25
Riki mỉm cười nhìn hắn, hơi ngượng "Em biết mà, là Patrick"
Châu Kha Vũ "Hừ" một tiếng "Thằng nhóc đó lúc nào cũng muốn đào góc tường nhà em"
Em ngoan cố đến như vậy sao hả Patrick?
"Cũng không trách em ấy được, chúng ta cũng đâu có nói cho Patrick chuyện này"
Đương nhiên, làm sao có thể nói chứ? Châu Kha Vũ ngẫm nghĩ.
"Riki, để anh chịu thiệt thòi rồi. Hay là em công khai nhé?"
Miệng thì nói thế, nhưng nếu như Riki đồng ý, chắc hắn sẽ đột quỵ mà chết mất.
Riki giật mình nhìn Châu Kha Vũ, dứt khoát "Đừng! Chúng ta như thế này vẫn rất tốt. Kha Vũ, anh không muốn bị người khác nhìn ngó đâu. Với cả, em không sợ Patrick biết à?"
Châu Kha Vũ nhìn Riki, quả đúng là một tên tham lam tính toán. Anh ta vừa muốn có được hắn, vừa muốn có được tình cảm của Patrick. Anh ta sợ mất đi Patrick sao? Hay anh ta thật sự để ý tới chuyện vì hắn mà anh từ chối Patrick?
"Nhưng mà sẽ không ai biết được Riki là người yêu của em, em muốn được đường đường chính chính nắm tay anh" Biết rõ đáp án, Châu Kha Vũ không ngại diễn thêm chút nữa, thành toàn cái vai bạn trai hình mẫu.
Riki mỉm cười, anh choàng tay lên cổ hắn hơi kéo xuống một chút, thì thầm bên tai nói.
"Em không thấy vụng trộm như thế này vui hơn sao? Vừa bí mật, lại vừa lộ liễu"
Châu Kha Vũ nhìn vào con ngươi đen láy của Riki, hắn thừa nhận mắt Riki rất đẹp, vừa to vừa như biết nói, lúc nào bị anh ta nhìn chằm chằm vào phần thân dưới khốn kiếp cũng rục rịch muốn nhiều hơn.
Nhưng so với vầng trăng khuyết đáng yêu của Patrick, anh ta vẫn còn thua xa.
Châu Kha Vũ tự suy nghĩ như vậy, và hắn cho rằng đó là điều hiển nhiên. Không ai phủ nhận Riki không đẹp cả, nhưng núi cao vẫn có núi cao hơn, Patrick trong mắt hắn chính là hoàn mỹ nhất, là dịu dàng duy nhất.
Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên môi Riki một cái phớt, hỏi "Anh từ chối Patrick là vì em, hay là vì anh thật sự không thích em ấy?"
Hắn muốn biết sự thật, nếu không, nếu hắn lơ là một chút con mèo tinh này sẽ quấn lấy em trai hắn ngay lập tức.
Riki khúc khích cười, anh nhìn thẳng vào mắt hắn, thành thật nói "Patrick đáng yêu như vậy, sao có thể không thích?"
Anh cảm nhận được, bàn tay đang đặt ngay eo mình có chút siết lại. Có lẽ là Châu Kha Vũ đang ghen?
Vẻ mặt hình sự của hắn làm anh bật cười, cũng không cần căng thẳng như vậy chứ?
"Nhưng là thích theo kiểu em trai. Anh đã chọn Kha Vũ làm bạn trai của mình, sao có thể thích thêm người khác?"
Câu này Riki nói ra, thành công làm cho Châu Kha Vũ chột dạ.
"Vả lại, Patrick trẻ con quá, không thích hợp làm người yêu"
Dứt lời, Riki chủ động cuốn lấy đôi môi mỏng bạc tình kia, anh hơi nhón lên để khoảng cách vừa đủ, ngọt ngào thực hiện nụ hôn nóng bỏng của mình.
Nhưng chỉ có mỗi Riki là nhắm mắt lại tận hưởng cái hôn này, còn 'bạn trai' của anh, Châu Kha Vũ đang dùng đôi mắt lạnh lẽo híp lại mà xoáy vào gương mặt đẹp đẽ kia. Hắn đang rất tức giận, em trai nhỏ của hắn, hắn nâng niu trân quý như một bảo bối nhỏ, hắn không dám để em rơi, sợ em vỡ, hắn không dám để em buồn, sợ em khóc. Thế mà, hắn lại để cho một người dưng dám nói ra với em những lời có tính khinh bỉ như vậy. Hắn yêu chết cái tính trẻ con của em, vậy mà người này dám xem thường em.
Patrick, em cho anh ta cái quyền được nói xấu em sao? Em có thể nghe thấy không, rằng anh ta không hề để mắt tới em.
Chỉ có anh là yêu em thôi, em có hiểu không?
Một tuần sau, trong khi đang giải quyết đống dự án rối nhằng thì Châu Kha Vũ nhận được cuộc gọi từ dì nhỏ của hắn, Phó Dung.
"Dì nhỏ ạ? Con nghe đây"
"Kha Vũ..."
Tiếng Phó Dung nghẹn ngào trong điện thoại, bà phải cố gắng nén lại để không phải bật khóc nức nở "Patrick nó không biết, vì sao, mà lại ngất đi từ tối hôm qua, đến giờ vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh lại..."
Như một tiếng nổ lớn giữa trời quang, Châu Kha Vũ thấy mắt mình mờ đi, tay chân trở nên run rẩy không thể kiểm soát. Hắn chạy như bay đến bệnh viện, thầm cầu mong Patrick không xảy ra chuyện gì.
Và hắn đã vội đến mức, bản thân lướt ngang qua ánh nhìn ngơ ngác của Riki mà không hề chú ý.
Nói đúng hơn, là hắn không màng quan tâm. Đến lúc này, là ai thì cũng như vậy thôi.
Patrick của hắn, trân bảo của hắn. Em bị làm sao vậy?
Trước mặt hắn giờ đây là gương mặt non nớt nhưng kém sắc đến đáng thương của Patrick. Em nhắm nghiên mắt, đôi môi mỏng tái nhợt, gò má hây hây phớt hồng của tuổi đôi mươi giờ đây tái đi chỉ còn lại màu trắng bệch. Châu Kha Vũ cảm thấy tầm nhìn của hắn tối sầm lại, thẫn thờ ngồi xuống bên giường nắm lấy tay em, trong lòng vỡ vụn.
"Em ấy giờ sao rồi dì?" Hắn mấp máy môi hỏi Phó Dung, vì khóc quá nhiều mà đôi mắt của bà đã sưng húp đến tội nghiệp.
Phó Dung vẫn còn nghẹn, nhưng lẽ đã ổn hơn một chút "Bác cả của con mới vào khám cho em, nói rằng em vì sử dụng chất kích thích quá nhiều trong thời gian ngắn cho nên bị trào ngược dạ dà, nôn mửa không kiểm soát. Hèn gì dạo này dì cứ thấy nó lúc nào cũng về nhà trong tình trạng say xỉn, không biết có gặp chuyện gì buồn không nữa"
Nghe thấy lời của dì nhỏ, Châu Kha Vũ âm thầm siết chặt nắm đấm lại, vô cùng căm hận.
Chính anh đã khiến em ấy trở nên như vầy.
Rikimaru, anh phải trả giá! Tôi thề, sẽ khiến anh phải trả một cái giá thật đắt!
Patrick vẫn nằm đó, phía trên là bác sĩ Châu Ngọc Phong, bác cả của Châu Kha Vũ đang nghiêm túc khám lại cho cậu một lần nữa. Hắn một bên chờ vô cùng lo lắng, đợi đến khi bác bỏ ống nghe xuống liền vịn lấy khuỷu tay vội hỏi.
"Bác cả, em ấy có làm sao không? Có, xảy ra biến chứng gì không?"
Châu Ngọc Phong lườm hắn một cái, lạnh lùng nói "Tuổi trẻ các cậu thật quá coi thường sức khoẻ, ăn chơi sa đoạ không biết điểm dừng để gây ra bệnh tật không đáng có. Cũng may là mạng lớn nên không sao, sau này nếu không muốn chết sớm thì tự chăm sóc bản thân thật tốt vào"
Ông tuôn một tràng sau đỏ bỏ đi, khi lướt ngang qua Châu Kha Vũ còn dặn dò hắn thêm một câu.
"Cả anh nữa đấy. Ba anh đã không ra gì rồi, anh định noi theo cái gương bẩn thỉu đó luôn hay sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro