Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

05

Hai giọng nói một trầm một đục hoà vào nhau, nhưng Riki có vẻ bình thản, còn Trương Gia Nguyên có chút tức giận.

"Là mẹ bảo tôi tới"

"Ừm, cảm ơn em, vậy giờ em về được rồi"

Riki nhắm hờ mắt, trong lòng đau âm ỉ. Miệng cứng thì rất dễ, nhưng lòng có cứng được như miệng hay không thì lại là một chuyện khác.

Anh buồn rồi, anh giận rồi. Anh không cần em nữa.

Trương Gia Nguyên tức đến thở hồng hộc, cái thái độ kia là sao chứ? Là chính cậu sang nhà anh tìm vì đã nguyên một ngày không thấy anh ra ngoài, rồi theo tự nhiên mà thấy người này hôn mê bất tỉnh trên giường, trán nóng hầm hập. Cũng là chính cậu hốt hoảng đưa anh đi bệnh viện, cậu thú nhận khi nhìn thấy Riki mất đi nhận thức cậu như muốn phát điên lên. Để rồi được cái gì? Người này sau khi tỉnh lại liền dựng kịch bản người dưng nước lã, nói chuyện cắt cụt thế kia với cậu? Trương tiểu thiếu gia hung hãn đập mạnh xuống bàn, gằn giọng.

"Anh đang tỏ ra mạnh mẽ cho ai coi? Nếu như anh đủ mạnh mẽ thì đã không dầm mưa để ra nông nỗi này. Nếu như không có tôi, chắc hẳn anh đã chết ở nhà lâu rồi"

Chết?

Là sẽ không thể nhìn thấy nhau được nữa?

Là âm, là dương cách biệt?

Trương Gia Nguyên biết mình lỡ lời, nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ kia cậu có chút hối hận. Thật ra mà nói, Riki thích cậu cũng chẳng có gì sai cả, nhưng cái cậu sợ là anh hình như không còn khống chế được bản thân nữa. Cậu thích con gái, cậu thích sự mềm mại ngây thơ.

Nhưng Riki thật ra cũng rất mềm mại, cũng rất trắng. Giọng nói ngọt ngào đáng yêu, đôi mắt to cùng với nụ cười đó cũng rất xinh đẹp.

Nhưng con người xinh đẹp đó hiện tại, đang ốm yếu đến đau lòng. Gương mặt bầu bĩnh cậu hay nhéo bây giờ hốc hác vô cùng, tay chân đều nhỏ đi một vòng, đáy mắt có quầng thâm, là biểu hiện của sự kiệt sức.

Trương Gia Nguyên trong lòng cảm thấy có lỗi, cậu ngồi xuống cạnh giường, dỗ anh như trước kia đã từng làm đến quen thuộc.

"Anh ăn một chút đi. Bác sĩ nói anh phải nạp lại đủ dinh dưỡng, hồi phục sức khoẻ hoàn toàn thì mới được xuất viện"

Riki không đáp, anh bỏ lơ câu nói của cậu.

"Anh có nghe không? Mau ngồi dậy, đừng làm tôi mất kiên nhẫn!"

"Nguyên, cho dù không thích anh, em cũng không nên nói dối" Riki thều thào dưới lớp chăn dày, tựa như đã quá mệt mỏi rồi.

"Tôi nói dối cái gì?" Cậu chau mày khó hiểu

"Em không phải là đi du học, mà cả Trương gia đều sang Úc sinh sống. Hai cái hoàn toàn khác nhau, em hiểu không? Chính là em không muốn anh can thiệp vào chuyện của em nữa, cho nên mới nói dối với anh"

Một cỗ chua xót trong lòng dấy lên, Riki không nghĩ rằng một ngày mình đã không còn tư cách bước vào nhà họ Trương. Cái thứ mà anh biết được cũng là vì vô tình mà ra, anh vô tình tản bộ, vô tình nhìn thấy chú Trương đang gọi điện thoại cho ai đó, vô tình nghe ông hào sảng mà cười to, ông nói rằng.

"Haha, tôi đã biết, thủ tục xong cả rồi, cỡ chừng tháng sau là có thể bay sang đó"

"Ông yên tâm, hai đứa nhỏ quý nhau lắm. Tôi nói này, không chừng hai năm nữa chúng ta có cháu bồng rồi đó, hahaha"

"Không phải tôi chọn Úc là vì thị trường bên đó rất ổn hay sao? Chuyện học của hai đứa cũng tốt, mà chuyện làm ăn của tôi với ông cũng tốt. Nói chung chỉ cần chờ một tháng nữa, hai bên gia đình đoàn tụ nhé"


Những người đối tốt với anh lần lượt cũng bỏ rơi anh. Thì ra quay đi quẩn lại, vẫn chỉ có mỗi anh đơn độc trên thế giới này.

Trương Gia Nguyên im lặng không nói gì, bấy nhiêu cũng đủ để Riki chết tâm. Trước giờ Gia Nguyên chưa bao giờ nói dối anh, cậu đã rất nhiều lần nói dối ba mẹ, nhưng với anh thì ngoan ngoãn thành thật. Còn nhớ hai năm trước, cậu nhóc mười bảy tuổi tinh nghịch nháy mắt với anh, như hứa hẹn mà nói.

"Giữa em và anh không cần có bí mật. Nếu như có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ luôn nói thật với anh, em thề đó"

Em thay đổi rồi, em không còn là Nguyên của anh nữa.

"Xin lỗi"

Trương Gia Nguyên phá vỡ bầu không khí ảm đạm này, trước giờ cậu rất ít xin lỗi ai, nhưng với anh là một ngoại lệ.

"Riki, em xin lỗi, em không nên đi đánh nhau với tụi nó"

"Riki, đừng giận em, em thề là chỉ muốn chơi một chút thôi nhưng không ngờ nó trễ như vậy, xin lỗi anh"

"Riki, em không đạt được điểm như anh kì vọng, anh đừng trách em nhé, em xin lỗi mà"

Riki mỉm cười, mắt vẫn nhắm hờ lại, anh đương nhiên nói "Em vẫn giống hồi nhỏ nhỉ, cứ sai là xin lỗi anh. À, thì ra em chưa từng thay đổi, người thay đổi là anh"

"Đây không phải là lúc đôi co, anh mau ngồi dậy ăn cháo đi"

"Em để đó rồi về đi, anh có thể tự lo kia mà"

"Anh..."

"Nếu em không nghe lời, anh sẽ hôn em đó"

Riki cảm thấy mình hơi thất bại. Anh từng nghĩ rằng nụ hôn giữa những người yêu nhau sẽ rất hạnh phúc và thiêng liêng, như thể đó là một điều để chứng nhận tình yêu. Nhưng rất tiếc tình yêu của anh chỉ đến từ một phía, đương nhiên nó sẽ có phản ứng ngược, tức là được sử dụng để đe doạ.

Rồi anh nhìn thấy cậu ấy đứng bật dậy, ậm ờ vài câu rồi chạy ra ngoài. Anh bật cười, mặc dù trong lòng đau tê tái.

Thì ra Trương Gia Nguyên rất sợ chạm vào anh.

Cậu ấy sợ, một kẻ bệnh hoạn như anh.

Riki úp mặt mình vùi vào gối để nén đi tiếng khóc nức nở, anh đau lòng đến không chịu nỗi. Anh đã sai khi lỡ yêu Trương Gia Nguyên, cậu ấy trước giờ chỉ xem anh như anh trai không hơn không kém, là anh ngu ngốc xem những hành động thân mật đó mà u mê không rời.

Trương Gia Nguyên sẽ đi, cậu ấy sẽ cùng gia đình và người yêu sang nước ngoài xây dựng hạnh phúc.

Trương Gia Nguyên không cần anh nữa. Từ trước tới giờ, chưa một ai thật sự cần anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro