Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

22

Riki ngơ ngẩn nhìn Châu Kha Vũ, đôi mắt nai to tròn mông lung nhìn hắn không chớp mắt.

Anh đang không biết có nên cảm ơn người này một tiếng không, vì dù sao hắn cũng đã mang đến cho anh một cái sinh nhật đúng nghĩ sau ngần ấy năm lưu lạc.

Châu Kha Vũ không biết Riki đang nghĩ gì, hắn đối diện với ánh mắt kia bỗng nhiên mất đi sự phòng bị vốn có. Ánh mắt Riki lúc này có chút lạc lối, có chút biết ơn, lại có chút hoang mang không nói thành lời.

Thật giống mèo. Đáng yêu như mèo vậy.

Suy nghĩ vừa dứt, Châu Kha Vũ tự thấy run sợ bản thân. Hắn nhíu mày một cái, cái tâm ma gì đây?

Hắn vừa nghĩ, nếu như Riki dùng ánh mắt đó mà nhìn hắn lúc làm tình, có lẽ chắc chưa đầy một tiếng hắn sẽ bắn mất.

"Sao vậy? Nhìn em đáng yêu như vậy làm gì?" Châu Kha Vũ tiếp tục diễn cái vai bạn trai ôn nhu.

Riki hơi mất tự nhiên, anh hơi nghiêng đầu lãng tránh, lí nhí nói một tiếng "Cảm ơn".

"Hả? Anh nói cái gì? Em không nghe rõ nha" Hắn tỏ vẻ khó khăn nghe ngóng, kề tai hỏi lại.

"Cảm ơn cậu, cảm ơn vì đã làm điều này"


Châu Kha Vũ có hơi không tự chủ được mà mủi lòng với cái giọng sữa đáng thương đó. Riki hiện tại cứ như một chú mèo hoang bị thương, tuy có kiên cường tự liếm láp vết thương ấy, nhưng nếu có một ai đó ân cần giúp đỡ mà băng lại cho chú, thì chú cũng híp mắt tận hưởng.

Hắn mỉm cười, lắc đầu nói "Ai lại cảm ơn bạn trai mình tổ chức sinh nhật cho mình chứ. Chưa kể đây là em muốn được ở bên anh cho nên mới tìm ra đủ cách như vậy"

Đoạn hắn cầm tay Riki lên, như đang nâng niu một thứ trân quý nhất cuộc đời. Hắn lãng mạn hôn lên mu bàn tay trắng nõn đó, như tha thiết nói lên lòng mình.

"Em đeo nhẫn cho anh được không? Riki, hãy chấp nhận em đi, hãy cho em có thể cùng một chỗ với anh đi"

Riki nhìn ánh mắt chân thành của hắn, nhìn cử chỉ của hắn, hành động của hắn cùng với lời tỏ tình từ hắn, anh bỗng nhiên muốn khóc.

Đã lâu lắm rồi, không ai đối tốt với anh như vậy. Anh đã từng nghĩ Trương Gia Nguyên là người đầu tiên và cũng là người duy nhất đối tốt với anh một cách thật lòng, nhưng cuối cùng cậu cũng chọn cách bỏ rơi anh. Anh tự nhủ rằng mình không nên quá tin người nữa, nhưng anh vẫn tham luyến cái cảm giác được một ai đó chăm sóc, quan tâm. Anh sợ những cái nhìn khinh thường, anh sợ những trận đòn roi, anh sợ bị thiếu thốn tình cảm.

Riki nhắm mắt thật sâu, rồi thở ra một hơi thật dài. Anh rút tay mình rời khỏi cái ấp ấm áp đó, như tự thú trước toà mà thẳng thắng lên tiếng.

"Châu Kha Vũ, nếu như sau khi cậu nghe xong hết những lời kể này, mà vẫn giữ ý định muốn quen tôi, thì tôi sẽ không cự tuyệt cậu nữa" Anh dừng lại một chút, như thể đang dò xét hắn "Cậu, có muốn nghe không?"

Châu Kha Vũ gật đầu. Mặc dù hắn đã biết từ trên xuống dưới của anh không sót một điểm nào, nhưng chắc là được nghe tự khai trực tiếp có lẽ sẽ thú vị hơn.

Hắn vỗ vỗ tay anh như an ủi, dịu dàng chấp thuận "Em nghe mà, anh kể cho em nghe đi"

Riki trầm ngâm nhìn hắn, song cúi xuống gỡ miếng băng cá nhân được dán thường trực trên cổ tay ra. Châu Kha Vũ nhíu mắt nhìn chăm chăm, trước giờ hắn cứ tưởng rằng anh có sở thích dán băng dính lên người, giống mấy cái trend trên mạng, vì nó liên tục được thay bằng những hình dán đẹp mắt.

Nhưng không, nơi đó là để giấu đi hàng loạt vết sẹo chồng chất. Mặc dù đã mờ đi theo tháng năm, nhưng khi nhìn kĩ vẫn rất rợn người.

"Anh..."

"Tôi đã từng tự sát, rất nhiều lần. Nhưng tất cả đều thất bại"

Riki có như không có mà cười, nụ cười của sự bất lực. Anh đưa ngón tay cái miết nhẹ lên những vết sẹo xấu xí đó, bắt đầu câu chuyện của mình.

"Tôi không có cha mẹ, cái mà người đời hay gọi là mồ côi. Tôi không rõ mình được sinh ra và lớn lên như thế nào, không biết tại sao mình lại mang tên Nhật mà lại sinh sống trên đất Trung, chỉ nhớ rằng khi lên sáu thì đã ở trong cô nhi viện cùng với hàng trăm đứa trẻ khác. Tôi ăn roi còn no hơn ăn cơm, bị đánh tới nỗi, mắc luôn chứng bệnh sợ mấy cây tre nhỏ nhỏ"

"Mười hai tuổi làm chân sai vặt, mười lăm tuổi rửa chén bưng bê, mười sáu tuổi phát tờ rơi, thông dọn toilet,.. Cái gì tôi cũng làm, miễn có tiền là làm, chết sống lao đầu vào làm, vì tôi muốn thoát khỏi cái nơi khủng khiếp đo. Cuối cùng cũng như mong ước, mười tám tuổi thành công rời đi"

"Hai năm sau đó, tôi gặp được ánh dương quang của đời mình" Kể đến đây, ánh mắt của anh trở nên dịu dàng lạ thường "Cậu ấy đã giúp tôi rất nhiều, giúp tôi sống, giúp tôi vui vẻ mà sống, giúp tôi biết được thì ra trên thế gian này vẫn còn nhiều thứ hay ho lắm. Nhưng cuối cùng, cậu ấy giúp tôi được, thì cũng buông tôi được. Một cái buông của cậu ấy, đã khiến tôi muốn chết đi một lần nữa"

"Hai mươi ba, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã ngoan cố tự huỷ bản thân thêm một lần nữa. Nhưng có lẽ tôi chưa tới số, hoặc nghiệp chướng quá nặng, cho nên ông trời mới đày tôi sống mãi để nến trải hết mùi đời. Năm năm tôi lẩn quẩn ở cái vòng Bắc Kinh, mỗi tối đều cùng với một người lên giường, những thoả mãn về tình dục khiến tôi sung sướng trong phút chốc, khi tỉnh lại trước mắt vẫn là một cuộc sống trống rỗng vô hồn. Tôi như một thằng hề lạc trôi giữa dòng đời, không mục tiêu, tất cả đều như một mảng trắng toát không vạch đích"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro