Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

23

Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Châu Kha Vũ, Riki khẽ cười một tiếng. Anh chống tay lên cằm, nhịp nhịp theo giọng nói.

"Tôi đã nói rồi, tôi không có đơn giản như vẻ ngoài đâu. Trời sinh có diện mạo trông vô hại, nhưng thật ra bản thân tôi còn thấy mình phức tạp. Cho nên Châu đại thiếu gia, vẫn là cậu nên cân nhắc lại"

"Không, em..."

"Còn nữa" Anh cắt ngang lời hắn "Thật ra cái người mà tôi kể nãy giờ, là em trai hàng xóm của tôi. À không, chỉ có mỗi cậu ấy xem tôi là anh trai thôi, tôi thì lại đê tiện mơ ước được hôn môi, được làm tình cùng với đứa nhỏ đã luôn kính trọng xem tôi như anh trai ấy. Nhưng cậu ấy thích con gái, một cô gái xinh đẹp giỏi giang, môn đăng hộ đối, còn là thanh mai trúc mã nữa. Tôi làm sao có thể tranh giành? Đến tư cách còn không có, huống hồ là hành động. Cả hai hiện tại chắc vẫn đang hạnh phúc, ừm, năm năm rồi không liên lạc, tôi cũng không rõ nữa. Nhưng hai gia đình đã sang Úc định cư mất rồi, cậu ấy chọn cách bỏ lại tôi, bỏ lại tôi chơi vơi giữa thành phố Dinh Khẩu rộng lớn. Cho nên, tôi mới tuyệt vọng mà tự cắt tay mình thêm một lần nữa"

Thì ra những thông tin mà hắn thu thập được còn không đủ một khía cạnh sự thật của Riki nữa, hắn cảm thấy hơi tức tối, vì cái gì mà người hắn cho rằng xảo quyệt yêu ma này lại ngu ngốc đến như thế? Yêu một người không thể yêu mà vẫn đâm đầu vào, rồi lại còn hai ba lần tự huỷ thân xác của mình, hàng trăm lần tự làm đau tinh thần của bản thân.

"Anh có bị ngốc không? Cơ thể của mình mà mình còn không tôn trọng, thì ai thay anh yêu thương nó đây?" Hắn bỗng nhiên hơi lớn tiếng, làm cho người đối diện tròn mắt nhìn. Sao, hắn doạ anh rồi hả?

Nhưng Riki chỉ nhìn hắn một chút, sau đó lại mỉm cười, một nụ cười như có như không.

"Cậu biết không, cái tôi cần là tình yêu của em ấy, là một cái nhìn, một cái quan tâm, hay thậm chí là một cái quay đầu của em ấy thôi cũng đủ làm tôi mãn nguyện. Nhưng cuối cùng thì sao? Em ấy cũng rời bỏ tôi, người đã giúp tôi vực lại giữa cuộc sống trắc trở này cũng không cần tôi nữa, vậy thì tôi còn sống để làm gì? Vô nghĩa thôi, tôi muốn chết, đó là suy nghĩ của tôi khi đó"

"Vậy bây giờ anh đã từ bỏ?" Hắn hỏi.

"Không biết, cái đó tuỳ thuộc vào cậu" Riki mỉm cười ẩn ý nhìn Châu Kha Vũ. Thấy tiêu cự của hắn có chút biến động, anh khẽ cười phất tay "Bỏ đi, sợ rồi chứ gì? Ây da, mấy tên nhóc con các cậu mà thích chơi đồ cổ à, quên đi là vừa"

"Em làm được. Em sẽ khiến anh yêu thích cuộc sống này một lần nữa. Cậu ta ngu ngốc bỏ lỡ anh, nhưng em sẽ không như vậy, anh cho em một cơ hội đi"

Châu Kha Vũ hấp tấp nói. Mặc dù chỉ là một lời hứa vô tri vô giác, nhưng trời sinh có tông giọng trầm ổn lại chân thành, hắn nghĩ rằng sẽ có thể thu phục được anh.

"Châu Kha Vũ" Riki lúc này nhìn thẳng vào mắt hắn, kiên định nói "Tôi lớn tuổi rồi, không đủ dũng cảm để chạy theo thanh niên các cậu nói chuyện yêu đương. Tôi không cần lãng mạn, cũng chẳng cần những lời yêu hoa bướm mỹ miều gì đó, cái tôi cần là sự gắn kết dài lâu. Một Tổng giám đốc tài hoa đa tình như cậu, liệu có làm nổi không?"

Châu Kha Vũ muốn nổi điên. Hắn tự hỏi bản thân vì cái gì mà phải hạ mình xuống phục tùng cái loại người không ra gì này. Từ trước đến nay chưa một ai dám gặng hỏi hắn, hay thách thức hắn làm một điều gì, anh ta là người đầu tiên. Nếu như anh ta biết thân biết phận không dây dưa với em trai nhỏ của hắn, hắn còn lâu mới chịu ngồi đây nói lời năn nỉ.

Châu Kha Vũ ngẫm lại, thả con tôm bắt con tép, cũng không lỗ. Nhưng mà, điều cuối cùng mà anh ta hỏi, liệu hắn có làm được không?

Nhưng hắn đắn đo làm gì? Trong khi mục đích của hắn là phải khiến cho người này buông bỏ Patrick, làm cho Patrick thấy được bộ mặt thật của anh ta mà xa lánh.

Hắn quyết định, phóng theo lao.



Cũng không nhớ rõ ngày đó Châu Kha Vũ đã hứa hẹn với tình địch của mình những gì, chỉ biết thấm thoát cái tình yêu giả tạo cũng kéo dài được hơn hai tháng. Riki khi quen hắn như biến thành mèo nhỏ chính hiệu, anh ta rất dính người, lại thích nhìn hắn chăm chăm rồi dụi mặt vào lồng ngực của hắn, như có như không mà làm nũng. Thời gian đầu hắn kinh sợ tới mức sun vòi, nhưng dần cũng thành quen. Hắn không biết anh ta đây là tính cách thật khi yêu hay là đang diễn với mỗi hắn, nhưng nếu thời điểm đó cậu trai kia đồng ý quen anh ta, thì anh ta cũng sẽ có biểu hiện như vậy sao?

Hắn tặc lưỡi, cảm thấy mình như cứu cậu ta một mạng.

Giải quyết như gần ổn bên này, bên kia lại mắc phải một vấn đề dù cho hắn có lường từ trước cũng không tránh khỏi đau lòng. Em trai nhỏ của hắn không thèm tâm sự với hắn nữa, em trở nên trầm lặng hơn rất nhiều, nói ít, cười cũng ít, khác hẳn với em ngày trước cũng chỉ vì...

"Anh ấy từ chối em rồi, Riki, anh ấy không thích em"

Nhớ lại tông giọng thất vọng của Patrick hôm đó, Châu Kha Vũ nhắm mắt trượt dài người ra ghế để giảm đi sự tuyệt vọng cùng ấm ức.

Vì cái gì anh đối tốt với em như vậy, yêu thương em như vậy mà em không để ý, lại đem tấm chân tình của mình đối với một kẻ không xứng đáng?

Patrick, em yêu anh ta có đúng không? Vậy được, anh sẽ để cho em thấy anh ta u mê anh như thế nào, anh ta khi ở dưới thân anh rên rỉ dâm đãng lẳng lơ như thế nào. Anh sẽ cho em xem rõ tất cả về anh ta, nếu như em vẫn một mực giữ cái tình cảm ngu xuẩn đó, anh sẽ trực tiếp giết chết anh ta luôn.

Anh ta sẽ biến mất, nếu như em không biết dừng lại.

Anh thề đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro