06
Thời gian thấm thoát, thoắt cái chỉ còn một tuần nữa là Trương Gia Nguyên thật sự rời xa anh mà ở bên kia trái đất. Đúng như lời cậu nói, bao lâu gặp lại còn chưa biết, cũng có thể là hai ba năm, có thể là mười năm, nhưng cũng có thể là cả đời này không còn cơ hội.
Riki có chuẩn bị hai món quà, một món tặng cho cô chú Trương thượng lộ bình an, một món là dành tặng riêng cho Gia Nguyên. Anh không biết cậu có nhận hay không, nhưng anh vẫn cứ làm.
Riki cũng không ngờ tới mình có thể mặt dày đến vậy.
"Cô, chú, cảm ơn hai người đã giúp đỡ con suốt thời gian qua. Con có món quà nhỏ muốn biếu, mong nhà mình thượng lộ bình an"
Riki lễ phép mỉm cười, cho dù tình cảm của anh không được đáp lại, nhưng Trương gia thật sự đã cứu rỗi anh trong lúc anh bế tắc nhất, cho nên không có lý do gì để anh cự tuyệt bọn họ.
Ba mẹ Trương thay phiên ôm anh, nói rằng sẽ sắp xếp thời gian về thăm quê nhà. Riki gật đầu, hốc mắt hơi ẩm ướt.
"Con sẽ rất nhớ hai người"
"Cô chú cũng vậy. Riki, nếu có khó khăn gì con hãy nói với cô chú nhé. Chúng ta như người nhà với nhau, con đừng ngại gì cả"
"À, hay là sau khi tốt nghiệp, con có mua sang Úc du học không? Con đừng lo, cô chú sẽ bảo lãnh con qua, tiền học các thứ, cô chú lo hết cho con. Miễn là Riki thích, cô chú đều làm cho con hết"
Trương gia là nơi đầu tiên đón anh vào nhà không chút e ngại, họ luôn đối xử tốt với anh như vậy, chưa bao giờ khinh thường anh, luôn dành cho anh những điều tốt đẹp nhất.
Cho nên anh biết, việc anh thầm yêu Trương Gia Nguyên là rất có lỗi với họ, họ thương anh sủng anh không phải để anh có tâm tư xấu xa với con trai đích tôn của họ. Trương gia rất mong có cháu để ẳm bồg, để nối dõi, mà anh thì không làm được chuyện đó. Anh đành giấu kín trong lòng, và cũng thật may Trương Gia Nguyên đã không tiết lộ với ai.
Sẽ ra sao nếu như họ biết anh có mưu đồ với con trai họ? Anh nghĩ cũng không dám nghĩ.
Riki hốc mắt đỏ hoe trông rất tội nghiệp, anh nghẹn ngào không nói nên lời. Cầm tay hai người họ, anh lắc đầu mỉm cười.
"Con không thể làm phiền cô chú nhiều như vậy được. Con lớn rồi, nếu có du học thì cũng tự mình lo liệu" Huống hồ, em ấy còn không thích sự hiện diện của con nữa.
"Riki, con nói vậy không sợ cô chú sẽ buồn sao?" Hoàng Vy nói, bà thật không thích đứa nhỏ này tỏ ra xa lạ như vậy chút nào.
"Thôi được rồi mà" Riki cười "Ừm, cái đó, cô chú bay ngày bao nhiêu vậy ạ?"
"Ngày 21 đó con, bữa đó con có thể ra sân bay không?"
21, là ngày tốt nghiệp của anh.
"Con xin lỗi, bữa đó con có việc bận mất rồi, con sẽ sang nhà phụ giúp cô chú trước khi ra sân bay nhé"
Anh không muốn nói mình tốt nghiệp đúng vào đó, nếu không hai người bọn họ sẽ không ngại mà huỷ chuyến bay, ở lại chụp hình chung với anh đâu.
"Vậy à, thôi được rồi" Hoàng Vy rũ mắt tiếc nuối.
"À Nguyên nhi nó sang nhà Ngọc Văn phụ chút đồ, sẽ về ngay thôi, con ở lại ăn cơm với cô chú nha" Trương Phong ra đề nghị, tông giọng chín đến mười phần giống hệt Trương Gia Nguyên.
"Con..." Riki có ý định sẽ từ chối.
"Còn định từ chối sao? Đã bao lâu rồi con không sang đây dùng cơm con có biết không? Cô không biết hai đứa có cãi nhau chuyện gì không nữa" Hoàng Vy lên tiếng, nỗi bâng khuâng của bà cũng có thời điểm để hỏi rồi.
"Dạ không có đâu ạ, chẳng qua là dạo này con bận làm đề tài nên không có thời gian ạ" Anh nói dối, chính anh là người đã khiến mối quan hệ này thành ra như vậy.
"À, chừng nào con tốt nghiệp vậy?"
Riki hơi ấp úng "Con không rõ nữa, chắc là cuối tháng sau ạ"
"À vậy thì được rồi. Thôi, ở lại ăn cơm nhé, con không được về đâu đấy"
Dưới sự đè ép của hai vợ chồng, Rikimaru đành phải chấp thuận.
Lát nữa em ấy về, thật khó coi.
Đúng như lời Trương Phong nói, tầm ba mươi phút sau Trương Gia Nguyên về tới nhà. Riki đã tính toán âm thầm cách đối phó với cậu và cô bạn gái kia, nhưng ngoài dự tính của anh, cậu lại về một mình.
"Về rồi hả con, lên tắm rửa rồi xuống đây ăn cơm. Nè nha, hôm nay có Riki vào bếp đó"
Trương Gia Nguyên nghe mẹ mình nói liền ngẩng đầu nhìn về phía trong bếp, thân ảnh nhỏ nhắn loay hoay xào xào nấu nấu cái gì đó, hình như anh còn không biết cậu đã về. Trương Gia Nguyên nhớ lại, Riki rất tệ ở khoảng nấu ăn, nếu như không có cậu, anh chỉ toàn ăn mì gói hoặc cháo gói cho qua bữa thôi. Mấy tháng trước anh học thành công món thịt xông khói, hớn hở làm cho cậu ăn, mùi vị không tệ, chắc là có năng khiếu.
"Nguyên nhi? Sao vậy con?" Hoàng Vy thấy con mình đứng như trời trồng, hoang mang hỏi.
Lúc này Riki đem dĩa đặt lên bàn, ngẩng đầu liền chạm phải ánh nhìn của Trương Gia Nguyên. Anh ngượng ngùng gật đầu chào cậu, khoé miệng giật giật không biết có nên cười một cái hay không.
"Ừm, Nguyên, anh có nấu món em thích. Anh sẽ về ngay thôi, em đi tắm rồi xuống ăn nha"
Không hiểu sao cậu có chút tức giận. Cậu còn chưa nói gì anh đã vội phòng bị trước. Tiểu thiếu gia Trương Gia Nguyên hậm hực nói.
"Anh ở lại đi"
Riki ngạc nhiên nhìn cậu, anh không nghĩ rằng cậu sẽ nói như vậy. Nhưng nghĩ lại, ở đây có ba mẹ cậu, chẳng lẽ cậu lại nói "Ừ, anh về đi" sao? Riki rũ mắt, ừm, chỉ là phép lịch sự mà thôi.
"Con ở lại đi Riki, không thằng này nó ăn hết á" Hoàng Vy cười híp mắt, trông rõ vui vẻ.
"À, vậy được rồi"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro