Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24

Khi Kim Thiện Vũ bị đè mạnh trên giường và làm thêm một lần nữa, cậu cầm điện thoại lên và thấy đã là 2 giờ sáng.

Có ba bốn cuộc gọi nhỡ, cuộc gọi mới nhất là của Thẩm Tại Luân.

Nhớ lại sự đau đớn vừa trải qua chỉ vì một lời nói nhỏ, Kim Thiện Vũ cảm thấy tức giận không thể kìm nén.

Cậu quyết định chặn số của Thẩm Tại Luân ngay lập tức.

Phác Tống Tinh ôm Kim Thiện Vũ từ phía sau, nhìn thấy toàn bộ quá trình này và không nhịn nổi cười.

"Quá đáng."

Không biết cậu đang chửi ai.

Kim Thiện Vũ nhìn vào nhật ký cuộc gọi và phát hiện Phác Thành Huấn đã gọi hai lần. Nhìn thấy tên này, cậu cảm thấy có chút tội lỗi và xấu hổ khi nhớ lại những chuyện vừa xảy ra.

Cậu vội vàng phủ điện thoại lại, cố giả vờ như không nhìn thấy, và nhắm mắt lại trong khi hình ảnh của Phác Thành Huấn với nụ cười đầy nỗi buồn cứ hiện lên trong đầu.

Cậu bỗng cảm thấy áy náy và bất lực. Thầy giáo đã nói, khi gặp câu hỏi không biết trong bài kiểm tra thì nên bỏ qua, cố gắng làm chỉ tổ tốn thời gian và làm giảm tự tin. Nhưng nếu bỏ qua quá nhiều, nhìn thấy các ô trống trên bài thi sẽ càng làm người ta lo lắng hơn, và những câu hỏi vốn có thể làm đúng cũng có thể bị mất điểm.

Cậu nghĩ, hiện tại mình đã bỏ qua Phác Thành Huấn, nếu tiếp tục bỏ qua Phác Tống Tinh, khi gặp phải những câu hỏi khó hơn sau này, sự tự tin của bản thân sẽ càng giảm. Mình thà cố gắng làm, không biết có đúng hay không, ít nhất cũng tìm được chút an ủi.

Kim Thiện Vũ quyết định, quay người lại trong vòng tay của Phác Tống Tinh. Phác Tống Tinh thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu thật đáng yêu, ôm chặt hơn và hôn lên trán cậu.

Gã hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Kim Thiện Vũ nghiêm túc nói: "Phác Tống Tinh, tôi có chuyện muốn nói với anh."

Phác Tống Tinh đột nhiên nhướn mày, nhấc mặt Kim Thiện Vũ lên đặt vào ngực mình.

Gã cảm thấy điều này không phải là tốt, bản năng muốn trốn tránh: "Ngủ đi, không còn lâu nữa đâu."

"Tôi cũng đã làm với Phác Thành Huấn."

Giọng nói của Kim Thiện Vũ vang lên trong khi nằm trong lòng Phác Tống Tinh, cảm giác như còn nghe thấy tiếng sóng biển trong sự tĩnh lặng.

Không biết đã qua bao lâu, lâu đến mức Kim Thiện Vũ tưởng rằng Phác Tống Tinh đã ngủ, gã mới nhàn nhạt đáp một tiếng.

Kim Thiện Vũ nghĩ, điều này có nghĩa là gì? Chưa kịp hỏi thì mặt cậu đã bị Phác Tống Tinh nắm chặt.

Phác Tống Tinh có vẻ không vui, tuy chỉ một chút, nhưng Kim Thiện Vũ có thể cảm nhận được.

Bởi vì mặt cậu gần như bị bóp nát.

Phác Tống Tinh nghiêm nghị hỏi: "Vậy em nói đi! Ai làm tốt hơn?"

Kim Thiện Vũ: ...

Đáng lẽ Phác Tống Tinh nên tức giận vì cậu đã trở thành một chàng trai không còn trong sạch và giờ lại tiếp tục phát triển mối quan hệ không trong sạch với gã ta.

Kim Thiện Vũ lắp bắp: "Humm, không có ý gì, chỉ đùa giỡn thôi mà."

Phác Tống Tinh liếc cậu một cái, ánh mắt không rõ cảm xúc. Gã siết chặt tay hơn một chút.

"Không."

Kim Thiện Vũ muốn nói thêm gì đó, nhưng Phác Tống Tinh đã chặn lời cậu.

"Sau này đừng báo cáo cho tôi về vấn đề tình dục của em nữa. Mỗi lần báo cáo, tôi sẽ làm em một lần."

Những nụ hôn ập đến còn mang theo sự tức giận của chủ nhân, vô cùng thô bạo.

Kim Thiện Vũ mở mắt ra đã thấy trời sáng, ánh sáng buổi sáng chiếu thẳng qua cửa sổ không có rèm. Kim Thiện Vũ cử động cơ thể mỏi mệt, cảm giác mặt mình đen như mực.

Một giọng nói khàn khàn của Phác Tống Tinh vang lên từ trên đầu: "Tỉnh rồi sao?"

Kim Thiện Vũ nghiến răng: "Đem, cái đó, ra ngoài!"

Kim Thiện Vũ lau đầu và ra khỏi phòng tắm, Phác Tống Tinh mặc áo sơ mi cũ đang chuẩn bị bữa sáng. Nói là bữa sáng nhưng thực ra đã gần 11 giờ, Phác Tống Tinh nghĩ ăn brunch, nên làm món cà ri mà gã giỏi nhất.

Phác Tống Tinh vừa ăn vừa hỏi: "Về trường không? Hay ở thêm vài ngày."

Kim Thiện Vũ ngạc nhiên: "Sinh viên đại học có thể dễ dàng trốn học như vậy sao?"

Đúng là một sinh viên năm hai, Phác Tống Tinh không chút do dự đưa ra câu trả lời.

"Không trốn học thì không gọi là sinh viên đại học."

Kim Thiện Vũ tất nhiên không đồng ý với gã ta. Đảo nhỏ này khá lớn nhưng cảnh vật đều giống nhau, không có gì mới mẻ. Cậu không thích và hiện tại cũng không thể chơi trò sinh tồn trên đảo, ở lại trong nhà càng không có ý nghĩa gì. Thà về sớm để nghỉ ngơi và chuẩn bị cho tuần mới.

Nghĩ rằng còn vài giờ nữa mới về, họ ăn xong bữa sáng và quyết định quay lại trường.

Phác Tống Tinh thấy cậu đang đóng gói những vỏ ốc biển nhặt được hôm qua cho vào ba lô, hỏi: "Em mang cái đó đi làm gì?"

"Làm kỷ niệm." Kim Thiện Vũ thành thật trả lời.

Nghe vậy, Phác Tống Tinh cảm thấy lòng mình mềm lại. Gã nói: "Làm kỷ niệm gì? Em muốn đến đây lúc nào cũng được mà."

Kim Thiện Vũ lắc đầu: "Không đến nữa."

Phác Tống Tinh chưa kịp cảm động thì bị câu từ chối này làm gián đoạn. Gã có vẻ hơi ngơ ngác, hỏi: "Có ý gì?"

Kim Thiện Vũ mới nhìn lên và nói một cách bình tĩnh: "Tôi đã nói rồi, tôi đã làm với Phác Thành Huấn."

Phác Tống Tinh luôn cố gắng tránh chủ đề này, nhưng Kim Thiện Vũ lại lặp đi lặp lại khiến gã cảm thấy vừa đau lòng vừa tức giận.

Gã hít một hơi sâu, giữ bình tĩnh: "Tôi cũng đã nói rồi, em nói một lần, tôi sẽ làm em một lần."

Kim Thiện Vũ vẫn giữ thái độ nghiêm túc và bình tĩnh. Cậu hỏi Phác Tống Tinh: "Anh nghĩ điều này có bình thường không? Anh làm thế nào để chấp nhận được?"

Phác Tống Tinh cảm thấy có phần buồn cười, nhếch mép tự chế giễu: "Em đang dùng lòng thương hại để đánh giá giá trị cảm xúc của tôi à?"

"Tôi chỉ nghĩ rằng điều này quá thiếu tôn trọng anh."

Kim Thiện Vũ cúi đầu nhìn vào mũi chân mình, như một đứa trẻ làm sai, với chút ủy khuất trong giọng nói.

Phác Tống Tinh không còn tức giận nữa, không nỡ nói nặng lời: "Bình thường hay không, chấp nhận hay không, đó là việc của tôi."

Gã nhẹ nhàng ôm Kim Thiện Vũ.

"Thiện Vũ, tôi không yêu cầu em là duy nhất của tôi. Nhưng đừng từ chối những điều tốt đẹp tôi dành cho em, được không?"

Kim Thiện Vũ không hiểu, cậu chôn mặt sâu vào ngực. Cậu không biết mình có phải là người may mắn đúng như dự đoán hay không. Cảm giác như đây không phải là sự may mắn mà là gian lận, như thể Phác Tống Tinh, người vừa là giám thị vừa là người ra đề, đã trực tiếp giúp cậu làm bài.

Từ nhỏ, Kim Thiện Vũ luôn có cảm giác đạo đức mạnh mẽ, trong lòng cậu vừa cảm thấy hối tiếc vừa cảm nhận được chút ngọt ngào may mắn.

Trở về vẫn là một ngày nắng, lần này Kim Thiện Vũ không ngủ. Cậu điên cuồng chụp ảnh trên thuyền và còn kéo Phác Tống Tinh chụp hai bức ảnh cùng nhau.

Cậu chỉnh sửa nội dung và đăng lên mạng xã hội: "Cuộc hành trình với thuyền trưởng Tống Tinh đã kết thúc! ∠(`ω'*)"

Hoàng tử băng: Không nhận điện thoại cũng không trả lời tin nhắn, sao cậu bị bán lên đảo hoang rồi à?

JayLayla: Thiện Vũ à, sao không nhận điện thoại của tớ? (Tớ cảm thấy bị tổn thương)

Đứa con của Chúa đang nhảy múa: Lần sau dẫn em đi chơi nhé.

Lý Liền: Chơi vui vẻ quá, khi nào trở về? (Cười quyến rũ)

Cừu Nhỏ Tròn: Biển đẹp quá~ giống như bánh kem muối biển! Anh Thiện Vũ, chúng ta cùng đi ăn nhé~ (Dễ thương)

Bambi: Thiện Vũ à, thuyền trưởng Tống Tinh có dẫn em đi ăn món ngon không?

Kim Thiện Vũ trả lời từng tin nhắn, khi đến tin nhắn của Lý Liền, cậu lại nghĩ đến lời của Phác Tống Tinh và cảm thấy không thoải mái.

Chưa kịp cân nhắc từ ngữ, Phác Tống Tinh đột nhiên gọi cậu.

"Thiện Vũ, nhìn này."

Kim Thiện Vũ ngẩng đầu lên và nghe thấy tiếng chụp hình.

"Cái gì vậy! Tôi còn chưa chuẩn bị xong mà!"

Phác Tống Tinh tỏ vẻ đắc ý, không thèm để ý đến cậu. Gã cúi đầu nhìn Kim Thiện Vũ bị nhốt lại trong khung hình, vẻ mặt hơi ngơ ngác nhưng vẫn rất đẹp.

Phác Tống Tinh cũng chỉnh sửa nội dung và đăng lên mạng xã hội: "You are My One and Only."

Nhiều người tưởng đây là thông báo chính thức, để lại những bình luận '99', trong khi một số lời "chỉ trích" trở nên đặc biệt nổi bật.

JayLayla: Nonsense.

Bambi: (Con dao có máu)

Bambi: Xin lỗi, bình luận trước gửi nhầm (Cười)

Hoàng tủ băng: Thiện Vũ à, nếu bị bắt cóc thì hãy chớp mắt.

Cuộc hành trình đến đảo nhỏ kéo dài gần một tuần đã kết thúc. Phác Tống Tinh đưa Kim Thiện Vũ đến dưới ký túc xá và dặn dò trước khi rời đi: "Nếu cảm thấy không khỏe ở đâu thì lập tức gọi cho tôi, biết chưa?"

Kim Thiện Vũ gật đầu, cậu lục trong túi xách và lấy ra một vỏ ốc biển đặt vào lòng bàn tay Phác Tống Tinh.

Phác Tống Tinh nhìn không hiểu, như thể hỏi Kim Thiện Vũ điều này có ý nghĩa gì.

Kim Thiện Vũ mỉm cười đến nỗi mắt híp lại, đôi má mềm mại như thể chỉ cần chạm nhẹ là vỡ ra.

"Cảm ơn anh, thuyền trưởng Tống Tinh. Kỷ niệm của tôi cũng có một nửa là của anh."

Kim Thiện Vũ vừa hát vui vẻ lên lầu vừa đưa Thẩm Tại Luân ra khỏi danh sách đen.

Đột nhiên, một bóng đen từ hành lang nhảy ra, Kim Thiện Vũ chưa kịp phản ứng thì đã bị bao phủ. Cậu sợ đến mức không dám thở, nhưng ngay sau đó, cậu nghe thấy giọng nói quen thuộc.

Thẩm Tại Luân ôm chặt Kim Thiện Vũ, đầy vui mừng và uất ức: "Thiện Vũ! Cuối cùng cậu đã về rồi! Tớ nhớ cậu quá!"

Kim Thiện Vũ lặng lẽ động đậy ngón tay, dịch vụ chặn điện thoại và tin nhắn đã xong, cậu định lại chặn Thẩm Tại Luân thêm ba ngày ba đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro