wr: boypussy, semi-public sex, orgasm denial, degradation
alternative universe: lee minho và bang chan đều là cảnh sát và hai người họ đã kết hôn.
─── ⋆⋅☆⋅⋆ ──
link fic: https://archiveofourown.org/works/58377427
─── ⋆⋅☆⋅⋆ ──
Không khí trong căn phòng họp thật căng thẳng. Tất cả những vị cảnh sát làm việc cùng với Bang Chan trong cuộc điều tra về vụ án thảm sát hàng loạt đang đợi anh phát biểu bài thuyết trình của mình. Bang Chan - người dẫn đầu cuộc điều tra ấy - đang đứng một cách nghiêm chỉnh, điềm tĩnh và đầy tự tin. Nhưng-
Anh có một bí mật, một bí mật mà cấp trên của anh - đồng thời cũng là chồng của anh - Lee Know, biết. Người nọ đang ngồi đầu dãy bàn, nắm quyền điều khiển cái bí mật đang nằm trong âm đạo của Chan. Một chiếc máy rung.
Khi Chan bắt đầu phát biểu, anh cảm thấy chiếc máy rung rung nhẹ lên phía bên dưới, khiến hơi thở của anh dần trở nên có chút gấp gáp. Nhịp tim của anh tăng dần, nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt tĩnh.
"Điểm chung mà chúng ta tìm thấy trong quá trình điều tra là kẻ giết người chủ yếu nhắm vào những người phụ nữ độc thân-" - Anh thở hổn hển khi độ rung tăng lên mức trung bình.
Anh nắm chặt bục, các đốt ngón tay đang chuyển sang màu trắng. Anh ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của Minho, rùng mình khi thấy một nụ cười nhếch mép lộ ra trên môi cậu. Người vừa được nhắc tới đang nắm quyền kiểm soát chiếc máy rung, điều khiển từ xa đã được cậu giấu đi từ lâu rồi. Anh hắng giọng, xin lỗi và tiếp tục những gì mình đang nói.
"Vậy thì, tên giết người chủ yếu nhắm vào những người phụ nữ độc thân, và có vẻ như hắn ghét nhìn thấy phụ nữ làm mọi thứ một cách độc lập mà không có bất kỳ sự hỗ trợ nào. Như chúng ta có thể thấy, các nạn nhân bị trói bằng một tấm vải đỏ, và lớp trang điểm của họ- " - Anh bị cắt ngang khi cường độ lại tăng từ mức trung bình đến mức cao hơn: chân anh run rẩy, đầu gối anh co lại, mồ hôi túa ra trên mặt, khiến Chan phải cắn môi để không rên rỉ trước mặt mọi người.
"Anh Chan, anh ổn chứ?" - Cấp dưới lo lắng lên tiếng hỏi.
Chan gật đầu, cố gắng tiếp tục từ đoạn anh đang nói dở, và cứ khi anh định mở miệng, cường độ lại được bật lên mức cao nhất, khiến đôi chân Chan giật giật và bắt đầu loạng choạng rồi ngã xuống. Một trong những cấp dưới ngồi gần đó chạy đến, dựng anh ngồi xuống một trong những chiếc ghế còn trống trong phòng.
"Anh ổn chứ, sĩ quan Chan?" - Minho hỏi bằng giọng điệu nghiêm túc.
Mặc dù mọi người đều biết hai người họ đã kết hôn, họ vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp nghiêm ngặt khi làm nhiệm vụ. Chan gật đầu, không tin tưởng để cất lên giọng nói của chính mình.
"Tôi cần một câu trả lời bằng chữ, sĩ quan." - Cậu nói.
Chan gật đầu lần nữa trước khi khẽ nói "Vâng."
Nhưng điếm nhỏ không thể kiềm chế được và đã lỡ bật ra một vài tiếng rên rỉ vụn vặt. Khuôn mặt Minho tối dần đi.
"Tôi đề nghị anh ngồi xuống và nghỉ ngơi một lát trong khi cấp dưới của anh sẽ trình bày vụ án," - Minho nói, giọng điệu kiên quyết, nhưng bên trong, rõ ràng là cậu đang tận hưởng từng khoảnh khắc nhìn Chan vật vã như thế này.
Minho cảm thấy vật dưới đũng quần đang cương lên khi cậu nhìn thấy Chan cắn môi, tai và cổ anh đỏ bừng, những giọt mồ hôi đọng trên trán và anh cứ nảy lên trên ghế, nắm chặt tay và thở hổn hển không thành tiếng. Cường độ cứ dao động từ cao nhất đến thấp nhất rồi lại lên cao nhất, và sau vài phút chơi đùa với Chan, Minho đã thiết lập cường độ cao vừa phải liên tục. Minho nhìn anh với ánh mắt một kẻ săn mồi đang để ý đến nhất cử nhất động của con mồi trước mặt mình.
Chan day day cái lồn được che bởi hai lớp quần của mình, anh tự mình dùng tay xoa lên nơi đó, dựa vào ghế và thở hổn hển trong im lặng. Anh cảm nhận được ánh nhìn từ Minho đang ghim lên người mình, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng anh. Nhưng cậu chỉ cười khẩy, điều đó khiến Chan vô thức ấn tay sâu hơn vào cái lồn của mình, những tiếng rên rỉ được bật ra từ miệng anh nhỏ đến nỗi hầu như không nghe thấy. Anh nằm xuống bàn. Điếm nhỏ không dừng lại, anh tự nghiến tay lên cái lồn của mình, máy rung lúc đó liền chạm vào đúng chỗ. Chan liếm môi, nhẹ nảy người trên ghế. Anh thích cái cách nó chạm vào bên trong anh, rung lên và khiến anh sướng phát điên lên được.
Sau khoảng thời gian dài đằng đẵng như hàng giờ đồng hồ, cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc. Chan định đứng dậy thì nghe thấy giọng Minho vang lên: "Tôi muốn nói vài lời với anh, Chan."
Người nọ nuốt nước bọt một tiếng rõ ràng, biết chắc điều gì sẽ xảy ra khi chỉ còn hai người họ trong phòng. Những người khác lần lượt rời khỏi phòng mà không nói thêm lời nào, để lại không gian riêng cho họ trong căn phòng lạnh buốt.
Minho đi về phía cửa và khóa nó lại. Sau đó, cậu tiến đến nơi Chan đang ngồi, xắn tay áo lên.
"Minnie," - Chan rên rỉ, mắt anh ướt đẫm khi anh ngước lên nhìn cậu với vẻ mặt thảm hại.
"Chậc, sĩ quan. Anh đang làm nhiệm vụ đấy," - Minho lẩm bẩm, giọng nói nhỏ và đầy trêu chọc. - "Bây giờ, nói cho tôi biết, anh phải biểu hiện thế nào khi nói chuyện với cấp trên của mình?"
"Xin lỗi, thưa ngài," - Anh nói, mắt nhìn xuống đùi, tự mình nghịch phần thân dưới bằng ngón tay, chạm lên nơi rỉ nước kia, khiến những đợt khoái cảm truyền lên tận não của anh. Minho, với thanh baton trong tay mình, đặt dưới cằm anh ép Chan phải nhìn lên.
"Nhìn lên khi anh nói chuyện với cấp trên của mình, sĩ quan,"
Chan rên rỉ và gật đầu.
"Nói." - Minho nói, hơi u ám.
"V-vâng, thưa ngài." - Anh nói, và rên rỉ thành tiếng khi cường độ được tăng lên mức cao hơn.
Không nói một lời, Minho gõ nhẹ vào thắt lưng của Chan bằng baton của mình, ra hiệu cho anh cởi đồ. Anh làm theo những gì được bảo, làm theo hướng dẫn của Minho như một chú cún ngoan. Anh ngồi trên ghế, hai chân dang rộng. Minho ấn nhẹ baton vào âm vật, khiến Chan rên lên vì sự kích thích. Âm hộ của anh chảy ra nhiều dịch nhờn hơn. Cậu cọ xát dùi cui vào giữa các nếp gấp của anh, nơi chiếc máy rung đang hoạt động.
Sau một lúc cọ xát, cậu hướng baton đến môi Chan, ra hiệu cho anh mút lấy nó và để anh tự nếm thử dịch nhờn của chính mình. Chan làm theo những gì được bảo, lia lưỡi liếm lên nó. Anh mút thanh baton như thể anh đang mút một con cặc, dập đầu lên xuống. Chan rên rỉ, mắt ngước lên nhìn Minho, cây gậy trong miệng, nhìn anh cầu xin được quan hệ. Nhưng Minho chỉ cười khúc khích, nghe có chút hiểm độc kiểu gì...
Cậu cúi xuống, môi cậu lướt qua tai Chan, "Tôi muốn anh đẩy cái máy rung ra trong khi anh mút thanh baton này." - Cậu nói, tát lên âm hộ của anh. Mắt Chan mở to, miệng anh há hốc ngỡ ngàng. Anh siết chặt rồi lại thả lỏng các mép thịt âm đạo để đẩy nó ra, nhưng rốt cuộc lại chỉ rên rỉ quanh chiếc baton. Bởi vì điếm nhỏ vô dụng này, thay vì đẩy cái máy rung ra, cuối cùng lại thành di chuyển máy rung lên xuống, chạm lên đúng điểm nhạy cảm của anh.
"Này, này, này, tch, tôi bảo anh đẩy nó ra chứ không phải để tự chơi đùa với nó đồ điếm ngu ngốc." - Minho gầm gừ, tát lên âm hộ của Chan những ba lần, khiến Chan run rẩy, nước mắt lăn dài trên má, chỉ biết ngồi run rẩy trên ghế chịu tác động trực tiếp lên âm vật của mình.
Minho thô bạo giật máy rung ra khỏi âm hộ của Chan, ném nó sang một bên mặc kệ nó thích lăn đi đâu thì lăn trước khi rút thanh baton ra khỏi miệng anh. Nắm lấy cổ áo Chan, cậu kéo anh lên, đè anh xuống bàn. Chan rít lên khi mặt bàn lạnh buốt áp vào mặt anh, khiến anh phải rùng mình.
Hơi thở của Chan dồn dập hơn khi anh cảm nhận được thanh baton lạnh lẽo đang đi vào bên trong mình. Anh nắm chặt lấy mép bàn, tự chống đỡ lấy sức nặng của bản thân trong khi cây gậy được đẩy thẳng vào trong với một lực cực mạnh, khiến toàn bộ cơ thể anh giật lên một cái. Minho siết chặt hông anh để giữ anh đứng im tại chỗ, không thể di chuyển dù chỉ là một li.
Thanh baton trượt sâu vào, kim loại lạnh kéo căng bên trong anh mỗi lần nó được đẩy vào bên trong. Mỗi cú thúc đều thô bạo, giống như một sự trừng phạt, âm thanh dâm dục vang vọng khắp phòng. Tiếng hét của Chan rất lớn, không hề - và không thể - kiềm chế lại, bởi cường độ của nhịp đưa đẩy thô bạo đã lấn át toàn bộ các giác quan của anh. Cơ thể anh đung đưa trên bàn, cạnh bàn thô cứng đâm vào da anh.
Sự thô bạo của cây baton cứ tàn phá bên trong anh không ngừng nghỉ, mỗi cú thúc đều tạo ra những gai nhọn, cảm giác như thể hàng vạn cái đang đâm xuyên qua anh, khiến mép thịt dưới đó của anh siết chặt xung quanh nó. Chiếc bàn kêu cót két bên dưới vì lực đẩy đưa, và đôi chân của Chan run rẩy, dường như không thể giữ được anh khi anh đã bị đẩy đến bờ vực.
"Anh đúng là một con điếm vô dụng, rên rỉ như một con điếm trước mặt mọi người trong suốt buổi thuyết trình, tự sờ soạng bản thân khi cấp dưới của anh đang trình bày vụ án, nhún lên nhún xuống như một con điếm tuyệt vọng, anh đúng là một con điếm tuyệt vọng mà, thậm chí còn không thể đợi cho đến khi buổi thuyết trình kết thúc. Và khi tôi bảo anh đẩy máy rung ra, anh cứ tự thủ dâm với nó. Anh đúng là một con điếm mất trí. Và giờ thì, anh ở đây, nằm lên bàn, bất lực và bị cây gậy này chịch trong lồn mình."
Minho nói, tát lên mông Chan mấy cú đau điếng. Anh siết chặt cây gậy hơn trước sự sỉ nhục kia, tiếp tục rên rỉ và khóc lóc, triệt để đầu hàng trước những khoái cảm dồn dập.
"Anh-anh- sắp-ra- ah~ ra," - Chan lắp bắp đầy yếu ớt, cố chống mình dậy khỏi bàn.
Minho cười khẩy một cách độc ác, rút cây baton ra khỏi người anh, khiến Chan nức nở khóc vì nỗi cực khoái dang dở bị chặn lại. Đôi chân anh buông lỏng, run rẩy như mấy sợi lông vũ bị hất đi, ngã xuống đất nức nở. Người anh vẫn tiếp tục giật lên từng đợt và nấc cụt, đầu óc dần trở nên trống rỗng. Anh cảnh sát tội nghiệp chỉ muốn xuất tinh mà thôi.
Biểu cảm của Minho dịu lại một lúc khi cậu quỳ xuống và lướt ngón tay cái lên môi anh, lau đi những giọt nước mắt trên mặt anh. Cậu kéo anh vào một nụ hôn sâu, tay di di thành hình vòng tròn dịu dàng trên hông anh. Khi cậu chủ động dứt ra khỏi nụ hôn, Minho chạm tay lên má Chan vuốt ve - người vẫn còn đang giàn giụa nước mắt và thậm chí là nấc cụt.
Nắm chặt lấy tay anh, cậu kéo Chan đứng dậy, sau đó nhẹ nhàng ấn anh nằm xuống bàn một lần nữa. Minho cởi quần, rồi cậu cúi xuống hôn lên lưng trần của Chan. Sau đó, nhanh như chớp, cậu đâm thẳng vào bên trong ấm nóng của Chan, khiến Chan thở hổn hển khi anh cảm thấy bị lấp đầy một cách đột ngột, đầy choáng ngợp.
Cường độ ấy khiến Chan như nghẹt thở, những ngón tay anh cong lại trên mép bàn. Mỗi cú thúc của Minho đều mạnh và nhanh, một sự pha trộn nồng nàn giữa lực thúc mạnh mẽ và đầy say đắm khiến cơ thể Chan rùng mình. Minho gầm gừ, tát vào mông Chan, cùng lúc đó cũng thúc mạnh hơn vào trong anh.
"Ngay đó!" - Chan thở hổn hển, những ngôi sao bay vòng vòng trong tầm nhìn của anh khi Minho đâm thẳng vào đúng chỗ. Minho siết chặt eo anh, mỗi một cú thúc đều mạnh hơn cú trước đó. Động tác nhanh và gọn, Minho nắm lấy cổ áo anh kéo Chan thẳng dậy, tay cậu quấn chặt quanh cổ Chan, giữ anh trong cái siết chặt đến nghẹt thở.
Mỗi cú thúc đều tạo ra những tia điện giật xuyên qua cơ thể Chan, mép lồn anh liên tục siết chặt quanh dương vật của Minho và khiến cậu siết cổ chặt anh chặt hơn nữa.
"Siết chặt hơn đi," - Minho gầm gừ, giọng khàn khàn vì ham muốn, khi cậu đụ vào trong Chan. Chan ngả người ra sau, áp cơ thể mình vào ngực Minho, với tay ra sau nắm lấy tóc của Minho, kéo cậu lại gần hơn.
Minho rít lên, nhắm đến cổ Chan, mút mát để lại những vết hôn nơi đó. Tay cậu đi xuống nơi âm hộ của Chan, bắt đầu xoa nhẹ lên âm vật của anh. Lưng Chan cong lên bởi sự kích thích quá đỗi. Chan ngửa đầu, dựa vào ngực Minho trong lúc anh bị đụ từ phía sau.
Chiếc bàn kêu cót két dưới áp lực của những cú thúc không ngừng của Minho vào Chan với cường độ mãnh liệt của dục vọng. Tiếng rên rỉ của Chan tràn ngập trong căn phòng, the thé và thi thoảng thì còn hụt hơi, đó là khi chồng anh đụ anh với một nỗi đắm say đầy hoang dã, không chút kiềm chế, như thể họ sẽ không còn có ngày mai. Minho cười khúc khích một cách đen tối, nhìn thấy Chan mất đi lý trí, chỉ còn biết im lặng đón nhận mọi thứ mà chồng anh trao cho anh.
Minho nhanh chóng lật Chan lên bàn, định vị anh bằng một cái siết chặt tay nhưng đồng thời dịu dàng. Chan vòng tay lên cổ Minho, chân quấn quanh eo cậu, bám chặt vào cậu còn tay Minho thì nắm chặt lấy eo Chan, kéo anh lại gần hơn, đụ anh sâu hơn.
Chan kéo cổ áo Minho khiến người cậu cúi xuống, và anh hôn cậu một cách đầy khao khát. Lưỡi họ quấn lấy nhau, nước bọt chảy xuống từ miệng của cả hai hòa lẫn vào nhau. Tiếng rên rỉ của Chan bị bóp nghẹt bởi đôi môi của Minho đang dán trên môi anh. Bàn tay cậu từ từ di chuyển đến phía âm hộ của Chan, thô bạo di tròn ngón tay quanh âm vật, khiến chân Chan siết chặt eo Minho.
Chan rút ra khỏi nụ hôn, rên rỉ như một con chó cái, miệng há hình chữ O, đầu anh cúi xuống đương lúc khoái cảm chạy khắp cơ thể. Chan, chìm đắm trong khoái cảm, lảm nhảm một số câu khó hiểu mà ngay cả chính anh cũng không thể hiểu. Minho chỉ nhìn chằm chằm vào anh.
Chan nằm trên bàn, chân rời ra khỏi eo Minho - giờ thì chân anh thả xuống bàn. Minho nắm lấy cả hai chân anh đang buông thả trong không khí để dang rộng chúng ra, tạo thành hình chữ V và tiếp tục công cuộc đụ vào anh.
Chan cảm thấy bụng mình thắt lại, anh bắt đầu tự xoa lên âm vật, trong khi tay kia thì vuốt ve lấy ngực mình, véo lên đầu ti, lưng cong lên vì khoái cảm.
Chan lắp bắp muốn nói một điều gì đó.
"Cái gì thế, tình yêu?" - Minho hỏi, đồng thời vẫn giữ những cú thúc nhanh và đều.
"Anh sắp bắn, anh sắp bắn," - Chan thở hổn hển, lưng cong hơn nữa. - "Đừng dừng lại! Tiếp tục làm vậy-với anh-đi, làm ơn!" - Anh nói, nghẹn ngào rên rỉ, tiếp tục xoa lên âm vật với tốc độ nhanh hơn.
Minho hạ chân Chan xuống tay di chuyển đến eo anh nắm chặt, nhấc hông anh khỏi bàn trong khi lưng anh thì bị ấn xuống. Minho cúi đầu, hôn lên ngực, cổ anh và mút nhẹ đầu ti anh.
Những làn sóng khoái cảm thay nhau mãnh liệt dâng trào trong anh, khiến bức tường phòng thủ của Chan vỡ tung.
"ÔI TRỜI ƠI, MINHO," - Anh ré lên, cái đau đớn dưới đó cũng chìm đắm say sưa trong khoái cảm. Anh quấn một tay quanh vai Minho, tay kia sờ nắn mông cậu, cố gắng đẩy Minho vào sâu hơn trong anh.
Minho gầm lên mỗi lần cậu thúc vào Chan, mỗi lần thúc đều rất sâu và mạnh. Và với cú thúc cuối cùng, cả hai đã bắn ra cùng một lúc. Chan squirt, chất lỏng bắn ra từ lồn văng tung tóe, lưng anh cong lên khi Minho vẫn tiếp tục đi sâu vào bên trong anh. Cậu lắc hông nhẹ, rót số tinh dịch ấm nóng vào bên trong cái lỗ đang siết chặt lại. Chan ngân nga, bởi anh cực kì yêu thích thứ chất lỏng ấm áp đang dần lấp đầy anh.
Minho thả mình xuống Chan, dương vật vẫn chưa rút ra khỏi âm hộ. Cả hai cùng thở hổn hển. Chan nghiến âm hộ của mình lên xuống một lúc. Khi nhịp thở của họ đã bình ổn được một chút, Minho chống người lên, đứng dậy và rút dương vật đã mềm đi của mình ra. Chan siết chặt lỗ dưới, cố gắng giữ lại tinh dịch của cậu trong âm hộ của mình mà không để rớt giọt nào.
Minho mặc lại quần áo gọn gàng, sau đó cậu đưa chiếc máy rung đã bị lãng quên từ lâu vào âm hộ của Chan, đảm bảo rằng thứ cậu vừa phóng thích vào đó sẽ ở lại bên trong anh cho đến tận khi họ về đến nhà. Minho bảo anh uống một ít nước còn sót lại trên bàn từ cuộc họp của họ, còn bản thân thì uống một cốc nữa - một cốc khác. Cậu cũng giúp Chan mặc đồng phục của mình.
Chan đã quá mệt mỏi để có thể tự mặc được đồng phục của nình đúng cách, anh mặc quần và không bấm đủ cúc áo sơ mi, thắt cà vạt một cách lộn xộn quanh cổ. Minho đi về phía cửa, mở khóa cửa ra một cách im lặng. Chan cố gắng đứng dậy để bước đi, nhưng đầu gối anh thì hoàn toàn phản đối điều đó. Minho chạy về phía anh đỡ anh trước khi anh ngã xuống. Chan thậm chí còn không thể mở mắt đúng cách, hai mắt mờ mờ chẳng nhìn rõ thứ gì. Anh ngước lên nhìn Minho, hy vọng cậu sẽ giang tay ra bế anh.
Mà đúng là Minho đã lặng lẽ bế Chan vào lòng - là bế theo kiểu cô dâu - khi Chan nép vào ngực cậu, hít hà mùi nước hoa thoang thoảng thơm nhẹ của cậu. Họ bước ra khỏi phòng, các cảnh sát khác ngay lập tức liếc nhìn họ. Căn phòng họp hoàn toàn cách âm, nhưng cảnh tượng Chan nằm gọn trong vòng tay Minho, bộ đồng phục xộc xệch cùng những vết hôn nhẹ trên cổ đã cho họ biết tất cả những gì họ cần biết. Không ai dám nói một lời: họ chỉ đơn giản nhìn cặp đôi trong nỗi im lặng sửng sốt.
"Quay lại làm việc đi," - Minho gầm gừ, thể hiện độ khó chịu rõ ràng vì những ánh mắt đang đổ dồn vào họ.
Chan rên rỉ vì giọng nói đột nhiên trở nên gay gắt, khiến Minho ngay lập tức dịu lại, nhìn xuống Chan, người đang nhắm mắt. Cậu hôn lên trán anh, sau đó lẩm bẩm lời xin lỗi. Chan ậm ừ, cố gắng rúc sâu hơn vào ngực cậu. Minho hôn lên trán anh lần nữa, trước khi trừng mắt nhìn các cảnh sát còn lại trong phòng, ngầm cảnh cáo họ.
Cậu tiếp tục bước ra ngoài với Chan được bế trong vòng tay. Các cảnh sát kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời, ngỡ ngàng vì nỗi thắc mắc: sao sếp của họ lại có thể khắc nghiệt với họ như vậy nhưng lại quá đỗi dịu dàng với chồng như thế chứ...
─── ⋆⋅☆⋅⋆ ──
orchide.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro