả lướt qua, nhanh đến mức những ai không để ý sẽ chẳng thể nhận ra.

Thanh Bảo nhìn thấy sự thay đổi ấy, liền nháy mắt tinh nghịch, trêu đùa:
"Nhưng nhớ nhé, hai đứa có làm gì thì làm... nhỏ nhỏ thôi. Phòng anh em kế bên đó."

Lời trêu đùa bất ngờ làm cả Trường Giang lẫn Đức Duy sững người. Đức Duy đỏ mặt cúi xuống, trong khi Trường Giang quay phắt sang nhìn Thanh Bảo, ánh mắt pha lẫn lo sợ và ngạc nhiên, như muốn hỏi: "Anh biết từ khi nào?"

Thanh Bảo không để cả hai kịp nói gì, anh nghiêm mặt, giọng điệu bỗng trở nên đầy trách nhiệm:
"Nói nghiêm túc nhé, Gill. Nhớ chăm sóc thằng bé cho cẩn thận. Nếu để thằng bé bị gì, anh cho chú mày ăn ngay một track diss đấy!"

Lời nói nghiêm nghị nhưng không thiếu sự quan tâm của Thanh Bảo khiến không khí ban công trở nên căng thẳng. Cả Trường Giang lẫn Đức Duy đều như bị phát giác mọi bí mật, nhưng lại không hề cảm thấy khó xử. Ngược lại, trong ánh mắt họ là sự biết ơn và nhẹ nhõm.

Thanh Bảo đứng dậy, vỗ nhẹ vai Trường Giang, rồi quay lưng bước đi. Vừa đi, anh vừa vẫy tay sau lưng, không quên dặn thêm:
"Nhớ về phòng ngủ sớm đấy nhé. Mai còn đi chơi nhiều chỗ nữa. Chăm nhau thế nào thì cũng vừa vừa thôi, anh em còn phải có sức tham gia cuộc vui!"

Khi Thanh Bảo khuất bóng, chỉ còn lại Trường Giang và Đức Duy trên ban công. Cả hai đều im lặng một lúc, như đang tiêu hóa mọi lời Thanh Bảo vừa nói. Rồi bỗng nhiên, Trường Giang bật cười trước, kéo theo nụ cười dịu dàng trên môi Đức Duy.

" Vậy là bố đã biết rồi sao, nhưng từ lúc nào vậy chứ?". Đức Duy quay mặt hỏi Trường Giang.

"Anh không biết nữa nhưng anh cảm thấy may mắn vì được thầy cho phép ở bên em". Trường Giang đáp với vẻ mặt hạnh phúc.

Ánh mắt họ chạm nhau, và trong giây phút đó, cả hai như thầm cảm ơn Thanh Bảo - người anh lớn cũng như người thầy mà cả hai rất kính trọng đã không chỉ hiểu chuyện, mà còn ngầm chấp nhận tình cảm của họ theo cách chân thành nhất.

---

Sau khi trò chuyện với Thanh Bảo ngoài ban công, Đức Duy và Trường Giang quay trở về phòng. Đức Duy cẩn thận mang hành lý của mình vào, còn chưa kịp sắp xếp thì Trường Giang đã đứng dậy, nói bằng giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự quan tâm:

"Em đi tắm sơ qua đi, nhớ bật nước ấm đàng hoàng nhé. Không là bệnh đấy. Để đồ đạc anh sắp xếp cho."

Đức Duy ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt to tròn đầy cảm kích:
"Dạ, em biết rồi. Vậy nhờ anh nhé."

Cậu quay người vào phòng tắm, dòng nước ấm áp xua tan đi mệt mỏi cả ngày. Nhưng khi tắm xong, Đức Duy mới nhớ ra mình quên mang khăn tắm và quần áo vào. Cậu hơi luống cuống, định bụng phải quấn tạm gì đó ra ngoài thì chợt thấy trên bồn rửa tay đã có sẵn khăn tắm, quần áo sạch, và cả bàn chải đánh răng được xếp ngay ngắn.

Đức Duy đứng khựng lại, mỉm cười nhẹ nhàng. Cậu thầm thì trong miệng, đủ để chính mình nghe thấy:
"Cảm ơn anh."

Sau khi thay đồ xong, Đức Duy bước ra ngoài với mái tóc còn ướt và vài giọt nước lăn nhẹ trên chiếc cổ trắng nõn. Cậu thấy Trường Giang ngồi trên giường, tay đang lướt điện thoại. Nghe tiếng bước chân, Trường Giang ngẩng lên, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt sạch sẽ và đôi má hơi ửng đỏ của Đức Duy. Anh cười dịu dàng, vẫy tay gọi:

"Lại đây, ngồi để anh sấy tóc cho. Tóc ướt ngủ dễ đau đầu lắm."

Đức Duy ngoan ngoãn tiến lại gần, ngồi xuống giường. Trường Giang lấy máy sấy, nhẹ nhàng luồn tay vào mái tóc mềm mại của cậu. Hơi ấm từ máy sấy tóc phả ra, cùng với mùi dầu gội thoang thoảng ngọt ngào khiến không gian trở nên ấm áp lạ thường.

Trường Giang chăm chú nhìn từng lọn tóc trắng ướt dần khô, bàn tay anh khẽ chạm vào da đầu cậu một cách dịu dàng. Từ góc nhìn của anh, chiếc áo phông mỏng manh của Đức Duy bị luồng gió từ máy sấy thổi bay nhè nhẹ, để lộ phần cổ trắng ngần và một thoáng mờ ảo bên trong.

Trường Giang bất giác nuốt khan. Ánh mắt anh chạm vào làn da mịn màng, hai điểm ửng hồng thấp thoáng sau lớp vải mỏng khiến anh cảm thấy nhiệt độ trong phòng bỗng tăng cao. Anh lặng lẽ hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng tim đã đập rộn ràng.

Đức Duy không hay biết gì, vẫn ngồi ngoan ngoãn để anh sấy tóc. Trong ánh mắt cậu ánh lên sự thoải mái và tin tưởng tuyệt đối, như thể Trường Giang là chốn an toàn nhất mà cậu có thể dựa vào. Cảm giác đó càng khiến Trường Giang thêm kìm nén những cảm xúc rạo rực đang trỗi dậy trong lòng.

Sau khi sấy tóc xong, Đức Duy định đứng dậy nhưng bị Trường Giang giữ lại. Anh quỳ xuống trên nền gạch mát lạnh, mắt anh nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của Đức Duy, tràn ngập sự dịu dàng nhưng cũng đầy khao khát. Giọng anh trầm khàn, vang lên trong không gian yên tĩnh:

"Duy à, anh hôn em được không?"

Đức Duy khẽ giật mình trước sự chủ động đầy bất ngờ của Trường Giang. Tim cậu đập nhanh, đôi má ửng đỏ, không biết phải trả lời thế nào. Nhưng khi thấy ánh mắt chân thành và đầy yêu thương của anh, cậu mím môi, khẽ gật đầu, đồng ý như một sự tin tưởng tuyệt đối.

Trường Giang nhẹ nhàng áp sát, bắt đầu bằng một nụ hôn nhẹ trên đôi môi mềm mại của Đức Duy. Ban đầu, đó chỉ là một cái chạm khẽ, dịu dàng như muốn thăm dò. Nhưng rồi, cảm xúc trong lòng anh bùng lên mãnh liệt. Tay anh đưa lên, nắm lấy gáy của Đức Duy, kéo cậu lại gần hơn, khiến khoảng cách giữa hai người hoàn toàn biến mất.

Nụ hôn trở nên sâu hơn, cuồng nhiệt hơn. Anh như muốn truyền tải tất cả tình cảm, khao khát, và sự yêu thương của mình qua từng chuyển động. Môi quấn lấy môi, lưỡi chạm lưỡi, tạo nên một cảm giác quấn quýt không thể dứt ra. Đức Duy ngây ngất, không thể chống lại sức hút mãnh liệt từ Trường Giang.

"umm..haaa.."

Trường Giang dần dần đẩy Đức Duy nằm xuống giường, vẫn không buông nụ hôn. Anh nghiêng người, một tay đỡ lấy đầu cậu, tay còn lại giữ chặt eo nhỏ nhắn. Đôi môi anh rời khỏi môi cậu, chuyển xuống má, rồi nhẹ nhàng lướt qua hai bên tai. Hơi thở ấm áp phả vào làn da nhạy cảm khiến Đức Duy run rẩy.

---

"Duy... em thơm quá," Trường Giang thì thầm bên tai cậu, giọng nói trầm ấm như một ngọn lửa len lỏi, thiêu đốt từng khoảng không gian giữa họ.

Anh cúi xuống, đặt những nụ hôn lên chiếc cổ trắng ngần của Đức Duy. Mỗi nụ hôn như khắc sâu dấu ấn sở hữu lên làn da mịn màng ấy. Đức Duy khẽ run lên, bàn tay nhỏ níu lấy vạt áo anh, cố gắng ngăn lại. “Đừng… đừng để lại dấu mà.”

“Anh sẽ cố… nhưng không hứa đâu,” Trường Giang khẽ cười, giọng nói khàn đục pha chút cợt nhả, đôi môi tiếp tục lưu lại những dấu hôn từ nhẹ nhàng đến táo bạo.

Anh di chuyển xuống, ánh mắt như bị hút vào vùng ngực đang phập phồng của Đức Duy. Dưới lớp áo mỏng, hai điểm hồng như đang mời gọi. Không chần chừ, Trường Giang cúi xuống, ngậm lấy một bên qua lớp vải mỏng, tay kia xoa nắn bên còn lại. Lớp vải cản trở chỉ càng làm tăng thêm cảm giác mẫn cảm, khiến Đức Duy rên khẽ, từng tiếng thở gấp gáp không thể che giấu.

“Nhột… quá… ahh~” Đức Duy không kiềm được mà đưa tay lên ấn đầu anh xuống, như thể muốn anh chạm sâu hơn vào điểm yếu của mình.

Trường Giang ngừng lại một chút, ánh mắt tối đi khi nhìn thấy lớp áo vướng víu. Không kiên nhẫn thêm, anh vén mạnh chiếc áo lên, để lộ thân hình trắng nõn, hoàn hảo của Đức Duy. Làn da ấy mời gọi đến mức khiến anh không thể cưỡng lại. Anh cúi xuống, lần này đầu lưỡi trực tiếp lướt qua điểm nhạy cảm, từng động tác ngậm, mút đầy chiếm hữu. Tay còn lại cũng không ngừng trêu chọc, khiến Đức Duy co người lại, từng tiếng rên khe khẽ vang lên dù cậu cố gắng che miệng.

“Đừng lo,” Trường Giang thì thầm, kéo tay Đức Duy xuống khỏi môi. “Villa này cách âm rất tốt. Vừa nãy anh Bảo chỉ đùa em thôi, không ai nghe thấy đâu.”

Lời nói của anh khiến khuôn mặt đỏ bừng của Đức Duy càng thêm đỏ. Cậu quay đi, tránh ánh mắt nóng bỏng của Trường Giang, nhưng không kịp giấu đi vẻ ngượng ngùng.

“Nhìn anh, Duy,” Trường Giang cất giọng trầm ấm, đôi mắt như muốn khóa chặt lấy cậu.

Anh dừng lại một chút, ánh mắt lướt xuống vùng eo căng phồng của cả hai. “Ngày mai chúng ta còn đi nhiều, nên hôm nay anh sẽ không làm gì đâu...” Anh cúi đầu thấp hơn, môi mỉm cười đầy ẩn ý. “Nhưng... để anh giúp em bằng cách khác, được không?”

“Không... không cần đâu, bẩn lắm...” Đức Duy lúng túng lắc đầu, giọng nói đứt quãng.

“Trên người em, không có gì là bẩn cả," Trường Giang thì thầm, nụ cười dịu dàng nhưng đầy mê hoặc.

---

Sau khi đã điều chỉnh lại tư thế nằm, anh không nhanh không chậm cởi bỏ cả quần ngoài và quần trong của cậu, thả nhẹ nhàng xuống sàn.

Dương vật nhỏ của cậu đã dậy từ lâu, lòng anh cảm thán mà buộc miệng nói ra " Trên người em cái gì cũng đều trắng hồng như vậy sao?". Câu nói vừa dâm vừa biến thái như vậy lại thốt ra một cách bình thản như vậy làm Duy ngại ngùng không thôi " Đừng có trêu em nữa mà, em dỗi đấy Trường Giang!! ".

Thấy bé người yêu của mình xù lông lên như vậy, anh chỉ cảm thấy đáng yêu chứ không hề có cảm giác đáng sợ gì cả.
"Anh chỉ nói sự thật thôi mà ".

"Anh im miên...Áa...hư..aa~". Chưa nói hết câu, anh há miệng ngậm lấy đầu dương vật của cậu sau đó ngậm tất cả vào miệng mình. Lưỡi xoay vào thân cặc nhỏ của cậu mà liếm, lâu lâu còn dùng răng nhẹ nhàng cạ một đường khiến cậu rùng mình. Lưỡi anh di chuyển đến đâu thì miệng cậu rên lên theo tới đó.

Cậu cố nhỏm người dậy để đẩy anh ra nhưng sức đã rã rời và không với đến được nên cũng chỉ thấy được chỏm tóc màu nâu vàng đenđộng đậy di chuyển qua lại giữa hai bắp đùi cậu.

"Hahh...anh ...ahh~..dừng..dừng lại..em...em..em ra...Áaa..hư...".

Cậu lấy hơi nói từng chữ như đang ra hiệu cho anh cậu sắp bắn nên anh hãy nhả ra đi nhưng trái lại với điều cậu muốn anh mút liếm dương vật của cậu ra vào nhanh hơn còn cắn nhẹ vào đầu cặc của cậu, khiến cậu vì giật mình lẫn khoái cảm sung sướng đan xen mà bắn ra hết vào miệng anh, anh cũng thuận đà nuốt xuống hết sạch tinh dịch của cậu.

"Anh nói đúng nhỉ, tất cả những gì trên người em đều rất đẹp và ngon", anh vừa nói vừa liếm mép môi xung quanh như đang tìm kiếm chút ít tinh trùng còn xót lại.

Cậu đang thở dốc vì quá mệt nên không thể đáp lời anh, mà chỉ nhìn anh bằng ánh mắt ngập nước nhưng len lỏi có cảm xúc ngại ngùng.

Anh đứng dậy, tính bế cậu lên vào nhà tắm để vệ sinh sạch sẽ thì cậu nắm lấy bắp tay anh " Anh đã giúp em thì...đến em giúp lại anh mới đúng ". Anh hơi bất ngờ vì cậu chủ động nhưng cũng chỉ xoa đầu cậu đáp " Em nay đi đường cả ngày nay mệt rồi, mai còn đi sớm với mọi người nữa, anh tự giải quyết được mà ".

Nói xong anh bế cậu lên vào phòng tắm vệ sinh sạch sẽ lại trước khi ngủ. Trong cả quá trình, anh đều làm rất nhẹ nhàng như thể sợ cậu đau hay sợ cậu vỡ ra vậy.

Vừa bước qua nửa đêm, Trường Giang đã bế Đức Duy đặt nhẹ lên giường. Anh cẩn thận đập gọn chăn, kéo lên đắp ngang người cậu. Trước khi rời đi, anh cúi xuống xoa đầu cậu, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán.

“Ngủ đi, bé con của anh.”

Đức Duy khẽ gật đầu, đôi mắt long lanh nhìn theo bóng lưng Trường Giang khi anh bước vào phòng tắm. Trong lòng cậu thoáng chút áy náy, cảm thấy có lỗi vì không 'giúp' anh.

Hơn 30 phút sau, tiếng cửa phòng tắm mở ra. Trường Giang bước ra với mái tóc và làn da còn vương những giọt nước. Anh khoác trên mình một bộ đồ thoải mái, tay cầm khăn lau nhẹ tóc. Thấy Đức Duy đã ngủ say, anh cẩn thận lấy máy sấy tóc bước vào phòng tắm để tránh làm cậu thức giấc.

Trong khi sấy tóc, Trường Giang khẽ cảm thán:
“Anh Young H đúng là giàu thật, villa lớn thế này, tiện nghi đủ cả.”

Sấy tóc xong, anh quay lại giường, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Đức Duy. Trường Giang vòng tay ôm lấy cậu vào lòng, chỉnh lại tư thế cho cả hai thoải mái hơn. Trước khi nhắm mắt, anh cúi đầu đặt một nụ hôn dịu dàng lên mái tóc mềm mại của cậu, thì thầm:
“Ngủ ngon, em bé của anh.”

---

Chỉ mới hơn 7 giờ sáng, Đức Duy đã tỉnh giấc. Cậu mơ màng cảm nhận hơi ấm quen thuộc bao quanh, mùi hương nhè nhẹ khiến cậu yên lòng. Mở mắt ra, cậu thấy Trường Giang vẫn đang ngủ say, gương mặt anh bình yên và đẹp trai đến mức khiến cậu khẽ mỉm cười.

Đẹp trai thật…” – Cậu nghĩ thầm, ánh mắt thoáng vẻ ngưỡng mộ.

Không muốn đánh thức anh, Đức Duy nhẹ nhàng nhấc tay anh ra và rón rén rời khỏi giường. Cậu định tìm chiếc balo nhỏ mà mình mang theo tối qua. Sau một hồi tìm kiếm trong phòng nhưng không thấy, cậu đoán chắc nó đang ở dưới nhà.

Đi xuống phòng khách, Đức Duy nhìn thấy balo của mình nằm gọn gàng trên ghế sofa. Vừa cầm lên, một âm thanh lạ vang lên khiến cậu giật mình.

Sao dậy sớm thế, không ngủ thêm chút nữa đi, Captain?” – Tiếng nói vang lên từ phía cầu thang, làm Đức Duy thoáng sợ hãi. Cậu quay lại, thì ra là Thanh Bảo đang dụi mắt, vừa đi xuống.

“Trời ơi, bố làm con hết cả hồn!” – Đức Duy ôm ngực, giọng trách móc.

Làm gì mà sợ dữ vậy? Bộ làm chuyện gì mờ ám sao?” – Thanh Bảo cười nhẹ, cố tình trêu chọc.

“Không có mà! Con chỉ xuống lấy balo thôi. Bố suốt ngày nghi oan con à!” – Đức Duy bĩu môi, nhõng nhẽo đáp.

Rồi rồi, được rồi. Vậy còn Gill đâu? Không lẽ anh đoán sai hả?” – Thanh Bảo vừa nói vừa ngồi xuống ghế.

“Anh Giang đang ngủ trên phòng. Mà anh đoán chuyện gì vậy?” – Đức Duy tò mò hỏi, rồi cũng ngồi xuống ghế đối diện.

À, anh tưởng mày nằm dưới chứ hóa ra là không phải.”

“Bố nói gì vậy!!” – Đức Duy đỏ mặt, luống cuống đứng bật dậy. Balo trên tay cậu vô tình rơi xuống đất, phát ra âm thanh lạch cạch.

“Gì đây? Bỏ gì trong balo vậy?” – Thanh Bảo cúi xuống nhặt lên, tò mò hỏi.

Khoan, đừng mở mà!” – Đức Duy vội vàng lao đến ngăn anh.

“Ủa, có cái bàn cờ vua mà cũng giấu?” – Thanh Bảo nhướng mày, bật cười khi mở balo ra.

“Aaa, em định từ từ mới đem ra thôi, chứ có giấu gì đâu!” – Đức Duy gãi đầu, lúng túng giải thích.

Vậy thì chơi không?” – Thanh Bảo nháy mắt, cầm bàn cờ lên lắc qua lắc lại.

“Chơi luôn! Sợ gì!” – Đức Duy phấn khích đáp lại.

“Rồi, vô mày!” – Thanh Bảo cười lớn, cả hai nhanh chóng chuẩn bị cho trận đấu.

---

Trường Giang quơ tay qua lại tìm Đức Duy nhưng không thấy, anh mở mắt ngồi dậy, lẩm bẩm: "Đi đâu rồi nhỉ?" Sau khi kiểm tra phòng tắm và vẫn không thấy, anh đi xuống nhà. Vừa đến chân cầu thang, tiếng la của Thanh Bảo vang lên:

"Aaaa chết tiệt, lại thuaaaa!"

"Em chỉ chơi theo anh thôi, ai bảo anh bẫy em trước hả, anh Bảo!" Đức Duy cười khoái chí, ngồi đối diện với bàn cờ.

Thanh Bảo gầm gừ, đập bàn: "Thằng nhóc này, chơi lại ngay! Anh mà thua nữa thì không xong đâu!"

"Anh cứ thử đi, em không ngán đâu!"

Cả hai đang khí thế thì giọng Trường Giang vang lên:
"Hai người làm gì mà sáng sớm ồn ào thế này?"

Cả Đức Duy và Thanh Bảo quay lại, thấy Trường Giang đứng dựa vào lan can cầu thang, nhìn họ với vẻ bất lực.

Thanh Bảo lập tức lên tiếng:
"Gill, qua đây giúp anh trả thù thằng nhóc này!"

Cùng lúc, Đức Duy kéo tay anh:
"Anh Giang, ngồi đây với em đi!"

Trường Giang thở dài nhưng đi đến ngồi phía sau Đức Duy, vừa choàng tay ôm cậu vừa nói:
"Được rồi, đừng cãi nhau nữa. Muốn phục thù thì để anh thử xem."

Thanh Bảo hừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn Trường Giang:
"Gill, mày phải thắng cho anh, không thì đừng mong đi theo thằng nhóc kia nữa!"

Đức Duy lập tức phản pháo:
"Bố ơi, chơi mà dọa là không fair nha!"

"Con méc Thế Anh bố ăn hiếp con!"

"Con nghĩ cha già đó làm gì được bố à? Cứ méc đi, bố không sợ đâu!" Thanh Bảo nhướng mày thách thức, khiến Đức Duy trừng mắt.

---

Khi bàn cờ được sắp xếp lại, Trường Giang thế chỗ Thanh Bảo, còn Đức Duy vẫn ngồi nguyên.

"Ủa mà Gill, em chơi giỏi không đấy?" Thanh Bảo dò hỏi, mắt đầy nghi hoặc.

Trường Giang cười cười:
"À... cũng không giỏi lắm đâu anh... Thật ra... em không biết chơi..."

Thanh Bảo trố mắt nhìn anh, sau đó ngửa đầu kêu trời:
"Trời ơi! Tao tin nhầm người!"

Anh đứng dậy, khoanh tay, tỏ vẻ giận dỗi:
"Mặc kệ hai đứa mày! Tao đi lên ngủ tiếp đây. Nhớ lo chuẩn bị ăn sáng, lát nữa đói thì đừng trách tao không nhắc."

Ở dưới, Đức Duy và Trường Giang nhìn nhau cười ngặt nghẽo.

"Vậy anh không biết thật sao? Để em chỉ nhé?" Đức Duy nghiêng người nhìn anh.

Trường Giang gật đầu:
"Anh biết chút ít thôi, lúc nãy chỉ trêu thầy Bảo cho vui."

---

Tầm 9-10 giờ sáng, mọi người lần lượt thức dậy và tụ họp xuống dưới nhà ăn sáng. Nhưng khi đến nơi, họ lại thấy ba "con chó đầu trắng"  – đang ngồi trên sofa say sưa chơi cờ.

Coolkid ngạc nhiên hỏi:
Ơ, Puppy ở dưới này à? Lúc nãy anh qua phòng gõ cửa tưởng em còn ngủ.”

Puppy, vẫn còn ngái ngủ, lười biếng đáp:
“Em dậy xuống kiếm nước uống, xong thấy hai người này ngồi chơi vui quá nên tham gia nằm đây xem chung.”

Mọi người chia nhau việc ăn sáng, người ngồi bàn, người đứng coi cờ. Cuối cùng, Thanh Bảo mới lên tiếng đẩy cả nhóm vào bàn ăn:
Ăn xong còn chuẩn bị đồ, lát lên xe là không ai ăn được đâu.”

Sau bữa sáng, cả nhóm đang rôm rả trò chuyện thì một giọng nói vang lên, khiến không khí ồn ào hơn hẳn:
Ayyo! Robber tới rồi nè!”

Giọng nói này làm Trường Giang lập tức nổi da gà. Anh lắc đầu ngao ngán:
Thôi xong, cái chợ di động đến rồi…”

Đức Duy cũng chỉ biết cười trừ, thầm đồng cảm với anh. Robber có ồn thật, nhưng đó là kiểu ồn khiến ai cũng thấy vui.

---

Đến gần 12 giờ trưa, cả nhóm đã chuẩn bị xong xuôi để bắt đầu hành trình khám phá Đà Lạt. Trước khi lên xe, Trường Giang nhận ra Đức Duy vẫn mặc áo phông đen mỏng manh, dù trời Đà Lạt lành lạnh. Anh nhắc:
“Duy, em không lạnh à? Mang áo khoác theo đi.”

Đức Duy lắc đầu, tự tin:
Không sao đâu, em quen rồi.”

Dẫu vậy, Trường Giang vẫn mang theo một chiếc áo khoác, sợ cậu chịu lạnh không nổi.

Trường Giang là một người không giỏi đi các xe phương tiện, nhất là các xe có máy lạnh và có mùi khiến anh cảm thấy say xe. Khi vừa bước lên xe, anh nghe mùi xe nên hơi choáng váng lạng quạng nhẹ, nhanh chóng mọi người cũng đỡ anh lên xe ngồi. Tuy vậy trong mắt của Thanh Bảo ngạc nhiên khi thấy và thật sự khẳng định trong lòng " Thằng Gill thật sự bị thằng Captain đè hả, tối qua lăn giường tới nổi thằng Gill hết đi nổi luôn à?".

"Anh nhìn gì em dữ vậy, anh Bảo ". Cảm nhận được ánh mắt Trường Giang quay qua thì lại thấy thầy anh nhìn anh với ánh mắt gì đó lạ lắm. Không trả lời First Choice mà lại liếc ngang qua Nghịch Tử. Đức Duy cũng chả biết mình làm gì sai, "không lẽ bố còn ghim chuyện lúc sáng hả ta?"

Khi xe dừng bánh đến Momoland Đà Lạt, cả nhóm có cuộc đi chơi rất vui. Thử hết trò hay đến trò kia, hai nghịch tử Captain Boy và nghịch nữ Young Puppy còn thua trong trò xoay vòng xoay mà phải đi thay hai bộ đồ Mông Cổ nhưng vẫn rất sang và nhìn rất hợp. Còn chơi các trò chơi trượt từ trên dốc xuống cùng nhau. Còn gặp cả Gia Đình DGHouse, Captain Boy còn tổ chức Fanmetting bí mật tại Đà Lạt nữa.

---

Đến lúc trên xe đi về, tất cả vẫn ngồi chỗ cũ như lúc mới lên. Đức Duy ngồi hàng ghế giữa hai bên là Thanh Bảo và Trường Giang. Nhưng mà lạ lùng thay bộ anh giận cậu chuyện gì hay sao mà từ lúc còn ở Momoland là đã không nói chuyện với cậu nữa rồi, cậu hỏi thì anh không trả lời mà chỉ cười nhưng cậu khá sợ nụ cười đó nha.... Giờ lên xe cũng ngồi nhưng không nói chuyện với cậu, làm cậu thấy tủi thân rồi đó.

Lát về đến villa coi phim ma không mọi người?”. Robber lên tiếng hỏi. Puppy đang nằm dựa đầu lên vai Coolkid cũng hùa theo đồng ý. Tất cả thống nhất lát nữa sẽ coi phim ma sau khi ăn tối xong.

Khoảng hơn 19 giờ tối, sau khi chọn lọc tới lui thì cũng quyết định mở bộ phim ma đó. Vì ghế rộng nên mọi người đều ngồi xung quanh ghế sofa, ngồi lên cả thành ghế hoặc có người ngồi bệt xuống cả sàn.

DT lên tiếng “ Ủa Captain với Gill chưa xuống nữa à, làm gì lâu thế?”

“Ăn tối xong hai đứa nó lên phòng cũng được hơn 30 phút rồi ”. Long Lor nói thêm.

“Nãy anh có đi ngang phòng kêu rồi mà hình như ngủ hết rồi hay sao đó, không đứa nào trả lời hết, thôi coi phim đi kệ hai đứa nó ”. Thanh Bảo hí hửng bấm vào bộ phim coi như không biết gì.

Nghe người anh lớn nói vậy thì mọi người cũng ngồi xuống chú tâm vào bộ phim trước mặt. Còn trên phòng của Trường Giang và Đức Duy thì....

Áaa...haa..ức..chậm..chậm lại..aa”.

“Chậm...áaa..hứcc....a...aaa..ức..nhan...
....nhanh quá..”.

---

....Lúc ăn tối với mọi người xong, Trường Giang chỉ nhắn tin kêu Đức Duy lên lầu với anh. Cánh cửa phòng vừa khép lại,  Trường Giang đã bất ngờ ép cậu sát vào cánh cửa gỗ lạnh. Một tay anh giữ chặt lấy eo nhỏ của cậu, tay còn lại áp lên cánh cửa, tạo thành một vòng vây khiến Đức Duy không còn đường lùi.

Chưa kịp phản ứng, đôi môi nóng bỏng của Trường Giang đã phủ xuống môi cậu. Nụ hôn ban đầu đầy mãnh liệt, như muốn trút hết tất cả cảm xúc dồn nén bấy lâu. Môi chạm môi, Trường Giang như muốn chiếm trọn tất cả ngọt ngào mà cậu có.

Tay anh không chịu yên, nhanh chóng lướt vào bên trong áo của Đức Duy, cảm nhận làn da mịn màng và làn hơi ấm áp từ cậu. Anh không ngừng vuốt ve, từng ngón tay điêu luyện trượt qua từng đường cong nhỏ nhắn, đầy nâng niu nhưng cũng đầy khao khát.

Chỉ trong vài giây, anh đã cởi phăng chiếc áo của cậu, khiến làn da trắng nõn lộ ra dưới ánh đèn dịu dàng. Không để cậu có cơ hội kháng cự, Trường Giang nhấc bổng Đức Duy lên bằng vòng tay mạnh mẽ. Đức Duy giật mình, hai tay ôm chặt lấy vai anh để giữ thăng bằng.

Aa..anh.. anh làm gì vậy?” – Đức Duy thở gấp, đôi má ửng đỏ, giọng nói pha chút hoảng hốt nhưng không giấu được sự rung động.

Trường Giang không trả lời, đôi môi vẫn không ngừng hôn lên cổ cậu, để lại những dấu vết đỏ nhạt như muốn khẳng định chủ quyền. Anh bước thẳng đến giường, nhẹ nhàng thả cậu xuống như một món bảo vật quý giá.

Đức Duy vừa chạm giường thì đôi môi của Trường Giang lại phủ xuống, lần này là một nụ hôn sâu, đầy cuồng nhiệt và mê hoặc. Lưỡi anh khẽ lướt vào trong, quấn lấy lưỡi cậu, tạo nên một điệu vũ ngọt ngào giữa hai người. Tay anh di chuyển từ eo lên, ôm trọn cơ thể cậu, trong khi nụ hôn vẫn kéo dài không dứt.

Umm...hummm..ứmm...”

Khi cảm nhận Đức Duy bắt đầu khó thở, Trường Giang mới miễn cưỡng dứt khỏi nụ hôn cuồng nhiệt. Cả hai đều thở hổn hển, cố gắng lấy lại hơi thở. Đức Duy, đôi mắt trong veo giờ đây ướt át, nhìn thẳng vào anh, giọng lắp bắp:

Anh… sao vậy? Có chuyện gì à?”

Trường Giang không trả lời ngay, ánh mắt anh nhìn cậu đầy khao khát, như muốn nuốt trọn cả tâm hồn và cơ thể đối diện. Đức Duy đỏ mặt, ánh mắt bối rối.

“Ngoan, cho anh nhé.” Trường Giang thì thầm, giọng trầm ấm vang lên bên tai cậu.

Trước khi Đức Duy kịp phản ứng, Trường Giang nhanh tay cởi từng lớp áo của cả hai, để rồi tất cả quần áo rơi lả tả xuống sàn. Hơi ấm từ da thịt chạm vào nhau, khiến không khí trong phòng như ngưng đọng.

Những nụ hôn của Trường Giang nhẹ nhàng nhưng đầy mê hoặc, bắt đầu từ gò má đỏ bừng của Đức Duy, rồi dần xuống cổ, ngực, và bụng. Đức Duy cố gắng kìm nén, nhưng từng đợt hơi thở gấp gáp không ngừng trào ra khỏi đôi môi cậu.

A..anh…ứcc... hahh.. anh....haa..” Đức Duy muốn nói gì đó, nhưng lý trí bị cuốn theo từng cử chỉ của Trường Giang, chỉ có thể để mặc anh dẫn dắt.

Bỗng Trường Giang đứng dậy, ánh mắt hướng về phía chiếc tủ bên cạnh đầu giường. Anh kéo ngăn tủ cuối cùng ra, lấy từ bên trong một chai gel nhỏ. Đức Duy lập tức đưa mắt nhìn theo, trong lòng đầy bối rối.

Anh... sao anh biết trong đó có thứ đó?” Đức Duy hỏi, giọng pha lẫn ngạc nhiên và chút lo lắng.

Trường Giang quay lại, chai gel trong tay. Anh bước về phía giường, vừa mở nắp chai, vừa bóp một lượng gel ra tay. Anh xoa đều gel giữa các ngón tay, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt đang đỏ bừng của Đức Duy.

“Là anh Bảo nói với anh,” Trường Giang trả lời bình thản, nhưng giọng nói lại như đang trêu chọc.

Cái gì? Sao tự nhiên lại…” Đức Duy lắp bắp.

Trường Giang mỉm cười, ánh mắt đong đầy ý cười khi nhìn cậu.  Anh nhanh tay cho một ngón vào lỗ nhỏ của cậu móc ngoáy, khiến mọi lời nói của cậu đều mắc nghẹn lại nơi cổ họng.

Lại thêm một ngón nữa vào, tiếng lép nhép từ gel và thủy dâm có cả tiếng rên của cậu, tất cả kết hợp lại tạo ra âm thanh dâm dục cứ vang vọng lại trong phòng.

Một ngón lại thêm một ngón, cứ vậy tới khi lỗ dâm co giãn rộng ra dần. Anh rút nhẹ 3 ngón tay đang nhiễu nhão nước dâm lẫn gel hòa trộn ra, ngay khi lúc Duy chuẩn bị bắn khiến cậu hụt hẫng vô cùng.

aa anh...cho..cho em đi mà..hứcc..ngứa mà..”.

“Bé ngoan, nói rõ xem ngứa ở đâu thì anh mới giúp được ”. Lời nói có vẻ như là trai ngoan nhưng bàn tay anh lại như tố cáo lại anh khi miết quanh cái lỗ của cậu, khiến cậu càng ngứa ngáy hơn.

Hahh..cho em..cho em thứ đó...của anh..hahh..”

“Là thứ gì nhỉ, anh không hiểu đó ”.

“Aa..ư..anh khốn nạn..”.

“Còn em đang cầu xin một kẻ khốn nạn đụ em sao, bé ngoan”. Đức Duy không ngờ người yêu mình lại là kiểu người thích dirtytalk trên giường như vậy, nhưng không hiểu sao cậu lại thấy thích vẻ này hơn vẻ thường ngày nhẹ nhàng của anh.

Đúng..vậy mau đụ...đụ em đi mà, khó chịu lắm..hứcc ”.

Trường Giang thích thú nhìn cảnh bé nhà cầu xin được anh đụ, cảnh xuân này nay sẽ khắc sâu trong lòng và chỉ một số anh, duy nhất anh được chiêm ngưỡng mà thôi.

Hai tay nắm lấy hai bên bắp đùi em kéo xuống khiến lỗ dâm và cặc anh chào nhau. Không để cậu chờ đợi, một tay anh cố định thân cặc ngay lỗ tay còn lại vẫn nắm giữ bắp chân cậu, không chần chừ mà thúc mạnh vào trong khiến cậu vừa bị giật mình mà còn vừa đau vừa sướng mà bắn hết tinh dịch ra lên bụng còn có chút ít dính trên ngực anh.

Áaa..Phụt!!!..”.

Chưa để cậu kịp nghỉ ngơi, anh đã bắt đầu đâm loạn ra vào nhanh chóng khiến cậu chị biết rên la cầu xin chậm lại.

Á aaa...hứcc..kh..khoan..đã~~..chậm... chậm lại..ư...”

“Chậm lại thì em sẽ thấy không sướng đâu...,,hửm vẫn muốn chậm sao, được thôi ”.

Anh sự đã giảm tốc độ lại cứ ra vào một cách bình thường nhưng sao cậu lại cảm thấy không thoải mái mà còn cảm thấy khó chịu hơn. “Nhanh...nhanh hơn chút..đi mà...hahh”.

“Em vừa bảo anh chậm lại mà, giờ lại bảo nhanh, hay em tự làm để tự điều chỉnh nhanh chậm theo ý của em được chứ ”. Vừa dứt câu hai tay anh nắm lấy eo thon của em nhấc bổng lên chuyển tư thế thành em ngồi trên ngai anh, hay nói đúng hơn là ngồi trên con cặc anh.

Áaaa...sâu...tư thế...này...hứccc...sâu quá... aaa...”.

“ Tự động cho anh xem nào ”.

“Không...thể..aa...sâu quá...”.

“ Vậy để anh giúp em nhé!”. Tay anh nắm giữ eo cậu nhấc lên và thả xuống khiến cậu vừa đau vừa sướng trợn mắt ngược lên miệng rên không thành tiếng.
Khi anh lần nữa nhấc lên rồi thả cậu xuống thì lần này cậu lại bắn ra.

Sướng đến nỗi lại bắn rồi ”. Cậu không thể trả lời được vì lúc này không còn hơi cũng chẳng còn sức để lên tiếng đáp trả mà chỉ biết thở hồng hộc vì quá mệt.

Trường Giang nhìn cả người cậu mà chỉ biết nuốt nước bọt ừng ực vì hiện giờ cậu quá quyến rũ, tóc tai rối bù, cả mặt và tai đều đỏ ửng lên, mũi thì hít lên từng hồi, miệng thì thả to ra hít thở, cả nước bọt cũng chảy xuống cằm cả cần cổ và phần ngực trắng nõn nà đều có dấu vết đỏ không nhạt thì lại rất đậm.

Không chịu nổi, anh liền lật người cậu đè xuống giường và đâm sâu vào trong liên tục. Cậu chỉ biết nằm đó miệng há lớn rên không thành chữ.

Aaa..a..hứcc.. aa..aaa..ứcc..”.

Lưỡi của anh nhẹ nhàng chạm vào môi cậu, dò xét, mời gọi, và khi cậu đáp lại, chúng quấn lấy nhau trong một điệu vũ ngọt ngào và đầy đam mê. Tiếng thở hòa quyện, đôi tay anh vuốt ve khuôn mặt cậu, giữ cậu thật gần, như thể không muốn rời xa dù chỉ một giây.

Nụ hôn kéo dài không ngắt quãng, mãnh liệt như muốn chiếm hữu, nhưng vẫn xen lẫn chút dịu dàng như đang bảo bọc. Mỗi lần cậu định buông ra để lấy hơi, anh lại nghiêng đầu, sâu hơn, mạnh hơn, như muốn giữ trọn cậu trong vòng tay mình. Đầu ngón tay anh khẽ luồn qua mái tóc mềm mại, giữ chặt cậu trong thế giới chỉ có hai người. Giữ nguyên tư thế đó ôm chặt cậu vào lòng phía dưới nơi giao hợp đâm thúc liên tục không ngừng.

Khi chạm đến nơi sâu nhất, cậu lại không nhịn được mà lại bắn ra lần nữa, cả người cậu run rẩy không chịu được vì bắn ra quá nhiều. Vì không thể bắn thêm được nên cậu chỉ đành cố gắng giữ giọng nói cho rõ để cầu xin anh.

“Ứcc..haaa..dừng..dừng lại...em..không thể...bắn nữa..hahh..hahh..”.

“Nhưng anh chưa ra mà”. Sau câu nói đó cậu dường như không thể nhớ rõ chuyện gì nữa. Khi mở mắt ra lần nữa lại thấy cậu đang ngâm mình trong phòng tắm với cơ thể đầy dấu đỏ và không còn sức lực để di chuyển.

Ngồi mơ màng một lúc anh bước vào phòng tắm khi thấy cậu đã tỉnh, anh tính hỏi nhưng lại thấy ánh mắt đang trừng lên nhìn anh như thể đang hỏi lý do vì sao anh lại làm cậu ra nông nỗi này.

Anh chỉ cười nhẹ và bước vào bồn tắm để lưng anh tựa vào thành bồn và đặt cậu vào trong lòng anh ngồi.

Ngồi một lúc cậu mở miệng nói chậm rãi từ từ “ Anh..làm .sao..vậy?”. Anh cuối xuống hôn lên đỉnh đầu cậu đáp “ Anh ghen ”. Khi đáp án phát ra từ miệng anh Cậu bất ngờ cũng xen lẫn khó hiểu ngước nhìn lên anh.

Chưa kịp để cậu hỏi tại sao anh lại ghen thì anh nói “ Anh ghen với anh Bảo ”. Nói xong lại ôm chặt cậu hơn “ lúc còn ở tiệm đồ cổ phục, nhân viên nói bộ đồ của em khá phức tạp nên cần người vào mặt giúp, anh cứ nghĩ em chọn anh nhưng em lại quay qua và nhờ anh Bảo...nên là anh hơi khó chịu một chút ”.

“Một chút của anh là hành em đến như vậy à?” Đức Duy nhíu mày nói.

Anh xin lỗi, tại anh ghen mà em còn...”.

“Còn cái gì? ”

“ Em lại còn không biết anh ghen mà cứ đu nói chuyện gì đó thì thầm to nhỏ với anh Bảo”. Trường Giang nói băng bộ điệu cún con biết lỗi khiến Đức Duy có thể nhìn ra được hiện tại có hai cái tai chó đang ở trên đầu anh. Cậu lắc đầu bất lực thầm nghĩ đây là cái con người lúc nãy ăn sạch mình đây sao.

Em không có cho bố Bảo đụng vào người em, nên anh yên tâm nha ”. Giận thì giận vậy thôi nhưng khi biết lý do thì cậu cũng nhỏ giọng nói. Anh khi nghe cậu nói liền nhìn xuống Cậu tính mở miệng nói gì đó thêm thì cậu đã nói
người giúp em mặc là nhân viên nam tại tiệm cổ phục đó nhưng cũng chỉ giúp em phần mặt áo trên mà thôi, không có đụng gì vào người em hết á ”.

Trường Giang mặc khó hiểu đáp “Vậy em kêu anh Bảo vô trong đó để làm gì?”.

“Ra ngoài giường em sẽ nói cho anh biết”. Đức Duy nở nụ cười tươi nói với anh khiến anh hơi không hiểu lắm nhưng cũng cảm thấy có lỗi vì hành động của mình liền nhỏ giọng nói “ Anh xin lỗi em, vì khó chịu nên anh làm vậy mà không nghĩ đến cảm xúc của em”.

Đức Duy nhỏ giọng “Không sao đâu em tha lỗi cho anh mà, chỉ có điều eo đau quá đi mất thôi”. Nghe vậy Trường Giang hớt hải lấy tay nhanh chóng xoa bóp eo lưng cho cậu, miệng liên tục lặp lại “Anh xin lỗi em, anh xin lỗi em để anh xoa bóp giúp em ”. Khiến cậu cười hơi ra tiếng vì đã chọc được anh.

---

Sau khi tắm xong, Trường Giang bế Đức Duy ra khỏi bồn tắm. Cả hai mặc quần áo xong xuôi, anh lại bế cậu ngồi lên giường.

Đức Duy nhìn anh, khẽ nói:
"Anh lấy giúp em cái ba lô đằng kia được không?"

Trường Giang mỉm cười:
"Đợi anh một chút."

Anh bước về phía cửa, nơi chiếc ba lô nằm đó. Khi vừa đóng cửa lúc nãy, vì hơi mạnh tay ép cậu vào, chiếc ba lô vô tình rơi xuống đất. Anh nhặt nó lên và mang lại cho cậu, giọng nói ấm áp:
"Đây, của em đây."

"Em cảm ơn anh." Đức Duy đáp, rồi nhanh tay mở chiếc ba lô, lôi ra một chiếc hộp nhỏ.

Nhìn thấy chiếc hộp, Trường Giang khựng lại, ánh mắt thoáng ngạc nhiên, miệng lắp bắp:
"Đây… đây là… sao? Đức Duy, cái này…"

Đức Duy bật cười, đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch:
"Anh ngốc quá, như vậy mà còn chưa hiểu à?"

Cậu kéo tay Trường Giang, bảo anh ngồi xuống giường đối diện mình, rồi cất chiếc ba lô sang một bên. Đức Duy mở hộp, bên trong là hai chiếc nhẫn bạc sáng lấp lánh.

"Đây là món quà sinh nhật em tặng cho anh," cậu nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành.

Trường Giang lặng đi một lúc, rồi bất ngờ ôm chầm lấy Đức Duy, giọng anh run lên vì xúc động:
"Anh yêu em, anh thật sự yêu em, Duy à."

Đức Duy cũng ôm lấy anh, mỉm cười đáp lại. Sau khi buông nhau ra, cậu cầm một chiếc nhẫn lên, đưa cho anh:
"Anh có muốn tự tay đeo cho em không?"

Trường Giang không trả lời, chỉ mỉm cười, nhận lấy chiếc nhẫn. Anh nâng bàn tay nhỏ nhắn của cậu lên, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út. Để hoàn tất, anh cúi xuống hôn một cái thật nhẹ lên chiếc nhẫn vừa đeo.

Đến lượt Đức Duy, cậu cầm chiếc nhẫn còn lại, từ từ đeo vào ngón áp út của Trường Giang. Cậu ngước lên, mỉm cười dịu dàng khi thấy anh đang nhìn mình đầy hạnh phúc.

Trường Giang không kìm được cảm xúc, ôm lấy cậu, hôn khắp mặt cậu như một đứa trẻ con nhận được món quà yêu thích. Bỗng nhiên, anh nhớ ra điều gì đó, liền bật cười:
"Vậy cái mà em nói với Anh Bảo là cái này đúng không?"

Đức Duy đỏ mặt, gật đầu:
"Ban đầu em định về Sài Gòn để tặng anh, nhưng em cảm thấy như vậy đơn giản quá. Em hỏi bố, nhưng bố chỉ cho toàn cách gì đâu không nên em không làm theo."

Trường Giang bật cười thích thú:
"Bố bảo gì em mà khiến em ngại thế?"

"Không nói nữa! Anh đừng hỏi!" Đức Duy đỏ mặt, đánh nhẹ vào tay anh, lườm yêu.

Thấy cậu xấu hổ như vậy, Trường Giang không hỏi thêm nữa. Anh chỉ ngắm nghía chiếc nhẫn trên tay mình, vuốt ve nó một cách trân trọng. Rồi anh quay sang Đức Duy, giọng tràn đầy yêu thương:
"Cảm ơn em. Anh yêu em rất nhiều, Duy à."

Đức Duy mỉm cười, ánh mắt long lanh:
"Em cũng yêu anh, Trường Giang."

---

Quay lại tiệm cổ phục

Tại tiệm cổ phục, khi đang thử đồ cho buổi chụp ảnh, Đức Duy kéo Thành Bảo vào phòng thay đồ để bàn chuyện bất ngờ cho sinh nhật Trường Giang.

"Anh vào đây đi, đừng để ai nghe thấy," Đức Duy kéo rèm, kín đáo thì thầm.

Thanh Bảo nhướn mày:
"Gì mà bí mật thế? Nói mau, tao nghe đây."

"Em muốn tạo bất ngờ cho sinh nhật của Trường Giang. Bố có ý tưởng gì không?"

Nghe vậy, Thanh Bảo hăng hái đưa ra một loạt kế hoạch: nào là cosplay  Đức Duy nghe xong mà không nhịn được thở dài:
"Anh nói thật đi, anh nghiêm túc không vậy? Toàn kế hoạch gì đâu không!"

Thanh Bảo nhún vai:
"Thế mày tính sao?"

"Em tính về Sài Gòn, rồi từ từ nghĩ cách sau. Chứ nghe anh nói, em thấy không ổn lắm đâu." Đức Duy lắc đầu, vừa nói vừa chỉnh lại chiếc áo cổ phục trên người.

Trong lúc đợi Đức Duy thay đồ, Thanh Bảo đứng bên ngoài rèm, bất ngờ lên tiếng hỏi:
"Ê Duy, mày nằm dưới hay thằng Gill nằm dưới vậy?"

Đức Duy bên trong bỗng khựng lại. Cậu chưa kịp trả lời thì Thanh Bảo lại nói tiếp:
"Tao vẫn không tin được, first choice của tao mà mà lại nằm dưới. Thật sốc luôn ấy!"

Đúng lúc đó, Đức Duy vén mạnh rèm ra, ánh mắt đầy bất mãn:
"Sao anh nhiều chuyện thế? Vâng, em nằm dưới, được chưa? Thỏa mãn chưa?"

Thanh Bảo cười lớn, cố nhịn nhưng không được:
"Thì tao thấy thằng Gill đi đứng loạng choạng, tao tưởng nó nằm dưới thật. Tin sốc đấy!"

Đức Duy bất lực, thở dài:
"Em nằm dưới, em mới là người nằm dưới, ok chưa? Thật là, anh muốn biết làm gì chứ?"

Thanh Bảo cười phá lên, vỗ tay:
"Tuyệt vời, vậy là tao đoán đúng. Nghịch tử của ta nằm dưới, tao vui lắm!"

Đức Duy nhìn Thanh Bảo đầy nghi hoặc, trong đầu nảy ra vô số câu hỏi: Tại sao bố lại vui khi mình nằm dưới nhỉ?

Sau một lúc suy nghĩ, cậu chợt nghĩ ra một lý do. Ánh mắt đầy nghi ngờ, cậu hỏi lại:
"À… chắc tại bố cũng nằm dưới Thầy Thế Anh đúng không? Nên thấy em nằm dưới là có đồng minh à?"

Thành Bảo lập tức đỏ mặt, bối rối lảng sang chuyện khác:
"Thay đồ nhanh lên, ra đây chụp hình kìa! Nói lung tung quá!"

Thấy vậy, Đức Duy chỉ cười khúc khích, trong lòng đắc ý vì đã đoán trúng.

---

Kết thúc - 04 -
17h00p - T7/11/01/2025


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro