Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Hôm nay, Phác Tống Tinh làm ca tối tại quán cà phê, kết thúc ca làm việc đã hơn mười giờ. Gã không sống trong ký túc xá mà mua nhà riêng bên ngoài. Khi gần đến cổng phía Nam, gã đột nhiên muốn đi vệ sinh.

Đang giải quyết giữa chừng, bên ngoài vang lên những âm thanh gấp gáp, cửa buồng vệ sinh bên cạnh bị đóng sầm lại, theo sau đó là những tiếng nước ám muội.

Phác Tống Tinh đã quen với những cảnh như thế này, thanh niên mà, đôi khi không kiềm chế được.

Nhưng giọng của một người trong số đó thật ngọt ngào, giống như ly trà sữa trân châu đường đầy đủ topping, chỉ cần nếm một miếng cũng đủ làm chết chìm vì ngọt.

Cho đến khi gã nghe thấy một giọng nam lạ gọi tên quen thuộc với giọng khàn khàn đầy cảm xúc: "Thiện Vũ..."

Gã kiên nhẫn lắng nghe toàn bộ trò hề, thậm chí còn nửa cương cứng vì những tiếng rên rỉ đầy quyến rũ của Kim Thiện Vũ. Hít thở sâu để kiềm chế ham muốn, chờ đến khi bên kia rửa tay chuẩn bị rời đi, gã mới mở cửa bước ra.

Thực ra gã có thể đợi họ đi rồi mới ra. Nhưng không rõ lý do gì, gã đột nhiên muốn nhìn thấy biểu cảm của Kim Thiện Vũ.

Ngay cả lúc này, ánh mắt gã cũng không hề nhìn đến người bên cạnh.

"Học trưởng Phác Tống Tinh?" Kim Thiện Vũ đứng bật dậy, có chút hoảng loạn.

Rõ ràng giữa cậu và họ không có mối quan hệ nào vượt quá tình bạn, nhưng lúc này lại cảm thấy như bị bắt gặp đang ngoại tình, căng thẳng và bối rối.

Cậu không hiểu biểu cảm của Phác Tống Tinh, khuôn mặt gã chờ đợi cậu giải thích nhưng lại không quá quan tâm.

Cậu nên nói gì? Hỏi tại sao Phác Tống Tinh lại ở đây vào giờ này, hỏi tại sao gã không lên tiếng sớm để ngăn cản hành động hoang đường của họ, hỏi tại sao gã không ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra?

Cậu có nên giải thích không? Nhưng dựa vào đâu, Phác Tống Tinh là ai chứ? Cậu và Thẩm Tại Luân giữa họ có mối quan hệ rối ren gì?

Cậu không nghĩ ra, có chút xấu hổ và giận dữ, tức giận vì sự hoảng loạn không đúng lúc vừa rồi, mất đi phong độ. Cậu gắng gượng giữ vững thân thể mệt mỏi, quay lại giọng điệu giả vờ làm chủ: "Đã muộn rồi, không nói nữa, anh về nghỉ sớm đi."

Kim Thiện Vũ vừa nói xong liền quay đầu muốn đi, nhưng bị Phác Tống Tinh gọi lại.

"Thiện Vũ, mai đến quán tôi ăn trưa nhé, buổi trưa ở căn tin chắc đông lắm."

Là người đã trải qua, Phác Tống Tinh biết rõ sự kinh khủng của căn tin sau buổi huấn luyện, không chỉ đông đúc mà còn lẫn lộn mùi thức ăn và mùi mồ hôi, khiến người ta dễ dàng bỏ qua cơn đói của dạ dày, không ăn nổi vài miếng. Chỉ cần nhớ lại, gã đã có thể tưởng tượng ra từng biểu cảm nhỏ nhất của Kim Thiện Vũ.

Gã cũng biết rằng thời điểm này không thích hợp để mời, chính gã đã tạo ra tình huống khó xử này, và giờ muốn giữ người lại, cũng là gã.

Thật khó hiểu, chính gã cũng không rõ mình đang làm gì.

Kim Thiện Vũ càng không hiểu Phác Tống Tinh đang chơi trò gì, giống như một quả bóng bị chọc thủng, trở lại trạng thái hoảng loạn: "Ah... gì cơ?"

Phác Tống Tinh không lặp lại, chỉ liếc nhìn chàng trai tóc vàng đã bị bỏ qua từ lâu.

"Nếu muốn, cậu có thể mời bạn bè của mình cùng đến."

Phác Tống Tinh nhấn mạnh hai từ "bạn bè" với ý tứ rõ ràng.

Chỉ một câu nói, Thẩm Tại Luân đã nhận ra sự thù địch quen thuộc từ giọng điệu của Phác Tống Tinh. Y không muốn đồng ý, nhưng không thể để Kim Thiện Vũ ở một mình với người khác, nên y mỉm cười thân thiện: "Thật tuyệt, cảm ơn học trưởng."

Hai chàng trai cao ráo mặc đồng phục huấn luyện quân sự trông rất khác biệt. Rõ ràng, tinh thần của sinh viên đại học thời nay không dựa vào bộ quần áo này mà dựa vào ngoại hình và vóc dáng.

Nhân viên phục vụ chỉ thấy hai sinh viên đẹp trai bước vào quán, một người tóc vàng đang cầm mũ quạt gió. Người kia với mái tóc nâu đỏ mềm mại, khuôn mặt trắng trẻo đỏ ửng, đứng cùng nhau rất bắt mắt.

Cùng với chủ quán, bàn của họ giống như một điểm tham quan.

"Bạn thân của cậu không đến sao?" Phác Tống Tinh rót một ly nước cho Kim Thiện Vũ và hỏi.

Kim Thiện Vũ nhận lấy nước, nói cảm ơn và lắc đầu: "Cậu ấy đi tham gia huấn luyện đặc biệt rồi."

Gần đây, Phác Thành Huấn có một trận đấu, thầy giáo sắp xếp cho hắn đi sang thành phố bên cạnh để tập huấn đặc biệt. Thời gian gấp gáp, thông báo vào tối hôm trước, sáng hôm sau đã phải đi. Dù là trận đấu đầu tiên ở đại học, Phác Thành Huấn không vui nhưng cũng không thể từ chối. May là Kim Thiện Vũ tiễn hắn, tâm trạng mới khá hơn một chút.

Trước khi lên xe, Phác Thành Huấn nắm chặt vai Kim Thiện Vũ, nghiêm túc dặn dò: "Cậu chờ tớ về, tớ có chuyện muốn nói với cậu, cậu không được trốn."

Kim Thiện Vũ đại khái biết hắn muốn nói gì, cậu gật đầu.

Phác Thành Huấn vẫn chưa yên tâm: "Cũng đừng dễ dàng tin người khác, biết không?"

Nghĩ đến đây, Kim Thiện Vũ liếc nhìn Thẩm Tại Luân bên cạnh, rồi lại nhìn Phác Tống Tinh đối diện.

Phác Thành Huấn ám chỉ tình huống hiện tại sao?

Cậu nghĩ Phác Thành Huấn nói đúng. Đôi khi, cái giá của việc tin tưởng người khác không nhất thiết là bị lừa gạt. Cậu không thể hoàn toàn thành thật, sự tin tưởng vốn dĩ là một khái niệm giả dối.

Cậu đang lừa dối chính mình, tạo ra một ảo giác rằng cậu tin tưởng người khác, rồi lại dựa vào ảo giác đó để làm những việc có lợi cho bản thân, nhưng cuối cùng có thể phản tác dụng.

Phác Tống Tinh hỏi: "Cậu muốn ăn gì? Tôi sẽ nấu cho cậu."

Kim Thiện Vũ lại nghĩ, nhưng việc này giống như "trưa ăn gì", "tối ăn gì", vừa khó giải quyết lại vừa bình thường — dù ăn gì, mục đích cuối cùng cũng chỉ là để sống sót. Cơ thể cần ăn uống không ngừng để duy trì chức năng sống, linh hồn cũng cần trao đổi giá trị cảm xúc liên tục để ổn định trạng thái tinh thần.

Cậu hỏi lại Phác Tống Tinh: "Anh biết làm món thịt heo xào chua ngọt không?"

Phác Tống Tinh suy nghĩ một lúc, rồi trả lời: "Tôi có thể thử."

Nói là thử, nhưng chỉ mất chưa đến một giờ. Phác Tống Tinh thực sự có tài nấu ăn, hương vị làm ra gần như không khác gì nhà hàng Trung Quốc.

Kim Thiện Vũ cười khen: "Ngon thật! Anh có thể thêm một món mới vào thực đơn rồi đấy."

Thẩm Tại Luân cũng nhìn Phác Tống Tinh với ánh mắt khác: "Đúng vậy, còn có phong cách riêng nữa."

Phác Tống Tinh dùng khăn giấy lau tay, nhìn Kim Thiện Vũ cười dịu dàng.

"Đây là món đặc biệt."

Nghe vậy, Thẩm Tại Luân chỉ muốn móc miếng thịt heo xào chua ngọt trong cổ họng ra và nhổ đi.

Tưởng rằng việc ăn uống đã là phản ứng bất ngờ nhất sau sự kiện khó xử, nhưng không ngờ buổi huấn luyện quân sự chiều hôm đó, Phác Tống Tinh lại xuất hiện.

Gã mang hơn một trăm phần chè giải nhiệt đến phát, các sinh viên và giảng viên bên khoa Thanh nhạc gần như ai cũng có một phần. Gã không nói rõ đến vì ai, chỉ là mang chút thân thiện khách sáo, nói rằng mọi người đều vất vả rồi.

Vào cuối hè, cái nóng dễ khiến người ta mất khả năng suy nghĩ, thêm vào đó là món tráng miệng mát lạnh làm mất phương hướng, không ai nghĩ đến tại sao một đàn anh khoa Lịch sử lại rầm rộ chuẩn bị đồ ăn cho sinh viên khoa khác.

Ánh nắng xuyên qua những kẽ lá rậm rạp, chiếu lên người các chàng trai đang ngồi trên mặt đất như tấm lưới mùa hè. Kim Thiện Vũ ăn một miếng kem sô cô la bạc hà rồi múc một thìa chè giải nhiệt, cau mày rồi đưa phần kem sô cô la bạc hà trên tay cho Phác Tống Tinh.

Phác Tống Tinh đang tập trung nhìn Kim Thiện Vũ, thấy vậy tưởng là cậu mời gã nếm thử, liền lắc đầu: "Tôi không ăn."

Kim Thiện Vũ nảy sinh ý định trêu chọc, cười tươi hỏi: "Anh đã thử bao giờ chưa?"

Phác Tống Tinh lắc đầu, không hiểu món này có mùi như kem đánh răng có gì ngon.

Kim Thiện Vũ tiếp tục khích lệ: "Thử đi, anh sẽ thích hương vị này!"

Đôi mắt lấp lánh của cậu như con cáo nhỏ đầy hy vọng, khiến người khác không nỡ từ chối.

Phác Tống Tinh im lặng một lúc, rồi cầm thìa mà Kim Thiện Vũ đã dùng và nếm thử một miếng.

Kim Thiện Vũ thấy gã không có biểu cảm gì, lại ăn thêm một miếng nữa, mắt lập tức sáng lên: "Thế nào! Có phải cảm giác không tệ lắm đúng không?"

Phác Tống Tinh nhắm mắt cảm nhận, rồi thành thật trả lời: "Tốt hơn tôi tưởng."

"Đúng không! Tôi đã nói mà!! Nhanh gia nhập hội yêu kem sô cô la bạc hà với tôi!"

Kim Thiện Vũ làm động tác chiến thắng, miệng không ngừng hô to "Yes! Yes!". Phác Tống Tinh nhìn cậu vẻ mặt đầy tự đắc, không nói rằng thìa đó còn mang theo vị ngọt của chè giải nhiệt, chỉ cười theo.

"Học trưởng Tống Tinh!" Có học đệ không xa gọi lớn.

"Chúng em đang thi hát đây! Hát một bài đi!"

Phác Tống Tinh còn chưa kịp từ chối, đã bị Kim Thiện Vũ kéo tay.

"Đi đi! Chưa nghe anh hát bao giờ đâu!"

Gã đành ngừng lời, nụ cười bất lực chưa kịp tắt, đã bị Kim Thiện Vũ nắm tay kéo vào đám đông.

Phác Tống Tinh không phải người sợ sân khấu, khi cần thể hiện, gã luôn rất tự tin. Trước mặt một nhóm sinh viên chuyên ngành Thanh nhạc hát mà không hề lúng túng, giọng hát trầm ấm của gã hát nhạc trữ tình thật dịu dàng.

"Sự ấm áp của em tràn ngập trái tim cô đơn của anh, anh không thể tiếp tục chờ đợi, muốn nói với em..."

Một làn gió nóng thổi qua, Kim Thiện Vũ trong giọng hát nghe thấy mùi sô cô la bạc hà mà cậu thích nhất.

Phác Tống Tinh nhìn cậu và hát ra câu cuối cùng: "Hy vọng duy nhất của anh trong cuộc đời này là mang lại hạnh phúc cho em, dù tốt hay xấu."

"Anh hát tiếng gì vậy?"

Phác Tống Tinh khó khăn lắm mới thoát khỏi đám đông người hâm mộ nhiệt tình, Kim Thiện Vũ tiễn gã ra ngoài.

Bài hát vừa rồi không phải tiếng phổ thông, nghe như tiếng Quảng Đông nhưng không phải, Kim Thiện Vũ nhẩm vài câu nghe hiểu được.

"Là *tiếng Mân Nam."

*Tiếng Mân Nam (閩南語) là một nhánh của các ngôn ngữ Trung Quốc được nói bởi khoảng 48 triệu người ở miền nam Phúc Kiến, phía đông Quảng Đông, Đài Loan, và trong cộng đồng người Hoa hải ngoại. Tiếng Mân Nam có nhiều biến thể vùng miền và rất khác biệt so với tiếng Quan Thoại và tiếng Quảng Đông.

Kim Thiện Vũ kinh ngạc: "Wow! Anh giỏi quá, còn biết tiếng Mân Nam nữa."

Phác Tống Tinh cười, nụ cười sâu hơn, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng: "Chỉ biết mỗi bài hát này, nghe nhiều rồi thì thuộc."

Lần đầu gặp Phác Tống Tinh, Kim Thiện Vũ đã cảm thấy gã rất có phong thái của những anh chàng đẹp trai Hồng Kông thập niên 80, vẻ đẹp rất có đường nét, đầy sức hút. Tiếng Mân Nam nghe mềm mại hơn tiếng Quảng Đông, mỗi chữ như được nhai kỹ lưỡng rồi thốt ra đầy tình cảm. Sự kết hợp này khiến Phác Tống Tinh trở nên dễ gần hơn, mang một vẻ thân thiện khác biệt.

Kim Thiện Vũ đá hòn sỏi nhỏ trên mặt đất, đề nghị: "Lần sau anh hát thử bài tiếng Quảng Đông nhé."

Phác Tống Tinh lần đầu nhướn mày hôm nay, như suy nghĩ một lúc: "Được thôi."

Chưa kịp để Kim Thiện Vũ vui mừng, gã lại nói.

"Thế điều kiện là gì?"

Kim Thiện Vũ không hiểu: "Điều kiện?"

Phác Tống Tinh bắt đầu đếm trên đầu ngón tay: "Tôi đã mời cậu ăn hai bữa, hai lần món tráng miệng, bây giờ lại phải học tiếng Quảng Đông cho cậu..."

Kim Thiện Vũ nghĩ, đây là do tôi yêu cầu sao? Mời khách là việc tình nguyện, sao giờ lại thành nợ phải trả rồi?

"Không hát thì thôi. Ai thèm." Kim Thiện Vũ chu môi, quay người bước đi.

Nhưng cậu bị kéo lại mạnh mẽ, quay đầu đâm vào vòng tay mang hương vị ngọt ngào mát lạnh.

Phác Tống Tinh dùng một tay đỡ đầu Kim Thiện Vũ, ép cậu vào lồng ngực mình.

Giọng nói của gã đầy sự cưng chiều bất đắc dĩ, cảm nhận kỹ còn có chút giận dữ.

"Thiện Vũ, không ai tốt với cậu mà không có lý do cả."

"Cậu nghĩ chỉ cần xé bỏ nhãn giá là có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra sao?"

Kim Thiện Vũ càng nghe càng kinh hãi, cảm giác bị lộ tẩy tràn lên đầu.

"Cậu nên biết rõ, mỗi người chủ động tiếp cận cậu đều muốn từ cậu đạt được điều gì đó."

"Đương nhiên tôi cũng không ngoại lệ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro