20
Trong mắt Châu Kha Vũ hắn phán xét Riki là cái loại đã hứng muốn chết còn ra vẻ thanh tao, buồn nôn!Chắc hẳn em trai nhỏ của hắn đã bị lừa bởi sự giả tạo diễn như thật này của anh ta. Nhưng cho dù có rợn gáy tới đâu, hắn cũng quyết lột cho bằng được lớp mặt nạ này của anh ta xuống, phơi bày cho em trai nhỏ xem rằng em đã sai lầm như thế nào.
Nhưng có vẻ hắn diễn chưa tới, cho nên anh ta vẫn còn đang ngờ vực. Cũng đúng, ba mươi tuổi rồi, qua tay biết bao nhiêu thằng rồi, tinh ranh hơn bất kì ai. Hắn là sao bì lại được?
Riki nhận được cuộc gọi của Patrick vào lúc ba giờ chiều, anh nghe thấy giọng cậu nhóc ỉu xìu.
"Anh không cần em nữa sao? Cả tuần nay em gọi anh không bắt máy, nhắn tin anh cũng không trả lời, đến công ty thì không gặp được anh. Riki, anh giận em hả?"
Riki chợt nhận ra là đã một tuần trôi qua mình không liên lạc gì với Patrick, bởi vì thằng anh trai khốn kiếp của cậu mà làm anh phân tán tư tưởng. Nếu như Patrick là một em trai nhỏ đáng yêu, thì Châu Kha Vũ cứ như một con sói già ranh mãnh. Nào là lần đầu tiên, nào là mối tình đầu, nào là chịu trách nhiệm, con mẹ nó, làm sao trên đời vẫn còn những dạng người mở miệng nói được câu đó nhỉ? Vì nếu là thật, thì người ta chẳng bao giờ nói oang oang ra như vậy đâu.
Thế nhưng không rõ là thật hay giả, ánh mắt của hắn quá thâm sâu khiến anh thật khó đoán. Nếu như là giả, thì không có gì để nói, nhưng nếu là thật, thì sẽ như thế nào?
Riki nhớ lại giọng nói như bất lực buồn bã vang lên bên tai mình, mang vẻ hỏi ý nhưng thật ra là cường hãm đối phương phải chấp nhận mình.
"Em hôn anh được chứ?"
"Môi anh mềm quá, thật ngọt ngào"
"Nhưng cơ thể anh còn ngọt hơn nữa. Và ngọt hơn cả, là tâm hồn của anh"
Aissss, thật chí mạng!
Riki ậm ờ không biết giải thích sao cho cậu hiểu, chỉ nói cho qua chuyện.
"Một tuần nay, anh về Dinh Khẩu có chuyện. Ừm, tối nay em có rảnh không? Đi ăn nhé, anh mời"
Patrick bĩu môi, qua đường truyền nghe thấy tiếng cậu sụt sịt "Hôm trước anh cũng nói như vậy, sau đó liền mất tích. Anh không có giữ lời"
Riki cười khẽ "Bữa đó anh có việc đột xuất, ờm, bị bắt tăng ca mà không được báo trước, điện thoại thì sụp nguồn mất tiêu. Lỗi của anh, xin lỗi PaiPai nhé"
Được nghe Riki gọi bằng cái tên thân mật, Patrick vui như được mùa. Cậu cười hì hì, nhanh chóng quên đi chuyện cũ mà nói.
"Vậy tối nay mấy giờ vậy anh?"
"Bảy giờ nhé?"
"Dạ được. Bảy giờ em sang nhà đón anh, anh không được tăng ca nữa đâu đấy"
Riki cười, cảm thấy trẻ con thật dễ dụ "Không tăng ca nữa. Có bị đuổi thì nghỉ thôi, PaiPai hứa là sẽ nuôi anh mà đúng không?" Anh đùa với cậu.
Không nghĩ tới Riki lại táo bạo đến như vậy, anh vẫn còn nhớ như in lời cậu nói hôm đó. Patrick mặt đỏ tim run, gật đầu lia lịa.
"Đúng, em nuôi anh. Nếu có mệt quá thì về đây với em đi"
Nếu mệt quá thì đừng cố nữa, về nhà còn có em mà.
Năm đó, có một người đã từng nói với anh như vậy. Thế mà khi anh thật sự mệt mỏi đến mức gục ngã, thì người ấy cũng đã rời bỏ anh rồi...
Lời hứa ấy mà, cũng nhạt nhoà theo tháng năm. Người nói vô tình, nhưng người nghe hữu ý. Cứ thế mà ôm mộng trong tim suốt bao ngày dài, để rồi nhận phải sự thật quá đỗi phũ phàng.
Em ấy bây giờ, chắc con cái cũng đã có luôn rồi. Một gia đình hạnh phúc, vợ đẹp con ngoan, còn anh thì mãi là một kẻ dư thừa trong bức tranh xinh xắn ấy.
Mãi mãi, không chạm tới được...
Bảy giờ tối, Bắc Kinh, Trung Quốc.
Riki từ trước tới giờ ăn bận luôn đơn giản, quần đen, áo phông hoặc sơ mi, bên ngoài tròng áo hoodie hoặc là lông thú. Hôm nay cũng không ngoại lệ, nhưng chiếc quần đen không hiểu vì sao hơi chật, ôm sát đùi nhỏ và làm lộ cặp đào tròn trĩnh, nhưng áo phông bên trong khá dài thành công phủ xuống, ở ngoài là áo hoodie màu hồng oversize, trông anh càng trở nên nhỏ nhắn, hệt như học sinh cấp ba đang chờ phụ huynh tới đón vậy.
Anh nghe thấy tiếng pô xe nổ rêm trời, chiếc motor màu đen cua một vòng mượt mà chạy lại chỗ anh. Người trên xe tháo mũ xuống, lắc lắc đầu để tóc không bị ép sát vào mang tai. Riki loading hơi chậm, khi nhận thức rồi có chút ngạc nhiên há miệng hỏi.
"Patrick, em biết chạy motor hả?"
Patrick mỉm cười, như em bé chờ được mẹ khen "Thấy em có ngầu không?"
Riki bật ngón cái, trong lòng tán dương.
"Anh lên xe đi, ôm cho chặt nha, em chạy nhanh lắm đó" Patrick đội mũ vào cho anh, đợi con mèo hồng trèo lên nhưng hơi lâu.
Mẹ nó, cao quá.
Thẹn quá hoá giận, Riki trừng mắt với cậu, hậm hực "Em chơi anh chứ gì?"
Patrick ngu ngơ "Gì cơ?"
"Cao như vậy làm sao anh lên được?" Anh đập đập yên xe, giọng sữa mang ý trách móc.
Patrick hơi ngơ ngác, sau đó hiểu ra vấn đề liền "À" một tiếng dài. Cậu bật cười, xuống xe một phát nhấc anh lên.
Riki đáng yêu quá đi mất!!
"Trèo chân qua được không? Hay để em làm luôn?" Patrick có ý chọc ghẹo, trông cậu lúc này không giống như bình thường, có chút lưu manh.
"Anh tự làm được" Riki xì một tiếng, bối rối để một chân qua bên kia.
Patrick mỉm cười, nhanh chóng leo lên xe khởi động máy rồi chạy như bay.
"Từ từ thôi, em nghe anh nói gì không hả Patrick??"
"Ôm em chặt vào đi, em nói rồi mà, em chạy nhanh lắm"
Riki sợ hãi vòng tay qua ôm chặt lấy eo cậu, anh nhắm tịt mắt lại không dám nhìn xung quanh. Riki sợ tốc độ, trước giờ vẫn luôn sợ.
Patrick cúi xuống nhìn thấy bàn tay trắng nõn siết lấy eo mình không chút kẻ hở, mặt Riki áp sát vào lưng cậu, khiến cho cậu cảm thấy ấm áp một vùng.
Patrick buông một bên lái, dời tay mình xuống tham lam nắm lấy tay Riki, dịu dàng vỗ về anh.
Thật tốt biết mấy, nếu như chúng ta có thể ở bên nhau cả đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro