Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

18. Thái VG x Binz|Your Name?

Áng sáng lập lòe cùng tiếng nhạc sống động đập rộn ràng bên tai, hòa lẫn trong không khí là mùi cồn nồng nặc cùng hương thơm của những loại nước hoa đắt tiền, đêm đen náo nhiệt càng thêm phần rực rỡ.

Thả hồn vào âm nhạc, Trung Đan dường như đang trút bỏ hết những áp lực ban ngày, anh nhấp rượu, thân nhiệt trong người cũng dần tăng lên.

" Hôm nay mệt lắm à? "

Thế Anh, người yêu đẹp trai nhiều tiền của Trung Đan hỏi han, bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp vai cho người tình, hơi ấm quen thuộc đọng trên chóp tai khiến Trung Đan ngứa ngáy nhột nhạt.

" Ừm "

Trung Đan ậm ừ, đầu ngã vào vai người tình, thần trí thả lỏng theo từng nhịp va chạm thân thể, tâm trạng căng thẳng sau một ngày làm việc vất vả cũng dần tốt hơn.

Trưởng thành luôn phải lo toan rất nhiều thứ, một người tự lập ở một đất nước khác như Trung Đan lại càng phải nỗ lực nhiều lần hơn bình thường. Rất may mắn là anh có Thế Anh bên cạnh xoa dịu, dù trước khi quen nhau, hình ảnh hắn trong mắt anh rất tệ.

Thế Anh, hay còn được mọi người gọi cho cái tên Andree, là người sinh ra đã ở ngay vạch đích, tiền bạc danh vọng là thứ đã có sẵn trong túi hắn từ khi mới sinh.

Tính cách nổi bật và phóng khoáng, gương mặt điển trai thu hút vô số ong bướm đến quấn quýt, lời nói ra như rót mật vào tai, khiến con mồi nào đó lỡ sa vào lưới tình liền không thể trốn thoát.

Tay trái cầm rượu, tay phải ôm eo mỹ nhân sờ soạng, đây là hình ảnh mà Trung Đan gặp Thế Anh lần đầu tiên. Hắn rất đào hoa, rất ga lăng, cũng rất cuốn hút. Cả hai không nghĩ sẽ lọt vào mắt xanh của nhau, và Thế Anh cũng không ngờ rằng Trung Đan ở cạnh mình sẽ càng lúc càng trở nên quyến rũ khó cưỡng.

" Đang suy nghĩ cái gì? "

Thế Anh lầm bầm hỏi, bàn tay đã di chuyển từ vai xuống eo nhéo nhéo gây chú ý. Trung Đan cầm ly rượu lắc lắc vài cái, sau đó mỉm cười thích thú

" Đang nhớ lại dáng vẻ lần đầu em gặp anh "

Thấy Thế Anh nhướng mày, Trung Đan liền đưa tay cởi bỏ thêm một nút áo sơ mi, sau đó ôm lấy eo một mỹ nhân quyến rũ gần đó, nhấp rượu, anh chậm rãi quay đầu cúi sát cổ cô gái rồi hít một hơi, gương mặt thỏa mãn nhếch môi

" Thật thơm "

Nữ nhân ngại đến mức đỏ ửng mặt mày, vừa muốn lên tiếng liền im bặt bởi gương mặt không mấy thiện cảm của người bên cạnh anh, cô lúng túng lùi lại một bước, Trung Đan ngay lập tức bị người sau nhéo gáy kéo về, đôi môi bị cướp lấy, thô bạo cắn xuống khóe môi nóng bỏng.

Màn thể hiện tình cảm của cả hai khiến mọi người xung quanh đỏ mặt, cô gái cũng vội vàng rời đi sau khi nhận được tiền boa từ Thế Anh, còn Trung Đan, anh vẫn có chút bối rối sau nụ hôn thô bạo vừa rồi.

Thế Anh vạch áo sơ mi ra, hắn cúi đầu hôn lên xương quai xanh của Trung Đan trước sự chứng kiến của mọi người, mút mạnh, rồi tức giận cắn xuống một cái

" Ô!-- "

" Không cho phép có lần sau! "

Trung Đan gật đầu, anh xấu hổ gài nút áo sơ mi lại, vốn định trêu Thế Anh thêm vài câu nhưng liền rất nhanh ngậm chặt miệng vì gương mặt u tối của hắn.

Badboy khi ghen cũng khá đáng sợ!

Trung Đan mỉm cười ôm lấy Thế Anh và tiếp tục hòa mình vào âm nhạc xập xình, qua một lúc, điện thoại trên bàn liên tục sáng đèn rung lên, sáng rồi lại tắt, cứ như vậy lặp lại rất nhiều lần.

" Sao lại không nghe máy? "

Trung Đan nhíu mày hỏi, anh không khỏi tò mò dãy số lạ cứ liên tục gọi điện làm phiền người yêu anh, dù đang muốn nhấc máy nghe hộ nhưng anh vẫn chọn cách phớt lờ nó và để Thế Anh toàn quyền quyết định chuyện riêng tư của mình.

Thế Anh cũng khó chịu nhăn mặt, hắn hôn lên trán Trung Đan một cái rồi cầm điện thoại rời khỏi nơi đó ngay lập tức.

...

Tích tắc thời gian trôi đi, vẻ mặt sốt sắng cũng dần hiện rõ hơn. Nói không lo lắng là nói dối, Trung Đan tuy vẫn nhiệt tình nhảy nhót theo nhạc nhưng tâm trạng lại như có ai đốt lửa nóng bừng. Mười phút, hai mươi phút rồi ba mươi phút, một cuộc điện thoại có thể nói chuyện đến tận nửa giờ sao?

Nhanh chóng thanh toán, Trung Đan cầm điện thoại cùng áo khoác rời đi, bước chân từ tốn trở nên khẩn trương hơn khi anh không thể tìm thấy Thế Anh ở bất cứ đâu xung quanh quán bar.

Một tiếng động lớn vang lên thu hút sự chú ý, anh thận trọng tiến đến, chớp mắt, cả cơ thể bỗng dưng nhẹ tễnh đi.

Âm thanh cuối cùng Trung Đan nghe thấy là một tiếng súng, sau đó là mùi chloroform nồng nặc cùng màu đen u ám của bóng tối bao trùm.

-----++++-----

Không biết bằng cách nào Trung Đan lại ở đây, trong một căn phòng u tối, xung quanh chỉ toàn là bụi bặm và ẩm mốc.

Day trán chống đỡ với cơn đau đầu, Trung Đan chậm rãi mở mắt ra, ý thức dần quay trở lại khiến anh nhất thời hoảng loạn lo lắng.

---Đây là đâu? Là ai đưa anh đến đây? Còn nữa, Thế Anh đâu?

Trong cơn cuồng hoảng, cánh cửa tầng hầm bị kéo mạnh ra, Trung Đan bị chói mắt bởi ánh sáng bất ngờ chiếu vào, ở đó, trước cửa, hai tên to con mặc vest đen lịch sự đang đứng sừng sững, gương mặt không một chút cảm xúc.

" Ra ngoài! "

Một trong hai tên lên tiếng, lời nói như thể đang ra lệnh cho anh bắt buộc phải nghe theo, ngược lại, Trung Đan chỉ tức giận la lớn

" Hai người là ai? Tại sao lại nhốt tôi ở đây? Chuyện này là sao? "

Hai kẻ to lớn nhìn nhau trước khi bất ngờ tiến vào trong áp sát Trung Đan vào tường, cả hai gắt gao nắm lấy cánh tay anh và thô bạo kéo anh ra ngoài cùng họ.

" Buông tôi ra! "

Trung Đan đau đớn hét lên, anh ra sức vùng vẫy giẫy giụa thậm chí là cố gắng đá mạnh vào hai người họ nhưng không hề có tác dụng. Hai kẻ to lớn kéo anh đi dọc hành lang dài đến thang máy, sau vài phút đứng yên trong thang máy lại bị kéo mạnh đến trước một căn phòng rộng lớn.

Trung Đan cố gắng quan sát xung quanh, anh chỉ có thể phán đoán rằng đây là một tòa nhà lớn, nó có thể là trụ sở một công ty khá nổi tiếng, cũng có thể là 'nhà riêng' của một đại thiếu gia nào đó. Nhưng, điều quan trọng là tiếng súng mà anh nghe thấy trước khi bất tỉnh, âm thanh đó rõ ràng không phù hợp với những phán đoán này.

---Xã hội đen? Tội phạm? Tổ chức bất hợp pháp? Mafia?

Trung Đan biết những mảng đen tối này luôn luôn tồn tại song song trong cuộc sống, chỉ là anh chưa rơi vào tình huống thế này bao giờ.

•••

Cánh cửa được canh gác bởi hai tên to lớn khác, thông qua ánh nhìn, hai kẻ gác cửa nhanh chóng mở ra, để lộ căn phòng siêu rộng lớn mà Trung Đan vinh dự được nhìn thấy.

Giữa phòng có một đám người mặc vest đen đang đứng thành một vòng tròn quanh bàn họp chính, giọng nói nghe có chút đáng sợ ...

" Anh Thái, em đã cho người tìm hết mọi ngóc ngách ở đó rồi ... "

Một người lên tiếng, người đó đang quay lưng lại với Trung Đan nên anh không thể nhìn thấy rõ tên đó đang nói chuyện với ai, mím môi, anh tiếp tục chống cự với sức mạnh của hai kẻ đang bắt ép dẫn anh vào phòng.

" Tất cả đã bao vây hắn một lúc, cũng đã nổ súng, chỉ là viên đạn không trúng tim, nhưng hắn cũng đã bị thương-- "

" Andree? "

Trung Đan hét lên, lông mày nheo lại vì kinh hãi và lo lắng

" Các người đã bắn Andree? "

Tất cả những người đàn ông mặc vest đen đồng loạt quay lại nhìn anh, một số tức giận vì bị anh chen ngang, một số lại khó hiểu nhìn anh chằm chằm. Trung Đan đỏ mặt cúi đầu xuống, anh thầm mắng vì bản thân đã quá dại dột khi lên tiếng ở thời điểm này.

" Là ai? "

Một giọng nói trầm hơn cất lên, với một ngón tay ra hiệu, đám người mặc vest đen đứng chắn trước mặt lập tức dạt ra hai bên để lộ thân phận của người đàn ông sau chiếc bàn lớn.

Đôi mắt của Trung Đan chợt nheo lại khi anh cố gắng tìm kiếm hình ảnh của nam nhân đang ngồi đó. Người này đối với anh có chút quen mắt, có lẽ anh đã thấy hình ảnh của gã ở đâu đó trên mạng hoặc trên điện thoại của Thế Anh vài lần, sau cùng, đôi mắt đang nheo bỗng chốc mở lớn hơn khi anh nhận ra mặt dây chuyền mà gã đang đeo trên cổ.

--VG, Thái VG, người này là ông trùm khét tiếng ở thế giới ngầm?

Trung Đan đã từng nghe qua cái tên này, anh từng vô tình nghe thấy Thế Anh nhắc đến cái tên này khi trò chuyện với ai đó trên điện thoại, nhưng nếu gã là xã hội đen, chẳng lẽ Thế Anh cũng là một người như thế?

--Không! Có lẽ cả hai chỉ là mối quan hệ cạnh tranh trên thương trường mà thôi ...

Ngô Thái Minh, hay còn được gọi là Thái VG, cái tên này dù là trên thương trường hay chiến trường đều gây được tiếng vang lớn. Với bộ vest đen đắt tiền không khác mấy những người còn lại trong phòng nhưng khí chất mà gã toát ra đủ khiến người khác phải e dè vài phần.

Đôi lông mày khẽ nhướng, gã thản nhiên vắt chéo chân ngồi dựa vào ghế, giữa hai cánh môi ngậm một điếu xì gà đắt tiền, tay kia nhàn nhã nhịp nhịp trên bàn, phong thái ung dung cùng lãnh đạm. Gã chăm chú quan sát anh, ánh mắt đảo khắp thân thể, chậm rãi thu hết mọi cử động của anh vào mắt, và Trung Đan, anh đột nhiên co người lại vì ánh nhìn đầy soi mói đó.

Trong đôi mắt đó bùng lên một ngọn lửa, ngọn lửa này khiến Trung Đan nhớ đến một người, chỉ là người đó và gã khốn trước mặt hoàn toàn là hai người khác biệt.

Gã rít một hơi sâu, sau đó dập tắt điếu xì gà và trầm giọng

" Tôi vừa mới hỏi một câu hỏi "

Một trong những tên to lớn đứng bên phải gã cúi đầu, giọng điệu có chút lắp bắp

" Dạ, em thấy tên này đang đi tìm Andree, tuy hắn đã trốn thoát nhưng em nghĩ rằng chúng ta có thể sử dụng tên này như một con tin để uy hiếp "

Lông mày của Thái Minh nhướng lên thích thú khi gã bị hấp dẫn bởi ý tưởng vừa rồi của đàn em.

" Điều gì khiến các người cho rằng người này đủ giá trị để uy hiếp Andree? "

Tên mặc vest đen lập tức nhe răng cười lớn như thể hắn ta sắp được ông chủ của mình khen thưởng.

" Bọn họ đang quen nhau, thậm chí cả hai còn đang đi hẹn hò khi chúng ta bao vây để bắt hắn ta! "

" Ồ~ Ra đây là người yêu đồng giới của hắn sao? "

" Đúng vậy! "

Khóe miệng Trung Đan khẽ giật khi anh nghe thấy lời nói đầy phấn khích của đám người đó, hai nắm tay siết chặt như thể đang cố gắng kiểm soát cơn giận của mình.

Thái Minh vẫn quan sát Trung Đan, sau một lúc liền đứng lên tiến về phía anh như một kẻ săn mồi, từng bước đi đều tràn đầy sự tự tin và mạnh mẽ. Trung Đan cũng không hề lùi bước sợ hãi, anh nghiễm nhiên đứng đó, trừng mắt nhìn gã, hai tay vẫn bị hai tên to lớn phía sau kẹp chặt.

" Hừm, tôi biết Andree luôn khá thích thú với những đĩ điếm rẻ tiền như thế này ... "

Gã lầm bầm, như đang tự nói với chính mình, chỉ tiếc là cả hai đang ở khoảng cách khá gần nhau nên Trung Đan gần như có thể nghe rõ câu nói đó, và anh cũng không kìm được tiếng gầm gừ tức giận vì bản thân bị xúc phạm.

" Nhưng tôi lại không nghĩ rằng thứ đồ của riêng hắn lại là một nam nhân "

" Tôi không phải đồ vật! Càng không phải là 'thứ đồ' thuộc về bất cứ ai! "

Trung Đan vùng vẫy dưới sự kìm kẹp của hai gã to lớn hai bên, gương mặt vì giận mà đỏ bừng lên, nghiến răng, anh gầm gừ

" Thả ra! Tôi không muốn tham gia vào chuyện này! Thả tôi ra!!! "

Mặc dù đều là đàn ông như nhau nhưng Trung Đan không thể phủ nhận rằng những nỗ lực phản kháng của mình từ nãy đến giờ đều hoàn toàn vô dụng trước hai gã to lớ kia, kể cả những tiếng la hét, gầm gừ tức giận hay đe dọa của anh lúc này đều chẳng khác gì mèo con đang nổi giận trước mặt Thái Minh. Gã cười thầm, càng lúc càng trở nên thích thú.

" Thả ra đi "

Thái Minh ra hiệu và hai kẻ to lớn thả tay Trung Đan ra ngay lập tức, anh đau đớn xoa xoa cổ tay, gương mặt nhăn nhó khó chịu.

" Đây là trường hợp khá đặc biệt, nói xem, tôi nên làm gì với em? "

Ngón tay nâng cằm anh lên mong muốn cố định giao tiếp bằng mắt giữa hai người, ngược lại, Trung Đan lại cố ý nghiêng đầu né tránh.

" Anh có thể thả tôi đi ngay bây giờ? Dù sao thì tôi cũng không muốn dính líu hay tham gia vào những công việc dơ bẩn ghê tởm này, sẽ không có ai biết về chuyện này, thả tôi đi đi "

" No no no "

Thái Minh nhếch môi, ngón tay vuốt ve quai hàm nhẵn mịn đầy đặn của Trung Đan, gã thì thầm

" Thả em đi? Không, tôi không rảnh rỗi đến mức như thế, với lại, tôi cũng chưa bao giờ gặp một đĩ điếm quyến rũ là nam nhân như em ... "

Thái Minh chậm rãi nói, gã gần như không hề để ý đến sự tức giận của người trước mắt, giọng điệu vừa thích thú vừa giễu cợt tiếp tục vang lên

" Nếu em thực sự không muốn tham gia vào những công việc dơ bẩn ghê tởm này thì em cũng không nên bán thân mình cho một kẻ như Andree đúng không? Okay, em đã không cho tôi dùng em như con tin vậy em nghĩ sao khi trở thành một con búp bê được người người rao bán? "

Trung Đan nhìn gã, môi mỏng mím chặt lại.

'Chát'

Âm thanh của cái tát vang vọng khắp căn phòng, sau đó là gần chục tiếng rút súng khi tất cả những kẻ mặc vest đen đồng loạt chĩa súng vào anh. Trung Đan thở hổn hển, bàn tay nóng bừng run nhẹ, một cảm giác hả hê dâng lên khi anh nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Thái Minh với dấu tay đỏ ửng trên má.

" Tôi không phải đĩ điếm! "

" Tôi không quan tâm anh là ai, tôi chỉ là tôi, đừng bao giờ xúc phạm tôi như thế lần nữa! "

Gã xoa má và đối mặt với anh một lần nữa, mọi biểu cảm thích thú trên gương mặt đã biến mất. Giờ đây, vẻ mặt cau có đáng sợ đang thay thế cho nụ cười nhếch mép tự mãn trước đó, và bằng cách nào đó đôi mắt gã trở nên sẫm màu hơn, cực kì sắc bén.

" Ra ngoài! "

Mệnh lệnh nặng nề khó nghe hơn rất nhiều vang lên, ngay lập tức tất cả những kẻ mặc vest đen đồng loạt cất súng và vội vã chạy ra khỏi phòng. Chẳng mấy chốc, trong văn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người họ.

Sự im lặng bao trùm mọi ngóc ngách khi cảm giác sợ hãi bắt đầu xâm chiếm toàn bộ cơ thể của Trung Đan. Thái Minh đang đứng rất gần, gã chỉ nhìn anh và không nói bất cứ một lời nào trong suốt vài phút nhưng sự áp bức mà gã mang lại khiến anh không khỏi rùng mình lo lắng. Mùi nước hoa nồng nặc đập vào các giác quan của Trung Đan khi Thái Minh di chuyển xung quanh anh, hơi thở nóng ấm của gã dần phảng phất trên làn da nhạy cảm.

Nhịp tim của anh tăng nhanh và đập mạnh đến mức gã có thể nghe thấy rõ ràng.

" Chưa từng có ai dám đánh tôi mà vẫn còn sống, em biết không? "

Gã thì thầm, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mắt anh với sự đe dọa chết người.

Trung Đan nuốt khan một cái trước màn đấu mắt căng thẳng giữa hai người, anh bặm môi mình một cái trước khi mạnh mẽ đáp lại

" Tôi không sợ anh "

Thái Minh bật cười, nụ cười khô khan và không một chút hài hước nào. Với tư thế mà Trung Đan đang duy trì nãy giờ - lưng thẳng tắp với cái đầu ngẩng cao - gã có thể đoán rằng anh không nói dối.

Thái Minh chậm rãi lùi vòng ra phía sau Trung Đan trong khi anh vẫn đông cứng tại chỗ, không di chuyển hoặc không dám cử động dù chỉ một chút. Với một hơi hít thật sâu, anh cảm nhận được vòm ngực gã đang áp vào lưng anh, mũi lần đến bên cổ hít hà mùi hương cơ thể và bàn tay đang vuốt ve trên làn da nóng ẩm, cảm giác nhột nhạt đến sởn da gà khiến Trung Đan kích động muốn phản kháng.

" Nhưng bây giờ em đang sợ "

Gã thì thầm, mũi áp vào mạch ở cổ, hơi thở của Trung Đan như ngưng lại trước lời nói khẳng định của gã, hai gò má ửng đỏ, nhiệt độ thân thể tăng lên có thể cảm nhận rõ ràng bằng lòng bàn tay.

" Tên khốn! "

Trung Đan vùng vẫy thoát ra, ngay lập tức liền bị người sau nắm tóc kéo về chỗ cũ. Đột nhiên, lưng dưới bị một vật lạnh lẽo áp sát, nó không sắc bén nhưng đủ để lấy tính tính mạng của một con người.

Súng, một khẩu súng mà anh đã nhìn thấy trước đó trên thắt lưng của Thái Minh khi gã đứng dậy khỏi bàn làm việc.

" Quỳ xuống! "

Trung Đan không muốn chết, vì vậy anh không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo mệnh lệnh của gã.

Đầu gối tiếp xúc với sàn nhà bằng gỗ sồi lạnh lẽo, súng được chĩa lên đầu buộc anh phải cúi xuống, tầm nhìn giờ chỉ hạn hẹp ở trên mặt đất, nơi Thái Minh đang đi vòng quanh để đứng trước mặt anh lần nữa.

Đôi giày da đắt tiền bóng loáng gõ lách cách vào sàn gỗ cho đến khi chúng hiện ngay trong tầm nhìn của anh, ngước lên, khẩu súng hiện giờ đã di chuyển đến trước mặt.

Thái Minh trừng mắt nhìn Trung Đan, ngón tay lướt qua cò súng không chút do dự

" Xác của em sẽ là lời cảnh cáo rõ ràng nhất đến Andree, để cho em cùng hắn biết được đối đầu với tôi sẽ có hậu quả gì "

Trung Đan mím môi không dám thở mạnh, trong thâm tâm anh vẫn nuôi hi vọng rằng Thế Anh sẽ kịp chạy đến cứu anh, hoặc tên khốn trước mắt sẽ không dám làm bậy ở một nơi như thế này.

Biểu cảm sợ hãi, thách thức, mong chờ cùng không tin thành công chọc giận Thái Minh, gã lập tức bóp cò nổ súng, viên đạn ghim thẳng vào cánh cửa phía sau Trung Đan, căn phòng lần nữa chìm vào im lặng.

Khi Thái Minh bóp cò, Trung Đan sợ đến mức không thể bật ra một âm thanh nào, cơ thể run lên, nhắm mắt rồi mở mắt, anh thở hổn hển, không thể hít vào hay thở ra khi gã bịt miệng anh với khẩu súng vừa mới bắn đi một viên.

Mùi thuốc súng cùng nhiệt độ nóng hổi của nòng súng thành công khiến Trung Đan mất bình tĩnh. Anh nhắm mắt lại và cầu nguyện rằng Thế Anh bằng cách nào đó sẽ xông qua cánh cửa cứu anh, nhưng cuối cùng, thứ anh nghe thấy chỉ là nhịp tim đập hỗn loạn của mình.

Anh sẽ không thắng nếu trực tiếp đối đầu và anh cũng không muốn bản thân mình mất mạng ở đây.

Tất cả để sống sót, Trung Đan tự nhủ trong lòng và mở mắt.

--Một ý tưởng điên rồ chợt xuất hiện.

Hít sâu, Trung Đan bạo dạn áp môi mình vào khẩu súng và gửi đến nó một nụ hôn ngọt ngào. Với một cái liếc mắt, cử động của Thái Minh đã ngừng lại, chính điều này đã thúc ép Trung Đan tiếp tục lặp lại hành động đó một lần nữa.

Hôn lên đầu súng, Trung Đan thực sự đang gửi đến khẩu súng đó một nụ hôn kiểu Pháp nóng bỏng, lưỡi thè ra liếm một vòng rồi lại ngậm vào miệng. Anh gần như có thể cảm nhận được ánh mắt đăm đăm của gã đang xoáy vào mình nhưng bây giờ đã quá muộn để hối hận, anh thực sự đã làm ra hành động điên rồ này.

Nhắm mắt lại, Trung Đan ngậm sâu đầu khẩu súng vào cái miệng ấm nóng của mình và mút thật mạnh, má hóp lại, nuốt sâu trước khi thả ra và lặp lại động tác đó. Từ những kinh nghiệm trong quá khứ, anh đương hiểu rằng đàn ông rất dễ bị chi phối bởi sự kích thích và ham muốn tình dục, và chính điều đó đã dẫn đến giải pháp điên rồ này để anh tự cứu lấy tính mạng của chính mình.

Trung Đan nghiêng đầu, âm thanh ậm ừ khe khẽ vô tình phát ra từ cổ họng, lưỡi đảo quanh đầu súng khi anh ngước nhìn gã qua đôi mắt mờ sương. Thái Minh rõ ràng đã bị ảnh hưởng bởi màn khiêu dâm trước mắt, hơi thở rối loạn, đôi mắt nheo lại, các cơ trong người như đang gồng căng lên; đó là chưa đề cập đến thứ cứng rắn đang âm thầm ngẩng cao đầu.

Mẹ kiếp! Nam nhân cũng có thể có loại người ngon miệng như vậy?

Thái Minh đẩy súng sâu hơn, như thể coi nó như một món đồ chơi tình dục cần được bôi trơn mà đẩy ra đẩy vào, theo động tác giao hợp đánh mạnh vào cổ họng, khiến Trung Đan bất ngờ bị bẫng đi một nhịp thở đau đớn.

Sau đó, khẩu súng được rút ra và hạ xuống để người trước mắt có thể nhanh chóng lấy lại nhịp thở. Ngực phập phồng lên xuống, gương mặt nóng bừng và khóe môi vương lại một vệt nước mờ ảo.

Thái Minh im lặng tiến lên một bước, hoàn toàn đặt đáy quần trong tầm mắt của Trung Đan, gã nhìn xuống với một bên lông mày nhướng lên, một mệnh lệnh thầm lặng được đưa ra buộc anh phải ngoan ngoãn phục tùng.

--Ban đầu nó chỉ là một ý tưởng, bây giờ thì nó chính là một việc làm quá điên rồ!

Trung Đan đã có người yêu, anh không thể làm ra chuyện trái lương tâm này, nhưng tên khốn trước mặt là một kẻ giết người, anh ... còn có sự lựa chọn khác sao?

" Súng không có mắt đâu "

Khẩu súng nhịp nhịp vào thái dương đẫm mồ hôi, Trung Đan ngoan ngoãn quỳ thẳng lên, bàn tay lướt trên chất liệu vải mềm mại trên đùi gã cho đến khi chạm tới chiếc thắt lưng hàng hiệu thắt quanh eo. Anh từ từ mở nó ra, chậm rãi kéo dài thời gian để hít thở sâu nhằm xoa dịu thần kinh đang căng thẳng.

Đây là lần đầu tiên Trung Đan phải cúi đầu phục tùng người khác, Thế Anh luôn đối xử với anh rất tốt, hắn là người yêu đầu tiên của anh theo mọi nghĩa và chưa một lần nào ép buộc anh làm bất cứ thứ gì anh không muốn. Với Thế Anh, anh được hắn yêu chiều như bảo bối, đó là lý do tại sao anh lại tức giận đến mức đánh người khi Thái Minh, người chẳng biết một chút gì về anh, gọi anh là "đĩ điếm".

Những ngón tay run lên vì căng thẳng khi cuối cùng cũng mở xong thắt lưng, nhịp tim tăng nhanh khi quần tây dài cùng quần lót được kéo xuống. Dương vật bán cương cứng bật ra ngẩng lên trước sự tiếp xúc với không khí lạnh, thở hổn hển, Trung Đan cố gắng hết sức để không so sánh với Thế Anh, dù rằng điều này là vô cùng khó khăn.

" Lớn hơn? "

Thái Minh tự mãn cười hỏi, với gương mặt của Trung Đan, gã như thể đã biết câu trả lời.

Trung Đan trừng mắt nhìn gã, không lên tiếng phản bác hay đồng tình, rõ ràng là không thể so sánh, nhưng ở một góc độ nào đó thì thứ trước mặt anh hiện tại lại dày hơn rất nhiều.

Nó cứng, vài đường gân nổi rõ rệt vì kích thích, đỉnh đầu khấc đã phủ vài giọt dịch thể, cả hai như ngừng thở, đồng loạt yên lặng lắng nghe nhịp đập hỗn loạn từ trái tim.

Nhắm mắt lại, Trung Đan thè lưỡi ra liếm phần dịch thể ở đầu, khẽ nhăn mặt trước mùi vị lạ đọng trong miệng. Tiếng thở nông nặng nề của Thái Minh hoàn toàn khớp với nhịp thở hổn hển của Trung Đan khi đôi môi quấn quanh đầu khắc và mút nhẹ. Tiếng càu nhàu nào đó xuất hiện khi đôi môi từ từ di chuyển dọc theo chiều dài dương vật, cố gắng hết sức đưa thứ cứng rắn nóng bỏng đó vào miệng.

Nhịp điệu chậm rãi như khiêu khích, dương vật ngày càng lớn và cứng hơn, khoang miệng nóng ẩm như mê cung mê người hút chặt lấy thân trụ, động tác liếm láp và những chuyển động dâm dục mà anh đã thực hiện trước đó với khầu súng được thực hành lại một lần nữa.

--Lần này thật hơn, nóng hơn và chặt chẽ hơn.

" Cố mà kiểm soát răng miệng của em, nếu làm không tốt, cái đầu vô dụng sẽ lập tức nổ tung! "

Bàn tay nắm chặt mái tóc đen tuyền, gã hoàn toàn làm chủ tốc độ đâm rút, tay còn lại đặt lên má, lúc thì vuốt ve, lúc lại bóp chặt như thể đang cảm nhận chuyển động của dương vật to lớn.

Hình ảnh Trung Đan quỳ gối trước mặt khiến gã kích thích, gương mặt đỏ bừng với hai gò má ửng hồng, hai mắt nhắm nghiền, khóe mắt đọng nước, nước bọt chảy xuống cằm, hỗn độn mà hoàn mỹ như vậy, Thái Minh cảm thấy bản thân mình gần như gục ngã trước sự quyến rũ này.

--Động tác thô bạo hơn, nhịp điệu nhanh hơn, thân thể cũng nóng hơn bội phần.

Dương vật đâm rút nhanh hơn, nơi nóng ẩm vây lấy hắn, hút cạn kiệt năng lượng khiến Thái Minh như muốn bắn ra ngay lập tức.

Nhưng, tất nhiên, gã không hề muốn nó kết thúc quá sớm. Cách anh vuốt ve, cách anh lè lưỡi nếm vị, tiếng rên rỉ hoặc nơi chật hẹp nóng bức chết tiệt này cứ ám ảnh tâm trí gã. Gã muổn đụ anh, muốn cho anh thấy cảm giác thực sự khi được ở bên một người đàn ông mạnh mẽ là như thế nào, gã muốn khiến anh thoải mái, khiến anh cảm thấy tốt nhất. Đây là mong muốn hoàn toàn xa la với gã, người chưa từng bị cuốn vào vòng xoáy dục vọng không lối thoát; sự ngoan ngoãn phục tùng của anh đã kích thích gã, gã muốn anh, muốn tất cả mọi thứ từ anh.

Dương vật được đẩy sâu hơn, mũi anh gần như đập vào háng, miệng căng cứng khó khăn nuốt khan, tiếng rên rỉ ngân nga, móng tay bấu chặt vào đùi gã khi giới hạn cuối cùng bị chạm đến, rên rỉ, Thái Minh gồng mình chống lại ham muốn xuất tinh, nhanh chóng rút ra, gã giật tóc anh ra sau, thô bạo kéo nó buộc anh phải lập tức đứng dậy.

" Ahh!!! "

Trung Đan đau đớn kêu lên, chân vì quỳ lâu mà chao đảo, gã đẩy anh lên mặt bàn, vội vàng giật mạnh quần anh xuống, mặc kệ sự phản kháng yếu ớt, từng thứ từng thứ che chắn trên thân thể đều bị lột bỏ không thương tiếc.

Điều khủng khiếp đánh vào tâm lí của Trung Đan chính là anh phát hiện bản thân đang mặc chiếc quần lót gợi cảm mà Thế Anh cố tình mua tặng anh, vốn dĩ muốn tạo cho hắn một bất ngờ thú vị, ai lại ngờ rằng người thưởng thức món quà này lại là kẻ thù của người yêu?

Fuck!

Trung Đan thầm rủa, cố gắng né tránh sự đụng chạm thân mật của Thái Minh, gã cười thầm ôm chặt anh, bàn tay lả lướt trên làn da mẫn cảm từ thắt lưng đến tận gáy, môi ngân nga tiếng huýt sáo nhỏ tán thưởng.

" Cơ thể của em phản ứng rất hoàn hảo với sự đụng chạm của tôi "

Thái Minh thì thầm nóng bỏng vào tai Trung Đan, gã ôm chặt eo và cọ cọ chiều dài cương cứng của mình vào mông anh. Hơi thở hỗn loạn khi cái lưỡi ấm nóng cuộn một vòng dưới dái tai, trước khi có thể run rẩy trốn tránh, Trung Đan lần nữa bị đôi bàn tay to lớn của gã chặn lại.

" Thế nào? Andree có làm cho em cảm thấy như thế này không? "

Trung Đan tức giận quay người lại đối mặt với Thái Minh và lườm nguýt gã

" Đừng nhắc đến Andree! "

Gã bật cười, sau đó thô bạo kéo anh áp sát vào mình

" Tại sao? Nó khiến em bị tổn thương đến đạo đức làm người à? "

Trung Đan kéo mạnh cổ áo Thái Minh cho đến khi trán họ chạm vào nhau, bàn tay vỗ vỗ lên bên má đã bị anh tát trước đó, giọng điệu tức giận cùng khiêu khích

" Tôi sợ người bị tổn thương sẽ không phải là tôi "

Trung Đan biết mình đang chơi một trò chơi nguy hiểm, đặc biệt là khi anh đang đối diện với cái nhìn mãnh liệt đầy soi mói của gã. Tuy ở thế bị động và là người bắt đầu chuyện này nhưng anh vẫn không muốn mình làm ra điều gì phản bội Thế Anh, nếu đã không thể thoát bằng cách này, chi bằng ...

" Thú vị lắm "

Đầu ngón tay thô ráp dùng sức lướt qua môi dưới của anh, xoa nhẹ mà mạnh.

" Em thực sự rất thú vị đó, thằng đĩ của Andree "

Thái Minh nhếch môi nghiêng đầu chiếm lấy môi anh trong một nụ hôn, nhưng Trung Đan vì bị xúc phạm mà giận dữ quay đầu né tránh, đôi môi gã cứ thế sượt qua má. Gã gầm gừ khó chịu, tay nắm lấy cằm và buộc anh phải đối mặt với gã trước khi hung hăng cúi xuống cắn mạnh vào môi Trung Đan.

Trung Đan đau điếng người, môi bị ngậm lấy, thô bạo mở ra hàm răng đang nghiến chặt, cái lưỡi không xương như con rắn luồn vào khoang miệng ngang tàng cướp đi dưỡng khí của đối phương.

Thái Minh không rõ những hành động của bản thân minh, gã chỉ biết rằng gã cần phải làm như vậy.

Môi họ gặp nhau trong một nụ hôn rực lửa, hai tay chống ngực phản kháng cũng không chống đỡ được một tay nắm tóc ra sức kéo ngửa đầu ra sau, càng vùng vẫy càng khiến nụ hôn trở nên điên cuồng không thể kiểm soát.

Ngón tay hư hỏng từ cằm đã di chuyển xuống cổ rồi lướt dọc theo vòm ngực tìm đến điểm hồng đang nhô cao, xoa nắn và bấm mạnh, tiếng hét đau đớn nghẹn trong cổ họng càng khiến con thú trong người Thái Minh trở nên mãnh liệt hơn.

Cả hai chống đối cưỡng ép nhau, cuối cùng vướng chân ngã thẳng xuống đất. Ngoài trừ phần đầu được Thái Minh đỡ lấy thì toàn cơ thể Trung Đan đều bị đập mạnh xuống đất, anh thở hổn hển, mặt nhăn lại vì hụt hơi và đau đớn.

" Thằng khốn! "

Trung Đan mắng người, Thái Minh cười cười, gã trực tiếp bóp má rồi đút hai ngón tay vào khuôn miệng nóng ấm, thô bạo đâm sâu, càn quét toàn bộ nơi ẩm ướt mà gã vừa hôn qua.

" Ưm-- "

Trung Đan vùng vẫy, đỗi lại ngón tay càng đi sâu hơn khiến anh nôn khan, hai mắt long lanh trợn lên, nức nở mấy tiếng, nước bọt không nuốt kịp chảy dài bên khóe miệng.

Rút ra một sợi chỉ bạc mơ hồ, Thái Minh nắm tóc Trung Đan kéo lên buộc anh phải phơi mặt ra ánh sáng, gã nhởn nhơ chiêm ngưỡng vẻ mặt dâm đãng đáng xấu hổ của anh, thì thầm

" Em biết tôi sẽ khốn nạn đến mức nào không? "

" Ahhh--- "

Trung Đan chỉ kịp hít một hơi bình ổn liền nhăn mặt hét lên khi Thái Minh nhét hai ngón tay ướt đẫm nước bọt vào miệng nhỏ phía sau, không có nhân nhượng, hai ngón tay thô bạo không ngừng cào vào màng thịt mềm mại cưỡng bức mở rộng.

Trung Đan tuy có phản ứng sinh lý bình thường nhưng dịch thể tiết ra vốn không đủ để chống lại sự thô bạo này. Anh vùng vằng né tránh, tiếng nức nở vang lên khi một ngón tay khác mạnh mẽ chen vào.

" Đ-đừng-- "

Vách thịt cảm nhận được từng đợt kích thích mãnh liệt, tuy cơ thể dần dần bị buộc thích ứng với những đốt ngón tay xâm nhập nhưng ý thức của anh rõ ràng vẫn còn đủ tỉnh táo để tiếp tục khước từ sự đụng chạm này.

" Không, buông ra!! "

Trung Đan như gầm lên, hai tay quờ quạng vô tình nhặt được khẩu súng, trong nháy mắt, anh thẳng thừng chĩa thẳng mũi súng vào đầu Thái Minh.

" Tránh xa tôi ra! "

Thái Minh dừng lại, tay cũng rút khỏi nơi nóng ẩm chật hẹp và giơ lên, gương mặt không giấu nỗi sự thích thú

" Em có biết sử dụng súng không? "

Trung Đan đáp trả câu hỏi của Thái Minh bằng cách kéo chốt an toàn và đặt tay sẵn lên cò súng, nhướng một bên mày, gã từ từ cúi đầu, bạc môi nâng lên khiêu khích

" Vậy em đã từng giết người chưa? Có muốn tôi dạy em không? "

Không một chút sợ hãi, Thái Minh kéo lấy đầu súng đặt ngay giữa trán mình, ngón tay Trung Đan vô thức run lên, tâm trạng sợ hãi dường như đã che lấp đi sự gan dạ vốn có ban đầu

" Bóp cò đi? Đừng hèn nhát như vậy chứ "

Trung Đan không nhúc nhích, cơ thể cứng đờ mặc cho Thái Minh cứ giữ lấy đầu súng chĩa thẳng vào trán khiêu khích, do dự một lúc, ngay khi anh muốn nhắm mắt bắn một phát, cổ tay lập tức bị bẻ ngược lên trên.

" Đau--- "

Tiếng 'cạch' vang lên giòn giã, súng trong nháy mắt lại rơi vào tay Thái Minh, gã lắc lắc khẩu súng chế nhạo

" Tôi có nên cảm ơn em vì đã nhặt giúp tôi không? Chà, cơ hội chỉ đến một lần, bây giờ tình thế đã đảo ngược, em định làm gì đây? "

Thân súng màu đen lướt ngang bắp đùi trắng mịn, từ từ di chuyển vào đùi trong và chạm nhẹ vào dương vật bán cương cứng, nhịp nhịp vài cái, giọng nói trầm thấp vang lên

" Muốn dùng nó để đụ không? "

" Đồ khốn! Thả tôi ra! Tôi không muốn đùa cợt kiểu đó!!! "

" Đùa? Thái Minh tôi chưa bao giờ biết đùa "

Lời vừa dứt, nửa đầu súng đen tuyền lập tức mạnh mẽ đẩy vào cái lỗ đang co rút lại ở phía sau.

" Ô- khốn nạn, -ư--- ưm--- ... Lấy nó ra, đừng ... "

Trung Đan bất ngờ bị ngược đãi đến mức sợ muốn chết, anh điên cuồng đá chân cố gắng thoát khỏi sự đàn áp nhưng Thái Minh dễ dàng áp chế anh, siết chặt vòng eo và ấn chặt bụng dưới.

" Đừng cử động, nếu vô tình súng phát nổ sẽ rất khó xử lý, em biết mà đúng không? "

Nghe được lời đe dọa của đối phương, Trung Đan tức giận đến toàn thân run rẩy, anh thực sự muốn đánh thẳng vào đầu tên hung ác trước mặt một cái nhưng khẩu súng dưới hạ thân đã tháo chốt an toàn giống như một quả bom đang chờ phát nổ, nó ép anh vào thế bị động, không thể phản kháng cũng chẳng thể chối từ.

Nhìn thấy ngưới dưới thân đã dần ngoan ngoãn hơn, Thái Minh rất hài lòng mỉm cười, tay đặt ở eo cũng dần thả lỏng.

Thân kim loại lạnh lẽo trong cơ thể dần dần được nhiệt độ làm ấm, Thái Minh khống chế sức lực đẩy đầu súng vào sâu hơn, mạnh mẽ phá vỡ vách thịt đang co lại, ép hai phần ba vào trong, tạo thành từng đợt tê dại cùng đau đớn.

Trung Đan nghiến răng cố gắng nuốt xuống tiếng rên rỉ hoang dã của mình, vẻ mặt cứng đầu làm Thái Minh gầm gừ giận dữ, gã cúi đầu cắn mạnh vào đầu vú như một cách để nói với anh rằng đừng cố gắng kiềm nén như vậy.

" Mở miệng rên rỉ đi "

Gã hung ác trừng mắt nhìn anh, đổi lại, Trung Đan nhất quyết không để ý đến mệnh lệnh này, răng cắm sâu vào môi dưới, lực mạnh đến nỗi máu nhạt từ môi bắt đầu chảy ra, chảy xuống cằm.

" Em không nghe thấy tôi nói gì sao? "

Đầu súng bị đẩy mạnh vào trong, sâu và nhanh hơn, kim loại cứng rắn cọ xát vào làn da hồng hào, mãnh liệt đâm xuyên tầng tầng mị thịt đang co rút, khoái cảm mãnh liệt đột nhiên tràn ngập lỗ nhỏ, Trung Đan thút thít, sau đó không nhịn được nức nở

" Woo- ô-- đừng - ưm-- đừng vậy mà --- "

Tiếng nức nở ngắt quãng xen lẫn tiếng thở hổn hển, rất dễ chịu và thoải mái. Thái Minh thỏa mãn thở ra vài ngụm khí nóng, khóe miệng cong lên thành một vòng cung nhẹ, gã không hề nói với anh rằng băng đạn trong súng đã được tháo ra, giờ đây dụng cụ kim loại kia vốn chỉ là một khẩu súng rỗng không chút sát thương.

" Thoải mái không? "

Đoán được người dưới thân sẽ cứng đầu không trả lời câu hỏi của gã, Thái Minh chỉ đơn giản nói thêm

" Nếu em trả lời tốt, tôi sẽ làm cho em cảm thấy thoải mái hơn thế này nữa "

Trung Đan vẫn im lặng, ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm, bàn tay nắm chặt, eo anh run lên không thể kiềm chế.

" Vừa rồi còn ngoan ngoãn, sao bây giờ lại không nghe lời? "

Thái Minh rút súng ném đi, gã ôm lấy Trung Đan tay chân yếu ớt, dương vật dưới thân đã cương cứng đến nổi cả gân xanh, đảo mắt một vòng, anh mím môi

" Sao lại làm vậy với tôi? Vì Andree? "

" Ý định ban đầu là vậy "

Thái Minh hôn lên cằm Trung Đan, sau đó tiếp tục

" Nhưng bây giờ là vì hứng thú, tôi muốn ngủ với em "

Trung Đan không còn gì để hỏi, anh rất muốn trốn khỏi đây, thế nhưng liệu rằng anh có thể bước ra khỏi tòa nhàp này một cách bình an vô sự?

Trung Đan khó khăn thở dài một hơi, nhắm mắt lại như nhìn thấy cái chết, quả nhiên vài giây sau, trên môi lại xuất hiện cảm giác lạnh lẽo. Thái Minh lại hôn anh, chỉ là lần này anh không tránh đi mà an phận nằm yên, cho đến khi đối phương luồn tay xuống vuốt ve cặp đùi mềm mại, Trung Đan đột nhiên run lên, cơ thể vô thức muốn phản kháng và cố vờ đi vật cứng nóng đang cố ý áp sát vào bụng dưới của mình.

" Tôi không có hứng thú với anh "

Có cần thiết phải lên tiếng vào lúc này không?

Thái Minh thậm chí đang bắt đầu suy nghĩ xem mình có nên tức giận cưỡng bức hay sẽ tiếp tục dịu dàng với anh? Rốt cuộc thì không có ai sắp làm tình cùng nhau lại mở miệng nói ra mấy loại câu khó chịu này.

Còn đang lưỡng lự, thanh âm dịu ngọt lại vang lên

" Tôi sẽ không bao giờ hứng thú với anh "

Được rồi, không cần lặp lại, mẹ kiếp, tại sao Andree lại sở hữu một thằng điếm khó chịu như vậy?

Gã đột nhiên trở nên lạnh lùng, túm tóc đối phương buộc anh phải ngẩng đầu lên hôn mình, những lời nói mềm mại và nhớp nháp liên tục phun ra từ môi và răng, nhưng người dưới thân căn bản không sợ chết, thanh âm khó chịu cứ vang lên

" Tôi có người yêu rồi "

Thái Minh cười khẩy, tiếp tục động tay, bàn tay hết xoa nắn vòng eo lại bóp chặt đùi trong, gã đang tìm lại khoái cảm cũng như đang kích tình đối phương, mặc kệ thân thể mẫn cảm đang bị trêu chọc, Trung Đan nhất định muốn lạnh lùng dập tắt đi ngọn lửa dục vọng sai trái này.

" Xin lỗi, tôi có người yêu rồi, tôi rất thích anh ấy và chỉ có hứng thú với anh ấy thôi, thật xin lỗi "

Mẹ kiếp!!!

Thái Minh cảm thấy bây giờ chính mình đang thực sự bị chọc cho tức chết - tại sao đụ một thằng điếm lại khó khăn như vậy?

" ... Vậy tên kia ở đâu, ngày mai tôi lập tức mang người đến giết chết hắn! "

" Tôi không biết "

Đối mặt với uy hiếp, vẻ mặt Trung Đan vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn có chút man mác buồn

" Tôi thậm chí còn không rõ anh ấy sống chết thế nào "

Vậy thì cứ coi như nó đã chết đi!!!

Thái Minh kìm nén cơn tức giận, giọng nói dần trầm hơn

" Em yêu hắn nhiều như vậy à? "

" Đúng! Tôi yêu Andree! "

Trung Đan thở dài, thất vọng nghiêng đầu che đi giọt nước mắt vô thức rơi xuống, vì nhắm mắt nên anh không thể nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Thái Minh, không giống tức giận, cũng chẳng giống như dịu dàng vị tha

" Đã có người yêu thì không thể có thêm người thứ ba sao? "

" ...? "

" Nếu tâm lý cảm thấy có lỗi với người yêu thì cứ coi như bản thân mình bị cưỡng hiếp đi "

" Anh---- ahh!!! "

Dứt lời, dương vật cứng rắn trực tiếp mở toang lỗ nhỏ đang co rút, thẳng một đường thâm nhập vào chỗ sâu nhất

" Ưm-to quá ... Không, đừng vào nữa ... "

Bộ phận sinh dục vừa lớn vừa cứng hoàn toàn bị ép vào trong cơ thể, cảm giác bành trướng đau đến mức khiến Trung Đan không thể thở nổi, môi thỉnh thoảng phát ra vài tiếng kêu và thở hổn hển, nhưng tất cả đều bị những động tác hung hãn của Thái Minh đánh bay đi.

Động tác thô bạo mạnh mẽ như một vụ cưỡng hiếp thực sự, nhiệt độ va chạm ở hậu huyệt như một ngọn lửa nóng bừng thiêu cháy thân thể Trung Đan, bàn tay bấu chặt eo đến mức bầm tím, Thái Minh trước mắt hoàn toàn để bản năng thú tính của mình làm chủ cuộc chơi này.

" Wo---- Thái-- không ... "

Chỉ trong vòng vài phút, Trung Đan bị cưỡng dâm đến lên đỉnh, bên trong thắt chặt đến mức muốn kẹp gãy dương vật, Thái Minh gầm gừ, gã há miệng cắn mạnh lên ngực Trung Đan và bắn ra dòng tinh dịch nóng hổi.

Mặc kệ vách thịt đang gắt gao thắt lại, dương vật vừa xuất tinh vẫn trướng lớn, chầm chậm đẩy, hung khí thêm một lần di chuyển cọ vào tường thịt mẫn cảm, nhẹ nhàng nhưng cứng rắn mở rộng đâm sâu vào trong.

" Ra ngoài! Tôi không muốn nữa ... Ưmm ... cút đi --- "

Xấu hổ khi bị tên khốn trước mặt đụ đến xuất tinh, Trung Đan lập tức điên cuồng tát vào cánh tay rắn chắc trước mặt. Đôi mắt ướt đẫm, làn da tắm trong mồ hôi mặn nồng nóng hổi, đôi má hồng đã ửng đỏ lấp lánh nước giống như trái đào thơm ngọt ngào, lộ ra một màu hồng dịu dàng.

" Tôi ở đây là đang cưỡng hiếp em! "

Thái Minh lật người Trung Đan ép anh quỳ xuống, hai tay bị giữ chặt sau lưng, dương vật lần nữa đâm sầm vào hậu huyệt ửng đỏ đau đớn.

Quy đầu cứng rắn và nóng bỏng đâm sâu, không hề dịu dàng mà đẩy mạnh, như thể gã muốn nhét hết cả bộ phận sinh dục vào nơi tuyệt vời đó. Da thịt va chạm kịch liệt, tinh hoàn theo tác động đánh mạnh vào mông, bằng lượng dịch thể sau lần lên đỉnh đầu tiên của Trung Đan là đủ để khiến nhịp điệu đâm rút trở nên dễ dàng hơn vạn phần.

Khoái cảm có thì đau đớn cũng có, hai bắp đùi chống đỡ thân thể đến run rẩy không vững, hai tay bị vặn ngược ra sau kéo mạnh, lưng cong thành một vòng, tuyến tiền liệt bị va chạm thô bạo đến mức tê liệt.

" Wooo---- ưm ... Đừng ---- "

Như một con thú động dục, Thái Minh nắm tóc kéo ngược ra sau, cố gắng đâm sâu hơn sau mỗi lần đẩy, hoàn toàn không để ý đến tiếng kêu ngày càng đáng thương của Trung Đan.

" Thoải mái không? Đã có hứng thú với tôi chưa hả thằng điếm? "

Bên tai đã ong ong, Trung Đan bị hành xác đến mức sợ hãi muốn trốn đi nhưng không thể di chuyển. Anh cố gắng thả lỏng thân thể để chiều lòng gã, thậm chí còn dối lòng hình dung ra người đang cưỡng hiếp mình là Thế Anh, ít ra thì nó cũng bớt đau đớn hơn một chút ...

" Dù đang bị tôi cưỡng hiếp nhưng em vẫn còn thời gian để nghĩ đến kẻ khác? "

Thái Minh tức giận kéo mạnh tóc ra sau khiến lưng Trung Đan uốn cong hơn, điểm mẫn cảm bị chọc mạnh vào, tứ chi run rẩy đến mức không trụ vững mà đổ ập xuống đất.

Thô bạo lật người, Thái Minh nắm lấy bàn tay của Trung Đan ấn lên cái bụng phẳng lì của anh, sau đó tận lực nhấn xuống, từng chút từng chút cưỡng ép anh phải cảm nhận dương vật to lớn đang quậy phá bên trong.

Thứ đó đâm vào đẩy phần thịt mềm trên bụng lên, hình dạng rõ ràng đập vào lòng bàn tay, Trung Đan mở to mắt, há miệng thở hổn hển tủi nhục nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.

" Đừng ... Ưm--- "

" Nhìn tôi, tôi là người đang đụ em, tôi biết em biết tôi là ai "

" Ha ... Đừng ---- đau quá --- woo---- ... "

Cằm bị nhéo, môi bị đầu lưỡi bốc lửa cưỡng ép cạy ra, lời van xin nức nở của Trung Đan bị nụ hôn cuồng dã của Thái Minh nuốt chửng, tiếng gầm gừ khó chịu và sự hung hãn ngày càng tăng bên dưới chiếm hết tâm trí anh, khóe mắt Trung Đan ươn ướt, hai vệt đỏ thẫm lay động tâm hồn, anh cố nắm lấy cánh tay của Thái Minh, giọng như vỡ ra

" Ưm ... Anh Thái, ư--- chậm ... Chậm thôi ... Ưm--- "

Động tác của Thái Minh dừng lại một giây, cười khẩy, bàn tay sẫm màu nhéo nhéo đùi Trung Đan và dang rộng hai chân anh đến mức cực hạn, dương vật đột ngột thay đổi góc độ đâm chọc, điểm mẫn cảm bị chà xát hung bạo đến mức thân thể run lên, đối phương sợ đến toát cả mồ hôi lạnh.

" Em có quyền được yêu cầu sao? "

Thái độ hờ hững lạnh lẽo khiến Trung Đan không khỏi hoảng loạn, anh không thể cứ như vậy để người khác cưỡng hiếp đến mất mạng!

Không thể!

Trung Đan nắm chặt tay, lợi dụng cơ hội đối phương một giây lơ là liền lật người ngồi lên trên, tư thế đột ngột thay đổi khiến dương vật đâm thẳng vào nơi sâu nhất, Thái Minh gầm gừ sửng sốt nhìn anh, nhưng trước khi gã kịp phản ứng thì Trung Đan đã trượt mình lên theo chiều dài của gã, chậm chạp chủ động di chuyển.

" Hừ ... Mẹ kiếp!! "

Thái Minh ngửa đầu ra sau nghiến răng chửi rủa, thụ động nằm đó tận hưởng sự kiểm soát của Trung Đan. Hai chân yếu đến mức run rẩy nhưng Trung Đan vẫn chủ động cưỡi trên người Thái Minh, động tác nhấp nhô tuy chậm nhưng vẫn duy trì đủ khoái cảm khiến gã hài lòng thở gấp.

Da thịt va chạm, sự ấm nóng và tiếng nước nhớp nháp nơi giao hợp cùng gương mặt ửng hồng dâm đãng trước mắt đánh thức mọi giác quan của Thái Minh. Bàn tay bấu chặt hông Trung Đan nhằm đoạt lại phần nào sự kiểm soát đã mất, gã siết chặt, hạ thân chủ động di chuyển đâm lên, nhất quyết để cho đối phương đầu hàng gục xuống ngực gã.

" Thái Minh --- ưm~ ... anh Thái ... "

Trung Đan rên rỉ nhẹ nhàng khi Thái Minh bắt đầu đầu đâm vào từ bên dưới, cái tên đẹp đẽ được thốt ra từ môi anh hiện tại chính là âm thanh tội lỗi nhất mà gã đã từng hân hạnh được nghe ...

Ngay giây phút đó, Thái Minh dường như đang tự nguyền rủa mình vì đã không hỏi tên của anh là gì ...

Tên của em? Gã muốn biết ...

" Tên của em là gì? "

Thái Minh nhẹ giọng hỏi, động tác đã dịu dàng hơn rất nhiều lần, Trung Đan cảm thấy tình hình đã đôi phần được kiểm soát nên cũng ngoan ngoãn dựa vào gã, thanh âm mềm mại quanh quẩn bên cổ

" Nó có quan trọng không? "

" Có, tôi muốn biết "

Thái Minh theo phản ứng cũng vùi vào cổ Trung Đan hít sâu một hơi, mùi hương không quá nồng của nước hoa vẫn còn đọng lại, tuy nhiên ẩn sau đó cũng vương một chút mùi thơm của cơ thể.

Rất thơm ngon và vừa miệng.

" Liệu rằng tôi vẫn còn sống nếu tên tôi được tiết lộ? "

Ngay lập tức, Thái Minh ngồi dậy, ôm lấy hông đẩy mạnh dương vật tiến sâu hơn, nhanh hơn và manh hơn vào trong lỗ nhỏ.

" Ahhh!!! "

Tiếng hét của Trung Đan lớn đến mức gần như chắc chẳn mọi người ở bên ngoài cửa đều đã nghe thấy. Tốt, đó là điều Thái Minh muốn, gã muốn họ nghe thấy niềm vui sướng và khoái cảm mà gã đang mang đến cho anh.

Rùng mình, từ sâu thẳm bên trong tầng tầng lớp lớp mị thịt phun ra dòng dịch thể nóng hổi bao phủ dương vật, vòng tay siết chặt quanh cổ, thêm vài cái nhấp sâu, Thái Minh cũng vùi mặt vào cổ và cắn xuống vai anh một cái mạnh khi dương vật bắn ra dòng tinh dịch trắng đục ấm nóng. Một vài tiểng càu nhàu và thở gấp vang lên khi cả hai đều cố gắng lấy lại hơi thở, từ nơi giao hợp, một dòng dịch thể dâm đãng chậm rãi chảy xuống đất.

Trung Đan vẫn được Thái Minh ôm lấy, cơ thể cả hai thấm đẫm mồ hôi, sự nhớp nháp này khiến anh có đôi chút khó chịu.

Ngón tay mang theo một cảm giác mát lạnh, một chiếc nhẫn lớn đắt tiền được Thái Minh đeo lên ngón trỏ, gã lầm bầm

" Chiếc nhẫn này có thể coi như bùa hộ mệnh của em "

Thoát khỏi cái ôm để cả hai đối mặt với nhau, đôi mắt rực lửa của Thái Minh vẫn dán chặt vào thân thể đầy dấu vết dâm đãng của Trung Đan, ngón tay lần theo da thịt mềm mại ve vuốt

" Vậy, tên của em là gì? "

" Không phải lúc nào anh cũng sẽ đạt được những điều mình muốn "

Lông mày khẽ nhếch lên, gương mặt Thái Minh trong một khoảnh khắc trở nên lạnh lùng, đôi mắt trừng lớn, sau đó thân thể ngã ngửa xuống và bất tỉnh.

Trung Đan một tay bịt mũi nín thở một tay điên cuồng xịt thứ chất lỏng mang tên chloroform vào mặt Thái Minh. Vì bất ngờ nên gã đã hoàn toàn không hề phòng bị, xác định đối phương đã bất tỉnh, cuối cùng Trung Đan cũng mạnh dạn chạy thoát khỏi đó.

Mặc nhanh quần áo và chạy đến một góc phòng hít thở, sau đó cố trấn tĩnh bản thân và trực tiếp mở cửa rời đi.

Với chiếc nhẫn trên tay, Trung Đan thành công rời khỏi đó an toàn và âm thầm biến mất khỏi đất Mỹ.

******

Trung Đan được Thế Anh đưa về Việt Nam sinh sống, câu chuyện quá khứ cứ như vậy bị chôn sống, ngoài Thái Minh và Trung Đan thì không có bất cứ ai biết được hôm đó giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.

Thế Anh thực sự rất lo lắng cho Trung Đan và hắn cũng làm mọi cách để có thể giữ cho người yêu mình an toàn. Cả hai vẫn duy trì mối quan hệ với nhau dù Trung Đan đã có một khoảng thời gian muốn dừng lại.

Bỏ qua tất cả, cả hai vẫn hạnh phúc đến tận bây giờ. Đã rất nhiều năm trôi qua, mọi thứ đã thay đổi và tốt lên từng ngày, tốt đến mức Trung Đan vô tình quên mất đi chuyện quá khứ của bản thân.

Bởi vì bản thân từng học kiến trúc nên Trung Đan được Thanh Tuấn, một trong những người bạn thân nhất của anh, nhờ giúp đỡ thiết kế lại căn nhà của người quen. Trung Đan vui vẻ nhận lời và cùng Thanh Tuấn đi đến gặp chủ nhân của căn nhà.

Căn biệt thự vô cùng đẹp mắt và sang trọng, kiến trúc gần như đã hài hòa và hoàn hảo, Trung Đan có chút khó hiểu khi người chủ của căn biệt thự này muốn thiết kế lại không gian tuyệt đẹp này.

" Cậu có nhầm nhà không Tee? "

" Haha, chủ của căn nhà này nhìn đâu cũng không vừa mắt đó mà, Thiện cũng đến góp ý rồi nhưng vẫn không ưng nên tớ mới nhờ đến cậu đấy "

" Chà, khó tính quá nhỉ?! "

Trung Đan cười cười và chăm chú quan sát xung quanh, về cơ bản anh cũng đã phác họa sơ sơ một vài chi tiết, có lẽ nó sẽ phù hợp.

" Đến rồi, giới thiệu với cậu đây là anh Thái, anh ấy là chủ ngôi nhà này "

Đôi chân chững lại, người trước mặt nở nụ cười nhẹ đầy hiếu khách, đôi mắt sắc bén hằn sâu trong tâm trí cuối cùng cũng dần hiện lên rõ ràng.

" Tôi có thể xưng hô như thế nào? "

" Tee--- "

" Cậu ấy là bạn của em, Trung Đan. Cậu ấy học kiến trúc, có lẽ cậu ấy sẽ giúp được anh "

" Cái tên rất đẹp đó, Trung Đan "

Ồ, có lẽ anh nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

" Tôi nghĩ kiến trúc như vậy đã quá hoàn hảo rồi, không phải lúc nào cũng có thể thay đổi theo những gì mình mong muốn "

" Tôi luôn đạt được những điều mình muốn "

Cả em và tên của em đều thuộc về tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro