- 03 - Quán Quân Lòng Em ( GillCap / P1 )
Đêm chung kết Rap Việt mùa 4 đã diễn ra trong không khí vô cùng náo nhiệt, khi ánh đèn sân khấu rực sáng cùng những giai điệu bùng nổ, tạo nên một đêm đáng nhớ cho cả khán giả lẫn các thí sinh. Đây là thời khắc mà những người tài năng nhất sau hàng tháng trời rèn luyện và chiến đấu không ngừng nghỉ, cuối cùng đứng trên sân khấu để chạm tay đến vinh quang.
Trải qua các vòng thi đầy căng thẳng và khắc nghiệt, 9 thí sinh xuất sắc nhất đã ghi tên mình vào đêm chung kết, mỗi người đều mang theo niềm hy vọng, nỗ lực và câu chuyện riêng để chinh phục trái tim khán giả. Đây không chỉ là hành trình của âm nhạc, mà còn là câu chuyện về đam mê, sự kiên trì và khát vọng vượt qua giới hạn bản thân.
---
Trong số các thí sinh tỏa sáng tại đêm chung kết, Gillian – tên thật là Vũ Trường Giang, thường được biết đến với nghệ danh Gill – đã để lại ấn tượng sâu sắc. Gill là một thành viên của tổ đội Ocean Mobe, một nhóm rap từng gây chú ý trong cộng đồng underground. Tuy nhiên, hành trình của Gill tại Rap Việt không phải lúc nào cũng trải hoa hồng.
Hai năm trước, Gill từng tham gia Rap Việt mùa 1 nhưng phải dừng chân tại vòng Bứt Phá. Thất bại đó không làm anh nản lòng, ngược lại càng thôi thúc anh rèn luyện bản thân, trau dồi kỹ năng và sáng tạo nhiều bài hát đỉnh cao. Những sản phẩm âm nhạc của Gill nhanh chóng chiếm lĩnh top trending trên YouTube, giúp anh xây dựng lại hình ảnh một rapper trưởng thành, sắc bén và đầy nội lực.
Quay trở lại Rap Việt mùa 4, Gill đã có màn thể hiện vượt trội và khiến Bray – người thầy và cũng là thần tượng của anh – không chút do dự khi đạp chọn anh về đội. Đây không chỉ là cơ hội để Gill tỏa sáng mà còn là giấc mơ được đứng chung chiến tuyến với Bray, một trong những rapper hàng đầu mà anh ngưỡng mộ.
Cùng với Gill, đội Bray còn có hai thí sinh tài năng khác: Robber – chàng thuyền trưởng mạnh mẽ đến từ tổ đội Huslang, và Coolkid Nevasleep – một hiện tượng trẻ trung đến từ DGHouse.
Cả ba, dù xuất thân từ những tổ đội khác nhau, đã nhanh chóng gắn bó và tạo nên một gia đình nhỏ trong đội Bray mang tên Rise Of The Underdogs. Đây là tập hợp của những thí sinh xuất sắc từ Rap Việt mùa 3 và 4 của team Bray, một gia đình nhỏ đôi khi khá ồn ào nhưng đầy ắp tinh thần đoàn kết và đam mê.
Không chỉ đội Bray gây ấn tượng mạnh, các đội khác cũng sở hữu những thí sinh xuất sắc. Đội Suboi có Sabirose – một cô gái cá tính với phong cách slay cuốn hút. Đội Karik góp mặt với bộ ba Danmy, Queen B và ManBo, trong khi đội BigDaddy sở hữu hai chiến binh Dangrangto và 7DNight.
Tuy nhiên, đáng tiếc là Queen B (đội Karik) và 7DNight (đội BigDaddy) không thể tham gia đêm chung kết vì vấn đề sức khỏe. Điều này khiến cuộc cạnh tranh càng thêm gay cấn khi chỉ còn 7 thí sinh tranh tài cho những vị trí cao nhất.
---
Khi các phần nhận giải Performance của Danmy và Nhật Hoàng khép lại, MC Trấn Thành bước lên sân khấu với chiếc phong bì chứa đựng kết quả quan trọng nhất. Không khí trong khán phòng trở nên hồi hộp đến nghẹt thở khi từng cái tên trong top 3 được xướng lên.
Đầu tiên là ManBo của đội Karik – một thành viên tài năng thuộc tổ đội Gerdnang, người đã chinh phục khán giả bằng phong cách biểu diễn mạnh mẽ và lối rap độc đáo.
Hai cái tên còn lại trong top 3 đều thuộc về đội Bray: Gill và Robber. Đây là khoảnh khắc đặc biệt, khi Bray không chỉ chứng minh được khả năng huấn luyện xuất sắc mà còn củng cố vị trí của mình hơn trong lòng người hâm mộ.
Tiếng hò reo bùng nổ khi Trấn Thành công bố giải Quý quân thuộc về ManBo – một sự ghi nhận xứng đáng cho những nỗ lực không ngừng nghỉ của chàng rapper trẻ.
Ngay sau đó, Trấn Thành tiếp tục công bố giải thưởng cao nhất:
“Và quán quân Rap Việt mùa 4… thuộc về ...... ROBBER! Thuộc team Bray.”
Khán phòng như vỡ òa trong tiếng hò reo. Robber, đôi mắt ánh lên niềm tự hào khi nhận chiếc cúp danh giá. Đối với Robber, đây không chỉ là chiến thắng cá nhân mà còn là minh chứng cho sự cố gắng và sự gắn bó với đội Bray.
Cuối cùng, giải Á quân thuộc về Gill. Dù không giành được vị trí cao nhất, nhưng Gill đã chinh phục trái tim của hàng triệu khán giả với những màn trình diễn đầy cảm xúc và kỹ thuật đỉnh cao. Anh đứng trên sân khấu, mỉm cười mãn nguyện, bởi hành trình này không chỉ giúp anh trưởng thành mà còn là một dấu mốc quan trọng trong sự nghiệp âm nhạc.
---
Năm nay, đội Bray không chỉ góp mặt trong top 3 mà còn giành cả hai vị trí cao nhất – một thành tích đáng ngưỡng mộ. Đứng sau thành công của Robber và Gill là sự dẫn dắt tài tình của Bray. Anh không chỉ là một huấn luyện viên mà còn là người anh lớn, người truyền cảm hứng và luôn đồng hành cùng các học trò.
Đêm chung kết khép lại, nhưng đối với Gill, Robber và tất cả những người đã cống hiến cho Rap Việt mùa 4, đây mới chỉ là sự khởi đầu. Những cái tên như Gill, Robber, Coolkid hay ManBo sẽ còn tiến xa, viết tiếp câu chuyện của mình trong nền âm nhạc Việt Nam.
---
Sau phần trao giải, sân khấu trở thành nơi giao lưu, chụp ảnh và phỏng vấn với các thí sinh và huấn luyện viên. Nhưng giữa ánh đèn rực rỡ và những lời chúc tụng, Gill dường như có điều gì đó khiến anh không thể tập trung hoàn toàn. Ánh mắt anh liên tục đảo quanh, tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc.
Và rồi, anh nhìn thấy cậu – một chàng trai nhỏ nhắn, với nụ cười rạng rỡ đứng giữa đám đông. Không kiềm chế được cảm xúc, Gill gọi lớn:
“Captain! Lại đây chụp với anh một tấm nào!”
Captain – hay chính là Hoàng Đức Duy, ca sĩ và rapper đầy triển vọng vừa tham gia xong chương trình Anh Trai Say Hi, nơi cậu bắt đầu tiếp xúc với con đường nghệ thuật chính thức, đồng thời cũng là người yêu của Gill - Vũ Trường Giang.
Nghe tiếng gọi, cậu quay lại, nụ cười càng thêm rạng rỡ khi thấy anh. Captain nhanh chóng bước tới, ánh mắt ánh lên niềm tự hào và sự ngưỡng mộ. Cậu khẽ nói, giọng đầy chân thành:
“Chúc mừng anh! Dù trong mắt mọi người anh là Á Quân, nhưng với em, anh luôn là Quán quân trong lòng em.”
Gill bật cười, nhẹ nhàng đáp lại:
“Cảm ơn em. Có em ở đây đã là chiến thắng lớn nhất của anh rồi.”
Tình yêu của cả hai bắt đầu từ một đêm say khi đó tưởng chừng như mọi thứ sẽ kết thúc nhưng bằng một cách nào đó mà nay họ đã ở bên nhau với tư cách người yêu của nhau.
Tuy nhiên, mối quan hệ giữa Gill và Captain vẫn là một bí mật chưa thể công khai. Là những nghệ sĩ trẻ đang trên đà phát triển, cả hai hiểu rằng việc công khai tình cảm vào thời điểm này có thể gây ảnh hưởng không nhỏ đến sự nghiệp. Vì vậy, họ quyết định giữ kín tình yêu này, chờ đợi một ngày thích hợp hơn để chia sẻ với người hâm mộ.
Gill nhìn cậu nhóc có mái tóc trắng của anh, đang long nhong cùng cậu em đối thủ cũ - ICY Famous, cả 2 đang bàn kế hoạch nâng HLV Bray lên trên cao để ăn mừng chiến thắng này. Nhìn nụ cười của cậu, anh lại nhớ đến nụ cười khi những lần đầu gặp cậu.
---
....
---
Lần đầu tiên Trường Giang gặp Đức Duy, ấn tượng ban đầu của anh về cậu không phải là điều gì quá đặc biệt. Trước mắt anh là một cậu nhóc có mái tóc đỏ rực rỡ, nổi bật đến mức khó có thể không chú ý, cùng phong cách nhí nhảnh, tinh nghịch, khác biệt hoàn toàn so với những người anh em khác trong tổ đội.
Đức Duy lúc đó không chỉ khiến anh liên tưởng đến một cậu em nhỏ hiếu động, luôn líu lo không ngừng, mà còn là một người thường hay nũng nịu và làm nũng với Bray – người mà cậu gọi là “bố bụt”.
Dáng vẻ của Đức Duy khiến anh không khỏi mỉm cười. Cậu giống như một đứa trẻ lớn xác, mang theo sự hồn nhiên và tinh thần trẻ trung lan tỏa đến mọi người xung quanh. Mỗi cử chỉ, mỗi câu nói của cậu đều toát lên sự dễ thương một cách tự nhiên. Những lần cậu chạy lại ôm Bray từ phía sau, hay giả vờ giận dỗi chỉ để nhận được sự dỗ dành của người huấn luyện viên nghiêm khắc, đã trở thành hình ảnh quen thuộc trong mắt anh và cả đội.
Tuy nhiên, sâu trong lòng Trường Giang lúc ấy, anh không thực sự để tâm đến cậu nhóc tóc đỏ này nhiều. Anh chỉ nghĩ Duy là một cậu em đáng yêu trong tổ đội, một người có tính cách trẻ con, nghịch ngợm và lúc nào cũng khiến mọi người xung quanh phải bật cười vì những trò đùa của mình. Với anh, Duy khi đó giống như một ngọn gió mát lành, thổi qua đời anh nhẹ nhàng và trong lành, nhưng cũng không để lại ấn tượng quá sâu sắc.
Nhìn Duy, anh không thể không nghĩ đến sự khác biệt giữa hai người. Nếu Duy là ánh sáng mặt trời buổi sớm, rực rỡ và tràn đầy năng lượng, thì anh lại giống như màn đêm yên tĩnh, trầm lắng và có phần khép kín. Khoảng cách ấy, theo anh nghĩ, là điều hiển nhiên. Một người như Duy, với tính cách hoạt bát và hồn nhiên, có lẽ chỉ nên tồn tại như một điểm nhấn tươi sáng trong thế giới của anh mà thôi.
Một sự kiện đáng nhớ khác là khi cả hai tham dự triển lãm AXEhibition với chủ đề "Hương trong Ảnh". Tại đây, Gill gặp lại Captain và người anh em cùng tổ đội " dưới con chó " Dlow. Ba người vừa tay bắt mặt mừng, vừa quay TikTok và ghi lại những khoảnh khắc vui vẻ.
Ngày hôm đó, Đức Duy diện bộ đồ đen, kính râm cùng mái tóc đỏ rực. Phong cách hip-hop của cậu khiến không ít người trầm trồ, nhưng đối với Trường Giang, sự dễ thương của Duy vẫn là điều nổi bật nhất. Đứng trước một Duy năng động, nhiệt tình và đáng yêu, Gill bắt đầu cảm thấy một cảm giác khác lạ nhưng vẫn cố thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là cảm xúc dành cho một người em thân thiết.
Và lần gặp tiếp theo cũng là lúc mỗi quan hệ của cả 2 thay đổi. Trường Giang gặp Đức Duy là tại Vòng Đối Đầu của Rap Việt mùa 4. Sự kiện này như một đại hội tụ hội, khi các anh em từ mùa 3 kéo đến trường quay để cổ vũ các thí sinh mùa 4. Đức Duy, đương nhiên không vắng mặt. Cậu xuất hiện cùng tổ đội, mang theo nguồn năng lượng náo nhiệt quen thuộc. Nhưng điều đặc biệt là, ban đầu anh hoàn toàn không hay biết rằng cậu nhóc tóc đỏ sẽ có mặt hôm ấy.
Trong lúc chuẩn bị cho trận đấu với đối thủ ICY Famous, một thí sinh sinh năm 2007 đầy tiềm năng, Trường Giang ngồi trong phòng make-up, anh cảm thấy ngột ngạt và quyết định ra ngoài hít thở không khí.
Khi vừa bước ra khỏi phòng, ánh mắt anh bất giác dừng lại. Giữa biển người đông đúc, Đức Duy hiện lên như một ngọn lửa sống động. Với mái tóc đỏ rực bồng bềnh, cặp kính râm sành điệu và chiếc áo sơ mi màu hồng nổi bật, cậu toát lên phong cách đầy sức hút. Duy đứng đó, nói cười rạng rỡ, như một tâm điểm của vũ trụ mà mọi ánh nhìn đều bị kéo về phía cậu.
Gill đứng lặng trong giây lát. Đây không phải lần đầu anh gặp Đức Duy, nhưng sao lần này, cảm giác lại khác lạ đến vậy? Ánh sáng từ đèn trường quay chiếu lên mái tóc đỏ của Duy khiến cậu trông như đang phát sáng. Đôi môi cười tươi như ánh nắng đầu ngày, đôi mắt ẩn sau kính râm nhưng dường như vẫn chứa đựng cả một bầu trời nhiệt huyết.
Khi trận đấu bắt đầu, không khí trở nên nóng hơn bao giờ hết. Đức Duy cùng cả tổ đội Underdogs kéo lên khu vực khán đài dành cho khách mời và ban giám khảo. Cậu cổ vũ nhiệt tình, la hét không ngừng, thậm chí còn nhảy múa cùng mọi người trên bục.
Trường Giang đứng trên sân khấu, không ngừng liếc mắt về phía khán đài. Anh cố gắng tập trung vào phần trình diễn của mình, nhưng hình ảnh Đức Duy cười đùa, nhảy nhót lại hiện lên rõ mồn một trong tâm trí. Dường như chỉ cần thấy cậu ở đó, anh đã có thêm một nguồn sức mạnh vô hình để chiến đấu.
Và đúng như dự đoán, Gill xuất sắc giành chiến thắng trước ICY Famous, nhận được sự đồng thuận của cả hai giám khảo JustaTee và Thái VG, tiến vào vòng tiếp theo.
Buổi tối hôm ấy, không khí ở quán nhậu vẫn sôi động hơn bao giờ hết. Sau vòng 8 bar đầy kịch tính và thú vị khi có thêm sự tham gia của các thí sinh team Bray mùa 3 lên góp vui vào phần 8 bar, kết thúc 8 bar Ngắn được Bray chọn đi tiếp vào vòng trong và 3 người phải ra về của team Bray là: cậu em nhỏ tuổi nhất team - ICY famous có cả người chị họ của cậu là Young Puppy và người chị đồng niên 2k4 với ' Cún Yêu ' là Vlary.
Các anh em từ cả mùa 3 và mùa 4 của team Bray cùng nhau nâng ly để ăn mừng chiến thắng, đồng thời xoa dịu cảm giác tiếc nuối cho những thí sinh không may mắn bị loại. Đức Duy, như thường lệ, trở thành linh hồn của bữa tiệc. Cậu nhóc nghịch ngợm đến mức “trao vương miện em út” cho ICY Famous – người nhỏ tuổi nhất của mùa 4 – khiến mọi người cười nghiêng ngả.
Tiếng hò hét, tiếng cười đùa vang lên không ngớt. Trường Giang ngồi ở một góc, tay nâng ly nhưng ánh mắt luôn hướng về phía Đức Duy. Cậu nhóc đang nhảy múa giữa đám đông, mái tóc đỏ tung bay dưới ánh sáng neon đầy sắc màu, nụ cười hồn nhiên như muốn thắp sáng cả căn phòng. Anh không thể không mỉm cười theo.
Khi đêm dần về khuya, gần như mọi người trong bữa tiệc đã say khướt. Bray, người thầy và cũng là “bố bụt” của Đức Duy, nhìn quanh, rồi chỉ tay về phía anh:
“Gill, nhóc con của anh say rồi. Phiền chú đưa nó về an toàn giúp anh nhé.”
Trường Giang thở dài, nhìn về phía Đức Duy đang gục đầu xuống bàn, đôi má đỏ ửng vì rượu. Cậu lẩm bẩm vài câu không rõ nghĩa, bàn tay khẽ khua lên như thể đang phản đối ai đó. Dù bất lực nhưng không thể từ chối. Anh dìu cậu nhóc ra khỏi quán, đặt cậu vào taxi, rồi bảo tài xế đưa đến địa chỉ của Duy.
Nhưng khi đến nơi, rắc rối mới bắt đầu. Duy ngủ say như chết, anh gọi mãi cũng không tỉnh. Điện thoại của anh thì hết pin từ lúc nào. Không biết số tầng, số p:hòng của cậu nhóc, nên anh đành đưa Đức Duy về căn hộ của mình.
Vừa dìu vừa gần như vác Duy qua hành lang, anh thầm nghĩ:
“Tự nhiên lại có cục nợ này… nhưng cũng khá dễ thương ...nhỉ!?”
Khi đặt được Đức Duy lên ghế sofa, Trường Giang thở phào nhẹ nhõm. Anh vào bếp pha một ly nước chanh để giải rượu cho cả hai.
Trong bếp, anh loay hoay pha một cốc nước giã rượu, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc ra phòng khách nơi Đức Duy đang tựa người vào sofa, gương mặt đỏ ửng vì men rượu.
Khi anh mang cốc nước ra, anh thấy Duy khẽ cựa mình, đầu nghiêng sang một bên, đôi mắt lờ đờ khẽ mở ra khi thấy anh.
"Captain, Đức Duy uống một chút đi, đỡ say hơn đấy," Anh ngồi xuống, đưa cốc nước tới.
Đức Duy ngoan ngoãn uống hết một hơi, nhưng ngay sau đó, khi cố gắng ngồi thẳng dậy, cậu lảo đảo, suýt ngã nhào xuống sàn. Anh lập tức lao tới đỡ lấy cậu, vòng tay ôm trọn vai và eo cậu. Lúc đó, khoảng cách giữa hai người trở nên quá gần. Anh bất giác nhìn vào đôi môi mềm mại của Đức Duy, hơi hé mở, còn vương chút nước.
Tim Trường Giang đập thình thịch. Anh cảm nhận được hơi thở nóng hổi của cậu phả nhẹ lên mặt mình. Lý trí trong anh hét lên bảo anh phải tránh đi, nhưng trái tim lại muốn giữ cậu gần thêm chút nữa.
Khi Trường Giang cố gắng đứng dậy, bàn tay nhỏ nhắn của Đức Duy bất ngờ nắm lấy cổ tay anh, kéo mạnh xuống. Trong khoảnh khắc, Trường Giang mất thăng bằng và ngã xuống sofa, thân người đè lên cậu. Đức Duy nhìn anh, ánh mắt mơ màng nhưng chứa đựng điều gì đó rất sâu sắc. Giọng cậu run rẩy thì thầm:
"Đừng đi… Em xin anh…"
Lời nói yếu ớt nhưng lại như một cú đánh trực diện vào lý trí mỏng manh của Trường Giang. Cơn say trong lòng anh cũng bắt đầu bùng phát. Anh cúi xuống, môi kề sát tai Đức Duy, giọng trầm khàn thủ thỉ:
"Captain..à không Duy à… Nếu em không buông tay, anh không biết mình sẽ làm gì đâu."
Đức Duy không trả lời, chỉ nhìn anh bằng đôi mắt long lanh, ngân ngấn nước, như sắp khóc. Hình ảnh đó khiến lý trí cuối cùng trong Trường Giang hoàn toàn sụp đổ.
Anh cúi xuống, chạm nhẹ lên môi cậu, ban đầu là một nụ hôn thăm dò, e dè. Nhưng khi cảm nhận được sự mềm mại và ấm nóng ấy, mọi thứ như bùng cháy.
Nụ hôn nhẹ nhàng nhanh chóng trở nên sâu hơn. Trường Giang siết chặt eo cậu, kéo cậu gần sát vào mình. Đầu lưỡi của anh khẽ tách đôi môi Đức Duy, luồn vào trong, tìm kiếm sự đáp lại. Đức Duy trong cơn say mơ hồ cũng không kháng cự, thậm chí còn khẽ hé miệng, để mặc anh khám phá.
" ưmm..ha..haa.."
Tiếng thở dốc của cả hai hòa lẫn vào không gian tĩnh lặng của căn phòng khách. Mỗi lần Trường Giang nhấn sâu lưỡi hơn, Đức Duy lại khẽ rên rỉ, đôi tay nhỏ nắm chặt lấy vai áo anh như tìm chỗ bấu víu. Nụ hôn kéo dài triền miên, không có dấu hiệu dừng lại.
Khi cảm nhận được Đức Duy bắt đầu khó khăn trong việc hô hấp, Trường Giang miễn cưỡng buông ra, nhưng vẫn không rời xa cậu. Gương mặt Đức Duy đỏ bừng, đôi môi sưng nhẹ, ánh mắt như muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời.
Trường Giang hít một hơi thật sâu cố gắng giữ bình tĩnh, bế Đức Duy lên khỏi sofa, đi thẳng vào phòng ngủ. Đặt cậu nằm ngay ngắn trên giường, lấy chăn đắp kín cho cậu:
“ Ngủ đi Captain, em say lắm rồi ”.
Khi Trường Giang vừa đứng dậy khỏi giường, Đức Duy vung chăn ra khỏi người cố gắng ngồi bật nhanh chóng, một lần nữa cố gắng nắm vạt áo của Trường Giang.
“ Đừng đi mà..anh ”.
Nghe cái giọng gọi mềm xèo đó khiến anh như phát điên rất muốn lao đến hôn cậu, làm cậu đến phát khóc. Nhưng suy nghĩ đó lại cắt ngang khi lại có một suy nghĩ khác bật lên trong đầu anh " Rốt cuộc suy nghĩ đó...là gì, chẳng lẽ mình.."
“ Đừng bỏ em..anh à ”.
Dòng suy nghĩ của anh bị cắt ngang khi Duy lên tiếng. Anh quay người lại nhìn người đang ngồi trên giường và nhìn anh bằng đôi mắt rưng rưng tựa như sắp khóc. Anh thở dài cúi người xuống một chân quỳ dưới sàn nhà, tay bắt lấy bàn tay lúc nãy nắm lấy áo anh.
“ Anh đây, anh không bỏ em hay gì cả..mà chỉ là hiện giờ em đang không được tỉnh táo Cap..à không Duy à. Nghe lời anh, ngủ một giấc thật ngon để sáng mai quên hết đi mọi thứ nhé?”.
Mắt Duy trực trào nước mắt khi nghe câu nói quên hết mọi thứ, giọng nức nở lên mà nói: “ Tại..tại sao ...hức..tại sao lại có thể quên được nụ hôn đầu... hứcc.. với người em yêu được..ứcc..được chứ..hứcc.. ”.
Tay chân Trường Giang quơ loạn xạ khi thấy cậu khóc đang muốn tìm cách dỗ cậu nín thì nghe lời nói đó của Duy. Anh như bị đóng băng một thời gian ngắn như không tin vào tai mình, đợi một lúc sau khi rã băng thì có vẻ anh dường như hiểu được gì nhanh chóng nắm lấy hai bên vai của cậu, bắt cậu nhìn thẳng vào mặt anh.
“ Em..em vừa mới nói gì, nói lại anh nghe một lần nữa ”. Giọng anh sốt sắng nói chỉ sợ mình nghe lầm.
Đức Duy nhìn thẳng vào mắt anh, tuy vẫn còn nức nở do khóc nhưng vẫn cố gắng nói to rõ từng chữ
“ Em nói...ức.. em không thể quên được nụ hôn đầu với người em yêu..hứcc..”
Lần này Trường Giang chính thức câm lặng, như không tin vào tai mình mặc dù Duy đã nói đến 2 lần. Trong đầu anh khi đó mới hiểu hóa ra cảm xúc khi thấy cậu cười, cảm xúc hạnh phúc khi thấy cậu và cả những cảm xúc anh chưa hiểu được lòng mình thì giờ đây anh cũng đã hiểu hết tất cả. Tóm gọn vào 2 từ " Tình Yêu ".
Khi miệng anh chuẩn mỉm cười vừa nghĩa cậu cũng có tình cảm với anh sao, thì nụ cười anh dập tắt khi suy nghĩ có khi nào tất cả là do say mà Duy nói nhảm không?.
Đức Duy nhìn chằm chằm vào người đang hiện rõ suy nghĩ của mình ra bên ngoài, cậu lấy hai lòng bàn tay vỗ mạnh vào má anh kéo lấy má anh sát lại gần.
“ Khi say, con người ta mới nói lời thật lòng. Và hiện giờ em cũng đang rất tỉnh táo để nói với anh rằng..là ... Em Yêu Anh..”.
“ Đùng!! ”
Một tiếng nổ lớn vừa mới nổ trong đại não Trường Giang, với ánh mắt dường như không tin rằng Duy cũng có tình cảm với anh. Nhưng cậu vừa mới nói ra điều đó trước mặt anh..nên là có thật đúng không?
Mặc kệ suy diễn bon chen đang chen chúc chạy ngang chạy dọc trong đầu. Anh nhanh chóng chồm người lên, ngồi thẳng lên trên giường nhìn tiến lại gần hơn chỗ cậu đang ngồi.
---
Trường Giang không chần chừ lâu. Khi những lời nói đầy táo bạo của Đức Duy còn vang vọng trong tâm trí, anh nhanh chóng nghiêng người, một tay vòng ra sau giữ lấy gáy cậu. Cảm giác da thịt ấm nóng dưới lòng bàn tay khiến trái tim anh đập mạnh hơn bao giờ hết.
Môi anh áp chặt lên môi cậu, mềm mại và ngọt ngào đến mức như thiêu đốt mọi suy nghĩ trong đầu. Nụ hôn ban đầu dịu dàng, như thử thách sự tiếp nhận của đối phương, nhưng chỉ trong tích tắc, nó nhanh chóng trở nên mãnh liệt hơn. Lưỡi Trường Giang lướt qua, khẽ chạm vào bờ môi Duy như lời mời gọi. Không để anh chờ lâu, cậu đáp trả, mở ra không gian để hai lưỡi quấn quýt.
Tiếng thở dốc xen lẫn từng nhịp hôn cuồng nhiệt. Cả hai như chìm trong khoảnh khắc, quên đi mọi thứ xung quanh. Hơi thở nóng bỏng hoà quyện, tay Giang vô thức siết chặt hơn nơi gáy Duy, kéo cậu sát vào mình. Tiếng rên khẽ của cậu thoát ra khi hơi thở không còn đủ, càng khiến không khí trở nên kích thích hơn bao giờ hết.
" ưmm...haaa.."
Trường Giang ngừng lại trong tích tắc, chỉ để nhìn sâu vào đôi mắt đỏ hoe của Duy – cậu đang thở gấp, hơi thở gấp gáp phả nhẹ lên môi anh. Nhưng không kìm được, anh lại tiếp tục lao đến, chiếm lấy đôi môi ấy lần nữa, như thể không bao giờ muốn dừng lại.
Nụ hôn kéo dài triền miên, nồng nhiệt và sâu đậm, mỗi lần rời môi chỉ đủ để cả hai lấy chút không khí, rồi lại tiếp tục tan vào nhau. Tiếng rên nhỏ và nhịp thở hổn hển của cả hai hòa vào căn phòng yên tĩnh, tạo nên một thứ âm thanh vừa ngọt ngào, vừa đầy mê hoặc.
" haa..ư...ưmm..kho..khoan..ư..."
Khi cuối cùng cũng buộc phải dừng lại vì hơi thở dồn dập, Trường Giang đặt trán mình lên trán Duy, đôi mắt vẫn không rời khỏi gương mặt đỏ bừng của cậu. Một nụ cười thoả mãn hiện ra ở khuôn mặt anh.
“ Đức Duy, em đừng hối hận ”. Nói xong anh nhìn một lượt khắp khuôn mặt cậu, Duy cũng không đáp mà nhìn chỉ nhìn anh với đôi mắt đã chảy dài hai hàng nước, mũi đỏ hít lên từng hồi, đôi môi mấp máy nhè nhẹ, má phính phồng nhẹ lên trong đáng yêu chết đi được.
---
Trường Giang nhìn sâu vào đôi mắt đẫm lệ của Đức Duy, một cảm giác mãnh liệt dâng trào trong lòng. Cậu không nói gì, nhưng ánh mắt ấy, đôi môi ấy như đang mời gọi anh tiến gần hơn. "Đức Duy, bây giờ em có hối hận thì cũng đã muộn," anh thì thầm lần nữa, như một lời cảnh báo lẫn khẳng định chính mình.
Không để cho cậu có thời gian trả lời, Trường Giang nhẹ nhàng cúi xuống. Anh bắt đầu từ vành tai nhỏ nhắn, đầu lưỡi lướt nhẹ tạo nên cảm giác râm ran khó tả khiến cơ thể Duy khẽ run lên. Anh mỉm cười, hơi thở ấm áp của anh phả vào da cậu, khiến không gian giữa hai người trở nên ngột ngạt bởi sự gần gũi.
" a..haa..mm..ư.."
Từ tai, anh di chuyển chậm rãi, những nụ hôn dịu dàng lướt qua má, rồi dừng lại ở chiếc mũi nhỏ nhắn đang đỏ ửng. Trường Giang khẽ cắn nhẹ, khiến Duy bất giác rụt người lại.
“Đừng sợ,” anh thì thầm, môi tiếp tục tìm đến đôi môi cánh hoa đỏ mọng đang mím chặt của cậu. Lần này, anh không vội vã, không áp đặt, mà nhẹ nhàng khơi gợi, như muốn cậu tự nguyện đón nhận anh.
Nụ hôn dần trở nên sâu hơn, mãnh liệt hơn. Đầu lưỡi của Trường Giang len lỏi vào trong, khám phá từng ngóc ngách, khiến Duy không kìm được mà phát ra những tiếng rên nhỏ. Hơi thở cả hai dần trở nên gấp gáp hơn, không gian như chỉ còn lại tiếng trái tim đập thình thịch và những âm thanh dịu ngọt của họ.
Từ môi, Trường Giang dần di chuyển xuống cần cổ trắng ngần của cậu. Anh hôn chậm rãi, mỗi nụ hôn như để lại một dấu ấn khó phai. Đôi bàn tay anh không còn giữ nguyên một chỗ, mà từ từ tìm đến cổ áo của cậu. Động tác của anh chậm rãi, cẩn thận, như thể không muốn phá vỡ sự mỏng manh của cậu.
Khi chiếc áo sơ mi trắng của Duy bị anh gỡ xuống, Trường Giang ngắm nhìn làn da mịn màng của cậu trong ánh đèn mờ ảo. Không nói một lời, anh cúi xuống đặt lên đó những nụ hôn ấm áp, từ bờ vai đến xương quai xanh, mỗi nơi đều khiến cậu không khỏi run rẩy vì quá nhột và có một chút sợ hãi.
“ Em đẹp quá, Duy à ”,anh thì thầm vào tai cậu, giọng nói khàn đặc đầy mê hoặc. “ Còn rất thơm nữa ”. Vừa nói vừa dùng mũi mình áp xuống cần cổ Duy tham lam hít lấy hít để mùi của cậu.
“ Ưmm..nhột em..”
Mắt đối mắt nhau như hiểu rõ đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì, anh nhìn cậu rồi nhẹ nhàng rãi những nụ hôn an ủi lên trán và môi cậu. “Anh sẽ nhẹ nhàng, anh hứa đó”.
Duy mím môi gật đầu, dù cậu chủ động nhưng vẫn là lần đầu nên Duy khá sợ.
---
Trường Giang nhìn Đức Duy đang nằm gọn dưới lòng mình, đôi mắt cậu long lanh nhìn anh không chớp, như muốn khắc ghi từng chi tiết trên khuôn mặt anh. Cảm xúc trong lòng anh bùng lên như lửa cháy, không thể kiềm chế.
“Đức Duy, anh xin lỗi nếu làm em sợ…” Trường Giang khàn giọng nói, tay chậm rãi lần xuống cúc áo của mình.
Từng nút áo được tháo ra, để lộ lồng ngực rắn chắc của anh dưới ánh đèn mờ ảo. Anh không rời mắt khỏi cậu, từng động tác dường như cố tình làm chậm lại, như muốn trêu chọc cậu. Đức Duy tròn mắt nhìn, hơi thở cậu như bị ngắt quãng khi ánh mắt chạm vào làn da rám nắng mạnh mẽ của anh.
Khi chiếc áo sơ mi rơi xuống sàn, Trường Giang cúi người xuống, gương mặt anh chỉ cách cậu vài cm. “Giờ thì… chúng ta không còn gì để che giấu nhau nữa, đúng không?” Anh khẽ thì thầm, hơi thở nóng hổi phả vào môi cậu.
Đức Duy không trả lời, nhưng ánh mắt cậu dường như đã nói lên tất cả. Nhẹ nhàng, Trường Giang kéo cậu sát lại hơn, vòng tay ôm trọn cơ thể nhỏ nhắn của cậu trong lòng.
---
Ánh sáng đèn đường dịu nhẹ của cửa sổ len qua rèm cửa, rọi xuống cơ thể Đức Duy đang tựa hờ vào đầu giường. Làn da cậu trắng mịn như sứ, ánh sáng nhẹ làm từng đường nét mềm mại nhưng đầy cuốn hút và quyến rũ.
Bờ vai cậu thon nhỏ, hơi nghiêng về phía trước, tạo nên một dáng vẻ vừa yếu đuối, vừa quyến rũ lạ kỳ. Xương quai xanh cậu lộ rõ, như một đường cong hoàn mỹ, thu hút ánh nhìn không cách nào rời được. Ngực cậu phập phồng nhẹ theo từng nhịp thở, làn da mịn màng, không một vết tì, như tỏa ra một sức hấp dẫn khó cưỡng.
Mái tóc cậu hơi rối, vài lọn nhỏ xòa xuống trán, càng khiến gương mặt cậu thêm phần đáng yêu. Ánh mắt Duy hơi ngại ngùng, nhưng đôi môi đỏ mọng như hoa hồng mới nở lại khiến người đối diện cảm thấy say mê.
Nhìn thấy cảnh đẹp trước mặt, Trường Giang nuốt nước bọt, mắt ánh lên sự khao khát có được người bên dưới.
Ngay lập tức mắt Trường Giang dừng trước 2 điểm hồng xinh xắn trước ngực cậu, anh từ từ cúi xuống quan sát và lấy một tay chạm lên đầu vú đang vẫn còn mềm ấy.
“ á..umm..”. Duy thoáng giật nhẹ rên lên vì có hơi lạnh từ đầu bàn tay chạm vào đầu vú cậu. “ haa...aa..umm..”
Anh vân vê đầu vú trắng hồng đó khiến từ đầu vú mềm mại ban đầu giờ đã chuyển sang đầu vú hơi cương cứng lên.
Miệng anh nuốt nước bọt liên tục trước cảnh tượng đó, không để bên kia thiếu sót anh cúi người xuống đặt miệng mình trước đầu vú còn lại, lưỡi từ từ thè ra liếm nhẹ lên, khiến Duy càng mẫn cảm mà rên lớn lên.
Lưỡi anh ấn lên xoay qua xoay lại và còn ngậm mút chùn chụt như một món ăn ngon. Bên đầu kia được tay anh săn sóc từ nhẹ nhàng đến nhanh hơn. Duy cảm nhận được khoái cảm sung sướng tự biết ý nâng nhẹ người mình lên, tay cậu đè chạm nhẹ lên tóc anh ấn xuống.
Anh khá ngạc nhiên nhưng cũng không làm Duy thất vọng được mà đổi chỗ 2 bên đầu vú qua lại liên tục bởi lưỡi và tay anh. Ngậm đến một hồi lâu anh dứt ra kèm theo vẫn còn một sợi chỉ bạc kéo dài từ đầu vú tới miệng anh.
Khi bờ môi anh chạm đến vùng bụng phẳng lì, hơi thở Duy càng trở nên khó nhịn hơn. Mỗi nụ hôn của anh như một đợt sóng lan tỏa, vừa nhẹ nhàng, vừa đủ mạnh mẽ để khiến cậu cảm nhận trọn vẹn sự yêu thương mà anh đang dành cho mình. Anh nhẹ nhàng liếm quanh vùng bụng đó, cảm nhận được điều khác thường anh ngước lên hỏi: “ Sao em ốm quá vậy, Duy?”.
Duy đang chìm trong cơn đê mê đột nhiên dừng lại, cậu trả lời bằng vẻ hơi giận dỗi: “ Em vẫn ăn bình thường mà tại hong mập lên tí nào chớ bộ ”.
" Lạch cạch "
“ Vậy sau đợt này anh sẽ tẩm bổ lại cho em ”. Miệng thì vẫn nói nhưng tay anh lại đang cởi chiếc thắt lưng quần của mình ra và quăng xuống sàn nhà. Sau một lúc cả người cậu và anh chẳng còn gì ngoài hai chiếc boxer.
Duy ngại ngùng che mặt lại không dám nhìn, hơi thở nặng nề hơn và có run lên nhẹ. Trường Giang hôn trấn an cậu, tay vừa từ từ tháo luôn vật che thân cuối cùng của cậu ra.
---
Dương vật nhỏ bật ra khiến cậu xấu hổ nhắm tịt mắt lại lấy tay che xuống vùng nhạy cảm của mình.
“ Đừn...đừng nhìn mà ”.
“ Lấy tay ra nào, rất dễ thương mà ”. Tay anh nắm tay bàn tay đang che như không che lên hôn nhẹ lên mu bàn tay cậu. “ Anh cũng là lần đầu tiên làm với con trai nên có gì mong em chỉ bảo anh với ”. Duy ngại ngùng khi nghe anh nói, sau vài phút Duy lên tiếng “ nhưng mà.. nhưng mà em..lại không phải lần đâu tiên... ”.
Anh mở to mắt nhìn vào cậu, tay đang nắm nhẹ bàn tay cậu cũng trở nên mạnh bạo hơn. Giọng nói nhấn mạnh hơn một chút.
“ Sao cơ, em nói cái gì. Hả ”.
Em tính giải thích cho anh điều gì đó nhưng Trường Giang đột ngột siết lấy hai tay Đức Duy ép lên thành giường một tay anh giữ chặt lại, ánh mắt anh tối lại, sâu thẳm như biển cả đầy giông bão. Trong lòng anh tràn ngập những cảm xúc ghen tuông, đến mức trong đầu lặp đi lặp lại câu " Là ai, là tên khốn nào".
Không để Đức Duy kịp phản ứng, anh cúi xuống, ép chặt môi mình lên môi cậu trong một nụ hôn mạnh bạo và táo bạo. Đôi môi anh áp lấy môi Duy, không cho cậu một cơ hội nào để trốn thoát. Anh cắn nhẹ, rồi lại mút mạnh, khiến Duy phải bật ra tiếng thở hổn hển.
“ hah..khoa..khoan đã..em chưa nó..ummm..”.
Bàn tay anh giữ chặt lấy cằm cậu, kéo cậu lại gần hơn, ép cậu hòa vào nụ hôn mãnh liệt ấy. Hơi thở của Đức Duy dần trở nên gấp gáp, lồng ngực phập phồng khi anh không còn theo kịp nhịp độ của Trường Giang. Duy cố gắng đẩy nhẹ anh ra, nhưng đôi tay yếu ớt của cậu lại bị anh giữ chặt, không cho cậu bất kỳ cơ hội nào để thoát.
Lưỡi Trường Giang xâm nhập vào, cuốn lấy lưỡi của Duy, chiếm lấy từng góc nhỏ, không cho cậu kịp định hình. Nụ hôn ấy như một cơn cuồng phong, dữ dội, lấn át, nhưng cũng đầy đam mê khiến đầu óc Duy trở nên choáng váng. Không theo kịp nên nước bọt của Duy chảy dài ra cả cằm chảy xuống cần cổ.
Khi cảm nhận được Duy bắt đầu khó khăn trong việc hô hấp, anh miễn cưỡng buông môi cậu ra, nhưng không dừng lại. Đôi môi anh tiếp tục trượt xuống cổ, hôn và cắn lên để lại những dấu ấn đỏ ửng trên làn da mịn màng.
“ Aa..đau..”
Duy thở dốc, lồng ngực phập phồng như muốn tìm lại chút không khí. Nhưng ánh mắt của anh – ánh mắt rực cháy của Trường Giang – khiến cậu không thể nói nên lời. Giọng cậu khàn khàn, thốt ra những từ đứt quãng:
“Anh...khoan đã ...nghe em nói..”
Trường Giang cúi sát vào tai cậu, hơi thở anh nóng rực như lửa, giọng trầm thấp, nhưng mang đầy sự chiếm hữu: “ Tốt nhất lời giải thích của em phải hợp lý ”.
Đức Duy nuốt nước bọt ớn lạnh vì câu nói đầy sự ghen tuông của anh. Nhẹ giọng nói: “ Đúng là đây...không phải lần đầu mà em làm ”- Tay anh siết chặt tay cậu hơn, “ nhưng mà đây là lần đầu mà..anh làm... ”.
Trường Giang như không hiểu ý em, cau mày hỏi lại “ Ý em là sao? ”. Đức Duy ngại ngùng nhắm mắt lại nói lí nhí từng chữ : “ thủ dâm...em tự thủ dâm một mình khi nghĩ đến anh...”. Tay Trường Giang đang giữ chặt hai tay cậu dần dần thả lỏng, cậu xấu hổ lấy hai tay che lên mặt không dám nhìn vào anh.
Người phía trên sau khi nghe được sự thật cũng có phần không tin vì anh luôn nghĩ Đức Duy rất trong sáng ngây thơ và hồn nhiên. Não suy nghĩ một đằng miệng thì thốt lên một nẻo:“Không sao, như vậy cũng tốt, ít ra anh cũng sẽ không làm em đau nhiều ”.
Cậu nghe vậy liền từ từ bỏ hai tay ra, ngước nhìn anh, tự động hai tay quàng lấy cổ anh câu cổ xuống chủ động áp môi cậu lên môi anh một cách nhẹ nhàng. Anh cũng phối hợp với cậu trong nụ hôn đó, nhẹ nhàng nhưng sâu lắng.
---
Dứt ra khỏi nụ hôn, ánh mắt cả 2 nhìn nhau thâm tình. “ Anh bắt đầu, được chứ?”. Duy không trả lời nhưng lại từ từ nâng cả hai bên đùi cậu lên sau đó banh nhẹ ra thành hình chữ M.
Anh nhìn cảnh đó, lòng như bị lửa đốt. Một tay đặt lên đầu gối cậu hơi banh ra, người cúi xuống để có thể nhìn kỹ hơn lỗ huyệt của cậu. Ngón cái chạm nhẹ xung quanh miệng huyệt, Duy giật nảy mình vì nhột và ngứa, thứ nước gì đó cũng chảy ra một ít.
“ Ư...umm..”
Anhh đưa ngón giữa nhẹ nhàng đẩy vào trong lỗ nhỏ đó, để yên một lúc rồi đưa ra vào từ nhẹ nhàng đến nhanh hơn.
“ haaa..um..hahh...áa..”
Đột nhiên anh cho thêm ngón áp út vào khiến cậu có hơi giật mình mà la lên. “Anh..anh à...haa..đừng nhìn nữ..nữa..”.
“Lỗ em đang hút lấy 2 ngón tay của anh này, mềm mại quá cũng chảy ra nhiều nước quá này, uống được không nhỉ?”.
“Khô..không..bẩn lắm..Áa..b..bẩn mà ..”.
Anh cúi thấp đầu xuống, tay vẫn ra vào đều đặn nhanh chóng, lưỡi đưa ra liếm nhẹ vài hàng nước đang thi nhau chảy ồ ạt ra ngoài “ Của em..không bẩn mà rất ngọt, Duy à ”.
“ Áaa..đừng..kh...hứccc..áaa... ”. Cậu tính lấy tay đẩy đầu anh ra nhưng lại chậm một bước khi anh đã rút hai ngón tay ra, lấy ngón cái và ngón trỏ đó tách hai mép mông ra cho toàn bộ lưỡi anh vào trong liếm mút hút sồn sột như đang nếm thử một ngón rất ngon. Tay kia không để im mà mò lên cầm dương vật nhỏ đang cương cứng kia mà sục lên xuống liên tục.
“ Đừng...hức..hahh haaa..muốn..muốn bắn ...áaa...ư..ư..” - " Phụttt..phụt..!! ".
Không chịu nổi kích thích từ hai nơi một lúc nên cậu đã rất nhanh bắn hết tinh trùng của cậu lên bụng và cả tay anh. Ngẩn mặt lên xem thì cậu đang thở hổn hển, cả người đều run lên, tay nắm chặt ga giường, tóc rối xù có vài cọng dính lại vì mồ hôi, lỗ nhỏ vẫn đang co giật chảy ra nước dâm.
Mắt anh khép hờ lại nhìn khung cảnh tuyệt đẹp trước mắt, trái cổ lên xuống liên tục vì nuốt nước bọt nhiều lần. Cúi xuống và liếm sạch các tinh dịch của em mặc kệ em nói bẩn nhưng với anh chúng rất ngon. Và chiếc boxer còn trên người anh cũng đang được tháo ra và quăng xuống sàn.
Dương vật anh bật ra, nó to và dài, hiện giờ còn đang cương rất cứng, đầu cặc anh đang có vài chất dịch gì đó đang rỉ ra. “ Ức..không..không vừa đâu..nó..nó lớn quá...hứcc..”, cậu khi thấy cặc lớn được giải thoát khỏi chiếc boxer kia thì hoảng sợ nói lên.
“Không sao, sẽ vừa thôi...Anh... vào nhé hay em muốn khuếch trương thêm một chút ?”. Vừa an ủi trấn an cậu vừa hỏi cậu một cách nhẹ nhàng, tuy trên trán đã nổi đầy gân và mồ hôi thi nhau chảy ra khắp người nhưng vẫn kiên nhẫn chờ cậu.
Duy thấy anh cố gắng chịu đựng như vậy liền mềm lòng và gật đầu nhẹ một cái. Nhận được sự đồng ý từ cậu, hai tay đặt lên hai bên đầu gối tách ra, để con cặc đó trước lỗ huyệt từ từ đi vào.
“ Hứcc..aaa..đa..đauuu..aa..”. Cậu kêu lớn lên khi quá đau, lòng thầm nghĩ sao lúc tự thủ dâm bằng dương vật giả đâu có đau đến mức này đâu cơ chứ.
---
Sau khi cố gắng nhẹ nhàng để đưa cặc anh vào hết lỗ nhỏ kia, anh thở hắt một hơi vì bên trong quá ấm như đang bao bọc che chở sưởi ấm con cặc anh lại vậy. Cậu ở phía dưới cố gắng chịu đau mà hai hàng nước mắt lăn dài chờ anh vào hết toàn bộ.
Anh để im một lúc cho cậu làm quen dần rồi mới tiếp tục. “ Ngứa..ngứa động đi mà...em ngứa..”. Anh cười “ Anh sẽ cố gắn nhẹ nhàng, anh hứa ”.
Giữ đúng lời hứa, anh động rất nhẹ nhàng như đang sợ em đau, vừa di chuyển vừa nhìn sắc mặt em như thế nào. Bản thân anh thì đã chịu hết nổi nhưng vẫn cố gắng kiên nhẫn.
Duy đã thích nghi được với sự di chuyển nhẹ nhàng của anh nhưng lại thấy thiếu gì đó. “ Anh.. anh Giang ơi..”.
“Anh đây, anh làm em đau sao?”.
“ ưm..dạ không có .. chỉ ..chỉ là..”
“Em nói đi, nếu đau anh sẽ dừng lại ”.
“Em muốn.. muốn anh..nhanh hơn một chút...có được không..? ”.
Cậu nhìn anh bằng đôi mắt mong chờ, còn anh nhìn Duy với đôi mắt như đã được đáp ứng điều trong lòng.
“ Được nhưng đau thì em hãy nói nhé!”.
Trường Giang bắt đầu ra vào nhanh hơn lúc nãy nhưng vẫn còn khống chế được bản thân. Duy được đáp ứng liền rên lên liên tục vì sự thoải mái. Những tiếng rên ngọt lịm từ miệng cậu phát ra như đang rót vào tai anh, khiến anh dần dần mất đi sự bình tĩnh cuối cùng mà ngày càng di chuyển nhanh hơn.
“ hưmm...aa..hơi..hơi nhanh..quá ro..Á hứcc..gi..gì vậy...”.
Tiếng rên vừa rồi nó trong trẻo và nghe ra được sự sung sướng của em trong đó. Và hình như anh biết được điều đó là gì nên cứ liên tục nhắm vào chỗ vừa làm cậu sung sướng mà đâm thẳng vào.
“Áaa..hứcc..chậm..chậm lại..ứcc...ứcc..”
“ aaa...chậm ... ứcc..sướng.. sướng quá..á hứcc..” - " Phụtttt!! ".
Trường Giang cứ đâm vào điểm nhạy cảm đó khiến cậu không chịu nổi đã bắn thêm lần nữa. Thấy cậu vừa bắn ra lần nữa, anh cũng dừng lại để cho cậu nghỉ và khi thấy cậu ổn anh lại đẩy đưa thêm một lúc lâu sau nữa.
Người bên dưới cứ rên rỉ sung sướng, kẻ bên trên lại đâm vào không ngừng, tạo ra sự kết hợp âm thanh khiến ai nghe cũng đỏ mặt ngượng ngùng.
Anh vừa di chuyển nhanh vừa áp sát xuống tai cậu nói: “ Anh yêu em, Đức Duy anh yêu em ”. Khiến cậu nước mắt giàn giụa và càng không chịu nổi khi anh tấn công cậu bằng cách đó.
“ ahh..hahhh..ra..em ra...hahh..”.
“ đợi anh..anh ra cùng em..”.
Sự di chuyển nhanh hơn, khiến cho cả hai đều ra cùng lúc nhưng chỉ khác ở chỗ cậu thì bắn ra ở ngoài khiến tinh trùng có ở khắp trên người cậu, có cả dính ở trên giường và dính một ít vào mặt anh. Còn anh thì bắn thẳng vào trong lỗ cậu, khiến cậu cong chân tay nắm ga giường rên lớn một tiếng.
---
Khi thấy cậu mệt như sắp ngất, anh cũng biết mình hơi thiếu kiên nhẫn dù gì cũng là lần đầu chính thức của cậu. Anh rút dương vật của mình ra, tinh trùng thi nhau chảy ra ngoài làm ướt cả một khúc ga giường.
“Lần đầu nên thế này được rồi, để anh đưa em đi tắm ”. Duy nằm thở hổn hển chỉ biết nhìn anh mà gật đầu.
Vào nhà tắm anh xả nước ấm ra bồn, rồi đặt cậu vào bồn nhẹ nhàng cho cậu ngâm mình một lúc. Anh quấn nhẹ khăn lên vùng bụng mình che đi dương vật đang còn hơi khá dựng lên. Đi ra dọn dẹp giường ngủ, thay ga giường ga gối cả chăn, sau đó chuẩn bị sẵn khăn và cả đồ mặc của anh cho cậu. Đồ lúc nãy cả hai cởi ra đang nằm dưới sàn được anh lấy lên và đem bỏ máy giặt.
Xong việc anh đi vào phòng tắm, bước vào bồn ngồi xuống đối diện cậu nhấc bổng cậu lên đặt vào lòng anh. “ Em chịu một chút, anh lấy ra giúp em”. Duy gật đầu “ Vâng ”.
---
Tắm rửa vệ sinh xong xuôi, anh đặt cậu lên bệ rửa tay dùng khăn lau người cho cậu, rồi anh mặc áo một chiếc áo dài của mình vào cậu và cũng thay đồ cho mình. Anh bế cậu ra giường nằm, xoay đi lấy thuốc giảm xưng ra bôi lên ở phía hậu huyệt cho cậu. Cậu run nhẹ lên vì thuốc lạnh nhưng cũng đã xong.
Xong xuôi anh lên giường nằm kế cậu, ôm cậu vào lòng, vỗ vỗ lưng cậu. Cậu cũng choàng qua eo anh, ôm lại anh.
---
Buổi sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu vào căn phòng còn vương mùi hương của hai người. Đức Duy khẽ cựa mình, nhưng vì cả người quá đau làm cậu mở mắt ra nhanh chóng nhìn xung quanh, cảm nhận cơ thể mình đang được vòng tay của Trường Giang ôm trọn. Hơi thở đều đều của anh phả vào gáy cậu, ấm áp đến mức khiến cậu không nỡ rời đi.
Duy khẽ đỏ mặt khi nhớ lại những chuyện tối qua. Những từng nụ hôn, từng cái chạm của anh đều khiến cậu như tan chảy. Cậu khẽ xoay người, nhìn khuôn mặt anh khi ngủ. Trường Giang trông thật dịu dàng, hoàn toàn khác với vẻ nghiêm nghị thường ngày.
Duy không kìm được, vươn tay chạm nhẹ lên má anh. Nhưng chưa kịp rụt tay lại, Trường Giang đã nắm lấy cổ tay cậu, đôi mắt khẽ mở ra, ánh nhìn như ngập tràn sự yêu thương. "Tỉnh rồi à, bé con?" Anh khẽ hỏi, giọng vẫn còn ngái ngủ nhưng đầy ấm áp.
"Anh... dậy từ lúc nào?" Duy bối rối hỏi, không dám nhìn thẳng vào anh.
"Ngay từ khi em vừa động đậy," anh trả lời, kéo cậu sát vào lòng mình hơn. "Sao, tính trốn anh sao hay đã quên hết chuyện tối qua rồi?"
Duy ngượng ngùng rúc vào ngực anh, không nói gì thêm. Nhưng Trường Giang chỉ cười, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu. “ Có đau lắm không em”, vừa nói vừa lấy tay xoa eo và lưng cho cậu.
Duy nhìn thẳng vào mắt anh hỏi với giọng còn ngái ngủ “ Vậy..bây giờ chúng ta là....”. “ Là người yêu và em..là của anh ”. Trường Giang tiếp lời của cậu, khiến cậu cười rất hạnh phúc.
“ Anh yêu em, Hoàng Đức Duy anh rất yêu em ”. Nói xong anh hôn lên trán cậu như một lời nói thật sự chân thành.
Duy mỉm cười đáp: “ Em cũng yêu anh, yêu anh từ những lần gặp đầu tiên ”.
---
...
---
Quay trở lại thực tại, tại quán nhậu sau khi đêm chung kết vừa kết thúc xong. Mọi người ăn uống vui vẻ cụng ly chúc mừng lẫn nhau.
HLV Bray lên tiếng : “ Về nghỉ ngơi soạn đồ chuẩn bị hết đi, tuần sau chúng ta đi Đà Lạt 3 ngay 2 đêm ”.
Cô nàng ' Cún Yêu ' Young Puppy đang dựa đầu vào vai Coolkid bật dạy trêu chọc “ Vậy bố bụt bao hết cho tụi con đúng không ? ”.
24K.Right vừa cười vừa nói: “ Yên tâm đi em, năm ngoái cũng là anh Bảo bao cả đàn chó mùa 3 đi chơi, nên cứ bào thoải mái đi ”.
Mọi người cười lớn vui vẻ với nhau nhưng lại không biết ở một góc bàn, có hai bàn tay lén nắm tay nhau và cười cùng mọi người rất vui vẻ.
---
Tạm được phần 1 ở đây, vì quá dài dòii.
Phần 2 sẽ nói về chuyến đi Đà Lạt của họ nhá. Sợ viết liên tục mấy nàng ngán ấy nên chia ra 2 phần nhó. Love yaaa 💛.
---
Kết thúc - 03 -
16h02p - T3/07/01/2025
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro