Hanbin x Jungwon - Crush part 2
Trước khi đọc, hu hu xin đừng ném đá, đừng đánh giá khinh rẻ tui vì tui là nhân vật nữ trong này :v
Hôm nay lại là một buổi vừa học vừa chơi cuối tuần của Hanbin và Jungwon, Bin dẫn Won đến một quán ăn mới mở theo phong cách vỉa hè Việt Nam, cũng bàn ghế nhựa và còn cả vài hình vẽ nguệch ngoạc bằng gạch đỏ, vôi trắng. Hanbin vui vẻ giải thích cho Jungwon về tên các món ăn trong thực đơn, còn kể cậu nghe về những ngày tháng còn ngồi vui chơi trà đá với đám bạn trên phố cổ lúc còn ở Việt Nam trong lúc chờ đồ lên. Chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc từ đằng xa, Hanbin "ô" lên một tiếng hồ hởi, kêu Jungwon ngồi đợi chút rồi cậu tất tưởi chạy đi chào hỏi.
Jungwon cũng hướng mắt tò mò nhìn theo phía Hanbin chạy đi xem mặt mũi người quen của crush như thế nào theo bản năng tò mò. Từ xa chỉ thấy bóng lưng của Bin, nên xem chừng người đối diện khá là nhỏ con khi mà có thể lọt thỏm sau dáng hình của anh crush cũng không hẳn là to lớn của cậu. Nhổm cả mông lên nghía cật lực một chút thì hình như là con gái, thấy lấp ló tóc dài chấm vai. Đang rướn hết cả cổ lên ngó nghiêng thì đột nhiên Hanbin xách tay người quen quay ra tiến về phía này làm Jungwon giật mình hốt hoảng cúi đầu ngồi thụp xuống.
- Jungwon à, chào hỏi đi. Đây là chị Yum, tiền bối của anh, hiện đang học thạc sĩ ở Enha, trưởng ban quản lí sinh viên quốc tế của trường. Chị ấy có kinh nghiệm dạy tiếng Việt cho người Hàn hơn anh nhiều, hay em có muốn thử học chị ấy không nè.
- Dạ, chào chị. Em là....- Jungwon ngẩng đầu, hồ hởi chào hỏi như ra mắt thông gia. Nhưng ngay lập tức khựng lại khi nhìn thấy người đối diện. Cậu lắp bắp không thành tiếng, khuôn mặt dần trở nên tái nhợt như nhìn thấy ma. Cô gái đeo kính cận nhỏ nhắn cũng shock không kém, nụ cười háo hức hạ xuống, vẻ mặt kinh ngạc thoáng qua trong khoảnh khắc nhưng ngay lập tức lấy lại được bình tĩnh, quay trở về sắc thái trung lập, quan sát diễn biến sự việc bằng ánh mắt tĩnh lặng thăm dò.
- Nào, Jungwon, chị ấy là người Việt mà. Em thử chào tiếng Việt như lúc chào các anh chị nhân viên đi. Đừng ngại! – Hanbin hứng khởi giục giã, vẫn chưa nhận thấy sự thay đổi chóng vánh trong sắc mặt của Jungwon.
- Xin...xin chào. Em là Jungwon. – Jungwon lí nhí trong căng thẳng.
- Nữa đi! Như em vẫn thường hay nói ấy! – Hanbin phấn khích giục Jungwon nói thêm phần giới thiệu mà vẫn luôn khiến cho mọi người cười nắc nẻ.
Jungwon nuốt nước bọt cho cổ họng bớt khô khan, mồ hôi lạnh chảy bên trán, dùng dằng không muốn nói nhưng cuối cùng vẫn phải lên tiếng:
- Em...là em ăn Hưng. – Khác với vẻ tự tin dõng dạc không cần biết đúng sai mọi khi, lần này Jungwon miệng lưỡi cứ líu ríu lại, lướt qua câu chữ nhanh như gió nhẹ như không, giống như là không muốn ai nghe thấy vậy.
- Đó, chị thấy chưa? Em dạy cậu ấy cả tháng rồi mà vẫn cứ bị ngọng như vậy đó! Mới học 1 tháng ngọng vậy là bình thường không chị hay là chậm, cần sửa luôn? Em đang phân vân không biết là nên để uốn nắn từ từ hay là cần gắt gao ngay từ đầu í.
- Mới học 1 tháng? Vậy cơ à? – Chị gái tiền bối có chút cao giọng, chẳng hiểu sao nghe lại có cảm giác giống như đang mỉa mai vậy.
- Dạ vâng. – Hanbin trả lời.
Yum lặng lẽ nghiêng đầu quan sát cậu nhóc trước mặt bằng ánh mắt sắc như dao cau. Rồi trong chỉ một giây thoáng qua, không ai kịp thấy, cô cúi đầu cười với một tiếng thở hắt thật nhẹ, trước khi ngồi xuống ngang tầm mắt của Jungwon, chìa tay ra trước mặt cậu.
- Chào em, chị tên là H.Ạ.N.H. Nhưng với phát âm hiện tại của em thì chắc không nói được tên chị đâu nhỉ? Mọi người đều gọi chị là Yum nên em cứ gọi vậy cũng được. Rất vui được gặp em.
Jungwon vẫn lảng tránh ánh nhìn người đối diện không dám nhìn thẳng, nhưng vẫn lịch sự đưa tay ra lí nhí. "Rất vui được gặp chị....Ah!". Cậu khẽ nhíu mày kêu nhẹ một tiếng khi bàn tay bị siết chặt đến nghe tiếng xương kêu "rắc" 1 cái, dù sắc mặt người phía trước vẫn bình thản không chút thay đổi gì.
Sau cái bắt tay đầy căng thẳng, Yum nhanh chóng lấy lại nụ cười khi quay ra phân trần với Hanbin:
- Thật xin lỗi, chị muốn ngồi nói chuyện với em ghê mà có việc bận mất rồi. Chị đi trước nhé.
- Ơ vậy ạ? – Hanbin xụ mặt – Vậy hẹn gặp lại chị ở trường ạ.
Cô mỉm cười với Hanbin, ném một cái nhìn lạnh như băng khi liếc qua Jungwon, dù không ngẩng mặt lên nhìn nhưng cậu có thể cảm nhận được nó ở sau gáy của mình.
- Í, Jungwon à? Em sao thế? Ốm à? Sao sắc mặt tái nhợt vậy? – Bớt một người đi nên giờ Hanbin mới nhận thấy thay đổi của Jungwon.
- Dạ, không có gì. Ấy, đồ ra rồi kìa, mình ăn thôi anh. – Jungwon vội vã đánh trống lảng.
Buổi hẹn ngày hôm nay thật đáng tiếc không thể kéo dài, Hanbin nhận được điện thoại từ người ở khoa trên trường nên buộc phải đi gấp, cậu áy náy hỏi han xem Jungwon thực sự có thể tự đi về một mình không, Jungwon cười xòa giục anh đi, còn có phần tổn thương khi mà anh crush vẫn coi cậu như con nít vậy.
Sau khi Hanbin đi rồi, Jungwon ngồi hít thở một cái để bình tĩnh lại sau những rối bời ngày hôm nay. Cậu bước ra khỏi quán, thở một hơi dài thườn thượt, đang chuẩn bị tim đường ra bến xe buýt thì...
- Á á á! Bỏ tay ra đi cái bà thím này! – Jungwon ôm tai hét lên đau đớn, gắng gỡ tay của bóng đen vừa tập kích cậu từ phía sau.
- Mày tốt nhất nên có lời giải thích chính đáng cho toàn bộ sự việc này nếu không muốn Hưng phải nghe nó từ chị. – Yum lên tiếng bực dọc, hai ngón tay vẫn xách tai của Jungwon không rời.
Yang Jungwon – tên tiếng Việt Dương Chính Viễn, biệt danh Yang hồ, cùng gia đình theo bố sang Việt Nam công tác lâu dài từ thời học mẫu giáo, cũng do bố thuyên chuyển về công ty mẹ nên mới vừa trở về Hàn khi lên cấp 3 – vừa có cuộc hội ngộ trong hoàn cảnh không mấy vui vẻ với bảo mẫu kiêm gia sư tiếng Việt lâu năm của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro