Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

21

Dạo này Riki luôn nhận được bữa sáng tại chỗ làm việc của mình, vị trí của cái bọc đó yên vị bên cạnh máy tính. Lúc đầu anh hơi tò mò, chẳng lẽ trong đây có ai đang crush anh? Bởi vì món ăn đa dạng lắm, lại còn đúng khẩu vị của anh nữa.

Nhưng lâu dần, có ngốc cũng có thể biết là ai.

"Riki dạo này sướng quá ta, sáng nào cũng có người mua đồ ăn sáng cho sẵn" Chị Lục trưởng phòng hồ hởi còn hơn cả anh "Nhưng mà là ai vậy? Em có biết không?"


Riki lắc đầu "Làm sao em biết được chứ. Người ta cho thì mình nhận thôi chị" Anh cười hì hì, ngồi xuống mở hộp trắng ra. Oa, hôm nay là xôi cá kho cay.

Cậu muốn đuổi, thì tôi chạy.

Còn bắt được hay không, thì là dựa vào năng lực của cậu.

Riki nhoẻn khoé môi, cảm thấy cuộc đuổi bắt tình ái này cũng có chút thú vị. Được một tổng tài lãnh khốc trong truyền thuyết theo đuổi, hạ mình phục vụ, làm sao không khỏi vui vẻ?

Ít nhất thì có hắn ở bên cạnh, anh cũng không cảm thấy cô đơn nữa.

Vì anh mới vừa nhận được tin nhắn từ Châu Kha Vũ, nội dung tin nhắn là một câu hỏi ngắn gọn nhưng đủ để lấp đầy khoảng trống trong anh.

'Sinh nhật năm nay, cho phép em cùng anh trải qua được không?'

Riki đã sớm bỏ quên cái ngày mình bắt đầu đến với thế gian này. Tới việc tại sao anh là người Nhật, mà lại sinh sống trên đất Trung Quốc anh còn không biết, chỉ biết rằng khi bắt đầu có nhận thức thì đã thấy mình cùng một đám trẻ khác lúc nha lúc nhúc sống trong cô nhi viện. Cái hình mẫu cô nuôi dạy trẻ như mẹ hiền gì đó chỉ toàn xuất hiện trong tiểu thuyết vớ vẩn, hiện thực mà anh phải gánh chịu, đó là những trận đòn no ngày qua ngày.


Ăn cơm chậm cũng đánh, té đau đến khóc cũng đánh, đói cũng đánh, no quá không muốn ăn thêm nữa cũng đánh. Thèm chết đi được cái món bánh nướng rẻ tiền, nhưng cũng đành ngậm ngùi chảy nước miếng chứ không dám mở miệng xin một miếng. Nếu không, lại bị đánh.

Cho tới khi anh đủ mười tám tuổi, lập tức li khai. Anh vừa học vừa làm, từ năm mười hai, mười ba tuổi đã biết bươn chải ngoài đường, ai sai gì làm nấy miễn là cho chút tiền mua bánh nướng ăn là được. Lớn lên một chút thì biết đi xin việc làm, rửa chén, vá xe, bưng bê, nhân viên vệ sinh, tất cả anh đều trải nghiệm qua.

Lăn lộn ngoài đời sớm như vậy, nắng mưa bụi cát đều đã nếm trải, nhưng có lẽ là do da trắng bẩm sinh, nên chỉ cần ở nhà một hai tuần thất nghiệp liền đơn giản trắng lại. Thời điểm dậy thì thành công nhất là năm mười chín tuổi, sau cái lần tự sát thất bại, da dẻ tự dưng trắng hồng, mặt mũi non nớt dễ nhìn, môi đỏ hồng ướt át. Nhưng vì có lẽ anh nghèo, cho nên không một ai thèm để ý.

Không có nhiều tiền, thuê một khu trọ giá rẻ sâu trong hẻm, hơi sụp xệ, nhưng có còn hơn không. Căn bản khi đó anh không có đủ kinh phí để trả cho một căn hộ tươm tất.

Một năm sau, dành dụm được kha khá, chuyển sang một nơi tốt hơn. Cũng là vào năm đó, anh gặp được cậu bé khiến anh nhớ thương cả một đời...

Cũng nhờ có Trương Gia Nguyên, anh mới biết sinh nhật là gì.

Cũng nhờ có Trương Gia Nguyên, anh mới biết bánh kem được viết chữ Chúc mừng là gì.

Cũng nhờ có Trương Gia Nguyên, anh mới biết thổi nến ước nguyện là gì.

Cả bốn năm thanh xuân đó, điều ước của anh đều là về Trương Gia Nguyên.

Năm hai mươi, anh ước mình và Trương Gia Nguyên sẽ trở thành bạn tốt.

Năm hai mươi mốt, anh ước mình có thể gần gũi hơn với Trương Gia Nguyên.

Năm hai mươi hai, anh quá phận ước mình có thể cùng Trương Gia Nguyên thành đôi.

Năm hai mươi ba, Trương Gia Nguyên nói rằng mình thích con gái, nói rằng cậu đã nhìn lầm anh.

Sinh nhật của anh, bắt đầu được biết đến là nhờ Trương Gia Nguyên. Cho nên kết thúc cũng là ở cậu một tay gạt bỏ đi hết.

Năm năm sau đó, anh như trở lại cái quá khứ bất hạnh kia. Không sinh nhật, không bánh kem, không thổi nến cũng không ước nguyện. Bởi vì anh đã hiểu rằng, điều ước sẽ không bao giờ trở thành hiện thực. Cho dù có mơ, có ước đến cỡ nào, sự thật cũng toàn là trái ngược lại thôi.

Trái ngược đến đau lòng.

Anh như một tên trầm cảm tự kỉ giai đoạn cuối, vào ngày sinh nhật lúc nào cũng đứng dưới tuyết cho ướt đẫm, phải đến ngày hôm sau sốt cao như một cái lò hun anh mới hài lòng. Chỉ khi mất đi ý thức mới khiến người ta quên đi những nỗi buồn, anh cũng vậy, mê man từ ngày này cho tới ngày khác, vậy mà cũng còn sống cho tới bây giờ.

Một lần quên, một lần được gợi nhớ. Sau đó lại quên, đến lúc thật sự sắp quên lãng đi lại tiếp tục được gợi lại.


Riki nhìn thấy đoá hồng nằm trên bàn cùng với chiếc bánh kem đồ sộ đắt tiền, đối diện là sếp của anh, nhưng lúc này như đã muốn xem anh là tình nhân nhỏ mà ôn nhu gắp cho anh từng miếng thức ăn thơm lừng đặt vào dĩa.

Người này là, thật sự thích anh sao?

Thấy người trước mặt vô hồn chăm chăm nhìn xuống mà tay không hề động đũa, Châu Kha Vũ thầm nghĩ đừng nói là anh ta xúc động đến mức run rẩy rồi đi? Chẳng lẽ hàng trăm tình một đêm trước kia cũng anh ta không làm được cho anh ta một cái sinh nhật đàng hoàng à?

Tuy không rõ là người này đang diễn hay là cảm xúc thật, nhưng tận sâu trong đáy lòng moi móc ra một chút có thể gọi là tình người, Châu Kha Vũ cảm thấy anh ta cũng thật tội nghiệp.

Hắn trở mặt nhanh hơn nướng bánh trán, một giây trước còn đang đăm chiêu dò xét, một giây sau liền ôn hoà nhỏ nhẹ, hệt như một hình mẫu bạn trai lý tưởng trong được đặt làm tiêu chuẩn đáng mơ ước.

"Riki ăn một chút đi. Ăn để có sức, đón nhận lời tỏ tình của em nữa"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro