08
Khi Trương Gia Nguyên nhận ra hôm nay là ngày 21, thì cậu đã bay được nửa vòng trái đất. Cậu bất lực úp mặt vào hai bên lòng bàn tay, như cố đè nén đi cái loại cảm giác vô cùng tội lỗi này.
Cậu đã từng hứa sẽ cùng Rikimaru chụp hình chung vào ngày lễ tốt nghiệp của anh, sẽ ngồi ở dưới dãy ghế mà quay lại toàn bộ khoảnh khắc anh bước lên hội trường nhận bằng khen thưởng. Nhưng cuối cùng, cậu là rời đi ngay đúng ngày lễ quan trọng nhất của anh, hơn thế nữa, là cậu đã thất hứa.
"Rikimaru Chikada"
Riki nhàn nhạt đứng lên bước đi như theo quán tính, anh hình như không còn quá để ý đến lễ tốt nghiệp này. Bởi vì, người mà anh yêu thương nhất đã không còn ở đây, cũng từ chối luôn cái lời hứa cùng nhau tung hoa chụp hình.
Anh lẳng lặng cầm chiếc bằng cùng với đoá hoa mà trường tặng cho mỗi 'cựu sinh viên' đi vào một góc, nhờ một người bạn chụp giúp một tấm hình với background là toàn cảnh của trường. Trong ảnh, Riki mỉm cười nhẹ, ánh nắng của sớm mai khẽ hắt nhẹ vào mi mắt của anh, thành công tôn lên màu nâu long lanh rạng rỡ nơi ánh mắt. Bạn học chụp xong, còn giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
"Mắt của cậu đẹp lắm, cứ như một tác phẩm nghệ thuật vậy"
"Mắt Riki đẹp quá, hình như nó có màu nâu đúng không?"
"Thì ra Riki là một bé mèo hiện hình, tay anh nhỏ nhắn như đệm mèo nè, mắt to tròn hệt mèo nè, lại còn sợ nước nữa"
"Aww, em không cho Riki đi đâu hết, đáng yêu như vậy phải là của em!!"
Thế mà anh còn chưa rời đi, em đã bỏ rơi anh trước.
Rikimaru gật đầu cảm ơn bạn học, đưa tay nhận lấy điện thoại. Không thể như lời từng hứa, rằng lễ tốt nghiệp sẽ là ngày anh hạnh phúc nhất. Anh sẽ cười thật tươi, thật vui vẻ mà cùng Trương Gia Nguyên ném mũ lên trời, sau đó cả hai sẽ cùng nhau đi ăn mừng, đi kara đến tối mới về... Bây giờ thứ còn đọng lại ở lễ tốt nghiệp này, là một nụ cười khổ sở cùng trái tim vỡ nát.
Anh thật tệ hại quá!
Sau lễ tốt nghiệp, Rikimaru như trở thành một con người khác, anh thác loạn, không muốn giữ kẽ hay hình tượng gì nữa. Riki thường xuyên tới bar hằng đêm, mỗi một lần tới đều cùng một nam nhân lạ mặt dục tiên dục tử đến tận hai, ba giờ sáng. Trước kia anh đã nghĩ, anh muốn bản thân phải thật sạch sẽ, muốn để lần đầu tiên trong đời trao cho người mà anh yêu, không ai khác ngoài Trương Gia Nguyên. Thế nhưng anh đã tính quá xa rồi, anh không lường trước được rằng sự thật lại quá phũ phàng như vậy. Người anh yêu không yêu anh, không những thế còn có bạn gái muốn đính hôn tới nơi luôn rồi. Người ấy đành lòng rời bỏ anh mà bay qua bên nửa kia thế giới, vậy thì anh còn trông chờ cái gì nữa?
Hôm nay, Riki lại say mèm.
"Mèo nhỏ, lại đến hả?"
Anh bartender hình như đã quá quen với người này, mỉm cười hỏi.
"Tôi không phải mèo" Riki trừng mắt nhìn gã, hậm hực.
"Ừ, không phải mèo, nhưng đáng yêu như mèo vậy"
Riki lừ mắt nhìn gã, không thèm trả lời nữa.
Khoảng chừng một phút sau, lập tức có một đối tượng tiếp cận anh. Người này có vóc dáng cao lớn, chắc cao bằng với Trương Gia Nguyên, à không, thấp hơn một chút mới đúng. Người đó lấy tay đỡ mặt anh, nhu tình cười khẽ.
"Mèo tinh say rồi à? Có muốn anh đưa về không?"
Riki qua lại trong bar chỉ gần một tháng nhưng lại vô cùng nổi tiếng. Những khách quen ở đây ai cũng tán thưởng rằng con mèo hình người này thật sự đã luyện thành quả, ướt át nỉ non gợi dục sướng chết đi được. Thế nhưng có một điểm khiến họ không hài lòng, đó là khi mèo tinh cùng họ hoà vào một nhịp, anh lại luôn miệng kêu tên của một thằng đàn ông khác, điều đó không có ai là thích nỗi trong lúc làm tình với nhau, cho dù có là tình một đêm đi chăng nữa.
Mèo tinh mấp máy đôi môi đỏ, nỉ non uất nghẹn kêu lên.
"Nguyên Nguyên, đừng rời bỏ anh"
Người phía trên đang tận lực cày cấy vào cái lỗ nhỏ tiêu hồn, tức giận vỗ vỗ mông anh nhắc nhở.
"Bé con, anh đây không phải Nguyên, mau gọi Húc ca, mau gọi đi"
Nhưng Riki không hề nghe thấy những lời nói bủa vây xung quanh mình, anh gào khóc tên cậu trong tuyệt vọng, như xé nát tâm can.
Nguyên, em đành sao?
Em, nỡ bỏ rơi anh thật sao?
Mùi thuốc sát trùng luồn vào khoang mũi, như một bàn tay lay Riki tỉnh giấc. Anh lừ đừ mở mắt ra, bốn phía vừa xanh vừa trắng, lại là bệnh viện.
Anh mệt mỏi chống tay ngồi dậy, nơi tư mật đột nhiệt siết lại khiến anh đau đến điếng người. Anh vội nhấn chuông gọi y tá, một giây sau đã có tiếng mở cửa phòng bệnh.
"Cậu cần gì sao?" Cô y tá trẻ tuổi hỏi cậu, tay kéo chiếc chăn đã bị cậu hất xuống phân nữa.
"Tôi, sao tôi lại ở đây?" Riki hoang mang nhìn cô, thều thào hỏi.
"Ừm, cái đó..." Cô y tá hơi ngượng ngùng, mắt khẽ đảo qua chỗ khác.
Sau khi giải thích cặn kẽ cho Riki, cô y tá trẻ tuổi cũng dặn dò kĩ lưỡng là anh không được tiếp tục làm như vậy nữa, sẽ ảnh hưởng rất xấu đến sức khoẻ và thân thể.
Riki gật đầu, ánh mắt mông lung không rõ tiêu cự nhìn theo bóng lưng cô y tá, cảm thấy mình như bị rút hết dưỡng khí.
Thì ra, anh bị viêm nhiễm chỗ đó vì 'quá sức'.
Nói rõ ràng hơn, là bị chơi đến nhập viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro