2
Từ bóng tối, một con quái vật khổng lồ xuất hiện, hình dáng nó vặn vẹo như một sinh vật bước ra từ cơn ác mộng khủng khiếp của ai đó.Nó cao ít nhất phải ba mét, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, với những chiếc móng vuốt sắc như dao cạo và đôi mắt đỏ rực như đang thiêu đốt mọi thứ xung quanh...
HanBin nắm chặt tay mình,anh cảm giác sức mạnh mới được Eui Woong truyền vào cơ thể đang tràn đầy trong từng tế bào. Anh cố gắng hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh bản thân"Được rồi... Mình có thể làm được," anh tự nhủ, ánh mắt trở nên kiên định.
Eun Woong đứng bên cạnh, không hề tỏ ra hoảng sợ dù chỉ một chút . Thay vào đó, anh ta mỉm cười nhàn nhạt, cứ như thể đang tận hưởng một trò chơi thú vị đang diễn ra trước mắt"Cậu sẵn sàng chưa, HanBin? Quái vật này không phải thứ cậu có thể xem thường đâu."
Con quái vật gầm lên, lao về phía họ với tốc độ đáng kinh ngạc. HanBin hét lớn,anh quyết tâm dẹp nỗi sợ đi rồi lao cả người về phía trước. Với sức mạnh mới này anh cảm thấy cơ thể mình đang nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Anh né cú tấn công của con quái vật trong gang tấc và nhánh chóng vung một cú đấm thật mạnh vào ngực nó.
Một tiếng nổ vang lên, cơ thể khổng lồ của con quái vật loạng choạng lùi lại, nhưng nó không ngã. Nó tức giận gầm lên đầy phẫn nộ, cánh tay to lớn đưa lên quét ngang, buộc HanBin phải nhanh lùi lại.
"Cẩn thận!" Eui Woong hét lên,hắn ta lao vào hỗ trợ với tốc độ di chuyển nhanh như một bóng ma, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện phía sau con quái vật ấy .Với một động tác dứt khoát, hắn ta đã dùng thứ gì đó giống như một lưỡi dao sáng rực, chém thật mạnh vào gáy con quái vật.
Con quái vật rống lên trong đau đớn, nhưng vẫn chưa chịu gục ngã. HanBin không bỏ lỡ cơ hội, anh nhanh chóng lao tới tung cú đá mạnh mẽ vào đầu nó. Lần này, sinh vật khổng lồ đã gục ngã, nằm bất động trên mặt đất...
HanBin thở hổn hển, mồ hôi đã ướt đẫm trên lưng áo. Anh quay sang nhìn Eui Woong, trong lòng cảm thấy có chút nhẹ nhõm khi mọi chuyện đã kết thúc. Nhưng ngay khi ánh mắt anh vừa chạm đến gương mặt của Eui Woong, một cảm giác bất an lạnh buốt lại thoáng chốc tràn qua người...
Eui Woong đứng đó, mỉm cười nhìn HanBin. Nhưng đó không phải là nụ cười thân thiện ban đầu. Đôi môi hắn ta cong lên một cách kỳ dị, và ánh mắt đen ấy dần trở nên sáng rực trong bóng tối, cảm giác như nó đang ẩn chứa một bí mật vô cùng khủng khiếp ở phía sau...
HanBin giờ đây mới đột nhiên nhớ lại thông báo của hệ thống:
"Hòn đảo này hoàn toàn không có con người."
Câu nói đó vang lên trong đầu anh như một lời cảnh tỉnh...Anh cảm thấy tim mình đập loạn nhịp, máu trong người giờ đây đã như đông cứng lại.
"Cậu là ai...?" HanBin lùi lại một bước,cảnh giác nhìn hắn"Cậu không phải con người có đúng không?"
Eui Woong không trả lời ngay. Hắn ta đang cúi đầu, nhưng bên dưới gương mặt vẫn hiện lên một nụ cười méo mó quái dị.
"Cậu thông minh hơn tôi tưởng tượng đấy"
Khi hắn ta vừa ngẩng đầu lên,đôi mắt ấy đã đỏ rực như máu.
tiếng cười lạnh lẽo vang lên trong phút chốc, rõ ràng nó không phải đến từ thế giới con người bình thường, mà là thật sâu từ lòng địa ngục âm giới đem đến...
Cơ thể HanBin bây giờ đã cứng đờ lại, anh không thể nhúc nhích dù chỉ một bước, dù đã nghi ngờ ngay trước đó nhưng chính anh cũng không thể tưởng tượng được người vừa chiến đấu bên cạnh anh vừa nãy giờ đây lại là thứ đáng sợ còn hơn quái vật...
Nhưng ngay lập tức hắn ta cũng biến mất rất nhanh để lại một mình HanBin đứng bất động, mắt anh vẫn đang nhìn chăm chăm vào nơi Eui Woong vừa biến mất. Mọi thứ xảy ra quá nhanh, trong đầu anh có vô vàn hàng nghìn câu hỏi nhưng giờ đây đã chẳng có thời gian để tìm kiếm câu trả lời.
Trước khi anh có thể suy nghĩ thêm điều gì thì một âm thanh quen thuộc lại vang lên:
> [CHÚC MỪNG: NHIỆM VỤ ĐẦU TIÊN HOÀN THÀNH!]
[PHẦN THƯỞNG: ĐỒ ĂN VÀ NƯỚC UỐNG ĐƯỢC CUNG CẤP.]
HanBin giật mình khi thấy trước mặt mình xuất hiện một chiếc hộp nhỏ lấp lánh ánh sáng. Anh vội vàng quỳ xuống, mở hộp ra và phát hiện bên trong là một ổ bánh mì mềm, một bình nước trong vắt, và vài mẩu thịt khô. Cảm giác đói cồn cào ngay lập tức trỗi dậy, lấn át tất cả nỗi sợ hãi và bất an trong lòng anh vừa nãy.
Anh không do dự nữa ,cầm ổ bánh mì lên và ăn ngấu nghiến thật nhanh.Hương vị tuy đơn giản nhưng lại ngon đến lạ thường, như thể đây là bữa ăn tuyệt vời nhất mà anh từng có. Uống một ngụm nước mát lạnh trôi xuống cổ họng, xua tan đi sự khô khát hành hạ anh suốt từ lúc bước chân vào nơi quái đản này...
Khi đã ăn xong, HanBin cảm thấy sức lực đang dần trở lại. Nhưng cùng với đó là sự lo lắng càng lúc càng lớn. Nhiệm vụ đầu tiên đã hoàn thành, nhưng đây chỉ là khởi đầu,anh biết hòn đảo này vẫn còn vô số bí mật mà anh phải đối mặt, và nguy hiểm thì vẫn luôn rình rập anh ở khắp mọi nơi.
Hơn hết, hình ảnh Eui Woong với nụ cười quái dị và đôi mắt đỏ rực vẫn đang ám ảnh tâm trí anh. HanBin siết chặt nắm tay, anh tự nhủ rằng mình phải sống và tìm ra con đường để trở về.
"Mình phải sống sót bằng mọi giá"
HanBin ngồi dựa vào một tảng đá lớn, hơi thở anh dần đều trở lại.Khá bất ngờ vì cơ thể anh đang hồi phục nhanh hơn anh mong đợi một cách khó tin. Mọi vết trầy xước, cảm giác mệt mỏi hay đau đớn dường như đã biến mất chỉ trong thời gian ngắn. Anh đưa tay lên nhìn, những vết bầm trên cánh tay ,giờ nó đã mờ đi, như thể chúng chưa từng tồn tại.
"Có lẽ... đây không phải là thế giới bình thường," anh lẩm bẩm, ánh mắt lướt qua khu rừng rậm rạp xung quanh. Hòn đảo này không tuân theo bất kỳ quy luật nào của thế giới thực, điều đó đã rõ ràng. Nhưng chính sự bất thường này lại khiến anh càng cảm thấy bất an hơn.
Hệ thống đột ngột phát sáng trước mắt anh, khiến anh giật mình một lần nữa.
> [NHIỆM VỤ MỚI: TÌM KIẾM NƠI TRÚ ẨN]
Mục tiêu: Đảm bảo an toàn trước khi màn đêm buông xuống. Cảnh báo: Nguy hiểm tăng cao khi di chuyển sâu vào rừng.]
HanBin cau mày, đọc đi đọc lại nhiệm vụ,quả thật bây giờ không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiến sâu vào rừng. Nhưng anh biết rõ, mỗi bước đi xa hơn là mỗi lần nguy hiểm tăng lên. Những con quái vật như thứ anh vừa đối mặt chắc chắn không phải là mối đe dọa duy nhất trên hòn đảo này...
Anh đứng dậy, vươn vai vài cái rồi chuẩn bị tinh thần. "Không thể đứng đây mãi được."
Khu rừng trước mặt trải dài với những tán cây cao vút, phủ kín ánh sáng. Tiếng gió xào xạc hòa lẫn với âm thanh rì rầm không rõ nguồn gốc, như thể có hàng trăm sinh vật đang thì thầm trong bóng tối. HanBin đang thận trọng bước vào, từng bước chân nặng nề của anh in dần lên mặt đất phủ đầy lá...
Càng đi sâu, bầu không khí càng trở nên ngột ngạt. Cảm giác như cả khu rừng đang dõi theo từng nhất cử nhất động của anh. HanBin cúi người, cố giữ im lặng hết mức có thể, ánh mắt đảo liên tục để tìm kiếm một nơi nào đó an toàn,nhưng tất cả chỉ toàn cây cối và đá.
"Mình phải làm gì đây?" anh lẩm bẩm
Bỗng, một âm thanh khác lạ vang lên. Một tiếng rít nhẹ, đều đều, như tiếng thở của một sinh vật lớn...HanBin đông cứng tại chỗ, mắt anh mở to khi thấy một cái bóng đang di chuyển giữa những tán cây phía xa. Nó to lớn, nhưng di chuyển nhanh nhẹn, với đôi mắt vàng rực trong bóng tối.
"Không, không thể nào..." HanBin lùi lại, nhưng chiếc chân lại vô tình đạp lên một nhánh cây khô...
"Crack!"
Tiếng động nhỏ vang lên nhưng đã đủ để cái bóng đó lập tức quay về phía anh. Đôi mắt vàng rực di chuyển nhanh chóng, nó đang tiến về phía anh với tốc độ kinh hoàng.
Không còn thời gian suy nghĩ, HanBin lập tức quay đầu bỏ chạy,anh lao thẳng qua những tán cây như một cơn gió. Tim anh đập loạn nhịp, đôi chân vận động hết mức, nhưng tiếng bước chân rượt đuổi sau lưng càng lúc càng gần hơn...
"Phải có chỗ nào đó... phải có nơi nào đó!" anh thầm hét lên trong tuyệt vọng, mắt quét khắp nơi để tìm kiếm.
Cuối cùng, giữa những lùm cây rậm rạp, anh nhìn thấy một khe đá nhỏ vừa đủ để người chui vào. Không suy nghĩ, anh nhanh chóng lao thẳng vào đó, cả cơ thể lách qua khe hẹp, vừa vặn ẩn mình trước khi cái bóng khổng lồ xuất hiện.
Từ trong bóng tối, HanBin thở dốc, nín thở nhìn ra ngoài. Sinh vật kia ,một con quái vật với bộ lông đen tuyền, cơ thể gầy guộc nhưng đầy cơ bắp, hàm răng sắc nhọn lóe sáng,đứng cách anh chỉ vài bước. Nó đang đánh hơi không khí, như đang cố gắng tìm ra anh.
"Đừng thấy mình... đừng thấy mình..." HanBin nhắm chặt mắt, anh sợ hãi cầu nguyện.
May mắn là sau một hồi, con quái vật gầm nhẹ rồi cũng quay người bỏ đi, dần dần biến mất vào rừng sâu. HanBin thở phào nhẹ nhõm, nhưng cơ thể anh vẫn còn chút run rẩy.
"Xem ra... mình vừa tìm được nơi trú ẩn tạm thời." Anh thì thầm, ánh mắt đượm buồn nhìn ra khu rừng u tối, nơi mà mọi mối nguy hiểm vẫn đang rình rập mình...
...
HanBin lùi sâu vào trong hang đá nhỏ, tim anh vẫn đang đập thình thịch sau cuộc chạm trán với con quái vật. Hệ thống ngay lập tức phát sáng, một thông báo hiện ra trước mắt anh:
> [CHÚC MỪNG: ĐÃ TÌM ĐƯỢC NƠI TRÚ ẨN TẠM THỜI!]
[PHẦN THƯỞNG: 1 LOẠI THUỐC TĂNG SỨC MẠNH]
HanBin cúi xuống, nhìn thấy một chiếc lọ thủy tinh nhỏ hiện lên trước mặt. Bên trong chứa thứ chất lỏng màu đỏ rực đang phát sáng. Anh cầm nó lên, ngần ngại nhìn một lúc trước khi quyết định cất đi.
"Có lẽ mình nên giữ lại... chỉ để dùng khi thực sự cần thiết." Anh lẩm bẩm, cảm giác nhẹ nhõm khi ít nhất đã sống sót qua một ngày.
Phía sau nơi anh lẩn trốn, có một lỗ hang nhỏ, vừa đủ cho anh cuộn tròn người để ngủ. Mặc dù có chút không được thoải mái, nhưng đây là nơi an toàn nhất bây giờ mà anh có thể tìm được. HanBin thở dài, tựa đầu vào vách đá, cố gắng giữ mình tỉnh táo, nhưng cơ thể anh cũng kiệt sức dần rồi dần chìm vào giấc ngủ chập chờn...
...
Trong lúc đó ở phía xa,trên bãi cát trắng xóa bên bờ biển, có một bóng hình mờ ảo đang chầm chậm bước đi. Làn da nhợt nhạt, gần như trong suốt, hòa vào ánh trăng đang chiếu trêo cao.Đó là Hyeong Seop,đôi mắt hắn ta vô hồn u ám,nhưng khóe miệng lại đang nhếch lên thành một nụ cười quái dị.
"Thật thú vị..." Hyeong Seop thì thầm, ánh mắt hướng về phía khu rừng nơi HanBin đang ẩn nấp. "Bao nhiêu năm rồi? À không, phải là bao nhiêu nghìn năm mới có một con người vào đây."
Hắn ta chậm rãi cúi người, ngón tay trắng bệch lướt nhẹ trên bề mặt cát mịn,như thể hắn đang chậm rãi thưởng thức một ý nghĩ ngọt ngào nhưng đầy sự chết chóc "Con người... chúng luôn mềm yếu, nhưng trái tim khi sợ hãi mới là món ngon nhất. Lần cuối cùng mình được nếm một trái tim sợ hãi là từ bao giờ nhỉ?"
Hyeong Seop bật cười, tiếng cười khe khẽ nhưng đầy vẻ ma quái. Hắn ta đứng thẳng người, đôi mắt đen u ám lóe sáng. "Nhưng... mình không phải là kẻ duy nhất thèm khát cậu ta. Có vẻ như mấy đứa ngu ngốc đó cũng bắt đầu ra tay rồi nhỉ"
Hyeong Seop nhìn về phía khu rừng, đôi môi nở một nụ cười lạnh lẽo. "Mình nên làm gì nhỉ? Bẻ đầu cậu ta ngay bây giờ, hay để cậu ta sợ đến mức phát điên? Phải... chơi đùa một chút trước khi ăn thì thú vị hơn nhiều."
Hắn chậm rãi bước đi, mỗi bước chân như hòa tan vào bóng tối. Trong ánh trăng mờ nhạt, nụ cười đầy hiểm ác của Hyeong Seop thoáng ẩn hiện, như một lời hứa về điều khủng khiếp sắp xảy ra...
Ở phía xa, nơi HanBin đang ngủ quên, anh vẫn không biết rằng mình đã trở thành trung tâm của một cuộc săn đầy tàn nhẫn trên hòn đảo chết chóc này. Và những kẻ săn mồi thì chẳng bao giờ để con mồi của chúng có cơ hội chạy trốn...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro