Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

04

Trương Gia Nguyên tàn nhẫn quay lưng rời đi, còn để lại một câu xem như cảnh cáo cho anh.

"Anh tốt nhất đừng làm ra chuyện điên khùng gì nữa. Chuyện này tôi còn chưa nói với gia đình, cho nên xin anh biết chừng mực mà dừng lại"

Riki nở nụ cười chua chát, bất lực thều thào "Có phải em rất ghét anh không? Có phải vì em sợ anh bệnh hoạn, sợ anh như một người tâm thần làm ảnh hưởng đến em không? Nguyên, anh không có bệnh, thật sự không có bệnh"

"Tôi còn chưa nói gì cả, anh đừng nháo lên như thế. Nhưng cho dù anh có bệnh hay không, tôi cũng sẽ không bao giờ yêu anh đâu. Chết tiệt, tại sao tôi không nhận ra sớm hơn chứ?"

"Nguyên, em đừng đi mà, anh xin em, đừng rời bỏ anh có được không" Riki như mất hết khống chế mà chạy đến ôm chầm lấy lưng cậu, oà khóc nói "Anh sẽ không thích em nữa, cũng sẽ không làm phiền em đâu. Nhưng xin em đừng đi xa như vậy được không? Anh sợ lắm Nguyên ơi, anh sợ mình không còn được nhìn thấy em nữa. Anh xin em đó, anh van em đó!!"


Tại sao đi đến tới bước này, chính cậu cũng không biết. Giá như ngày đó cậu đừng tới Crown, giá như cậu không nhìn thấy dòng tin nhắn đó, thì có lẽ mọi chuyện còn có thể cứu vãn rồi.

Trương Gia Nguyên gặng gỡ đôi tay đang ôm lấy mình chặt cứng kia ra, cậu không rõ cảm xúc của mình hiện tại. Thật sự, cậu không chán ghét Rikimaru, làm sao có thể chán ghét anh trong khi chúng ta đã từng rất thân thiết? Cậu không phủ nhận, cậu đau lòng, cậu đau lòng khi nghe những lời nói đó được thốt ra từ nơi anh. Nhưng cậu càng không dám thừa nhận rằng cậu đang đau lòng vì anh.

Bởi vì cậu không muốn chuyện này tiếp tục xảy ra, cho nên đành phải buông lời cay nghiệt nhất mà nói với anh, người mà cậu từng yêu thương nhất trên đời chỉ sau ba mẹ.

"Rikimaru, anh điên rồi! Tôi không muốn gặp lại anh nữa, tránh xa tôi ra!"

Trời đột nhiên đổ mưa to, chỉ sau khi người ấy bỏ anh đi.

Anh cảm thấy mưa hôm nay không lạnh chút nào, có lẽ trong lòng anh đã sớm lạnh hơn rồi. Riki một thân ướt nhẹp lê lết từng bước chân nặng nề đi dưới biển mưa, mắt anh cay như xé ra từng mảnh vì bị gió và nước tạt mạnh vào. Anh nhớ trước kia, Trương Gia Nguyên lúc nào cũng đòi bảo vệ anh khỏi những thứ xấu xa, cậu nhóc năm đó mới mười sáu tuổi đã cao hơn anh nửa cái đầu, hùng hùng hổ hổ đập tụi bêu nhọ anh một trận tơi tả. Xổ giọng Đông Bắc ra, cậu ấy chỉ mặt từng đứa gầm gừ.

"Tao nhắc lại lần cuối, Riki không có bệnh, nếu như tao còn nghe tụi mày nói xấu anh ấy, thì không chỉ là ăn đấm như hôm nay đâu! Lũ khốn"

Trương Gia Nguyên giải quyết đám trật trời xong, lại quay sang thấy Riki đang dùng mắt mèo to tròn nhìn mình, trong lòng lập tức mềm xuống. Cậu đi tới ôm lấy anh, vỗ vỗ lưng trấn an.

"Không sao đâu, nếu như tụi nó còn dám bắt nạt anh, anh cứ nói cho em biết, em băm tụi nó vứt cho cá mập nhai"

Riki như cảm thấy có một luồng nước ấm chạy dọc cơ thể mình, anh cười hờ hờ nói.

"Nguyên Nguyên hung dữ quá trời"

"Em không có hung dữ, đó là bảo vệ anh" Trương Gia Nguyên vuốt vuốt lại tóc cho Riki, dịu dàng nói "Đói chưa? Đi ăn nha?"

"Ưm~ Ăn lẩu cay được không Nguyên Nguyên?"

"Không được, hôm qua mới đau bao tử xong không nhớ sao?"

"Nhưng mà anh muốn ăn mà" Riki mè nheo.

"Đừng có làm nũng với em, vô ích thôi" Trương Gia Nguyên lạnh mặt, kéo tay anh đi "Đi ăn cháo mặn, tốt cho tiêu hoá"

Riki khi ấy chạy theo bước chân cậu, ấm áp lan toả khiến anh tự giác mỉm cười. Anh nghĩ, nếu như có thể mãi mãi ở phía sau lưng Trương Gia Nguyên, được cậu che chở, được cậu chăm sóc, thì ngoài kia có bao nhiêu lời chỉ trích châm chọc anh cũng không thèm màng tới nữa.

Vì anh đã có Nguyên Nguyên bảo vệ anh rồi.

Một luồng khí nóng ùa tới làm anh giật mình tỉnh dậy. Riki cảm thấy bản thân không ổn, đầu anh nhức quá, người lại nóng bừng bừng. Nhớ lại những sự việc vừa mới xảy ra hai hôm trước, anh nghĩ có lẽ mình bị cảm sốt rồi.

Đưa mắt nhìn xung quanh, lại đảo xuống bộ đồ anh đang mặc, đây là bệnh viện. Mùi sát trùng rõ ràng bắt đầu xộc vào mũi anh, anh không ghét mùi này, ngược lại còn thấy nó thanh khiết dễ chịu.

Người ta nói không sai, anh là đồ lập dị.

Cánh cửa phòng bệnh chợt mở ra, vóc người cao lớn đi vào song xoay người đóng cửa lại, trên tay còn cầm chiếc cà-mèn đung đưa theo hành động. Riki híp mắt nhìn cậu, đột nhiên không rõ tư vị trong lòng.

Thay vì cảm thấy hạnh phú khi cậu ở đây, thì anh càng trở nên áp lực hơn. Gia Nguyên bây giờ đã chán ghét anh rồi, có lẽ cậu cũng không muốn ở gần người bệnh hoạn như anh đâu.

Trương Gia Nguyên nhìn thấy Riki nhìn cậu chằm chằm, có chút khó xử mà vội quay đi né ánh nhìn của anh. Cậu đặt cà-mèn lên bàn, không mặn không nhạt nói.

"Anh dậy ăn cháo đi"

Tưởng chừng người kia sẽ ngoan ngoãn ngồi dậy, thậm chí là không biết tốt xấu há miệng đòi cậu đút. Nhưng Riki chỉ trầm lặng quay đi, anh nhắm hờ mắt ra lệnh.

"Em về đi, anh tự lo cho mình được"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro