
Chap 2
Senju hoảng loạn! Trên người lấm lem máu, trên cổ áo là máu với nước mắt hoà lẫn,mái tóc trắng hằng ngày được Haru chải và cột gọn giờ đây rối tung lên hết.
" Take... hức ư...a...o...mi "
" Ta...ke"
" Ha...ru"
" anh.... hức ... Haru..."
Cô bé khóc to lên!
Takeomi giật mình chạy tới ôm Senju dỗ cô bé
Thầm nghĩ phạt Haru.
" anh Haru làm sao? "
Haruchiyo bình thản bước vào và đi lên lầu. Đôi mắt lục bảo kia chứa 1 tầng nước, máu ... máu cùng với hai chiếc hình thoi kia.... lấm lem máu lên tóc và quần áo.
Senju thấy Haru, khóc đã to giờ to hơn.
"Anh Mikey ... đã ... hức..ha" chưa kịp nói xong cô bé khóc to lên!
Sau khi cố gắng dỗ cô bé đi ngủ thì Takeomi bước lên phòng xem Haru thế nào. Mở cánh cửa ra chẳng thấy thứ đang cần tìm. Lúc này mới hoảng loạn tìm Haru: "Haru!" Khuôn mặt lo lắng hiện rõ lên trên mặt Takeomi, luống cuống đi xung quanh tìm Haru. Takeomi sợ mất người em trai này ?
" Haru ? Hoá ra là ở trong này... " mở cánh cửa của tủ quần áo ra Takeomi thở phào nhẹ nhõm
Thân hình yếu ớt bé nhỏ với tâm lý bất ổn đang trốn trong tủ quần áo, vết thương không biết từ đâu trên làn da trắng nõn kia. Đôi mắt xinh đẹp đang ngấn lệ kia nhìn Takeomi.
Takeomi nhẹ nhàng bế thân hình bé nhỏ kia lên giường và băng bó vết thương cẩn thận. Lúc này căn phòng bao trùm bởi sự im lặng đến ngột ngạt. Để phá vỡ sự im lặng ấy Takeomi ân cần hỏi:
" là Mikey đã làm đúng chứ? "
Haru không trả lời, nãy giờ cũng chả thèm nhìn vào mắt Takeomi cứ nhìn xuống sàn đầy buồn bã.
Takeomi hiểu nên không cố hỏi mà bước ra ngoài để em một mình trong đó.
Em mím môi bật khóc, cố gắng để Senju và Takeomi nghe thấy. Nghĩ mình là kẻ vô dụng vì không giữ mẹ ở lại kịp và là người anh tệ bạc. Cậu yêu Senju và Takeomi nên rời nhà vì nghĩ mình là kẻ vô dụng không nên ở gần họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro