Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

SooDuy - JunDuy /H+/

⚠️: Threesome, H+, sextoy, nói tục, NC-21,...
Ai không thích thể loại này có thể lướt qua ạ
Nhân vật hoàn toàn là OCC nha

Nguyễn Huỳnh Sơn (nó)
Phạm Duy Thuận (cậu)
Phạm Trần Thanh Duy (anh)

.
.
.
.
.
.
.
.
.

"Duy, có điện thoại này"

"Đệch, mới đó đã gọi rồi sao?" Thanh Duy lầm bầm tại phòng thay đồ, thay nốt cái áo dính mưa kia rồi đi ra vớ lấy chiếc điện thoại trong hộc tủ, anh nhìn dòng tên hiển thị trên màn hình, rồi lại nhìn thấy số cuộc gọi nhỡ ở phần thông báo, lẩm bẩm mấy lời chửi thề khiến cả đám dồn ánh mắt sang săm soi.

"Sao đấy?"

"À, không có gì" anh vội ấn vào xem, hơn 300 cuộc gọi (này tôi nói quá thôi :))) từ người dùng phiền phức 1 và người dùng phiền phức 2.

"Người yêu gọi à, đi chơi bóng chuyền có tí làm gì căng quá dị, làm như đi chơi "bóng" thật ấy kkk"

"Ê!!!"

Đội bạn bè thân thiết với anh bao gồm Duy Khánh, Quốc Thiên và BB, lúc nào anh cũng trở thành nguyên liệu của tụi nó. Ỷ đông lên được nước làm tới, chứ Thanh Duy thật chất lớn tuổi nhất chỗ này.
Anh dẹp luôn việc sẽ gọi lại, vì chắc giờ này bọn họ chưa về đâu, anh chống cằm, đăm chiêu suy nghĩ, rốt cuộc cũng không quan tâm mà bỏ điện thoại vào túi. Nay ngày nghỉ mà phải èn joyyy chứ. Ông đây không quan tâm

Mưa vẫn cứ không dứt, cứ tí tách từng giọt rồi lại đổ ào xuống làm con người ta xoay sở không kịp, về đến nhà là đã gần 8 giờ tối, thân thể ướt như chuột lột, ngó nghiêng xung quanh, cho rằng cả hai vẫn chưa về nhà, Thanh Duy từng bước chân ướt đi về phía phòng tắm, rón rén như một kẻ lạ mặt đột nhập trong chính căn nhà của mình.
Đến được phòng tắm là cả một quá trình, là bao công sức, Duy nhanh chóng vứt bỏ bộ đồ ướt kia ra, tiếp theo là phải khoá cửa.

Chỉ là vừa đưa tay đến nắm khoá, mắt liền thấy cửa tự động đẩy vào, hai gương mặt quen thuộc cuối cùng lại xuất hiện ngay lúc anh không muốn thấy nhất, Phạm Duy Thuận và Nguyễn Huỳnh Sơn - hai chiếc phiền phức trong cuộc đời anh.


"Ah..hai..đứa..về lúc nào?"
Vớ đại chiếc khăn tắm che đi nơi cần che, vẻ mặt hoảng loạn không chối đi đâu được của Thanh Duy, tay chỉ về phía hai gã với tư thế đứng thì không vững, tay thì run lẩy bẩy, nhìn mắt thường có thể thấy rõ mồn một. Không phải là anh sợ hai thằng chả, nó ít tuổi hơn anh mà,  nhưng cách cả hai đều to cao hơn, đều hoàn toàn có thể nuốt chừng anh bằng ánh mắt như tia lửa hay với gương mặt điển trai đó. Họ tiến tới gần Duy, đột ngột cởi áo, Duy tuyệt nhiên lại được ngắm hai quả body đẹp như tạc tượng, hai màu da tương phản, bên cà phê bên sữa nhưng đều săn chắc và... Ngon!
Nhưng ai quan tâm đều điều đó bây giờ chứ

"Ơ kìa, anh Duy sao thế. Có vẻ anh không được khoẻ, không phải mới đi chơi cùng mọi người sao?" Ngay khi Sơn thoát cởi bỏ áo trên người ra, xác định con mồi ngơ ngác đang chưa phản ứng kịp, liền đi đến cạnh anh, tiện tay lấy đi cái khăn phiền phức kia. Bất giác theo phản xạ, Thanh Duy vội vàng chồm về phía cái khăn đang yên vị trên tay nó, tiếc là tay còn chưa chạm vào được, liền bị người còn lại là Phạm Duy Thuận nắm chặt hai cổ tay, mạnh mẽ kéo giật ngược về phía cậu ta.

"Anh ngại à? Đây đâu phải lần đầu, để im như vậy cho em"
Thuận cất lên chất giọng êm tai, rồi dùng cặp mắt diều hâu theo dõi từng cử chỉ và biểu cảm sắc thái của gà con. Mấy lời như thế, anh nghe tỉ lần vẫn không ngăn bản thân thôi ngại ngùng, má phiếm hồng, tai cũng đỏ rực cả lên, mới thế thôi đã khiến Duy hai chân mềm nhũn, muốn ngồi bệt xuống sàn. Không phải cư nhiên hai tên điên này lại nổi hứng như thế, Duy hiểu rõ bọn họ là đang muốn trừng phạt anh.

"Anh..anh sai rồi, xin lỗi mà"

"Ra ngoài không xin phép, gọi không nghe, mưa gió như thế này, về nhà còn quá giờ quy định, anh gan thật đấy"

"Anh-"

"Hôm nay chúng ta có nên dạy Thanh Duy một bài học không nhỉ?" Sơn cười khúc khích, chả có chút gì gọi là tức giận hay đe doạ trên gương mặt đó cả nhưng mục đích hoàn toàn là vậy. Nó rõ muốn điều này từ lâu.
Nó cứ trưng cái bộ mặt đẹp trai xiêu lòng cùng đôi mắt ngây thơ ấy, nhưng những gì tồn đọng trong đầu hay ý nghĩa sau từng lời thốt ra đều khiến Duy phải niệm phật.

"Thôi mà...anh không muốn"

"Ê, được nha, ý kiến hay đấy, em trai"
Nghe được sự đồng thuận đầy háo hức từ Phạm Duy Thuận, lúc này bụng anh mới chùng xuống...

//////////

"Dự báo thời tiết ngày mai và những ngày sắp tới sẽ có mưa và giông vài nơi, xin quý vị đề phòng giữ gìn sức khoẻ và không nên ra ngoài..."

Trên sofa có 2 chàng trai đang thư giãn lắng nghe thông tin dự báo thời tiết, rồi tới tin tức cuối ngày trên thời sự. Nhưng thị giác thì chăm chú vào chiếc điện thoại không thuộc quyền sở hữu của hai người bọn họ. Tay cứ lướt, dường như một thứ gì để khiến cả hai cau mày. Chương trình truyền hình vẫn tiếp tục phát, nhưng lúc này những tạp âm khác lại có chút to hơn, tiếng mưa phía ngoài cũng không lấn át nổi, hoặc có thể do tai Thuận và Sơn đều tập trung vào thứ thanh âm ấy. Nghe thì êm tai nhưng vô cùng không đứng đắn, bật ra từ cái miệng xinh xắn của Thanh Duy, tiếng rên rỉ nhỏ giọt đọng lại trong cuống họng, nghẹn ngào không thốt thành lời, quả bóng cao su đang ngăn những lời nói ấy có thể truyền ra.

"Chụp nhiều hình quá nhỉ" những tấm ảnh vừa được ra lò lúc ban chiều đang được hai con người kia lướt xem từng cái một.
Hai chàng trai xác định không có một cử chỉ thân mật nào, chiếc điện thoại bị lẳng đi ngay lập tức xuống dưới ghế với sự lạnh lùng, Duy nhận ra tiếng bước chân đang chuyển sang phía mình, nơi anh bị trói vào thành giường để khoái cảm chi phối kịch liệt.

"Ah!!" vừa mới hít thở bình thường được chút, thứ trứng rung kia lại tiếp tục vận động mạnh mẽ sâu trong hậu huyệt. Mức độ bị gia tăng đột xuất này khiến quả trứng hình dạng viên thuốc kia lộng hành với tốc độ chóng mặt, ma sát liên tục vào vách thành. Tay anh nắm chặt lấy sợi dây trói để ngăn bản thân bật lên khỏi giường. Hai chân thon muốn khép vào lại liền bị nhéo má đùi, rồi tiếp tục là cái tát đau điếng vào mông đầy đặn.

"Dạng rộng ra, hay anh lại muốn ăn đòn?"

"Hức.." Trong bộ dạng không thể phản kháng, hoàn toàn bị phanh phui, lộ thiên, tay bị trói, bất lực, không thể nói chuyện, chỉ còn biết dùng ngôn ngữ cơ thể, lắc đầu liên tục, trông vô cùng đáng thương.
Nhìn anh người yêu bé nhỏ chịu khổ dâm mà trong lòng bọn họ lại dâng lên cơn sóng hứng tình, hài lòng thích thú với dáng vẻ tội nghiệp này.

Tay Sơn lương thiện hạ thấp đi độ rung ở phía dưới ướt át, họ bắt đầu trêu chọc nhũ hoa hồng hào ở trước ngực đang bị kẹp chặt đến sưng đỏ. Nó cũng nhanh chóng giải thoát bỏ hai chiếc kẹp ấy ra, trông thấy núm ti đỏ như hai hạt lựu chín, Thuận và Sơn càng không khỏi mê mẩn mà ghé sát khuôn ngực trắng nõn pha chút đỏ vì cảm giác ngại ngùng của Duy, dày vò chúng trên đầu lưỡi. Thanh Duy lại kêu lên thống khổ cùng với vật thể dựng đứng phía dưới liền bắn ra dòng dịch trắng thấm đẫm vào ga giường.

"Nhìn anh kìa, mới thế thôi mà đã bắn rồi, thất vọng quá"

Bị quả bóng ở miệng chặn lại nói không thành tiếng, Duy uất ức không thể biện hộ hay trách mắng hai tên người yêu hách dịch này, khoái cảm khiến anh bật khóc, bị chặn đường thở khiến hô hấp trở nên khó khăn, oxi bị ngắt quãng khi truyền tới phổi, điều đó làm Duy bộc lộ cảm xúc mãnh liệt, chẳng phải là bọn họ đã làm anh thành ra như này, đúng là giỏi bắt nạt người quá đi!

Tiếng nức nở đã làm cho hai chàng trai phía trên chú ý, đôi mắt long lanh như chứa những viên pha lê, nước mắt anh rơi lã chã làm nhoè đi đôi phần thị giác, lờ mờ thấy sự cuống cuồng của nhóc trước mặt, Sơn bị tiếng nấc lên của Duy làm mủi lòng. Nó nhanh chóng bỏ thứ đang chặn đi tiếng nói của anh, kéo lên sợi chỉ bạc.

"Hức..anh-anh biết lỗi rồi, đừng làm như này mà, anh..sợ"

"Duy ngoan, đừng sợ" Sơn an ủi trái tim bé nhỏ đang sợ hãi kia bằng cái ôm, tay xoa đầu. Lau nước mắt cho anh, Sơn hôn lên đôi mắt nhoè đi của Duy, trải dài nụ hôn tới môi mềm rồi tới cần cổ, anh cảm nhận được nụ cười dịu dàng của nó trong từng cái chạm, điều đó làm Duy muốn thăng hoa, nếu không có dây trói thì chắc chắn anh sẽ nhào vào lòng cậu. Sơn nhỏ tuổi nhất, rất tinh nghịch và đầy sức trẻ, nó cũng thường xuyên trêu chọc anh nhưng chưa ai nuông chiều nâng niu Thanh Duy bằng nó và anh hoàn toàn cảm nhận được điều đó, anh cảm thấy mình được bé lại, được phép nhõng nhẽo, yếu thế hơn, không cần phải gồng mình khi bên cạnh Sơn.

Còn đối với Phạm Duy Thuận, một chàng trai rất nhiều bản ngã, anh nghĩ cậu có chục cái nhân cách, khi ôn nhu trầm lặng, khi làm mấy trò hề vô tri, khi lại đanh đá xéo sắc,...rất khó đoán. Duy không tài nào đoán trước dược những gì cậu sẽ làm, không thể đọc được cuốn sách mang tên Duy Thuận, luôn linh hoạt luôn đổi mới và khiến anh bất ngờ. Vì có quá nhiều bản ngã như vậy, nên Thuận đặc biệt tinh ý, anh có cảm giác mình luôn bị ánh nhìn của cậu xuyên thấu cả tâm can, cảm giác cậu có thể đọc vị được mình. Giống như bây giờ...

Nhìn thấy nụ cười nhếch môi của Phạm Duy Thuận sau cái ôm của Sơn, cậu tiến gần khiến anh bất giác muốn lùi lại nhưng cơ thể lại chống chế vì hoàn toàn chìm đắm trong cái ôm ấm áp của Nguyễn Huỳnh Sơn. Biểu cảm, cử chỉ của Thuận toát ra cái dáng vẻ kiểm soát chiếm hữu, cơ mà Duy vẫn rất khó hiểu...

"Thật tâm cơ, anh làm em bất ngờ đó Duy"

"???"

Khác với Sơn, Thuận hoàn toàn giữ được vẻ mặt lạnh bình tĩnh, nắm chắc được rõ mọi thứ trong lòng bàn tay. Có lẽ trong cậu ta đang nghĩ đây chỉ là một chiêu trò Thanh Duy dùng để được tha thứ, để có được sự thương cảm, Sơn có thể dễ dàng khuất phục còn cậu thì chưa đâu.

"Anh tưởng anh sẽ thoát được à?"

Sơn cũng buông anh ra, ngơ ngác nhìn người còn lại. Thuận thay thế vị trí nó ghé sát mũi lên cổ Duy hít hà, cậu phả hơi nóng khiến anh run vì nhột, anh dùng ánh mắt long lanh như chứa cả bầu trời sao trong đó để đối diện với cái nhìn muốn ăn tươi nuốt sống đầy đe doạ của Thuận. Cậu vuốt ve gương mặt mặt anh, gạt đi những giọt nước mắt cậu cho là giả tạo.

"Đừng giả vờ nữa, em biết anh thích điều này mà"

Vậy là lộ rồi sao?
Chán thật

Thanh Duy đáp lại bằng nụ cười khẩy, anh áp má vào lòng bàn tay ấm áp của Duy Thuận, cái lưỡi be bé kia dâm đãng liếm mút từng ngón tay của cậu. Làm tình bao nhiêu lần rồi, Duy cũng đã quen với những hình phạt từ hai em bạn trai gia trưởng, đâu có dễ làm anh rơi nước mắt.
Trình độ câu dẫn tuyệt đối, gây sát thương cực mạnh vào tim của hai kẻ bạo dâm kia, đặc biệt là cái lều đã dựng lên ở phía dưới,  cương cứng ở giữa hai chân.

"Đúng đấy, anh thích đến phát điên.
Muốn phạt thì cố mà làm cho tốt vào, nãy giờ thấy còn non và xanh lắm."

————————————

Thanh Duy được cởi bỏ dây trói vướng víu, theo tư thế ngồi, miệng trước cật lực ngậm mút tính khí của Thuận, thứ thô to đầy gân guốc kia được cái lưỡi tinh ranh thuần thục di chuyển, tiếng thở hắt dài hơi của cậu ta càng cho thấy rõ việc được Duy chăm sóc cây hàng sung sướng đến cỡ nào.

Song song, là sự ra vào nhịp nhàng của Huỳnh Sơn ở miệng dưới bằng cây côn thịt bé hơn nhưng lại vô cùng dẻo dai điêu luyện, Thanh Duy được nới lỏng trước đó bằng quả trứng rung kia, càng khiến cho nó động dễ dàng hơn, mỗi khi rút ra, đâm vào vách thịt non mềm bên trong lại một lòng ma sát với tính khí ấy. Sơn bóp hai quả mông tròn trĩnh đầy đặn, thích thú dùng tay vạch mông ra để lỗ nhỏ được mở rộng hơn, tỏ ra tò mò khi thấy cúc hoa nuốt trọn được thứ nam căn của mình. Cách nó hưởng thụ chiêm ngưỡng cảnh xuân tình trước mắt làm Duy sắp ngượng đến phát nổ.

Cơ hàm anh cũng bị ép mở ra đến phát đau, chiều dài của Thuận làm anh mắc nghẹn mấy lần liền tiếp tục rơi nước mắt sinh lý.
Duy Thuận thấy hơi nóng cuồn cuộn dưới bụng mình, bùng lên thành một ngọn lửa thiêu đốt mạch máu khi miệng xinh của Thanh Duy tách ra khỏi gậy thịt đầy tinh dịch, liếc nhìn cậu một cái trước khi tiến đến và cùng cậu nếm hương vị nam tính của chính mình.

Kiểu làm tình cẩu huyết, Duy không hẳn là chưa từng làm qua cùng bọn họ, nhưng việc này liên quan đến trừng phạt, liền có chút mạnh bạo hơn, hoặc cũng do cái miệng hại cái thân của chính anh.
Huỳnh Sơn cảm thấy Duy run rẩy, liền tiếp tục tra tấn vào điểm sâu nhất với tốc độ chóng mặt, Sơn làm tình với anh như cách nó lái xe địa hình, tốc độ cao và mất kiểm soát. Giữ lấy hông anh như cách nắm lấy vô lăng, điên cuồng đưa đẩy thúc mạnh lên tuyến tiền liệt khiến Duy nức nở và nhanh chóng bắn ra, nhưng Sơn sẽ không ngừng lại, nó vẫn tiếp tục tăng tốc cho đến khi Duy bật khóc thành tiếng và quằn quại trong khoái cảm đau đớn. Chỉ đến khi hai người họ xuất ra cùng lúc, nó mới để anh nằm gục xuống.

"Không làm nữa... Mệt vãi"

Mặc cho Thanh Duy bất mãn, lần này đến Duy Thuận nhấc bổng anh lên, để tính khí đang ngóc đầu cao kia chìm vào trong huyệt nhỏ đang co bóp, số dịch ban nãy từ Huỳnh Sơn được đẩy sâu vào trong, Duy mở to mắt hoảng hốt khi cậu nhấn anh xuống lút cán.

"Quên em rồi à?"

Luồn tay qua hai cẳng chân hòng nâng cơ thể mềm như thạch của Thanh Duy lên cao, đồng thời Thuận cũng mở rộng phần đùi bên trong ra một góc độ phù hợp. Cậu tấn công anh một trận tê rần lên đại não, ngửa cổ vừa thở vừa rên theo từng cú thúc của người dưới thân. Bộ dạng này của Duy khiến cậu nhỏ của Sơn lại ngóc đầu, nó như con sói đói nhảy vồ đến gặm nhấm yết hầu lên xuống kia của người lớn tuổi hơn.
Thanh Duy nằm trọn trong lồng ngực của Thuận, anh vùi mặt vào vai cậu, bàn tay nhỏ nhắn vung lên từng cú đấm vô lực lên tấm lưng rắn rỏi hòng trút giận.

"P-phải báo trước khi vào chứ..."

"Em muốn tạo bất ngờ thôi"

"Bất ngờ mẹ gì, đau thấy bà cố"

"Em tưởng anh thích như vậy kkk"

Hơi nóng bất ngờ phà vào sát bên tai anh, Nguyễn Huỳnh Sơn đã âm thầm áp vào sau lưng anh từ lúc nào chẳng hay. Nó khẽ khàng rải từng nụ hôn xuống làn da trắng mịn của Duy, từ sau cổ đến khắp phần lưng, cơ thể anh có tập gym nên còn rất săn chắc. Bàn tay thon dài của Sơn đặt lên eo anh, bóp chặt

"Hai người đâu thể nào bỏ mặc em như vậy được."

Bản thân Duy bây giờ hoàn toàn choáng váng, bị xoay chuyển như thế cờ. Đương lúc bị ép chặt bởi hai chàng trai xinh đẹp vâm sếch thanh tú, xác thịt kề cận xác thịt, Thanh Duy đã mơ hồ đánh hơi được hơi thở của cả hai nóng bừng lên trong tầng không khí vốn đã cháy bỏng đến thiêu rụi cả da thịt; anh mơ màng đảo mắt, vừa hay nhìn thấy trong đáy mắt của Duy Thuận ẩn hiện những tia dục vọng dữ dội tưởng chừng như sẽ nuốt chửng anh. Người trước mắt lân la hôn lấy đôi môi anh, cậu ta mút mát và ngấu nghiến nó như một lời cảnh báo cho cơn sóng trào dâng sau đó.

Y như rằng, cậu vội vã ưỡn hông, đâm thẳng một đường đến tuyến tiền liệt sâu bên trong vách thịt yếu ớt. Một cú mạnh bạo này thành công khiến cho Duy lên đỉnh lần thứ ba. Tiếng rên rỉ thánh thót len lỏi vào màng nhĩ của Sơn - người anh cho rằng rất háo thắng - thực chất nó làm gì là thắng cái đó. Anh không ngờ tính chất ấy lại có trong tình dục.
Sơn hôn một cái rõ kêu lên môi Duy trước khi áp dương vật cương cứng lần hai ngay cửa mình của anh.
Tự dưng anh thấy hai người họ nhìn nhau rồi gật đầu như thể có thoả hiệp từ trước, trong lòng bỗng dấy lên nỗi sốt ruột cùng lo lắng. Duy Thuận chậm nhịp rút hạ thân ra, chỉ để lại phần đầu cậu nhỏ để chừa chỗ cho Sơn cùng tiến vào.

"K-khoan đã...KHÔNG ĐƯỢC-"

Thanh Duy rốt cuộc cũng nhận ra hai kẻ điên này định làm gì, hốt hoảng dùng dằng muốn thoát khỏi vòng tay của Duy Thuận, thế nhưng Huỳnh Sơn phía sau đã ghì chặt eo anh, ấn hông người nhỏ con nhất xuống hai đầu dương vật to lớn.

"K-không vừa đâu, rách mất... Anh xin đấy, không đ- được, nó-"

Duy sợ hãi trước hành động điên rồ của hai kẻ một trước một sau vây chặt anh khiến anh thật sự chẳng còn cách đào thoát khỏi xiềng xích da thịt này, chỉ đành như một tên tội phạm phải chịu án tử mà nỉ non nài xin sự khoan hồng từ người phán quyết. Duy Thuận lại là người cử động trước. dù đã được nới lỏng và vẫn còn trơn trượt dâm dịch của Sơn bên trong mật đạo nhưng miệng huyệt của Thanh Duy vẫn rất chật chội, và tất nhiên để tiếp nhận hai thứ cương cứng đó là hoàn toàn khó khăn. Cũng vì vậy mà Thuận cố kìm nén cơn khát tình của bản thân, từ tốn xâm nhập vào vùng đất đã quen thuộc lối đi.

"Đau..."

"Thả lỏng nào Duy, sẽ đỡ hơn đó."

Huỳnh Sơn cũng chậm rãi vỗ về anh nhỏ òa khóc, hạ thân trướng căng của nó bên trong anh vẫn chỉ dừng lại ở phần đầu vì nó xót xa cho Duy nên chưa dám tiến vào. Kiên nhẫn đợi anh lấy lại nhịp thở, cố giãn tĩnh mạch và thả lỏng.
Duy Thuận đã vào được phân nửa, cậu ta dùng một tay lực lưỡng làm trụ cho anh bám víu, tay còn lại vuốt ve vùng da thịt ở miệng huyệt ướt đẫm. Dưới sự chăm bẵm quan tâm đến từ cả hai, Thanh Duy cũng dần dà hít thở đều, lỗ nhỏ chậm rãi làm quen với cảm giác đầy tràn.

"AH-"

Thứ khổng lồ còn lại cuối cùng cũng tiến vào cửa mình cùng đồng bọn của nó, thế nhưng huyệt non quá đỗi chật chội, đến mức hai anh em Thuận Sơn đều cau mày lại. Thật không thể hiểu được, bao nhiều lần làm tình, nói đâu xa mới nãy hai người họ còn bắn vào trong, ấy vậy mà giờ lại chật đến mức thế.
Vách tường bên trong cắn chặt lấy phân thân của cả hai, không những ngăn lối đi mà còn ép cho hai kẻ khám phá đau đớn muốn rút lui. Huỳnh Sơn lại tiếp tục hôn khắp mặt Duy vỗ về. Nó cảm giác như của quý sẽ bị đứt ra vậy, dù đau nhưng nó vẫn quan tâm tới biểu cảm trên mặt anh.

"Sắp được rồi, anh cố một chút..." Huỳnh Sơn thủ thỉ bên tai anh

"Ưm ah nh..nhiều quá rồi..."

Cả hai thứ hung khí bỏng rát chà xát khắp huyệt động của Thanh Duy, chen chúc nhau tìm đường đến nơi nhạy cảm nhất. Bụng nhỏ vốn chẳng có nhiều thịt giờ ẩn hiện hình dáng to lớn của phân thân trướng căng. Bỗng dưng một trong hai đâm thẳng vào tận cùng, rút ra, rồi đến con quái vật còn lại, cả hai cứ thế thay phiên nhau luân động. Duy nức nở, anh cảm nhận được rõ ràng hai khối hình thù khảm sâu trong thịt non; anh rên rỉ đến mức khàn cả giọng.

"Bắt đầu sướng chưa anh yêu?" Duy Thuận bây giờ mới lên tiếng, trán cậu cũng vã đầy mồ hôi, nhưng nụ cười khốn nạn kia vẫn còn đó. Rất đáng ghét, thật khiến Duy chỉ muốn giơ chân lên đạp cho cái, nghĩ cho vẻ đẹp trai thanh tú đó cần được bảo tồn nên anh mới không làm điều này từ trước.

"Ngậm mồm và làm mau đi"

Miệng xinh bắt đầu văng tục do cảm giác quá đầy quá lớn, át đi hết lý trí.
Thanh Duy chẳng còn biết hai thứ thô to ấy đã rút ra rồi nắc vào bao nhiêu lần nữa, anh chỉ có thể rã rời gục mình trên bờ vai vững chắc của Thuận, cảm nhận tầng đau đớn dần chuyển thành cảm giác tê dại, rồi chốc lát lại sinh ra những khoái cảm quen thuộc.

"Nhìn mà xem, cái của anh đang nuốt lấy tụi em nè, giỏi quá "
Huỳnh Sơn không bỏ lỡ cơ hội để khen cũng như trêu chọc anh chút. Nhận thấy vách thịt đã quen dần với sự xâm nhập đến từ hai thứ quá cỡ, Thuận và Sơn bắt đầu tăng tốc độ đưa đẩy hông. Đâm rút, điên cuồng kéo ra mặc cho bên trong cố gắng níu giữ và hút chặt lấy. Thanh Duy cảm giác tốc độ lên xuống nhanh tới mức tưởng chừng anh đang lơ lửng trên không với tư thế bị khóa chặt trong gọng kìm chắc nịch. Hậu huyệt anh chống lại chính anh, cứ tiết ra dâm dịch và co bóp níu kéo lấy hai côn thịt. Giọng anh cao vút thánh thót, để mình thả lỏng hưởng thụ, những thanh âm rên rỉ nóng mặt cứ thế lớn dần.

"Anh tuyệt lắm, Duy..."

Tên anh được thốt ra trong không khí nóng bừng, vang vọng trong khoái cảm hình thành từ nỗi đau đớn. Anh không thể nhận ra ai đang nói nữa, chỉ nghe văng vẳng bên tai tiếng gầm gừ trầm thấp; đột nhiên bàn tay to lớn nắm chặt lấy eo Duy, anh cảm nhận được bên trong run lên từng đợt co giật trước khi bụng trướng căng vì bị rót đầy tinh dịch.

Huỳnh Sơn đỡ lấy anh từ đằng sau, yêu chiều bế anh ra khỏi Duy Thuận rồi thả anh xuống giường. Nó lại tách rộng hai chân, suýt xoa ngắm nhìn huyệt động vẫn còn đang co bóp rỉ ra vài giọt tinh trắng đục.

"Đây là hình phạt vì không nghe lời, anh cứ ngoan ngoãn có phải tốt hơn không"
Sơn vén mái tóc ướt đẫm của Duy sang một bên, đặt lên trán anh một nụ hôn thay cho lời xin lỗi, nhìn thấy giọt nước mắt chưa khô trên má anh, nó cũng lấy làm xót xa.

"Rồi...biết rồi, lần sau sẽ không lặp lại"

"Còn non và xanh nữa không Duy?"
Thuận cười bên cạnh, thoả mãn khi thành công chọc được anh má nóng bừng thiêu đốt và bĩu môi. Trông hổ con của họ đáng yêu kinh khủng ấy.

Sau đó sự trừng phạt vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc, tổng cộng 6 lần kể từ lúc phóng tinh đến khi xụi bại đụi. Duy mệt lả ngủ thiếp đi lúc nào không hay. 

Đến lúc thức dậy là đã 12 giờ trưa ngày hôm sau, Duy bất ngờ khi cơ thể đã được làm sạch, căn phòng gọn gàng, sạch đẹp tưởng chừng chưa từng có cuộc làm tình dã man nào ngày hôm qua.

Chỉ có người trong cuộc mới hiểu được thôi, Thanh Duy xoa xoa tấm thân tàn tạ bị hành hạ nguyên đêm, miệng lại nở một nụ cười đầy xảo quyệt.

"Cũng thú vị, lần sau ta sẽ tiếp tục như thế, mong hai ngươi thông cảm và sẽ không bỏ qua" =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro