Because i'm your guardian ( ChoiCale )
Tác giả: Athasshi
Cp: Choi Han x Cale ( tag vậy nma có chút hint thui, mà mình thấy cute quá nên trans )
Cale Henituse từ từ mở mắt và ngay lập tức thở dài. Tại sao? Tại sao cậu lại thức dậy vào buổi sáng khi cậu đã có được cuộc sống lười biếng của mình?
Một trong những lý do tại sao Cale không bao giờ từ bỏ cuộc sống lười biếng là để cậu không phải lo lắng về việc thức dậy vào một giờ nhất định vì mình phải đi làm.
Cậu là con trai cả của một gia đình quý tộc giàu có, rất có thể là người giàu nhất lục địa phía Tây (Không cần mọi người biết), White Star đã chết và mọi người bắt đầu trở về một thời đại mà họ không phải lo lắng về những kẻ mất trí muốn trở thành những vị thần như White Star.
Vậy thì sao, cậu thức dậy khi mặt trời còn chưa xuất hiện?
Một vấn đề khác là Cale Henituse bằng cách nào đó biết rằng mình sẽ khó ngủ tiếp, bởi vì...
Bởi vì cảm giác kì lạ mà cậu đang có lúc này.
Cảm giác mà cậu từng có khi biết rằng bằng cách nào đó, cuộc sống uể oải của cậu sẽ lại ra đi. Trước đây, Cale thường phớt lờ điều này vì cậu luôn cố gắng phủ nhận mọi chuyện.
Nhưng sau khi trải qua quá nhiều điều nực cười ở đây, Cale cảm thấy đây không phải là lúc để mình bỏ qua cảm giác này.
Thà ngăn chặn cuộc sống lười biếng của cậu rời đi lần nữa còn hơn là đấu tranh để lấy lại nó.
Nhưng lần này điều gì sẽ khiến cuộc sống lười biếng của anh biến mất? Phải chăng cậu đã không làm việc đủ chăm chỉ để ngăn chặn mọi việc?
Có phải Hyung-nim của cậu có ý định mời Cale đến sự kiện lớn giữa các quý tộc không? Tệ hơn nữa, giữa các vương quốc? Không, Cale sẽ không để điều đó xảy ra. Cậu nên bỏ qua mọi cuộc gọi từ Alberu Crossman và-
"Đau quá nya~" Cale nao núng và ngay lập tức liếc nhìn ba sinh vật nhỏ bé bên cạnh mình, đang ngủ trong tư thế thoải mái.
Người vừa phát ra âm thanh là Hong, lúc này đang cúi mặt ngủ, con mèo nhỏ trông có vẻ không thoải mái với bất cứ điều gì nó đang trải qua. Có phải nhóc ấy gặp ác mộng không? Cale cố gắng xoa nhẹ đầu Hong, nghĩ rằng có lẽ mình có thể khiến chú mèo nhỏ bình tĩnh lại.
Nhưng Cale ngay lập tức cau mày khi cảm thấy nhiệt độ khá nóng từ trán Hong, không phải nhiệt độ bình thường mà Hong thường có.
"Sốt?" Cale lẩm bẩm nhẹ nhàng.
Cale cố gắng kiểm tra On và Raon, muốn biết liệu hai đứa trẻ còn lại có bị ốm hay không vì chúng luôn chơi cùng nhau. Nhưng tiếng kêu của Hong khiến Cale dừng việc cậu định làm.
Tiếng kêu của Hong không lớn nhưng đủ khiến Cale nghe thấy.
Tiếng khóc của Hong không lớn, nhưng chúng đủ đau đớn để Cale nghe thấy.
Trẻ em không nên phải trải qua những điều như thế này. Cale càng cau mày hơn.
"Ta ở đây, ta chỉ muốn kiểm tra On và Raon. Đợi một chút được không?" Cale nhẹ nhàng xoa đầu Hong rồi kiểm tra hai đứa trẻ còn lại.
"Cale nya?"
Sau đó, cô gái dường như tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng khóc của Hong, nhưng đầu cô choáng váng đến mức không thể quay lại và bàn tay của Cale đang nhẹ nhàng xoa đầu cô cảm thấy thật thoải mái.
Ấm áp, bàn tay của Cale luôn ấm áp.
"Nhóc có cảm thấy chóng mặt không?" On có thể nghe thấy Cale hỏi với giọng rất nhẹ nhàng, khác với thường ngày.
"Hơi chóng mặt một chút. Hong thế nào rồi?" Cổ họng On cũng hơi đau, nhưng điều đó không ngăn cản cô hỏi thăm tình trạng của hong.
Trong ba năm chung sống với Cale và những người khác, đây là lần đầu tiên On bị ốm và Hong cũng không ngoại lệ.
Trước đây, On là người duy nhất có thể chăm sóc em trai mình một cách tốt nhất có thể, cố gắng xoa dịu nỗi đau của Hong dù cô cũng đau đớn.
"Hong bị sốt, nhưng nhóc ấy sẽ ổn thôi, giống như em vậy. Mọi việc cứ để ta lo."
À, vâng, bây giờ họ đều có người giám hộ. Ngay cả On cũng biết rằng Cale sẽ thực sự bảo vệ tất cả họ và cố gắng lấy thuốc để họ nhanh chóng hồi phục. On mở mắt ra trong giây lát, cố gắng chống lại cảm giác an ủi do Cale mang lại.
Cale đang nhìn cô như thường lệ, nhưng bàn tay đang vuốt ve cô lúc này rất dịu dàng.
"Ngủ đi, vẫn là nửa đêm"
"... Raon" On nhớ rằng ba người họ đang chơi dưới mưa ở làng Harris cùng với anh chị em của Lock, có vẻ như họ đã có quá nhiều niềm vui để nhớ hậu quả sẽ ra sao sau đó.
Họ gần như hiếm khi bị ốm và bây giờ họ đã mất cảnh giác. On cáu kỉnh nhìn Cale...
Nếu ba người họ bị bệnh...
Những người giám hộ của họ cũng sẽ không nghỉ ngơi.
"Ta đã nói với nhóc, hãy để mọi thứ cho ta. Hãy ngủ đi, nhóc sẽ ăn sáng và uống thuốc vào buổi sáng." Cale nói, vẫn nhẹ nhàng vuốt ve On, đảm bảo rằng On và Hong đã ngủ lại trước khi di chuyển để kiểm tra Raon.
Chú rồng con dễ dàng thức dậy giờ vẫn chưa tỉnh lại chút nào mặc dù Cale đã cử động khá nhiều và Hong đã khóc. Cale lại cau mày khi cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Raon.
Nó không tệ như khi nhóc trải qua giai đoạn trưởng thành đầu tiên, nhưng cũng không thể nói là tốt vì Raon đang đổ mồ hôi rất nhiều.
Cale lấy khăn tay lau mồ hôi cho Raon và cố gắng đánh thức chú rồng con. Cậu vẫn nên xác nhận điều gì đó về tình trạng của Raon.
"Raon... Xin hãy tỉnh dậy một lát." Bàn chân của chú rồng con theo bản năng đi thẳng về phía Cale, mặc dù nhóc vẫn đang ngủ nhưng cơ thể nhíc tự di chuyển để nhận hơi ấm từ Cale.
Cale thở dài và ôm Raon vào lòng.
"Raon..."
Chú rồng non lúc này đã tỉnh táo, nhưng buồn bã về nhiều thứ.
Raon luôn buồn bã khi nhóc ấy bị ốm.
"Ta ổn"
"Không."
"Nhân loạiiii, ông rồng vàng phải có thuốc đúng không? Ta không thích bị ốm quá lâu."
"Ta sẽ yêu cầu nó sau. Nhóc có cần gì bây giờ không?"
Cale nhẹ nhàng xoa lưng Raon. Đầu của nhóc rồng nhỏ tựa vào vai cậu.
"Không, nhưng ta đang buồn ngủ"
"Ngủ đi. Bây giờ vẫn là nửa đêm."
Cale cố gắng đặt Raon lên giường, nhưng chú rồng con không muốn rời khỏi vòng tay của anh. Raon Miru bị ốm thực sự rất bám víu.
Cale lại nghe thấy tiếng khóc của Hong và thấy On lại tỉnh dậy sau giấc ngủ để kiểm tra em trai cô.
"Ngủ. Ta sẽ chăm sóc Hong."
Có lẽ vì nghe thấy tiếng kêu của Hong, Raon cuối cùng cũng buông tay ôm Cale, tiến đến lòng quý tộc trong khi chàng trai tóc đỏ ôm Hong, người vẫn còn trong hình dạng con mèo.
On, người vẫn đang chú ý đến mọi thứ, cũng quyết định di chuyển vào lòng Cale, ngồi gần Raon.
"Suỵt, Hong. Ta ở đây, đợi thuốc một lát nhé?" Cale cố gắng hết sức để Hong thoải mái trong vòng tay mình.
"Lạnh quá nya~"
"Ta biết."
Nhìn ba sinh vật nhỏ bé đang bám vào cơ thể mình trong đau đớn, Cale kiềm chế bản thân không thở dài.
Bây giờ vẫn là nửa đêm, hay có lẽ đã gần sáng rồi? Nhưng vẫn phải đợi mấy tiếng đồng hồ để Ron đến phòng, Cale không thể di chuyển để đi tìm thuốc cho riêng mình vì ba đứa trẻ này không muốn bị bỏ lại phía sau.
Cậu cũng không thể đưa ba người họ ra khỏi phòng để tìm thuốc.
Haaa, cậu nên làm gì bây giờ?
....
Choi han hít thở không khí trong lành sáng nay. Hôm qua trời mưa rất to và Choi han nhớ rằng On, Hong, Raon và nhiều anh chị em của Lock đang chơi dưới mưa.
Choi han vừa kiểm tra tất cả các anh chị em của Lock, những người may mắn không bị ốm.
Tất cả những gì còn lại là để kiểm tra ba đứa trẻ hiện đang ngủ cùng với người giám hộ của chúng. Với những bước đi nhàn nhã, Choi han tiến về phía phòng của Cale.
Vẫn còn quá sớm so với thời gian Cale thường thức dậy, nhưng Choi han đã thực sự đến để kiểm tra tất cả họ, chứ không phải để đánh thức họ dậy.
Thật trùng hợp, anh tình cờ gặp Ron, người đang cầm một tách trà trên tay. Họ liếc nhìn nhau một lúc trước khi Ron hỏi với giọng thô lỗ, như thường lệ.
"Vẫn còn quá sớm để cậu làm phiền thiếu gia Cale"
"Vẫn còn quá sớm để ông làm phiền tôi. Tôi chỉ muốn kiểm tra bọn trẻ, chúng đã chơi dưới mưa quá lâu rồi."
Bỏ qua lời giải thích của Choi han, Ron tiếp tục bước về phía phòng của thiếu gia.
Cảnh tượng mà Ron và Choi han nhìn thấy sau khi Ron mở cửa không như họ mong đợi.
Cale Henituse, vẫn còn trong bộ đồ ngủ mượt mà ngồi trên giường với ba đứa con nhỏ. Raon và On đang ở trên đùi cậu trong khi Hong đang ở trong vòng tay cậu ấy.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào qua cửa sổ của căn phòng. Nó chiếu xuống Cale Henituse, làm cho mái tóc đỏ dài và rối bù của quý tộc trẻ sáng bóng rực rỡ.
Một bàn tay của cậu được sử dụng để che đi ánh sáng chiếu vào khuôn mặt của Hong, dường như đang cố gắng hết sức để làm cho ba đứa trẻ thoải mái trong tư thế ngủ của chúng.
Choi Han quá choáng váng trước cảnh tượng mà anh vừa nhìn thấy đến mức không nói nên lời, Ron chỉ đơn giản là tiếp tục nhiệm vụ quản gia của mình bằng cách đặt những tách trà mà ông đã chuẩn bị trước đó.
"Có phải tất cả họ đều bị bệnh không, thiếu gia-nim?"
"Hong đã khóc từ nửa đêm, nhóc ấy chỉ lặng lẽ ngủ thiếp đi khi ta bế nhóc ấy. Ba người họ cũng bị sốt, ông có thể liên lạc với Eruhaben-nim về điều này không?"
Ron cau mày khi cảm nhận nhiệt độ cơ thể của ba đứa trẻ. Họ bị sốt, không quá nặng, nhưng chắc chắn sẽ gây khó chịu cho bất cứ ai cảm thấy nó.
"Cậu đã không ngủ từ nửa đêm sao?
Và vâng, câu hỏi mà Choi han vừa ném ra cũng là một trong những điều khiến Ron cau mày.
Thiếu gia của ông thực sự đã ngồi như thế này từ nửa đêm để các con của cậu có thể ngủ trong khi cậu ta không ngủ?
"Đừng bận tâm đến ta, chỉ cần mang theo bất cứ thứ gì có thể giúp ba người họ"
Cale thực sự dường như không quan tâm khi cậu cau mày khi nhìn Hong, người hoàn toàn miễn cưỡng rời khỏi tay cậu.
"Tôi sẽ liên lạc với Eruhaben-nim" Choi han nói, người ngay lập tức rời khỏi phòng.
"Tôi sẽ lo phần còn lại. Thiếu gia, ngài cũng nên nghỉ ngơi" Ron nói mà Cale đã hoàn toàn phớt lờ. Với một nụ cười hiền lành trên khuôn mặt, Ron cũng rời khỏi phòng.
...
"Hong, dậy đi... Đã đến lúc ăn sáng và uống thuốc" Cale nói khi nhẹ nhàng xoa mặt Hong, cố gắng nhẹ nhàng đánh thức con mèo đỏ.
Hong cựa quậy khỏi vị trí, vẫn an ủi mình trong tay Cale nhưng cuối cùng cũng sẵn sàng mở mắt.
"Em không thích đau" Cale cười khi nhìn khuôn mặt khó chịu của Hong. Giọng của cậu bé nghe khá tệ, nhưng Cale chắc chắn rằng Eruhaben phải biết cách chữa trị cho những đứa trẻ này.
"Đó là lý do tại sao đừng chơi quá lâu trong cơn mưa lớn như hôm qua"
"Xin lỗi, nhưng trận đấu hôm qua rất vui" Người trả lời lần này là On, người cũng đã thức dậy, nhưng không muốn rời khỏi vị trí của mình.
Cale dùng một tay nhẹ nhàng xoa đầu On.
Cô gái trẻ này đã rất trưởng thành so với tuổi của mình, Cale chỉ muốn On tận hưởng tuổi thơ của mình tốt hơn.
Việc trẻ em quá say mê với các trò chơi là điều bình thường phải không?
Người có lỗi ở đây là cậu, người giám hộ đã không ngay lập tức yêu cầu tất cả ngừng chơi dưới mưa.
"Chỉ cần biến nó thành một bài học để không làm điều tương tự nếu nhóc không muốn bị bệnh" Cale nhẹ nhàng nói.
Sự chú ý của cậu bây giờ chuyển sang Raon, người vừa mới hắt hơi.
"Ta không thích bị ốm"
Raon ngồi vào lòng Cale, cố gắng tìm hơi ấm trong bụng của quý tộc trẻ. Cái đuôi của nhóc đã quấn quanh eo của Cale, thực sự khẳng định rằng hôm nay Cale chỉ thuộc về ba người họ.
Cale đã cảm nhận được sự hiện diện của một số người trong phòng của mình từ trước đó, nhưng chỉ có thể chú ý đến họ.
Ngay khi cậu muốn yêu cầu thức ăn do Beacrox làm, miệng cậu lại ngậm lại khi nhìn thấy bốn người đàn ông hiện đang nhìn cậu với nhiều kiểu khác nhau.
Ánh mắt bình thường của Beacrox, vẻ lo lắng của Choi han (Cale nghĩ rằng mình đã sai, tất nhiên Choi han phải lo lắng nhiều hơn về ba đứa trẻ này), tiếng thở dài của Eruhaben và Ron... Chà, Ron như thường lệ, đang vui vẻ khi dọa Cale bằng nụ cười hiền lành của mình.
"Đưa đồ ăn cho ta"
"Xin lỗi?" Beacrox lúc này đang nhìn cậu bối rối.
"Thức ăn. Ta sẽ cho cả ba người ăn."
"Hô, thiếu gia-"
"Chỉ cần đưa cho ta đồ ăn. Ông có thể quay lại công việc của mình. Eruhaben-nim, ngài có mang theo thuốc phải không?" Cale cắt ngang lời Ron, người chắc chắn muốn đề cập đến việc cậu chưa ngủ.
Không cần phải nói những điều như vậy khi bọn trẻ đã thức, chúng không nên lo lắng về tình trạng của Cale mà ngay từ đầu không có gì phải lo lắng. Cậu có Sức sống của trái tim, không ngủ thiếp đi sẽ không khiến cậu ngất xỉu. Bên cạnh đó, Cale đã sống như một kẻ lười biếng trong một thời gian khá dài và chỉ sống cuộc sống của mình mà không có việc làm, không phải ngày nào cậu cũng chăm sóc con cái của mình như thế này.
"Như ngài mong muốn thiếu gia" Ron nói, người đã nhượng bộ. Thiếu gia cứng đầu đến mức ngay cả Ron cũng cảm thấy khó khăn khi khiến thiếu gia thay đổi suy nghĩ.
Beacrox đặt tất cả thức ăn mà anh ta đã mang đến gần chủ nhân trẻ của mình, giúp Cale dễ dàng lấy thức ăn hơn.
"Chậc, tên khốn không may mắn" Eruhaben bình luận. Vẫn còn sáng sớm và con rồng cổ đại đã cảm thấy mệt mỏi khi nhìn Cale Henituse.
....
Choi Han đã quan sát mọi thứ Cale đã làm với những nhóc con của mình. Từ sáng, anh ấy là người đi cùng Cale và bọn trẻ trong phòng, đề phòng trường hợp một trong số chúng cần bất cứ thứ gì.
Eruhaben đã đến phòng thí nghiệm của mình cùng với Rosalyn để tiếp tục dự án của họ, nhắc nhở Cale và Choi han gọi cho ông nếu cơn sốt của bọn trẻ vẫn còn cao cho đến trưa, Eruhaben sẽ trở lại với loại thuốc mới.
"Nhóc có cần gì không?" Sự chú ý của anh ấy lại tập trung vào Cale, người đang nói chuyện với Raon. On và Hong lại ngủ thiếp đi trên giường, nhưng Raon thực sự không tách mình ra khỏi Cale.
"Không thể ngủ được."
Choi Han nhìn bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng xoa xoa cơ thể Raon, kiên nhẫn để Raon làm bất cứ điều gì cậu bé muốn.
Cale thậm chí không có thời gian để đi đâu ngay cả khi đó chỉ là cậu thay đồ ngủ. Tay Choi Han ngứa ngáy, muốn thế chỗ Cale ít nhất một lúc để cậu có thể nghỉ ngơi.
Vài phút sau, Raon cuối cùng cũng đi ngủ và Cale cẩn thận đặt Raon lên giường, bên cạnh hai chú mèo con của mình.
Một nụ cười nhỏ xuất hiện trên khuôn mặt cậu.
Đã đến lúc chăm sóc bản thân, Cale nghĩ khi nhớ ra rằng mình chưa tắm và vẫn mặc đồ ngủ.
Chàng quý tộc trẻ tuổi lần đầu tiên đặt chân một lần nữa.
"Ôi chết tiệt-"
Một cánh tay quấn quanh eo cậu, giữ Cale khỏi ngã xuống sàn do đôi chân bị chuột rút. Cậu đã ngồi quá lâu để có thể đứng vững được.
"Cale-nim, cậu có ổn không?"
Cale phải thừa nhận rằng Choi han thực sự rất nhanh nhẹn trong việc hành động. Thật có lợi khi có Choi han ở đây.
"Ừ, ta đã ngồi quá lâu. Chăm sóc bọn trẻ một lúc trong khi ta tắm."
"... Vâng thưa ngài."
Cale phớt lờ giọng điệu thay đổi của Choi han. Có quá nhiều thứ để suy nghĩ ngoài Choi han ngay bây giờ.
....
"Cale nya~, anh cũng nên nghỉ ngơi"
"Chúng em có thể tự ăn nya~"
"Con rồng vĩ đại và hùng mạnh này cũng đã ngừng ho. Thuốc mà ông rồng vàng đưa cho nó rất hiệu quả!"
Ba đứa trẻ cố gắng ngăn cản Cale chăm sóc chúng nữa. Trời đã khuya và cả ba người đều cảm thấy tốt hơn nhiều, nhưng Cale vẫn hành động như buổi sáng.
Họ biết rằng Cale không hề nghỉ ngơi, chỉ ăn sau khi ăn, không ngủ khi họ ngủ vì ai biết lý do gì...
Họ không muốn người giám hộ của họ bị bệnh.
"Ta chỉ muốn đảm bảo rằng mấy nhóc đều hoàn toàn khỏe mạnh" Cale dọn sạch dấu vết thức ăn từ bọn trẻ và bản thân mình. Beacrox sẽ mang thức ăn thừa sau, tốt hơn là dọn dẹp một chút hơn là Cale phải đối phó với biểu hiện ghê tởm của đầu bếp nhắm vào cậu.
"Nếu anh bị ốm vì chăm sóc chúng em thì sao?"
"Ta có sức sống của trái tim, chăm sóc bạn sẽ không làm ta phát ốm. Ta chỉ đang làm những gì một người giám hộ nên làm."
Sau khi dọn dẹp xong, Cale tự làm cho mình thoải mái trên giường, ba đứa trẻ tất nhiên ngay lập tức dán Cale, tìm kiếm phần thoải mái của riêng mình.
Dọn dẹp xong, Cale thoải mái nằm trên giường, ba đứa trẻ tất nhiên ngay lập tức đắp chăn cho Cale, tìm phần thoải mái cho riêng mình.
".. Nếu anh không phải là người giám hộ của chúng em, anh sẽ không quan tâm?" Hong hỏi. Cale nhận ra giọng điệu buồn bã của câu hỏi.
Raon và On cũng nhìn cậu, buộc Cale phải trả lời.
"Khi ta đưa thuốc cho On ở khu ổ chuột ngày hôm đó, ta vẫn chưa phải là người giám hộ của nhóc phải không?"
On và Hong thở hổn hển khi nhớ lại cuộc sống mà họ đã từng sống.
"...Ừ, anh đã cho em thuốc" On lẩm bẩm.
"Ta chỉ là một con người đang làm những gì con người nên làm."
Raon nhìn chằm chằm vào con người yêu thích của mình, cố gắng suy nghĩ xem có nên hỏi hay không nhưng chú rồng con Raon đột nhiên nhớ ra cuộc trò chuyện đã xảy ra giữa mình và Cale.
"Bởi vì nhà của ngươi, là nhà của chúng ta" chú rồng con lẩm bẩm.
"Đúng vậy. Trò chuyện xong, đến giờ đi ngủ rồi"
Với mệnh lệnh đó, ba đứa trẻ lại lao vào Cale, đặt mình vào cơ thể của người giám hộ.
Họ thực sự yêu người giám hộ yếu đuối nhưng mạnh mẽ của họ.
....
Cale đang đi dạo nhàn nhã trong Biệt thự về phía khu vườn phía sau thì cảm thấy đầu choáng váng.
Hơi lắc lư, Cale gần như ngã xuống nếu không có bàn tay giữ cơ thể cậu.
Deja vu.
"Cale-nim, tại sao cậu lại ra ngoài vào giữa đêm? Không phải cậu cũng nên nghỉ ngơi sao?" Choi han hỏi với sự quan tâm lớn trong khi giúp thiếu gia của mình giữ thăng bằng.
"Cậu cũng nên nghỉ ngơi Choi han, đã nửa đêm rồi" Cale nói.
Cậu bước ra khỏi phòng để giãn cơ. Cả ngày ôm ba đứa trẻ đó trên đùi không phải là một điều dễ dàng để làm và bây giờ Cale cảm thấy đau lưng.
Aiguu, không phải cậu vẫn 21 tuổi trong cơ thể này sao? Tại sao nó lại cảm thấy như cậu đã già vậy nhỉ?
"Tôi vừa quay lại sau khi giúp Gashan-nim sửa một số thứ"
Vẫn giữ vai Cale, Choi han dẫn chàng quý tộc trẻ trở về phòng của mình.
"Cậu có muốn tôi cõng cậu không?" Choi han hỏi sau khi nhìn thấy Cale quá lười để đi bộ.
"Vâng làm ơn."
Với một động tác nhanh chóng và nhẹ nhàng, Cale đã ở trên lưng mạnh mẽ của kiếm sĩ.
Tự an ủi bản thân, Cale nghĩ rằng cậu sẽ ngủ trên lưng Choi han tối nay.
Choi han sẽ không tức giận đúng không?
Vẫn tự hỏi liệu Choi Han có tức giận hay không, Cale cuối cùng vẫn ngủ thiếp đi trên lưng kiếm sĩ.
"Cale-nim, tôi thực sự hy vọng rằng cậu biết rằng bản thân sự tồn tại của cậu thực sự quý giá đối với tất cả chúng tôi"
Choi han, người biết rằng Cale đã ngủ thiếp đi, nhẹ nhàng lẩm bẩm. Hôm nay, Cale thực sự chăm sóc ba đứa trẻ một mình, không để ai khác phải bận tâm.
Cale chăm sóc cả ba mà quên chăm sóc bản thân.
Nhưng không sao cả, Choi Han sẽ luôn ở bên cạnh thiếu gia của mình.
Bởi vì bảo vệ Cale Henituse sẽ luôn là ưu tiên hàng đầu của anh trong cuộc sống.
Fic này cute quãi😭😭😭😭 như kiểu mẹ Cale, bố Choi Han và đàn con thơ hiu hiu hiu Cale hợp vibe mẹ của 3 nhóc v
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro