Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

27

Riki cảm thấy Châu Kha Vũ từ cái nhắn với mình đi gặp đối tác trở về tới giờ, hắn luôn kì lạ. Hình như Châu Kha Vũ không còn thích cùng anh ân ái nữa, hắn trở nên lạnh nhạt hơn hẳn, thường xuyên đi làm sớm, hai, ba giờ sáng mới trở về, thậm chí là còn không về nữa. Anh đã nhiều lần hỏi, nhưng cũng chỉ được đáp lại rằng.

"Hôm nay em mệt, đừng nháo nữa"

Tình trạng này kéo dài gần hai tuần, cho đến ngày thứ bảy của tuần thứ hai đó, hắn mới trở về bình thường, mặc dù đôi lúc cũng hay cáu gắt vô cớ với anh.

Thật ra Riki không biết, hôm thứ bảy đó, là ngày Patrick xuất viện.

Trong suốt nửa tháng cậu nằm viện, cậu vẫn luôn trông chờ một bóng dáng nhỏ bé đó tới thăm mình, hỏi rằng cậu có khoẻ chưa, có muốn ăn gì không. Thế nhưng cũng chỉ là cậu ảo tưởng quá nhiều, Riki không tới, cũng không hỏi thăm, cũng không gửi quà cho cậu. Patrick cảm thấy tủi thân tuyệt đối, cậu vắt tay che kín đôi mắt, bất lực thều thào.

Anh thật tàn nhẫn!

Vì sợ bị nghi ngờ, nên sau khi Patrick ổn định trở lại, Châu Kha Vũ lập tức biến về hình mẫu người bạn trai cún con ôn nhu dịu dàng. Hắn dính lấy Riki cả ngày, luôn đòi hỏi thêm trong những lần thân mật. Tất cả những hành động của hắn, thành công qua mắt được kẻ khờ trong tam giác tình yêu này.

"Em xin lỗi, mấy ngày qua vì việc ở công ty thật sự rất nặng nên em đã không tốt với anh. Riki, anh phạt em đi" Châu Kha Vũ làm nũng vùi đầu vào cổ anh, hít lấy mùi thơm đặc trưng.

"Anh nào dám phạt Châu đại thiếu gia. Anh còn tưởng em chán anh rồi chứ"

Giọng của Riki vang lên đều đều, xen lẫn một tiếng cười nhẹ. Châu Kha Vũ thấy hơi lạ, hơi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh.

"Anh còn giận em à?"

Riki lắc đầu "Anh đã nói rồi, anh không dám giận em"

"Anh nói như vậy tức nghĩa là có"

"Kha Vũ, anh không có trẻ con như vậy. Chuyện công ty là chuyện công, em mệt mỏi cũng đúng thôi. Chỉ trách anh không quan tâm tới em, để em một mình xoay sở đấu tranh như vậy anh cũng thật vô tâm"

Riki miệng thì nói là hiểu cho hắn, nhưng hành động và giọng điệu của anh mười phần là đang tủi thân. Anh gỡ tay hắn ra khỏi người mình, nhắm mắt muốn ngủ.

Anh cảm thấy, mình có chút đau lòng.

Châu Kha Vũ nhìn gương mặt trắng nõn đang nhắm nghiền mắt lại kia, trong bóng đêm được hắt sáng bởi trăng rằm càng trở nên mềm mại. Đây là lần đầu tiên trong gần bốn tháng quen nhau, hắn thấy anh ta thất vọng đến như vậy.

Bởi vì hắn nhập vai quá tốt, diễn tròn những nhân cách của một hình mẫu bạn trai lý tưởng, cho nên anh ta không chút phòng bị mà chết mê hắn. Hắn chằm chằm nhìn chọc vào tấm lưng đơn độc kia đang xoay về hướng mình, âm trầm suy nghĩ.

Nếu như anh không phải là người em ấy thích, có lẽ tôi cũng không chơi đùa với anh như vậy. Anh có tư cách gì để giận dỗi? Anh muốn đòi hỏi cái gì ở tôi? Tôi đã hạ mình đến mức đó, anh còn làm cái bộ dạng tủi thân đó với tôi?

Châu Kha Vũ bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, hắn không quen cái cách Riki dám bỏ lơ hắn như thế.

Anh phải nghe lời tôi, phục tùng tôi, ít nhất là trong thời gian tôi còn qua lại với anh, anh hiểu không?

Châu Kha Vũ chồm người tới ôm lấy Riki từ phía sau, vùi mặt vào cái gáy xinh đẹp mà đặt lên đó một nụ hôn thành kính. Hắn nghe thấy tiếng rên nhẹ của anh khi có người chạm vào nơi nhạy cảm nhất của mình. Hắn ghì lấy vòng eo mảnh hữu lực, thì thầm bên tai anh một lời "Em xin lỗi".

"Riki, đừng không quan tâm tới em, được không anh?"

Riki mới hơi thiu thiu, nghe thấy lời hắn nói lòng chợt trở lại ấm áp như ngày thường. Anh đập đập vào tay hắn, mỉm cười nhỏ giọng "Ngủ đi, anh thương em mà".

Còn em thì, có thương anh không?



Ngày qua ngày, cuối cùng cả hai bên nhau cũng đã gần một năm. Từ mới ngày đầu gặp mặt còn xa lạ, bây giờ cũng đã thành người chung chăn gối mười một tháng mười lăm ngày.

Nhưng trước giờ chưa một ai có thể khẳng định, tình dục trên thể xác có thể quy đổi thành tình yêu. Châu Kha Vũ và Riki cũng như vậy, à không, chỉ có mỗi Châu Kha Vũ chính là như vậy.

Có lẽ hắn đã có một sự thay đổi mà, chính bản thân hắn cũng không nhận ra. Không biết bắt đầu lúc nào, Châu Kha Vũ hắn cứ vô thức nhìn về phía của Riki. Khi anh xem tivi, ăn cơm, hay là ngủ quên trên ghế sofa chẳng hạn,... gương mặt bầu bĩnh trắng nõn cùng với đôi mắt to tròn vô hại đó đã ngày một ngày hai ăn sâu vào tiềm thức của hắn. Có một lần, hắn nhìn thấy Riki xem Tom&Jerry vui vẻ đến độ cười rộ thành tiếng, hắn cũng bất giác nhoẻn khoé môi cười theo.

Và hắn, đã lo sợ.

Hắn sợ rằng, mình đã không còn yêu Patrick nữa. Hắn yêu em lâu như vậy, không thể nói từ bỏ là chấm dứt. Hắn nghĩ rằng cảm xúc của mình với Riki chỉ là do thói quen, còn với Patrick mới là vĩnh cửu. Thế mà tại sao, khi hắn trông thấy Patrick cùng một cô gái có vẻ thân mật trò chuyện hắn đương nhiên nghĩ đó là bạn học bình thường, còn khi thấy Riki cùng với một đồng nghiệp bình thường trao đổi thì hắn lại cảm thấy vô cùng khó chịu?

Hắn có bệnh rồi sao? Hắn bị điên rồi sao? Hắn đã cố tỏ ra là bình ổn trước mọi thứ như trước kia, nhưng rồi khi tên đồng nghiệp nam đó đi quá giới hạn mà vòng tay ôm lấy chiếc eo dẻo dai mềm mại đó của Riki, trong đầu hắn bùng nổ như lửa đốt.

"Từ Khải Lân, cậu chính thức bị sa thải!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro