Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

07

Happy birthday to me 21/10 <3 Đãi mọi người trước 1 chap nhé <3

——————————————-

Bữa tối kết thúc, Hoàng Vy đẩy hai người lên phòng Trương Gia Nguyên, bà nói rằng cậu dẫn anh lên xem cây guitar mới đi, chẳng phải lúc trước hai đứa thân thiết lắm hay sao, bây giờ bày đặt dè dặt? Trước sự nhiệt tình của bà, Riki không thể chống cự, anh rề rề theo cậu lên phòng, nhưng đứng sững trước cửa mà không có ý định bước vào.

"Sao vậy? Sao không vào?" Trương Gia Nguyên lần thứ hai đi ngược ra thắc mắc hỏi anh.

"Ừm, không cần đâu, anh chỉ không muốn phải khó xử thôi. Anh sẽ đứng đây đợi một chút sau đó sẽ xin phép đi về, em đừng lo"


Trước giờ giữa hai người không bao giờ có khoảng cách, việc Riki vào phòng cậu chơi hay thậm chí ngủ lại hai, ba ngày thậm chí cả tuần cũng là chuyện bình thường. Nhưng giờ đây anh trở nên thận trọng vô cùng, làm cái gì cũng hạn chế động chạm với cậu, duy trì ở một khoảng cách nhất định. Anh sợ mình không quản được bản thân mà cứ say mê nhìn cậu, hoặc bệnh hoạn hơn là muốn tiếp xúc thân mật một chút. Lúc trước Trương Gia Nguyên chưa biết tình cảm của anh, cậu sẽ vô tư không e dè, nhưng bây giờ mọi chuyện đã rõ mười mươi, ắt hẳn cậu cũng sẽ cảm thấy rất kinh tởm.

Vậy mà Trương Gia Nguyên lại nhăn mày nhìn mày, chất giọng Đông Bắc đục ngầu quát nhẹ.

"Anh có bệnh à? Anh đứng đó mẹ không thấy chắc? Vào đi, vào xem cây đàn mới của tôi"

Riki không tình nguyện bước vào phòng, căn phòng vốn dĩ quen thuộc hiện tại vô cùng xa cách. Anh đưa mắt nhìn chiếc guitar màu xám tro đã tặng sinh nhật cậu năm mười bảy tuổi được treo ngay ngắn trên tường, bên cạnh là một cây khác màu trắng.

Riki ngơ ngẩn, trong vô thức hỏi "Đây phải không? Có phải, là bạn gái em tặng đúng không?"

Trương Gia Nguyên đang ấn nút làm cà phê, mùi thơm nồng lan toả khắp phòng, cậu không mặn nhạt đáp "Ừm, sao anh biết?"

"Nhìn là biết mà, trước giờ, em đâu có thích màu trắng"

Sở thích của cậu anh đặt trong lòng, mọi thứ đều ghi nhớ rất kĩ càng. Cậu thích cái gì anh sẽ làm cho cậu, cậu không thích cái gì anh sẽ tuyệt đối gạt bỏ nó đi.

Nhưng hình như bây giờ không còn quan trọng nữa, vì chỉ cần là cô ấy tặng, cái gì cũng trở thành sở thích của cậu.

Riki khẽ đưa tay chạm vào chiếc đàn đen được lau sạch bong, nhưng đã hai năm rồi, có lẽ nó đã cũ kĩ.

"Màu đen thật xấu xí. Nguyên, em vứt nó đi"

"Không, anh nói gì vậy"

Trương Gia Nguyên giật mình chạy tới chắn trước cây đàn theo phản xạ, cậu hơi sợ Riki của hiện tại. Lời nói và hành động của anh hình như có chút khác thường, cậu không rõ nữa.

"Không nỡ hả?" Riki nghiêng đầu nhìn cậu, cặp mắt to tròn khẽ cong lại ý cười "Anh giỡn mà, nhưng nếu có làm thật anh cũng không buồn đâu. Đã là quá khứ thì, cái gì cũng là đồ cũ, mà đồ cũ, thì nên vứt đi thôi"

"Riki, anh..."

"Nguyên, tặng em nè" Riki đưa cho cậu túi quà mình đã chuẩn bị "Anh chỉ muốn nói, qua đó em phải sống thật tốt, thật khoẻ mạnh. Em không cần để ý chuyện bao giờ trở về, cứ sống vui vẻ là được rồi. Chuyện này, anh nghĩ rằng em sẽ quên nhanh thôi, xin lỗi đã doạ sợ em, nhưng anh cũng rất mong em tống khứ nó ra khỏi đầu, tống luôn cả những kí ức về anh"

Hốc mắt hơi đỏ, cổ họng nghẹn đắng. Riki tinh tế dụi vào lòng bàn tay mình một cái để tỉnh táo hơn. Anh ngước lên nhìn cậu, mỉm cười nói.

"Xin lỗi vì đã thích em, xin lỗi vì đã không tôn trọng bạn gái của em. Nguyên, anh xin lỗi, anh thật sự, không cố ý thích em đâu"

Nơi ngực trái của cậu bỗng nhiên nhói lên, như thể có ai đó dùng lực siết chặt lại. Cậu đau đến khó thở, ngửa đầu nhìn lên thở dốc. Cậu không biết nói gì nữa, cậu muốn nói rất nhiều với anh, rằng anh không cần phải xin lỗi gì cả, nhưng sao nó cứ nghẹn lại, cậu không tài nào mở miệng được.

Cậu đau lòng quá. Nhìn thấy Riki như vậy, cậu không thoải mái chút nào.

Riki cúi đầu xin lỗi cậu, ở khoảng cách này cậu có thể hoàn toàn thấy được bờ vai nhỏ bé kia đang run lên. Cậu không nghĩ ngợi nhiều, đưa tay ôm lấy anh vào lòng, như cái cách cậu đã từng an ủi anh trước đây.

Chiều cao của cậu và anh thật sự rất hợp, như thể đo ni đóng giày để ôm lấy nhau vậy. Riki sẽ gục mặt vào ngực cậu mà sụt sùi, còn cậu sẽ gác cằm lên đầu anh mà dỗ dành. Nếu như trước kia Riki sẽ thoải mái ngã vào người cậu một cách thả lỏng, thì bây giờ anh lại căng cứng mất tự nhiên. Riki đẩy cậu ra, nhanh nhẹn lau nước mắt giả vờ cười cười.

"Ha, tự nhiên ôm anh làm gì? Không sợ hả? Thôi anh về nha, em ngủ ngon"

Riki xoay cửa chạy vọt ra ngoài, cậu chưa kịp phản ứng lại đã mất tăm hình bóng của anh. Trương Gia Nguyên có cảm giác rằng, lần này sẽ là lần cuối anh ở trong tầm mắt của cậu, cũng là lần cuối anh ở trong ngực cậu mà ỷ lại. Cậu sẽ không thể nhìn thấy anh nữa, không có cách nào để tìm thấy anh.

Có phải là cậu, đã điên rồi không?


Một tuần này Trương Gia Nguyên không gặp Riki, nói đúng hơn là cậu không thấy anh. Những giờ phút cuối này, cậu bỗng nhiên muốn được nhìn anh nhiều hơn, muốn được ôm anh vào lòng, muốn được anh ỷ lại vào mình, muốn cả hai cùng nhau có thể trở về như trước kia.

Đúng, cậu tham luyến sự ấm áp nơi anh, tiếc nuối những cảm xúc mà chúng ta đã từng có. Nhưng Riki chính xác là một con mèo Ragdoll kiêu ngạo, nếu như anh đã không muốn gặp cậu, thì cậu không có cách nào tiếp cận được anh.

Khi tiếng thông báo của tiếp viên vang lên, cậu trống rỗng nhìn xung quanh vẫn không tồn tại hình bóng đó. Riki biến mất rồi sao? Anh thật sự không muốn tới tiễn cậu sao?

Khoan đã, hình như có cái gì đó không đúng.

"Mẹ, hôm nay là ngày bao nhiêu vậy?" Trương Gia Nguyên sợ hãi, đến mức tông giọng cũng mém lệch đi.

"Hả? 21 á" Hoàng Vy đáp "Sao vậy?"

Ngày 21, không phải là ngày Riki tốt nghiệp đại học sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro