
C15
Chương 15
Edit: C Lô
Ngô Thế Huân thật sự nổi giận, nếu nói Kim Chung Nhân cùng Lộc Hàm tới theo, hắn còn có thể nhẫn nhịn. Hiện tại ngay cả Phác Xán Liệt cùng Ngô Phàm, đối thủ thuộc loại nguy hiểm cũng theo tới, hắn làm sao có thể xuống tay! Vốn thời gian quay phim kéo dài, áp lực công việc cần được giải tỏa, Biện Bạch Hiền mỗi ngày đều đi theo Phác Xán Liệt, Kim Chung Nhân cùng Lộc Hàm khắp nơi chơi đùa, hoàn toàn như đang đi du lịch...
Ngô Phàm tuy rằng còn giận dỗi Biện Bạch Hiền, nhưng đã ra mệnh lệnh bắt Ngô Thế Huân tách ra khỏi Biện Bạch Hiền. Người ta là chính thức, dĩ nhiên là có tư cách rồi, Ngô Thế Huân đấu không lại anh trai của hắn, đành phải nhượng bộ.
Càng quá phận chính là Hoàng Tử Thao lấy danh nghĩa giúp Ngô Phàm đưa đồ mà xuất hiện. Biện Bạch Hiền dĩ nhiên sẽ không cho Hoàng Tử Thao đi, mỗi buổi tối sẽ cùng với Hoàng Tử Thao tản bộ bờ biển, không biết bọn họ tản tản có tản lên đến trên giường luôn hay không!
Ngô Thế Huân phát điên rồi, vì muốn cùng Biện Bạch Hiền cùng một chỗ mà bị sức ép quá lớn, hắn cần tìm người phát tiết.
Nhưng chính khi hắn muốn tìm người kia thì người kia lại đến tìm hắn.
Ngô Thế Huân mới vừa kết thúc buổi quay ở hoa viên thì cũng đã chiều, bởi vì trước đó đã cũng có quan hệ tốt với nhà tài trợ cho nên khi rảnh rỗi, có thể ở lại hoa viên một chút. Ngô Thế Huân tìm một ngôi nhà nhỏ hai tầng không có ai ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lầu hai có bày đầy đủ dụng cụ pha cà phê, chính mình ở đây chủ động thử nấu cà phê, cũng là việc rất hữu tình đi.
Ngay lúc Ngô Thế Huân vừa đun cà phê, vừa thả lỏng tâm tình, giải tỏa áp lực thì có người cũng vào biệt thự này, đi lên lầu hai.
Giương mắt nhìn nhìn người mới tới, Ngô Thế Huân cười lạnh, quả nhiên thông minh sắc sảo.
Hắn sớm đoán được Lộc Hàm sẽ có một ngày như vậy, bất quá Ngô Thế Huân không nghĩ nhanh như thế đã vạch trần ý đồ của Lộc Hàm.
"Bạch Hiền bảo em sau khi kết thúc quay phim liền đón tôi về khách sạn phải không? Tôi uống ly cà phê xong sẽ cùng em về." Ngô Thế Huân cố ý không nhìn Lộc Hàm, đem cà phê mới vừa nấu rót vào ly, thảnh thơi ngồi xuống ghế dựa gỗ, chậm rãi thưởng thức cà phê.
Lộc Hàm đi đến bên cạnh Ngô Thế Huân, tuy rằng không có biểu hiện, nhưng ánh mắt cũng rất có tâm cơ... "Cậu biết tôi đến mục đích không chỉ đơn giản là vậy."
Ngô Thế Huân nhún nhún vai ra vẻ bất đắc dĩ, nếu Lộc Hàm muốn ngả bài, vậy thì không còn cách nào khác. "Vậy để cho tôi xem không đơn giản bao nhiêu... "
Lộc Hàm đưa tay vào túi lấy điện thoại, nhấn gửi đi tin nhắn đã soạn sẵn, lại chậm rãi cởi quần áo ngoài, chầm chậm gỡ bỏ cúc áo trong của mình.
"Oa... " Ngô Thế Huân cố ý xấu xa nhỏ giọng kinh hô ra tiếng, một tay chống cằm, một tay cầm ly cà phê, chậm rãi thưởng thức hành động mê hoặc có ý đồ của Lộc Hàm.
"Tiểu mỹ nhân... em rõ ràng biết tôi không chịu nổi chiêu này mà." Nhìn thấy quần áo trên người Lộc Hàm ngày càng ít đi, bước đến ngày càng gần chính mình, Ngô Thế Huân cũng không phải người theo chủ nghĩa cấm dục, phải khai trai* chứ. Hơn nữa hắn bây giờ phải phát tiết bức bách.
*khai trai: tín đồ Phật giáo hoặc tín đồ của các tôn giáo khác bắt đầu ăn mặn, sau khi hết kỳ ăn chay (theo lời bác wiki)
———————
Biện Bạch Hiền bây giờ đang cùng Phác Xán Liệt, Kim Chung Nhân ngồi trên mô tô, chuẩn bị đấu một trận so tài xem ai nhanh hơn, lại nhận được tin nhắn Lộc Hàm gửi đến, Biện Bạch Hiền nhíu nhíu mày.
"Làm sao vậy?" Kim Chung Nhân đã chuẩn bị tốt khâu khởi động, phát hiện Biện Bạch Hiền đột nhiên lấy ra di động, liền lo lắng hỏi.
"Ưm, không có việc gì, Lộc Lộc gửi tới, Thế Huân bên kia đã quay hình xong, anh bảo Lộc Lộc đi tiếp hắn. Phỏng chừng Thế Huân lại làm khó Lộc Lộc của chúng ta." Biện Bạch Hiền tuy rằng lo lắng cho Lộc Hàm, bất quá cảm thấy gần đây Ngô Thế Huân rất ngoan, hơn nữa ở chung lâu, cậu cũng biết Ngô Thế Huân bản tính không xấu, chỉ là có chút ham chơi.
"Lo lắng cũng phải, nhìn thử lại xem mấy ngày nay em vẫn cứ đi chơi cùng bọn anh, Thế Huân chắc rất tức giận đó. Ha ha ha ~~" Phác Xán Liệt thật đúng là lúc nào cũng cười được... = =!
Biện Bạch Hiền đặc biệt khinh bỉ trừng mắt liếc Phác Xán Liệt một cái, vừa mới chuẩn bị đấu lại không muốn mất hứng, chắc là cậu suy nghĩ nhiều đi. Cứ hoài nghi Ngô Thế Huân như thế cũng không tốt. "Đấu nốt trận này đi, lần này em nhất định thắng!"
Nhìn thấy Biện Bạch Hiền bộ dạng tự tin đắc ý, Phác Xán Liệt cùng Kim Chung Nhân đưa mắt ra hiệu. "Kim Chung Nhân! Chúng ta ai thắng, đêm nay Bạch Hiền phải ở phòng người đó!"
"Thành giao!" Kim Chung Nhân sảng khoái trả lời ...
"Này! Mấy người dám lấy tôi ra làm tiền cược! Ê! Ê! ! Sao hai người lại vậy! Phạm quy ! !" Ngay lúc Biện Bạch Hiền còn la lối oán giận, Phác Xán Liệt cùng Kim Chung Nhân đã khởi động mô tô xuất phát trước.
Biện Bạch Hiền đành phải nghẹn khuất ngậm miệng, ở phía sau ra sức đuổi theo...
——————————————————————
Biệt thự nhỏ có vườn hoa bao quanh, có hai người ở lầu hai làm chút chuyện khiến cho người khác đỏ mặt .
Lộc Hàm bị Ngô Thế Huân đặt trên ghế gỗ, hai tay bị thắt lưng trói chặt phía trên đầu, không thể cử động.
Ngô Thế Huân có chút háo sắc, tay chậm rãi miết trên lồng ngực nửa kín nửa hở của Lộc Hàm. Ý xấu dừng lại ở điểm nổi lên nhạy cảm, nhẹ nhàng vẽ vài đường, từ từ quấy phá. Ngay bây giờ có thể thưởng thức bộ dáng run rẩy của Lộc Hàm cùng với biểu tình mê người...
"Lộc Hàm à Lộc Hàm. Có phải lần trước tôi chưa có giáo huấn em tốt phải không? Đối với tôi dùng chiêu này, là tự chui đầu vào lưới."
Vẻ mặt trêu chọc của Ngô Thế Huân khiến cho Lộc Hàm rất ghét... "Để tới khi Bạch Hiền nhìn thấy, cậu xem em ấy sẽ giúp ai."
Nhìn vẻ tự tin của Lộc Hàm hiện tại thật giống như một chú mèo kiêu ngạo, Ngô Thế Huân thật ra rất thích đem ai đó tự cho là mình thanh cao tra tấn đến mức trước mặt hắn khóc lên.
"Hừ ~~ thì ra âm mưu kĩ như vậy. Em muốn Bạch Hiền thương xót đau lòng vì em? Thế chúng ta chơi trò kích thích hơn đi."
Ngô Thế Huân không chút thương tiếc đem cặp chân trần trụi của Lộc Hàm mở rộng, tách ra gác lên hai tay cầm ghế, cầm những viên đường trên bàn cà phê đến. Lấy một khối đường nhỏ hình vuông để trước miệng huyệt đang khép mở, dùng sức đẩy một cái liền đi vào.
"Ô ~~ a... " Bị dị vật đột nhiên tiến vào, Lộc Hàm không thoải mái mà kháng cự. Vách trong mẫn cảm không ngừng co rút lại, như thế lại khiến cho người hổ thẹn khi cảm nhận được hình dáng vuông vức của viên đường.
Ngô Thế Huân từ đó đến giờ yêu thích mỹ nhân, cực phẩm như Lộc Hàm đương nhiên không thể buông tha.
"Đừng lo... phía dưới của tiểu mỹ nhân em nóng như thế, sẽ rất nhanh hòa tan nó..." Tà ác đè ép trên người Lộc Hàm, liếm liếm điểm dụ hoặc trước ngực, một tay bóp lấy vật thể giống đực vẫn còn mềm của Lộc Hàm, một tay đút vào huyệt nhỏ ấm áp, quậy phá viên đường đang dần tan ra bên trong.
"Ừ ~~ a, biến... biến thái. " Lộc Hàm hiện tại hai má ửng đỏ, anh có thể cảm nhận bởi vì Ngô Thế Huân lấy tay nhấn vào bên trong "quấy đảo" , làm đường tan càng nhanh hơn, tiểu huyệt trở nên dinh dính như hồ. Thật là nhục nhã.
"Ai bảo bản thân em chủ động, tôi đối với mỹ nhân như em thật sự là cự tuyệt không được." Ngô Thế Huân tiếp tục xoa nắn dương vật của Lộc Hàm, khiến cho anh nhanh chóng biến thành bộ dạng...
"A... A... " Nhưng mà Lộc Hàm dường như không khuất phục, cắn môi dưới cố nén.
Ngô Thế Huân làm bộ đau lòng, nhìn ngắm Lộc Hàm đang bị hành hạ ... "Chậc chậc... em muốn cho Bạch Hiền chứng kiến giai đoạn nào đây? Em ấy nếu không đến, tôi thật nhịn không nổi."
Nhìn thấy biểu tình Lộc Hàm vẫn tự tin như trước, Ngô Thế Huân tức giận, hắn cũng không tin thu phục không xong Lộc Hàm.
"Tiểu mỹ nhân, chúng ta chậm rãi uống ly cà phê chờ em ấy đến đi... " Ngô Thế Huân nâng mông Lộc Hàm lên, thành thạo đem cà phê nóng đổ lên miệng dưới của Lộc Hàm.
"Ô ~~ a... " Bởi vì cà phê vẫn còn ấm, nhiệt độ như vậy kích thích Lộc Hàm bắt đầu run rẩy, hai chân bị mở ra thành hình chữ M, cơ thể nhạy cảm lập tức căng cứng lại.
"Thì ra cũng có thể uống nha." Thấy một ly cà phê đầy đều bị miệng nhỏ phía dưới của Lộc Hàm nuốt hết, Ngô Thế Huân vừa lòng nhẹ nhàng nhấn xuống bụng anh.
"Ô ưm ~~ không, không được nhấn..." Bởi vì cà phê nên vách trong bắt đầu hưng phấn, chất lỏng sóng sánh kích thích triệt để thần kinh Lộc Hàm , bụng trướng lên khó chịu.
"Tiểu mỹ nhân... có phải vị rất đắng hay không?" Ngô Thế Huân làm bộ hảo tâm lại cầm hai viên đường vuông nhét vào miệng huyệt đã bị đổ nước đến tràn đầy.
Bởi vì nhiệt độ ấm áp của cà phê, đường rất nhanh bị hòa tan. Lộc Hàm thậm chí có thể cảm nhận được quá trình khối đường hòa tan trong thời gian ngắn, nhưng vẫn là ở trong tiểu huyệt của chính mình.
"Khốn... nạn." Lộc Hàm đã có chút hối hận, thật đúng là sẹo lành liền quên đau, anh đã quên trêu chọc tên ác ma Ngô Thế Huân này nhất định bị bất lợi. Bất quá, ai tổn thất nhiều nhất còn chưa thể nói chính xác được.
"Đang cảm thấy hối hận? Biện Bạch Hiền bây giờ chắc đang chơi rất vui vẻ, em ấy không nhất định phải tìm đến em. Em ngẫm lại xem, bên cạnh em ấy có nhiều người như vậy, em sao phải chen chân vào, ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi đi. Em cũng đẹp không kém gì Bạch Hiền ~~"
Lộc Hàm cảm thấy Ngô Thế Huân thực nực cười, ngẩng đầu lên nhìn thẳng hắn "Cậu có biết tôi thắng cậu ở chỗ nào không? Bạch Hiền có thể ở cùng một chỗ với cậu, nhưng em ấy tuyệt đối sẽ không để ý đến cậu. Bạch Hiền cho dù không cùng một chỗ với tôi, nhưng em ấy vẫn quan tâm tôi."
"Em... " Ngô Thế Huân cũng bị Lộc Hàm chọc đến điên rồi. Nhưng Lộc Hàm nói đúng cho nên Ngô Thế Huân mới tức giận. "Được! Tôi thật muốn nhìn xem em ấy có bao nhiêu quan tâm em!"
Ngô Thế Huân tức giận lấy tay đè thật mạnh ở trên bụng Lộc Hàm một cái, đem tất cả mấy vật dơ bẩn trong tiểu huyệt đẩy ra.
Hành động vừa rồi, thật sự khiến cho Lộc Hàm cảm giác muốn chết, yêu và hận, thật là khó chịu...
Lộc Hàm thở hổn hển chậm rãi ngẩng đầu, phát hiện Ngô Thế Huân không biết ở đâu hái được vài cành hoa hồng có gai trở về, ánh mắt đáng sợ kia thật sự khiến người khác lạnh run, xem ra thật sự bị Lộc Hàm chọc giận rồi...
"Chung quanh có thật nhiều hoa nhưng vẫn là hoa hồng thích hợp với em, xinh đẹp lại có gai đâm người!" Ngô Thế Huân không chút nào thương tiếc đích đem một cành hoa hồng đầy gai tất cả đều cắm vào trong hậu huyệt của Lộc Hàm, đau đến mức trán Lộc Hàm chảy đầy mồ hôi.
"A ~~~ ưm... " Thứ kia có gai nhọn không đều, lại cào xước vách trong đầy mẫn cản, mà còn không lấy ra đẩy vào, dòng máu nóng hầm hập bắt đầu chảy ra, hẳn là bị thương rồi.
"A... A... " Ngô Thế Huân nhìn thấy động nhỏ đã chảy máu nhưng vẫn đang không ngừng động tác trong tay, mỗi lần đều dùng sức đâm hoa hồng vào tra tấn Lộc Hàm.
"Em như thế này thật sự rất đẹp... " Ngô Thế Huân không biết hắn là bởi vì Lộc Hàm không chịu khuất phục mà nổi giận hay là bởi vì bị Lộc Hàm thuyết phục là Biện Bạch Hiền sẽ không để ý hắn mà tức giận... Hắn chỉ biết người vẫn hay đùa cợt như hắn, lại nổi nóng vì loại chuyện thế này, thật sự là càng ngày càng không giống hắn.
"A... A... Ưm... " Lộc Hàm không xin tha, anh chưa từng hướng về loại người như Ngô Thế Huân cầu xin cả, lần trước bị Ngô Thế Huân ngược đãi, Lộc Hàm cũng không có van xin.
Lộc Hàm cảm thấy được đau, không phải thân thể đau, mà chính là trong lòng khó chịu. Chẳng lẽ đúng như Ngô Thế Huân nói, Biện Bạch Hiền không hề quan tâm anh? Lộc Hàm nghĩ thầm, anh thật sự đánh giá chính mình quá cao, nếu so anh cùng với Ngô Phàm, Phác Xán Liệt, Kim Chung Nhân... quả nhiên không bằng.
Xem ra muốn lợi dụng Ngô Thế Huân, đổi lấy sự thương cảm của Biện Bạch Hiền thật đúng là hạ sách. Nếu làm không tốt, địa vị Ngô Thế Huân ở trong lòng Biện Bạch Hiền so với anh còn cao hơn. Nếu lần này thật sự thua trong tay Ngô Thế Huân, Lộc Hàm cũng có thể phân biệt, đau như thế nào cũng không dằn vặt bằng đau ở lồng ngực.
"Ngô Thế Huân! Cậu làm gì vậy!" Biện Bạch Hiền đột nhiên xuất hiện, làm cho Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm đều kinh ngạc.
Biện Bạch Hiền đang cực kỳ hưng phấn vì may mắn thắng được trận đấu môtô với Phác Xán Liệt và Kim Chung Nhân, trở lại khách sạn nghe nói Ngô Thế Huân còn chưa về, Biện Bạch Hiền liền sốt ruột, mở máy xe liền chạy đến trường quay ở công viên.
Tin nhắn Lộc Hàm gửi đến nói địa điểm là một biệt thự nhỏ, chờ Biện Bạch Hiền tìm được, lên đến lầu hai nhìn thấy như vậy có chút chấn động, liền ngây người. Nhưng giây tiếp theo thì lập tức nổi giận!
Phía dưới của Lộc hàm dường như đã bị Ngô Thế Huấn tra tấn đến chảy máu. Nhìn thấy Ngô Thế Huân cầm trong tay hoa hồng đầy gai, Biện Bạch Hiền thiếu chút nữa không kiềm chế được đem Ngô Thế Huân từ lầu hai ném xuống.
"Bảo bối ~~ em tới thật không đúng lúc." Ngô Thế Huân thật không ngờ Biện Bạch Hiền thật sự đến, thì ra... thật sự giống như Lộc Hàm nói, cho dù không ở cùng nhau, cũng sẽ quan tâm sao?
"Khốn kiếp! Sao cậu lại bắt nạt Lộc Lộc!" Nhìn thấy bộ dáng của Lộc Hàm hiện tại, Biện Bạch Hiền đau lòng liền xông lên trước hết tháo dây nịt đang trói hai tay anh.
Ngô Thế Huân thấy oan ức liền muốn giải thích "Cưng à, cũng không nên trách tôi, em phải hỏi anh ta, là anh ta..."
"Cậu cảm thấy trong tình huống này tôi sẽ tin ai?! Ngô Thế Huân! Cậu đừng quá đáng!" Biện Bạch Hiền không muốn nghe Ngô Thế Huân giải thích, cậu một mực tin chắc chắn việc này đều là Ngô Thế Huân làm, Lộc Hàm là một người hiền lành có giáo dục như vậy sẽ không làm chuyện xấu!
"A... " Ngô Thế Huân cười lạnh, khinh thường đưa mắt nhìn Lộc Hàm mưu kế đã thực hiện được lại còn giả vờ đáng thương, khổ nhục kế thật thâm độc.
Tốt... Muốn Ngô Thế Huân vào vai xấu, ngay lập cho các người mãn nhãn...
"Được! Em cho rằng là tôi ức hiếp Lộc Hàm, tốt lắm... Tiểu bảo bối của tôi, em phải ở trước mặt tôi thượng Lộc Hàm, tôi sẽ thả anh ta." Ngô Thế Huân cười xấu xa nhìn Biện Bạch Hiền, hắn muốn xem Biện Bạch Hiền rốt cuộc quan tâm Lộc Hàm tới trình độ nào...
"Ai nha nha... cậu mới biểu hiện không tồi vài ngày, nay lại bắt đầu có hứng thú làm người xấu rồi." Biện Bạch Hiền bất đắc dĩ lắc đầu, đau lòng nhìn tiểu huyệt còn dính máu của Lộc Hàm, thế này cậu nào dám ra tay.
Nhưng có điều Biện Bạch Hiền biết loại hai phương pháp đối phó với Ngô Thế Huân, một loại là làm theo ý hắn, làm cho hắn chơi tới chán sẽ thả, phương pháp này, Biện Bạch Hiền đã từng chịu thống khổ, nhưng lại không thể thực hiện được. Còn có một loại phương pháp khác đó chính là nghịch hắn đi, làm cho hắn tức giận muốn chết, cũng thấy thú vị...
"Thế Huân a ~~ chúng ta đổi kiểu đi... "
Biện Bạch Hiền cởi quần, bước tới cưỡi trên người Lộc Hàm, tay xoa nắn dục vọng ở hạ thân anh, động tác tay điêu luyện, mỗi nơi đều chăm sóc chu đáo.
"Ưm, Bạch... Hiền... " Lộc Hàm có chút động tình nhìn Biện Bạch Hiền ngồi trên người.
"Lộc Lộc ngoan, sẽ rất nhanh khiến cho anh thoải mái." Biện Bạch Hiền hôn lên môi Lộc Hàm, chủ động đưa đẩy, kĩ thuật hôn thuần thục, rất nhanh liền khiến Lộc Hàm đắm chìm, hôn đến mức Lộc Hàm có cảm giác lâng lâng như bay.
Biện Bạch Hiền một bên hôn, một tay tiếp tục chà xát dương vật đã cứng lên của Lộc Hàm, một tay đút vào động nhỏ của chính mình, bắt đầu khuếch trương.
"A ~~ a... " Biện Bạch Hiền nhịn không được kêu ra tiếng, bởi vì ngón tay của mình khô khốc, cho vào bên trong có chút đau.
"Bạch... Hiền... " Lộc Hàm nghe được âm thanh động lòng người của Biện Bạch Hiền, ngoại trừ lo lắng còn có chút ngứa ngáy.
"Không cần lo lắng cho em... " Biện Bạch Hiền đem đầu nhỏ tựa vào ngực Lộc Hàm, muốn an ủi anh một chút, bàn tay nhỏ bé vẫn từ đằng sau khai phá huyệt đạo của chính mình, lại không cẩn thận kêu ra tiếng... Biện Bạch Hiền như vậy rất mê người, rất lẳng lơ...
Ngô Thế Huân ở phía sau cậu, vừa lúc có thể rõ ràng thấy ngón tay của Biện Bạch Hiền ở trong rút ra đâm vào, hình ảnh vào vào ra ra như thế, miệng còn phối hợp khép mở.
"A... A ~~" Thấy Biện Bạch Hiền ở trong lòng Lộc Hàm tự mình khuếch trương, Ngô Thế Huân giận như điên, như thế Biện Bạch Hiền lại càng mê người hơn.
Nơi phía sau đã chảy ra chút dịch, Biện Bạch Hiền cảm thấy đã ổn rồi liền nắm lấy vật thể giống đực đang cương đến sắp bắn của Lộc Hàm chậm rãi ngồi xuống. Hai tay vòng qua bả vai Lộc Hàm, gắt gao ôm lấy, chịu đựng đau đớn.
"A... A ~~ ưm... Lộc... Lộc... chạm em chạm vào em... "
Biện Bạch Hiền nắm lấy một tay của Lộc Hàm phủ lên dục vọng đã muốn bốc cháy của mình.
Lộc Hàm hiểu ý liền xoa nắn lên xuống, phân tán chú ý của Biện Bạch Hiền.
"A a... Ưm ~~ thật là... thích... "
Biện Bạch Hiền cứ như thế dùng tư thế cưỡi ngựa bắt đầu nhấp lên xuống.
Mỗi một lần đều để cho Lộc Hàm đâm vào điểm mẫn cảm tận cùng bên trong.
"Bạch... Hiền... rất đẹp..." Lộc Hàm giống đã bị mê hoặc, hôn lên môi không ngừng rên to của Bạch Hiền. Muốn đem tiếng rên rỉ dễ nghe này toàn bộ nuốt vào miệng, không cho kẻ khác nghe thấy.
"Ưm ~~ A. " Cho dù là âm thanh kháng nghị nho nhỏ theo Biện Bạch Hiền miệng thoát ra cũng cám dỗ như thế.
Ngô Thế Huân phát điên, thật sự phát điên rồi... Kế hoạch cái gì! Hai người hắn coi trọng cùng đến, hơn nữa Biện Bạch Hiền cố ý đối nghịch với hắn, khổ nhục kế của Lộc Hàm cũng đạt được.
"A... "
"A ~~~" Ngay khi nghe thấy hai tiếng rên xinh đẹp của cậu, Lộc Hàm đem tinh hoa bắn vào tiểu huyệt Bạch Hiền, Bạch Hiền cũng đem dòng dịch trắng bắn lên tay cùng bụng Lộc Hàm.
Ngô Thế Huân không muốn thừa nhận, khi nghe thấy hai tiếng rên đầy mị hoặc cùng hình ảnh dâm đãng như thế, hắn có phản ứng.
Cuối cùng Ngô Thế Huân đưa ra kết luận. Nhất định không được tin vẻ giả vờ đáng thương của Lộc Hàm, cũng nhất định không được mê đắm Biện Bạch Hiền... hai người bọn họ rất nguy hiểm.
___
Sau khi trở về khách sạn, Bạch Hiền vẫn đứng trong phòng Lộc Hàm giúp Lộc Hàm bôi thuốc, cùng Lộc Hàm trò chuyện, cho đến khi Lộc Hàm mệt phải lên giường ngủ mới thôi.
"Lộc Lộc ~~ ngoan ngoãn nha ~~~" Biện Bạch Hiền muốn giúp Lộc Hàm, vỗ vỗ Lộc Hàm dỗ anh ngủ. Thấy Lộc Hàm ngủ rồi, Biện Bạch Hiền mới nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi phòng.
Biện Bạch Hiền không để ý rằng, cậu vừa rời đi thì Lộc Hàm vẫn đang đưa lưng về phía cậu liền mở mắt, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi... "
Biện Bạch Hiền một mình đi đến bờ biển, trời đã tối, thuỷ triều xuống, có thể đi được rất xa rất xa, ngày càng đến gần nơi biển rộng.
Không cần lo lắng bị người khác phát hiện bản thân đã từng đặt chân tới đây bởi vì ngày hôm sau thủy triều lên, sóng biển sẽ xóa sạch dấu chân, ngay cả trí nhớ cũng có thể mất sạch như thế, nếu trong tình cảm có thể như vậy thì tốt rồi...
"Thỏ con đang ngủ hửm?"
Vốn đang im lặng, thanh âm Ngô Thế Huân đột nhiên vang lên dọa Bạch Hiền nhảy dựng.
"Nha! Cậu đừng bất ngờ xuấn hiện như thế chứ! Hù dọa tôi!" Bộ dáng của Biện Bạch Hiền đúng là bị dọa cho sợ.
"... " Ngô Thế Huân thở dài, "Diễn dở ẹt..."
Bị Ngô Thế Huân mắng, Biện Bạch Hiền thật cũng không giận dỗi, chạy đến bên người Ngô Thế Huân, lấy tay đáng yêu chọc chọc bờ vai của hắn... "Cậu còn giận tôi à?"
Đúng! Ngô Thế Huân tức giận... không có được Tiểu Bạch Cừu, còn tận mắt nhìn người khác ăn, còn bị Tiểu Bạch Cừu xử oan!
"Tôi biết cậu không phải khi dễ Lộc Lộc, là Lộc Lộc cố ý dùng khổ nhục kế ~~ tôi mắng là tôi không đúng, nhưng mà cậu vẫn có khi dễ Lộc Lộc nha~~" Biện Bạch Hiền tiếp tục khều bả vai Ngô Thế Huân.
"Nha! Ai nói ta khi dễ Lộc Hàm! Là anh ta... Khoan?" Ngô Thế Huân đột nhiên nhận thức được điều gì. "Em... biết hết à?"
Biện Bạch Hiền cười không hề suy nghĩ... "Hì hì ~~ tôi diễn cũng được chứ!"
"... " Ngô Thế Huân cũng không biết nói với Biện Bạch Hiền cái gì thì tốt, "Từ từ... em nói em biết Lộc Hàm dùng khổ nhục kế, em còn để cho anh ta thượng!"
Biện Bạch Hiền cũng không vội trả lời, kéo Ngô Thế Huân ngồi xuống bãi cát, nhìn sóng biển ở xa xa đang đánh tới hướng bọn họ, lẳng lặng nói: "Thế Huân à... cậu cũng thấy tôi rất xấu, chiếm được người đàn ông ưu tú như Ngô Phàm, lại còn muốn cả Xán Liệt, bỏ không được Xán Liệt thì lại tìm đến Chung Nhân... Hiện tại ngay cả Chung Nhân cũng bỏ không được, lại trở thành một loại thói quen... "
"Nghe có vẻ xấu!" Ngô Thế Huân bất đắc dĩ chu miệng, nhưng lại lập tức an ủi đối với Biện Bạch Hiền cười cười... "Dù sao tôi không tư cách nói em... "
Biện Bạch Hiền tay nắm lấy cát, lại chậm rãi thả lỏng sức lực, để cho hạt cát trong tay trôi đi... "Lộc Lộc là người tốt, là người có giáo dục. Tôi làm cho anh ấy trở thành kẻ dối trá, lợi dụng người. Tôi nếu không làm theo ý muốn của anh ấy, sẽ biến anh ấy trở thành người hư hỏng giống tôi mất."
Ngô Thế Huân có chút đau lòng ôm lấy vai Bạch Hiền, để đầu cậu tựa lên vai hắn... "Không liên quan, bọn họ chê em xấu, cứ đi tìm tôi, tôi sẽ làm cho hai chúng ta một thế giới riêng."
Biện Bạch Hiền ghét bỏ né tránh Ngô Thế Huân, "Ai muốn cùng với cậu ở thế giới riêng! Tôi so với cậu ngoan hơn!"
Ngô Thế Huân cảm thấy buồn cười vỗ vỗ đầu Biện Bạch Hiền, "Được rồi... em so với tôi ngoan hơn... "
Biện Bạch Hiền không để ý tới Ngô Thế Huân, tiếp tục nhìn ra biển rộng phương xa, nghe thanh âm sóng biển, dưới đáy lòng lặng lẽ nói... Cám ơn cậu, Thế Huân...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro