Chương 1: Cale trở thành phụ nữ?
"Thiếu gia, đây là trà của ngài" Ron nói khi đưa ly nước chanh cho Cale
"Tốt, cảm ơn."
Mặc dù ban đêm không phải là thời điểm để uống nước chanh, nhưng cách Ron đưa ly nước chanh cho Cale với nụ cười hiền lành của ông ấy làm cho Cale rùng mình sợ hãi khiến anh không còn cách nào khác là uống nó.
Kim Rok Soo đã trở thành Cale Henituse được một ngày. Nó hơi sốc nhưng anh ấy có thể làm gì với nó?
Ngày hôm nay là ngày 28 tháng 3 trong năm 781 của lịch Felix. Đó là ngày mà làng Harris, quê hương thứ hai của Choi Han bị tấn công bởi một nhóm sát thủ không rõ danh tính
Ngày mai Choi Han sẽ đến Rain City này để báo cáo vụ tấn công xảy ra ở làng Harris.
Anh ta đi như một kẻ mất trí chỉ để đến Rain City trong một đêm. Ngay cả việc đi bằng xe ngựa có thể mất một hoặc hai ngày.
Tuy nhiên, điều đó chẳng là gì đối với Choi Han, người đã từng sống trong Khu rừng Bóng tối hàng chục năm.
"Haaa... "
Cale ngáp.
Anh ta uống cạn ly nước chanh của mình không để sót một giọt nào nếu không Ron sẽ giết anh ta.
Tak
Tiếng tách trà đặt trên bàn vang lên.
Để không bị Choi Han đánh, anh cần phải có thứ gì đó để bảo vệ mình.
Khiên Bất Hoại.
Nó được nêu trong trong cuốn sách [Sự ra đời của một anh hùng] ở đầu tập 1.
Anh ta cần lấy chiếc khiên đó để ít nhất có thể sống sót nếu như Ron và Choi Han muốn giết anh ta.
Sau khi uống xong nước chanh, Cale đứng dậy khỏi chỗ ngồi rồi đi về phía gường của mình.
"Tôi đi ngủ đây. Ông có thể rời đi."
"Chắc chắn rồi, Thiếu gia. Chúc ngủ ngon." Ron nói khi cầm lấy chiếc cốc trên bàn về lặng lẽ đi ra ngoài.
Cơn buồn ngủ của Cale biến mất ngay sau khi Ron nói chúc ngủ ngon với Cale bằng nụ cười nhân hậu của mình. Anh nhìn về hướng Ron đã rời đi.
'Ông già xấu xa.'
Cale nghĩ khi anh dần chìm vào giấc ngủ.
• • • • • • • •
"Ực"
Cale rên rỉ khi anh từ từ thức dậy sau giấc ngủ của mình. Vai của anh ấy cảm thấy đau nhức do anh ấy ngủ sai tư thế.
Sau đó anh vươn mình.
"Chết tiệt... Sao ngực mình lại nặng như vậy?"
Cale phàn nàn khi anh từ từ ngồi dậy.
Lông mày anh ta nhướng lên.
'Tại sao giọng nói của mình nghe có vẻ nữ tính?'
'Cổ họng của mình bị đau à?'
Lông mày của Cale nhíu lại ngay khi anh nghe thấy giọng nói của chính mình có vẻ khác hơn trước.
Anh hắng giọng.
"Ahhh..."
'Nó vẫn vậy!'
Lông mày của Cale bắt đầu nhăn hơn. Anh đứng dậy khỏi giường để lấy nước cho cổ họng.
Thật không may, ngay sau khi anh đứng dậy, quần của anh ấy đã tuột khỏi eo. Anh lập tức chộp lấy.
"Gì?! "
'Tại sao bộ đồ ngủ của tôi đột nhiên lớn hơn?'
Ngay cả tay áo của anh ấy cũng dài hơn hoặc có lẽ cơ thể của anh ấy đã nhỏ hơn?
Tuy nhiên, Cale không để ý đến nó.
Anh bắt đầu nhìn xung quanh để tìm một chút nước để uống nhưng những gì anh tìm thấy chỉ là một tấm gương phản chiếu hình ảnh một cô gái trẻ tóc đỏ mà anh chắc chắn không phải mình.
"Gì-"
Tim đập loạn xạ, anh chạy về phía gương trong khi phớt lờ chiếc quần của anh bị bỏ lại trên sàn.
Anh chạm vào mặt, môi và thậm chí kéo mái tóc dài đến thắt lưng của cậu.
Cô gái trong gương chắc chắn là hình ảnh phản chiếu của anh ấy.
Nhưng bằng cách nào?!
"Ron.... Ron!"
Anh ấy hét lên. Giọng anh ta có vẻ run rẩy vì sợ hãi. Tuy nhiên, anh ta chỉ hoảng sợ, thay vì là một người đàn ông đẹp trai, chiếc gương lại cho thấy hình ảnh phản chiếu của một cô gái trẻ mặc dù anh ta đang đứng trước mặt nó.
Cánh cửa ngay lập tức mở ra và cho thấy Ron đang đứng trước mặt nó.
"Thiếu gia, chuyện gì xảy ra- Thiếu gia?"
Ron mở to mắt ngay sau khi anh nhìn vào một người đang gọi mình.
Một coi gái tóc đỏ chỉ mặc bộ đồ ngủ quá khổ trên người và cảm ơn Chúa đã che đi phần đùi của cô ấy.
Mái tóc đỏ dài thẳng đến thắt lưng của cô ấy được áng nắng chiếu vào thật đẹp. Đôi mắt nâu tròn nhưng sắc sảo đang nhìn ông thật long lanh.
Ron cau mày. Người trước mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc đối với ông.
"Ron! Chuyện gì xảy ra với tôi vậy?"
• • • • • • • •
"Ehem... Có vẻ như tất cả những gì chúng ta có thể làm bây giờ là chờ đợi. Ngay cả các pháp sư cũng nói rằng họ không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của mana từ con."
Bá tước Deruth nói khi nhìn con trai mình, không, đứa con gái nào đang ăn bít tết với vẻ mặt cáu kỉnh.
"Vị linh mục cũng nói rằng không có dấu vết của lời nguyền từ con."
Ông bắt đầu thương hại đứa con trai bỗng chốc trở thành con gái của mình. Chắc hẳn rất khó để cô ấy đột nhiên biến thành một gái vì cô ấy cần làm quen cơ thể mới của mình.
Những lời nói của Deruth khiến khuôn mặt của Cale trở nên nghiêm khắc vì cô ấy chưa bao giờ gắt gỏng trước đây.
Cô nhìn thẳng vào mắt cha mình. Nó khiến Bá tước Deruth chùn bước sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của con gái mình.
"Đó có nghĩa là con không thể quay lại?"
"Cale, không-"
"Không sao đâu."
"Phải, đó là điều tồi tệ nhất- Cái gì?!"
Cale cau mày khi thấy phản ứng của cha cô.
Nhân tiện, đó là sự thật. Dù cô ấy là con gái hay con trai, điều đó không làm cô ấy bận tâm. Ít nhất, cô ấy vẫn là một con người. Nó không giống như cô ấy mọc đuôi hoặc sừng, biệt danh của cô ấy có thể thay đổi thành một con quỷ của nhà bá tước.
Chà, điều đó cũng không tệ, mọi người sẽ giữ khoảng cách với cô ấy và sẽ không làm phiền coi ấy vì ai lại muốn làm phiền một con quỷ, đúng không?
"Ehem... Vậy à? Thôi nếu con không phiền thì ta sẽ loan tin này để mọi người biết và cẩn thận đối xử với con trong thời gian tới."
Cale gật đầu.
"Vâng, xin hãy làm như vậy."
Bá tước Deruth mỉm cười hài lòng sau khi nghe câu trả lời của con gái mình.
"Có chắc không, Hyung-nim?"
Cale nhìn Basen rồi mỉm cười. Nó khiến Basen nao núng.
"Phải, anh chắc chắn về điều đó, Basen."
"Ô..err. Được rồi."
Basen vô thức đỏ mặt khi thấy chị gái mình đanh cười. Anh uống một ngụm nước để che đi khuôn mặt ửng hồng của mình.
"Eonnim, chị thật đẹp!"
Lily hào hứng nói. Cô thậm chí còn không ngừng nhìn chằm chằm vào người chị từng là anh trai của mình.
Cale nhướng mày ngạc nhiên. Sự thân thiện của Lily đối với cô ấy khiến cô ấy bị sốc.
'Có phải cô ấy đã quên rằng tôi là một thứ rác rưởi chỉ vì tôi đã biến thành một cô gái?'
"Em thậm chí không ngần ngại gọi anh, eonnim, phải không Lily?"
"Ơ... " Lily bắt đầu lo lắng.
Điều đó chỉ làm cho Cale tồi tệ. Điều đó chứng tỏ rằng Lily vẫn nhớ Cale là rác rưởi của gia đình này.
Cale thở dài khi từ từ cắt miếng bít tết của mình. Tiếng thở dài của cô không được chú ý.
"Cảm ơn." Cô nói một cách ấm áp.
Tuy nhiên, cô thậm chí còn không nhận ra mình đã nói chuyện với họ nhẹ nhàng và dịu dàng như thế nào.
"V... Vâng!"
Cale khẽ cười khúc khích trước khi biểu hiện trở lại vẻ nghiêm nghị của mình. Cô tiếp tục thưởng thức bữa ăn của mình mà không nhận ra rằng gia đình cô đang giao tiếp với nhau bằng ánh mắt.
Họ nhận ra rằng họ cần phải bảo vệ Cale này.
• • • • • • • •
Tin tức về việc Cale Henituse biến thành một cô gái rác rưởi nhanh chóng lan truyền khắp lãnh thổ Henituse cũng như Vương quốc Roan. Nó khiến họ tò mò không biết cô ấy trở nên xinh đẹp như thế nào.
'Ngay cả khi cô ấy xinh đẹp nhưng vẫn có tính cách rác rưởi, nó vẫn vô dụng.'
Đó là những gì hầu hết mọi người nói.
Tin đồn đó thậm chí còn không khiến Cale bận tâm, lúc này đang ở trên tầng ba của cửa hàng Hương Trà Chất Thơ trong khi quan sát bên ngoài cửa sổ.
Cô ấy đang đợi Choi Han đến Rain City.
"Đó là punk."
Vào lúc cánh cổng mở ra vào buổi sáng, một người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo có vét đen khắp mọi nơi, đến mức có vẻ như quần áo vị cháy nhiều chỗ, tiến đến cổng. Đó là Choi Han.
Cale không đứng dậy khỏi chỗ ngồi khi quan sát Choi Han từ xa.
'Họ phải yêu cầu anh ta một thẻ nhận dạng. Làm gì có chuyện một người như Choi Han đột nhiên xuất hiện từ đâu lại có thứ gì đó để xác định bản thân mình.' Cale tự nghĩ.
"Họ đá anh ta."
Cale chỉ nhìn Choi Han bước ra khỏi cổng. Anh ấy thậm chí không ném một trận đấu. Có vẻ như anh ấy đã lấy lại được một chút tỉnh táo sau khi chạy như một kẻ mất trí từ làng Harris đến đây.
Nếu không, anh ta có thể đã giết chết tất cả lính canh ở đó.
Tuy nhiên, Cale biết rằng Choi Han sẽ đợi đến khi trời tối rồi anh ấy sẽ leo qua cổng. Đó là cách anh ấy gặp Cale, người đang bận đi uống rượu.
Cale thở dài.
Bây giờ cô ấy là một cô gái, không có chuyện Choi Han sẽ đánh một cô gái, phải không?
Nhưng nhớ lại nội dung của cuốn sách [Sự ra đời của một anh hùng] khiến cơ thể Cale ớn lạnh.
Nếu cô ấy thực sự muốn bị Choi Han đánh, tất cả những gì cô ấy cần làm là tìm thứ gì đó có thể bảo vệ cô ấy.
"Chuẩn bị không có vấn đề gì đâu." Cô nói rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Bây giờ, đã đến lúc để có được Khiên Bất Hoại.
• • • • • • • • • • •
"Nặnggg....."
Cale càu nhàu khi cô ấy đang nâng túi bánh mì sau lưng. Cơ thể phụ nữ của cô chắc chắn là yếu hơn mức trung bình.
Cô nhớ lại những gì đã xảy ra trong tiệm bánh một lúc trước.
'Thiếu gi- Tiểu thư! Chào mừng.'
Người thợ làm bánh sau đó cúi đầu thật thấp đến mức gần như chạm đất. Cale chỉ gật đầu. Sau đó cô ấy chỉ tay từ mép bàn này sang mép bên kia.
'Cho ta tất cả.'
Một đồng tiền vàng đã được ném lên bàn. Người thợ làm bánh nhìn Cale trong sự kinh ngạc xen lẫn sợ hãi.
Cale nhướng mày khi nhìn thợ làm bánh.
'Ông không muốn? Ta có thể đến một cửa hàng khác.'
'Xin hãy đợi một chút, Thiếu gia... Ý tôi là Tiểu thư!'
Người thợ làm bánh hét lên khi ngay lập tức thu dọn mọi thứ cho Cale.
Nhớ lại diều đó khiến Cale thở dài. Thái độ rác rưởi của cô chắc chắn đã khiến nhiều người sợ hãi mặc dù bây giờ coi đã là phụ nữ.
Thật là khó xử cho Cale, người từng là một người đang ông được gọi là tiểu thư nhưng cô ấy biết rằng sẽ khó xử hơn khi xưng hô một cô gái với tư cách là một thiếu gia.
"Không, bạn không thể đến gần cái c-cây đó"
"Đó là cây ăn thịt người!"
Sau đó Cale nhìn cặp chị em đã đến gần cô. Một cô gái tóc bạch kim và một chàng trai tóc đỏ. Cả hai người đều có một đôi mắt vàng.
Sau đó, cô tặc lưỡi và mặc kệ họ.
"Đó là cây ăn thịt người. Bạn sẽ c-chết"
"Tôi sẽ không chết. "
Cale lấy hai chiếc bánh mì ra khỏi túi và ném về phía cô bé. Có lăn trên mặt đất cũng không sao vì tất cả đều được bọc riêng lẻ.
"Cầm lấy cái đó và đi đi. "
Cậu bé lập tức chộp lấy chiếc bánh mì, nhưng cô bé vẫn còn do dự.
Điều đó khiến Cale đứng dậy rồi đẩy đầu cô ra ngoài hàng rào.
"Hai người không biết về Cale vô lại à?"
"Nhưng Cale là đàn ông. "
"Ô! Biết ăn miếng trả miếng sao? Hả? "
Gương mặt của cô bé lập tức tái nhợt. Em trai cô chỉ nhìn về phía Cale trước khi nhặt chiếc bánh mì còn lại cho chị gái và bắt đầu kéo tay cô.
"Noona. "
"Ư.... Ừ. "
Cô bé nhìn đi nhìn lại cái cây và Cale ngay cả khi cô bị kéo đi.
"Ngài không thể chết"
Sau khi nhìn thấy bọn trẻ cuối xùng cũng đã biến mất khỏi tầm mắt của mình, cô ấy tiếp tục công việc của mình.
Cô đang cho cây ăn.
••••••••
"A, Tiểu thư, người đã trở lại. "
Cale gật đầu trước lời chào vui vẻ của Billos và quay trở lại tầng ba.
"Ừ, ta đã hứa rằng dù sao ta cũng sẽ trở lại. "
Billos mỉm cười rạng rỡ khi gật đầu.
"Vâng, lời hứa có nghĩa là để được giữ."
Nó khiến Cale cau mày. Tất nhiên, lời hứa là để giữ lời, nếu không lời hứa để làm gì? Những từ sáo rỗng?
Đối với Cale, người luôn giữ lời, thật kỳ lạ khi nói điều gì đó quá rõ ràng. Tuy nhiên, cô chỉ cười nhạt.
"Mang cho ta một tách trà mới. Lần này thứ gì đó thật sảng khoái. "
"Chắc chắn rồi, tiểu thư. Tôi cũng sẽ mang cho cô một ít món tráng miệng. "
Cale gật đầu rồi leo cầu thang lên tầng ba.
Cô ấy ngồi xuống chỗ cũ của mình khi cô ấy tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cale tiếp tục gọi trà và món tráng miệng cho đến khi bầu trời chuyển sang màu cam và mặt trời bắt đầu lặn. Cô ấy chỉ đứng dậy khi màn đêm buông xuống và bên ngoài trời đã tối.
"Bây giờ, đã đến lúc đi gặp Choi Han. "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro