Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

24

Riki rất ít khi nấu ăn, trước kia khi ở một mình cũng ăn qua loa mì gói hay là cơm trộn ngoài đường bán. Đến khi biết được Trương Gia Nguyên thích ăn món này món kia, anh mới thử học nấu, cho nên hiện tại cũng chỉ biết nấu mấy món này.

Châu Kha Vũ mới đi làm về đã nghe mùi thơm phức, hắn như được sống lại mà đưa tay nới lỏng cà-vạt, theo thói quen tập từng ngày mà đi tới ôm lấy eo người kia từ phía sau, làm biếng tựa cả thân hình to lớn lên cái người thấp hơn mình hơn hai mươi cen, mấp máy môi hỏi.

"Anh nấu món gì thơm vậy, đút em một miếng"

Riki cười, dùng đũa đang đảo thịt gắp cho hắn một miếng, cẩn thận thổi thổi vài cái, sau đó mới đưa đến bên miệng hắn.

"Thịt xào tiêu cay, em ăn thử xem"

Châu Kha Vũ há miệng nhai nhai, tấm tắc giơ ngón cái lên tán thưởng "Riki giỏi quá, nấu ăn ngon quá chừng. Món này anh nấu em cũng thấy ngon"

"Mấy món hay làm nên thành quen thôi, cũng không có gì tài giỏi" Riki cụp mắt, tiếp tục đảo đảo thịt cho thấm nước sốt trong chảo.

"Riki" Châu Kha Vũ gọi anh.

"Hả?"

"Anh đã từng nói rằng mình không biết nấu ăn, hay có nấu cũng chỉ nấu những món quen thuộc. Vậy thì có phải những món quen thuộc mà hay thường nấu, là dành cho người kia hay không?"

Châu Kha Vũ không hổ là Đại thiếu gia của Châu thị, vừa khuôn mẫu vừa thông minh. Cái việc hắn xâu chuỗi câu chuyện lại một cách logic cũng chỉ dễ dàng như tính phép toán một cộng một, điều đó khiến Riki có hơi khựng lại.

Hắn thấy anh có vẻ mất tự nhiên, đôi đồng tử màu nơi khẽ biến động, hắn thừa biết mình đã đoán đúng. Ha, chung tình như vậy sao? Ngần ấy năm rồi vẫn không thể quên được mối tình đơn phương cũ nát đó thì lấy cái quyền gì đòi yêu đương với em trai nhỏ hắn?

Châu Kha Vũ ôm lấy Riki vào lòng, đa nhân cách nói lời xin lỗi.

"Em xin lỗi, em không cố ý nhắc về cậu ta đâu. Chỉ là em có chút ganh tị, cậu ta gặp được anh trước em, được anh đối xử tốt như vậy mà lại không biết trân trọng. Riki, anh quên đi cậu ta có được không? Em sẽ là người ở bên cạnh anh những lúc anh cần, ăn thật ngon những món anh nấu dù chỉ như là sự thừa sót lại của anh về cậu ta mà thôi"

Châu Kha Vũ hờn dỗi, là anh đã nghĩ như vậy. Riki mỉm cười vỗ vỗ lên mặt hắn, âu yếm nói.

"Anh sẽ nấu cho em những món khác, không cần phải ghen tuông như vậy. Nói đi, em thích những món nào? Anh sẽ học nó"

"Em muốn ăn thịt kho tàu và canh kim chi"

"Em là người Hàn sao?" Riki cong mắt cười với hắn "Anh cũng thích canh kim chi, được, anh sẽ học cách nấu rồi cả hai chúng ta cùng ăn"

Châu Kha Vũ như con gấu lớn cúi xuống dụi đầu vào hõm cổ của Riki làm nũng "Riki tốt nhất".

Một hành động, rất đáng sợ. Chính hắn đã cảm thấy như vậy.



Patrick chặn Riki lại ở ngay cửa toilet của công ty, gương mặt đẹp trai non nớt tức giận đến tím người.

Trái với thái độ hậm hực của Patrick, Riki ngược lại bình thản hơn cả. Anh mỉm cười xoa xoa đầu cậu, điềm tĩnh nói.

"Trẻ con không nên nhăn nhó, sẽ già sớm đó"

Patrick nghiêng đầu chụp lấy cổ tay mảnh của anh, trừng mắt nói "Em không phải trẻ con. Mấy tháng nay anh ở đâu, sao em không tìm được anh chứ?"

Một phần bởi vì Patrick kẹt lịch thi ở trường, cho nên tần suất cậu đóng đinh ở công ty giảm đáng kể. Thế nhưng không phải vì vậy mà anh cho cậu ăn bơ suốt ba tháng trời.

"Anh đi công tác, bộ em không biết hả?" Riki tỏ vẻ ngạc nhiên nói "Anh mới trở về hôm kia thôi đó, đi máy bay mệt muốn chết, em còn chặn đường anh như sắp đánh anh tới nơi vậy"

Riki bĩu môi trách mắng, hành động đó rơi vào mắt của Patrick hệt một bé mèo hờn dỗi, tim cậu liền trở nên mềm xèo.

"Không có, em nào dám đánh anh chứ" Patrick xua xua tay, thương còn không hết "Nếu anh mệt thì cứ nghỉ đi, em đi nói với anh trai cho"

Mặc dù đã bị từ chối tình cảm, thế nhưng Patrick không hề nản lòng. Đúng là nhiệt huyết của thanh thiếu niên, thích cái gì là theo đuổi tới cùng, không biết từ bỏ là gì.

Riki lắc đầu "Không được, đó là công việc của một nhân viên quèn như anh. Em mà đi nói, có khi anh bị đuổi luôn"

Patrick tiến lên một bước nắm lấy khuỷu tay của Riki, tha thiết nói "Anh còn nhớ lời em nói lúc trước không? Chỉ cần anh chấp nhận em..."

"Patrick, em nghe anh nói thêm một lần nữa" Riki cắt ngang lời cậu, thở dài một hơi "Anh chỉ xem em như là em trai nhỏ của anh thôi, em đáng yêu đơn thuần, em không nên dây dưa vào anh. Em ngoan một chút đi, nếu như em còn tiếp tục có tình cảm với anh, anh sẽ không thèm gặp mặt em nữa"

Lời đe doạ của Riki khiến cho Patrick càng trở nên đau lòng thêm, cậu cụp mắt xuống, giọng điệu như sắp khóc tới nơi.

"Em thích anh mà, anh đừng có không để ý tới em. Anh có quyền không thích em, nhưng anh không được cấm cản em thích anh, đó là chuyện của em"

Patrick buồn tay Riki ra, ỉu xìu quay lưng bỏ đi, nhưng chưa được một đoạn đáng kể thì đã quay người lại, chắc nịch tuyên bố.

"Em sẽ không từ bỏ đâu, anh chuẩn bị tinh thần đi"

Riki nhìn bóng dáng Patrick chạy vội đi, khẽ mỉm cười. Cậu nhóc này thật ngây thơ, lại đi vấn vương tình cảm với một người đang hẹn hò với anh họ của mình. Nếu như cậu biết được, chắc cũng từ mặt anh luôn.

Đang nghĩ ngợi, vừa quay ra sau liền đụng phải lồng ngực quen thuộc nào đó. Riki ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông cao ngất đang cúi xuống nhìn mình, tông giọng doạ chết người tra hỏi.

"Thằng nào vừa nói thích anh đấy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro