Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

03

Thật ra Riki có bệnh tiền sử, là trầm cảm.

Trước thời gian gặp Trương Gia Nguyên, Riki đã phải tự một mình chống chọi lại loại bệnh tưởng chừng là vô hình này một cách đau đớn nhất. Anh đã nghĩ cả cuộc đời sẽ mãi đen tối như vậy, đơn bạc như vậy tới khi chết đi, cho tới khi có một ánh mặt trời nhỏ mang tên Trương Gia Nguyên đứng trước mặt anh nghiêng đầu mỉm cười, chào hỏi bằng chất giọng Đông Bắc khó nhầm lẫn.

"Anh trai xinh đẹp ơi, em là Gia Nguyên, là hàng xóm của anh hiện tại và sau này đó"

Và nó, đã trở thành một hồi ức không thể nào phai trong trí nhớ của anh.

Ngày mà anh gặp được ánh sáng của đời mình.



Đúng là mãnh nam Đông Bắc, nói là làm. Trương Gia Nguyên đã xa lánh anh được hai tuần rồi. Cho dù là đi học, hay là nhắn tin, gọi điện, cậu đều ném anh vào sọt rác. Riki đờ đẫn nhìn chiếc điện thoại trên tay vẫn đang sáng lên, trên màn hình hiện dày đặc các dòng tin nhắn độc thoại.

Trương Gia Nguyên không online, nhưng nhiều lúc anh thấy cậu online cũng không buồn rep lại anh. Tin nhắn cứ như vậy trôi đi, không một lời hồi đáp từ ngày này đắp sang ngày kia.

Anh hẹn cậu đi chơi, cậu không xem.

Anh hẹn cậu đi học, cậu bỏ qua.

Anh hẹn cậu đi ăn sáng, cậu coi như không thấy không biết.

Anh hỏi cậu năm nay có muốn cùng anh đón sinh nhật hay không, anh sẽ dẫn cậu đi chỗ quán mới mở, có bán rất nhiều món ăn cậu ưa thích.

Nhưng rồi, cậu cũng cho anh vào quên lãng.

Sinh nhật năm hai mươi ba tuổi, anh đã cô đơn như thế. Anh cô đơn trong chính ngày sinh của mình, cô đơn trong chính tình yêu của anh. Người mà anh thích đã không còn quan tâm đến anh nữa, càng không để ý đến sinh nhật của anh. Anh đã trông chờ rất nhiều vào ngày này, nhưng hồi đáp lại cũng chỉ là một mảng trống không. Anh thậm chí còn không thể thấy Trương Gia Nguyên, cứ như thể cậu đã mất tích khỏi thế gian này vậy.

Lặng lẽ vùi gương mặt đã ướt đẫm nước mắt vào gối, Riki tự ép mình chìm vào giấc ngủ.

Em định tránh mặt anh đến khi nào, anh không cố ý thích em mà,

Nguyên Nguyên ơi...


Lúc Riki nhận được tin nhắn từ cậu, anh tưởng chừng thế giới này cũng không quá độc ác với anh. Anh mừng như điên cầm riết điện thoại trên tay, cẩn thận đọc từng dòng từng chữ như khắc sâu vào tâm trí.

Tám giờ tối nay anh rảnh không? Đến Project Café tôi có chuyện muốn nói.

Anh rảnh mà, chúng ta sẽ gặp nhau ở đó.


Đã lâu lắm rồi anh mới có thể nhìn thấy cậu, mới một tháng không gặp mà hình như cậu ấy đã cao thêm rồi. Coi kìa, đẹp trai như vậy, xuất chúng như vậy, cho dù cậu ấy có ngồi ẩn mình trong góc cũng dễ dàng tìm thấy.

Riki cười rõ tươi, ngọt ngào như kẹo mở giọng chào cậu.

"Nguyên Nguyên, anh tới rồi nè"

Nếu như thường ngày thì cậu đã mỉm cười và cưng chiều nhìn anh, tán thưởng rằng giọng anh còn ngọt hơn cả kẹo. Nhưng hiện tại cậu chỉ cảm thấy khí tức bao bọc xung quanh, cũng có chút nhớ mong hoà lẫn vào trong đó.

Trương Gia Nguyên nhanh chóng đi vào chủ đề, như thể không muốn nói nhiều.

"Tháng sau tôi đi du học, ừm, cùng với Ngọc Văn, không biết chừng nào mới có thể trở về"

Ngay lúc này, Riki cảm thấy mình thật ngu ngốc. Nếu như anh mù loà không thấy dòng tin nhắn đó mà không tới, có lẽ sẽ tốt hơn. Trông chờ một tháng qua, không ngày nào ăn ngủ được, kè kè điện thoại chờ đợi một thứ mơ hồ hiện hữu. Đến cuối cùng thì tin nhắn cũng đã tới, tới một cách đột ngột, đột ngột đến đau lòng.

"Nguyên, đang rất tốt mà, sao tự nhiên đi du học làm gì? Em, đừng đi có được không?" Riki hoang mang đòi hỏi một cách vô lý, điều đó càng khiến Trương Gia Nguyên trở nên chán ghét anh hơn.

"Tôi đến đây là để thông báo, không phải là để hỏi ý kiến của anh. Riki, tại sao trước kia tôi không nhận ra rằng anh có sở thích can thiệp vào chuyện riêng của người khác như thế chứ?"

Trương Gia Nguyên mệt mỏi bóp trán "Một tháng qua chính là tôi đang lo cho thủ tục xuất ngoại đấy, nhưng cũng thật may mắn vì đã không nhìn thấy anh. Hiện tại tôi nhìn thấy anh chỉ thấy phiền, là anh vẫn vậy mà tôi chưa nhận thấy, hay là anh thật sự thay đổi rồi?"

Mắt của Riki đã sớm nhòe đi, yếu đuối đáp "Anh chưa bao giờ thay đổi, Nguyên. Từ trước tới giờ, anh thích em cũng chưa từng thay đổi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro