26
Châu Kha Vũ vì sự ích kỉ của mình mà không cho Riki biết chuyện Patrick bị bệnh là do anh, nếu không anh ta sẽ chạy đến là rù quyến Patrick thêm một lần nữa. Patrick đang rất yếu đuối, nếu như em còn được anh ta chăm sóc, chắc chắn sẽ càng u mê hơn.
Hắn chăm chăm nhìn dòng tin nhắn đang sáng lên, là của anh ta.
'Em đi đâu từ sáng tới giờ vậy, anh gọi em không được?'
Quá phiền phức, hắn nhanh chóng nhắn lại một dòng đơn giản 'Em có việc gấp phải đi gặp đối tác, năm ngày tới sẽ không về. Đừng chờ cửa'
Châu Kha Vũ tắt điện thoại ném lên ghế sofa gần đó, mệt mỏi vuốt mạnh lên mặt một cái. Rốt cục là hắn đang làm cái gì thế này, bỏ bê em trai, lại cùng tình địch hẹn hò đóng trò mật ngọt. Hắn có làm đúng hay không? Hay là hắn đã gián tiếp làm cho tình trạng càng trở nên tồi tệ hơn vậy?
Hắn nhớ ngày hôm qua dì nhỏ có hỏi hắn, rằng có biết ai tên Riki hay không.
"Sao vậy dì? Đó chỉ là nhân viên trong công ty thôi ạ"
"À, ra là có quen sao? Kha Vũ à, hình như Patrick nó thích người đó thì phải. Khi mà dì đưa nó vào phòng ngủ, dì nghe loáng thoáng nó luôn nói Riki, đừng bỏ em, đừng không thích em. Trước giờ dì không thấy nó thật sự thích ai như vậy cả"
Châu Kha Vũ siết chặt nắm đấm, gân xanh hằn trên trán hắn. Hắn biết, Rikimaru chính là cái tên khốn gây ra chuyện này. Patrick của hắn vì anh ta mà trở nên bệnh hoạn như vậy, hắn thật sự muốn bóp chết anh ta.
"Kha Vũ, nếu như Patrick nó thật sự thích người đó, vậy thì con giúp em tạo cơ hội đi. Dì không đặt nặng vấn đề giới tính đâu, miễn nó thích ai là dì liền đồng ý, được không con?"
Hắn cười gượng gạo một tiếng, đẩy đẩy Phó Dung nói "Patrick chỉ là cảm nắng nhất thời thôi dì, em nó còn nhỏ, dì tính chi xa vời vậy chứ. Thôi, dì về nấu đồ ăn cho kịp đi ạ, Patrick tỉnh dậy mà đói bụng sẽ nháo nhào lên đó"
Phó Dung ấp úng "Nhưng mà..."
"Được rồi mà dì" Hắn dùng lực đẩy dì đi nhanh hơn. Như muốn kết thúc luôn cáu chuyện tàn khốc này.
Nghĩ cũng đừng nghĩ hắn sẽ giao Patrick cho bất kì ai. Mười năm của hắn, đâu có dễ dàng cho phép người khác xen vào.
Tiếng trở người của Patrick đánh vào não bộ đang dày đặc những nghĩ suy của Châu Kha Vũ, hắn hớt hải chạy lại bên giường, vui mừng lay lay tay em.
"Patrick, em tỉnh rồi hả? Có thấy đau ở đâu không? Có thấy đói bụng không? Đầu em sao rồi, có còn thấy choáng không?"
Patrick vừa mới từ cơn mê trở về liền gánh phải hàng chục câu hỏi từ anh trai thúi, cậu mơ màng khó chịu nhíu mày.
"Anh, hỏi nhiều, quá... Đưa em, nước, đi"
Giọng cậu khàn đến lợi hại, như thế đã thiếu đi chất dịch một cách trầm trọng.
Châu Kha Vũ nhanh nhẹn rót cho cậu một ly nước, cẩn thận mớm tới miệng để không bị đổ làm ướt áo. Patrick uống một ngụm sâu, hạ hoả nuốt xuống.
Cổ họng có hơi rát. Chắc là trước khi ngất đi cậu đã nôn khan quá nhiều.
Châu Kha Vũ nhấn nút gọi bác sĩ tới, chưa đầy ba phút hắn đã thấy bác của mình tới đây. Hắn quên mất, bác cả là phụ trách phòng của em mà.
Bác sĩ Châu, Châu Ngọc Phong sau khi khám xong tổng thể cho Patrick liền gật nhẹ mấy cái như phản xạ, cọc tính.
"Đã khá hơn nhiều rồi, sức khoẻ ổn định, cần ăn nhiều vào, dẹp luôn bia rượu thuốc lá qua một bên cho tôi. Patrick, nếu như sau này tôi còn thấy cậu với tình trạng này thì tôi sẽ quăng cậu ra đường luôn chứ đừng nói gì tới việc chạy chữa. Nghe rõ chưa?"
Patrick sợ hãi gật đầu liên tục, khàn khàn đáp "Cháu đã biết rồi ạ"
"Hừ"
Châu Ngọc Phong hừ mạnh một tiếng phất áo bỏ đi, Châu Kha Vũ lật đật chạy theo tiễn bác cả.
"Em ấy thật sự là không sao đúng không bác cả?" Hắn vẫn lo lắng hỏi lại lần nữa.
"Ừm, không chết được, nhưng sẽ không hoàn toàn phục hồi trong một tuần như dự kiến được, ít nhất cũng phải nửa tháng. Anh là anh trai mà bỏ bê em mình như vậy coi được hả?"
"Cháu biết lỗi rồi, xin lỗi bác cả" Hắn cúi đầu xuống "Từ giờ cháu sẽ để ý tới em ấy hơn" Nhưng có bao giờ là cháu không để ý tới em ấy đâu chứ?
"Hừ"
"Bác cả, hai chị vẫn khoẻ chứ ạ?"
Châu Ngọc Phong có hai đứa con gái, đều lớn cả rồi, nhưng một đứa thì đã yên bề gia thất, còn một đứa thì cứ cà lơ phất phơ. Cả hai đều vẫn ở bên Anh, chưa có dự định về Trung Quốc.
"Vẫn khoẻ, nhưng mà mày coi khuyên con Lâm Nghi giùm bác, chứ tới bây giờ mà còn chưa chịu lấy chồng nữa. Bác với bác gái bây lo cho nó sốt hết cả ruột"
Châu Kha Vũ bật cười, bà chị Châu Lâm Nghi này của hắn vẫn chất chơi như ngày nào. Đã hơn ba mươi rồi mà vẫn phơi phới như mấy cô em mười tám, xinh đẹp nhưng bốc đồng, ngông cuồng. Có điều trong gia đình là cô thương hắn nhất, cái gì cũng nghe lời thằng em trai họ này. Hắn cũng rất thương cô, so với cô chị đầu thì đương nhiên thân thiết hơn nhiều.
"Cháu biết rồi, chị Nghi xinh đẹp như vậy chắc chắn còn hàng vạn người theo đuổi. Nhưng chị ấy muốn được tự do sống đời với bác và bác gái thì có gì là sai chứ ạ?"
Châu Ngọc Phong định cãi lại gì đó, nhưng đành bất lực buông xuôi. Ông phất tay xoay người đi mất.
"Tuổi trẻ tụi mày, hết nói nỗi"
Hắn cúi đầu chào bác từ phía sau một lần nữa, sau đó mới vặn cửa trở về phòng.
Châu Kha Vũ nhìn thấy vẻ mặt tiều tuỵ của em trai, không khỏi tức giận nói.
"Em hà cớ gì phải hành hạ bản thân như vậy? Anh ta xứng đáng để em bị vậy sao?"
Patrick vừa mới khôi phục lại sức khoẻ, tuy vẫn còn yếu nhưng nghe tới đó liền trừng mắt với hắn "Anh không được nói xấu anh ấy. Em tự làm tự chịu, Riki không có liên quan!"
"Em còn dám nói?" Châu Kha Vũ tức giận cao giọng "Em có biết em hành hạ bản thân ra như thế này, không chỉ bản thân em, anh, mà cả dì nhỏ cũng đau lòng muốn chết đi em có biết không? Em vì một kẻ ngoài, một người dưng nước lã mà chống đối lại anh sao? Patrick, từ trước tới giờ em đâu có ngang bướng như vậy chứ?"
Patrick cảm thấy thật vô lý, bản thân là bệnh nhân, vừa mới tỉnh dậy còn đau ê ẩm khắp người mà còn bị mắng té tát. Cậu thầm nghĩ anh trai hôm nay bị điên rồi sao, vì cái gì mà to tiếng với cậu như thế?
"Nhưng không có nghĩ là anh được xúc phạm đến anh ấy, là tự em làm, anh ấy không có biết" Patrick gân cổ cãi lại "Em lớn rồi, em đã hai mươi mốt tuổi rồi, cỡ như em hồi còn ở Úc thì chắc đã có con được rồi đấy. Kha Vũ, anh đừng có xen vào chuyện của em nữa, em yêu ai thích ai là chuyện của em, em có vì người ta từ chối mà trở nên mất kiểm soát cũng là lỗi của một mình em mà thôi. Em không cho phép anh lôi Riki vào chuyện này, nếu không, em không để yên cho anh đâu"
Ngay thời khắc đó, Châu Kha Vũ đã biết trong mắt Patrick hắn chỉ là một kẻ dư thừa, thích tọc mạch.
Hắn nghe đâu đó tiếng trái tim mình vỡ nát, vỡ ra từng mảnh vụn.
Hắn nhìn em, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của em không khỏi đau lòng. Nhưng em ở đó, không cho hắn chạm tới, hắn tới gần, em lại chạy đi, chạy ra khỏi vòng tay của hắn.
Patrick, em nỡ nói với anh như vậy sao? Em vì anh ta, mà chống lại anh sao?
Ừ, em giỏi lắm, em rất giỏi.
Nhưng rất nhanh thôi, em sẽ phải hối hận...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro