
HOA TỬ ĐẰNG NGÀY MƯA [BONBIN]
Hyuk một chàng trai 22 tuổi, nội tâm, yêu thích viết lách. Hyuk sống trong một căn nhà nhỏ gần bờ biển cùng mẹ. Anh thường tìm đến thư viện cũ phía sau thị trấn để tìm cảm hứng sáng tác. Tuy vẻ ngoài bình thản, nhưng Hyuk luôn mang trong mình nỗi cô đơn khó tả do cha mất sớm, mẹ thì thường xuyên ốm yếu.
Hanbin một chàng trai 20 tuổi đầy năng lượng, nhưng cuộc sống của cậu bị kìm hãm bởi căn bệnh tim bẩm sinh. Cậu đã trải qua nhiều cuộc phẫu thuật và luôn sống trong cảm giác thời gian không đủ để làm tất cả những gì mình muốn. Cậu có nụ cười rạng rỡ nhưng ánh mắt thường thoáng nét buồn
Hyuk vô tình gặp Hanbin trong một ngày mưa. cậu đang ngồi trên chiếc ghế gỗ mục sau thư viện cũ, tay cầm một cuốn sách bị ướt, mải mê nhìn những giọt mưa rơi trên giàn hoa tử đằng tím. Hyuk ban đầu không để ý, nhưng khi thấy cậu rơi nước mắt, anh tò mò tiến lại gần. Đó là lúc họ bắt đầu nói chuyện.
Hanbin kể rằng mình rất thích những câu chuyện cổ tích, nhưng luôn ghét cái kết "hạnh phúc mãi mãi". Với cậu, cuộc sống chưa bao giờ dễ dàng, và cái kết buồn luôn là thứ hiện thực hơn. Hanbin, trái lại, lại luôn muốn tin vào hy vọng, vào những cái kết đẹp.
---
Những ngày gắn bó
Từ sau lần gặp đầu tiên, Hyuk và Hanbin thường xuyên hẹn nhau ở giàn hoa tử đằng phía sau thư viện cũ. Đó là một không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng gió lùa qua những cánh hoa và mùi hương ngọt ngào phảng phất trong không khí.
Một buổi chiều cuối hạ, khi hoàng hôn nhuộm bầu trời thành sắc cam vàng dịu dàng, Hyuk mang theo một cuốn tiểu thuyết mới mượn từ thư viện. Anh ngồi tựa lưng vào gốc cây, đọc to cho Hanbin nghe. Cậu khẽ ngả người lên vai anh, mắt nhắm lại, như đang cảm nhận từng con chữ thấm vào tâm hồn.
Hanbin: Hyuk này "cậu bất chợt lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ như cơn gió thoáng qua"
Hyuk: Ừm? " Hyuk không ngừng đọc, nhưng khóe môi khẽ cong lên "
Hanbin: Nếu một ngày nào đó em biến mất, anh sẽ nhớ em chứ?
Hyuk dừng lại, nhìn cậu với ánh mắt nghiêm túc
Hyuk: Đừng nói những điều ngốc nghếch như thế. Em sẽ luôn ở đây mà
Hanbin cười, nhưng nụ cười của cậu phảng phất một nỗi buồn.
Hanbin: Nhưng nếu em không thể? Nếu em chỉ là một cánh hoa tử đằng, đến mùa lại rơi
Hyuk im lặng một lúc, rồi chậm rãi cầm tay cậu
Hyuk: Nếu em là hoa tử đằng, anh sẽ là gió. Dù em rơi ở đâu, anh cũng sẽ tìm đến để đưa em về
Lời nói ấy khiến trái tim Hanbin rung động. Cậu không trả lời, chỉ nhìn Hyuk thật lâu, như muốn ghi nhớ từng đường nét trên khuôn mặt anh
---
Vào một ngày mưa bất chợt, cả hai bị mắc kẹt dưới giàn hoa. Cơn mưa nặng hạt khiến mái tóc của Hanbin ướt sũng, vài lọn tóc bết lại trên gò má. Hyuk lấy tay nhẹ nhàng vén chúng ra, ánh mắt anh dịu dàng như chính sự che chở mà cậu luôn tìm thấy nơi anh.
Hyuk: Anh ghét mưa "Hyuk thì thầm, mắt nhìn xa xăm"
Hanbin: Vậy sao anh vẫn ở đây? " Hanbin nghiêng đầu hỏi, đôi mắt long lanh như cánh hoa đẫm nước "
Hyuk cúi xuống, giọng trầm hẳn
Hyuk: Vì em
Không cần thêm lời nào, Hyuk khẽ đặt môi mình lên môi cậu. Đó là một nụ hôn nhẹ nhàng, ngập tràn cảm xúc, như thể cả thế giới xung quanh biến mất, chỉ còn lại hai người họ. Những cánh hoa tử đằng rơi chậm rãi, hòa quyện với tiếng mưa rơi tí tách, tạo thành một khoảnh khắc đẹp đến nghẹn ngào.
Khi Hyuk rời đi, Hanbin vẫn nhắm mắt, giữ lại chút hơi ấm còn sót lại trên đôi môi.
Hanbin: Hyuk
Cậu khẽ gọi, mắt vẫn nhìn lên bầu trời xám xịt
Hanbin: Nếu em phải rời đi, em muốn mang theo cả nụ hôn này
Hyuk kéo cậu lại gần hơn, thì thầm bên tai cậu
Hyuk: Em sẽ không đi đâu cả. Vì anh sẽ luôn giữ em lại, dưới giàn hoa này, trong trái tim anh
Từ đó, Hyuk và Hanbin gặp nhau mỗi ngày dưới giàn hoa tử đằng. Họ cùng nhau đọc sách, kể cho nhau nghe những ước mơ chưa thành. Hanbin tiết lộ rằng cậu muốn trở thành họa sĩ, nhưng sức khỏe yếu khiến cậu không thể theo đuổi ước mơ. Hyuk đề nghị cậu vẽ bìa cho cuốn tiểu thuyết anh đang viết, và cậu đồng ý.
Qua từng ngày, tình cảm giữa hai người nảy nở một cách tự nhiên. Hyuk dần nhận ra, bên dưới vẻ ngoài mạnh mẽ, Hanbin đang chống chọi với nỗi sợ lớn nhất: sợ rằng mình sẽ bị lãng quên khi rời đi.
---
Một ngày cuối tháng 8, Hanbin phải nhập viện vì sức khỏe suy yếu. Hyuk đến thăm, mang theo những trang bản thảo của cậu. Hanbin đọc từng dòng và cười bảo rằng Hyuk đã viết câu chuyện quá đẹp, "đẹp đến mức làm em không dám tin nó có thật".
Cậu yêu cầu Hyuk hứa một điều
Hanbin: Hãy sống tiếp cuộc đời của cả hai chúng ta, Hyuk nhé. Đừng bao giờ bỏ lỡ những ngày nắng đẹp như em từng làm
Hyuk đau lòng ôm cậu vào lòng, nghẹn ngào nói ra chữ " Anh hứa "
Ngày hôm sau, cậu qua đời trong giấc ngủ.
_____
Sau khi Hanbin qua đời, Hyuk không thể hoàn thành cuốn tiểu thuyết của mình. Mỗi lần cầm bút lên, anh lại nhớ đến nụ cười của cậu, ánh mắt cậu khi lướt qua từng dòng bản thảo. Nhưng giờ đây, chỉ còn sự im lặng và trống trải.
Anh thường quay lại giàn hoa tử đằng, ngồi dưới những cánh hoa rơi và nhìn trời thật lâu. Bức thư Hanbin để lại đã nhắc anh phải sống tiếp, nhưng Hyuk không thể làm được. Anh cảm thấy như mình đã mất đi một phần linh hồn, và mọi thứ xung quanh đều chỉ còn là cái bóng mờ nhạt của quá khứ.
Một ngày nọ, Hyuk trở lại giàn hoa tử đằng, mang theo bản thảo chưa hoàn thành. Anh đặt nó lên chiếc ghế gỗ mục – nơi Anh từng ngồi – và lặng lẽ thì thầm:
Hyuk: Anh xin lỗi, Hanbin à. Anh không thể viết tiếp được. Anh không thể sống tiếp cuộc đời của cả hai chúng ta. Em rời đi, mang theo cả ánh sáng của đời anh
Hyuk rời thị trấn vào mùa đông năm đó, mang theo bức thư và bức tranh dang dở của Hanbin. Nhưng anh không trở lại nữa. Không ai biết anh đã đi đâu. Chỉ có giàn hoa tử đằng vẫn nở mỗi năm, những cánh hoa rơi phủ kín bản thảo bị lãng quên
Vài năm sau, một cơn bão lớn cuốn trôi chiếc ghế gỗ và giàn hoa tử đằng. Không còn ai nhớ đến câu chuyện giữa Hyuk và Hanbin, ngoại trừ một bức thư bạc màu được tìm thấy trong ngăn kéo của một căn nhà hoang. Trong thư chỉ có một dòng ngắn mà Hyuk từng viết cho Hanbin
"Hoa tử đằng rồi sẽ tàn, nhưng tình yêu của anh dành cho em là mãi mãi. Ngay cả khi anh không còn ở đây."
______________
Bức thư của Hanbin khi rời đi đã để lại cho Hyuk
Hanbin: Hyuk yêu thương
Khi anh đọc được lá thư này, có lẽ em đã không còn bên anh nữa. Em xin lỗi vì đã để anh lại một mình, nhưng anh đừng buồn nhé. Vì dù thế nào, chúng ta vẫn đã có những ngày đẹp đẽ nhất cùng nhau, phải không?
Anh có nhớ ngày đầu chúng ta gặp nhau dưới giàn hoa tử đằng không? Lúc ấy, em chỉ định ngồi lặng lẽ một mình trong cơn mưa, nhưng anh lại đến, mang theo một chiếc ô và một nụ cười thật hiền. Anh giống như ánh mặt trời rọi qua màn mưa lạnh lẽo của cuộc đời em. Dù em biết mặt trời ấy không thể ở mãi, nhưng chỉ cần được cảm nhận ánh sáng đó, với em đã là đủ.
Có rất nhiều điều em muốn làm cùng anh, rất nhiều ngày nắng em chưa kịp đi qua. Nhưng bây giờ, em để lại tất cả cho anh. Anh hãy sống tiếp cuộc đời của cả hai chúng ta. Hãy viết tiếp câu chuyện mà em không thể hoàn thành, vẽ tiếp bức tranh mà em chỉ mới đặt nét đầu tiên. Và hãy nhớ, mỗi ngày anh sống, anh không chỉ sống cho mình, mà còn là cho em, cho những giấc mơ dang dở của em nữa.
Em biết anh sẽ buồn, sẽ đau, nhưng đừng để nỗi đau đó giữ chân anh lại. Hãy để nó nhắc anh rằng, trên thế giới này, đã từng có một chàng trai nhỏ yêu anh bằng cả trái tim mình.
Nếu một ngày anh cảm thấy cô đơn, hãy trở về giàn hoa tử đằng nhé. Đứng dưới những cánh hoa rơi, anh sẽ nghe thấy tiếng em thì thầm: "Hyuk, em ở đây. Em mãi ở đây."
Cảm ơn anh đã đến bên em, đã cho em biết rằng yêu một người là như thế nào. Và cảm ơn anh vì đã yêu em – một người chưa bao giờ nghĩ mình đủ mạnh mẽ để được yêu thương.
Hanbin mãi yêu anh
HANBIN
Khi đọc bức thư, Hyuk không thể kìm nén những giọt nước mắt. Anh ngồi lặng dưới giàn hoa tử đằng, nhìn từng cánh hoa rơi, như thể từng lời Hanbin viết đang nhẹ nhàng tan vào không khí. Đó là khoảnh khắc Hyuk nhận ra rằng, dù Hanbin không còn nữa, cậu vẫn sống mãi trong những dòng ký ức của anh, trong từng con chữ anh viết, và trong từng ngày nắng anh bước tiếp
Hyuk không chỉ mất đi cậu, mà còn mất cả chính mình. Cuộc đời anh trở thành một vòng lặp đau khổ không lối thoát, để lại một cái kết dang dở – như tình yêu của họ, mãi mãi không có hồi kết.
____________________
Ngoại Truyện
Hyuk hoàn thành cuốn tiểu thuyết sau một năm, nhưng không chọn xuất bản. Anh mang nó đến đặt dưới giàn hoa tử đằng, nơi cả hai từng chia sẻ những giấc mơ dang dở. Bên trong cuốn sách, bức tranh Hanbin vẽ dang dở vẫn nằm yên đó – một hình ảnh của bầu trời đầy nắng, nhưng chỉ còn nửa vầng mặt trời.
Mỗi mùa hoa tử đằng nở, Hyuk lại trở về, đứng dưới giàn hoa và lặng lẽ nhớ về Hanbin. Anh hiểu rằng, tình yêu họ đã có không cần một cái kết hoàn hảo. Nó đã đủ đẹp, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên họ gặp nhau dưới cơn mưa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro