Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

01

Nếu như thời gian chỉ dừng lại ngay khoảnh khắc anh nhìn thấy em, có lẽ mọi chuyện đã không trở nên tồi tệ như thế này.

Nhưng em không sai, người sai ở đây là anh. Anh có lỗi, vì đã lỡ thích em...

Riki thẫn thờ nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt lấy nhau kia, điều anh sợ hãi nhất rốt cục cũng đã đến.

Mối tình đầu đơn phương của anh, Trương Gia Nguyên, cậu ấy có bạn gái rồi.

"Riki, đây là bạn gái của em, Liêu Ngọc Văn"

Em ấy hình như rất vui vẻ, gương mặt sữa đó cười tít mắt lại, giọng nói đậm chất Đông Bắc cũng trở nên tự hào hơn bình thường.

Riki gượng cười, nén đi tiếng vỡ trong lòng mà gật đầu "Chúc mừng em trai, mới đó mà đã có bạn gái rồi"

Trương Gia Nguyên cười hì hì, một tay nắm lay tay bạn gái, một tay ôm lấy vai anh kéo sát vào, hớn hở nói.

"Chúng ta đi ăn mừng nhé? Riki, anh có rảnh không?"

Riki nhìn thấy một bên góc mặt của Trương Gia Nguyên, kìm nén cảm xúc mà "Ừm" một tiếng.

Dù gì cũng là ngày vui của em trai, anh không thể làm cậu ấy mất hứng được.

Cả ba sánh bước đi trên con đường mòn quen thuộc, nói là sánh, nhưng thật ra chỉ có cặp đôi trai gái kia là đang vui vi vẻ vẻ với nhau thôi, còn anh thì tụt lại phía sau như một kẻ dư thừa.

Nếu là trước kia, vị trí bên cạnh Trương Gia Nguyên sẽ là anh. Nhưng anh không thể ghen ghét với Liêu Ngọc Văn một cách vô lý như vậy được, bởi vì cô mới chính là sự lựa chọn của Trương Gia Nguyên, còn anh thì không.

Đi được một lúc, trong khi Riki đang trầm tư rơi vào bể suy nghĩ của mình thì phía trước Trương Gia Nguyên đã dừng lại, cậu kêu anh một tiếng "Riki!"

Anh có hơi giật mình ngẩng đầu lên liền chạm phải gương mặt điển trai kia đang nhìn mình mà mỉm cười, cậu ấy đã vẫy vẫy tay, thúc anh "Nhanh lên nào Riki"

Nắng nhẹ của trời chiều trước hồng nhạt mảnh mai chiếu nghiêng qua gò má trắng nõn của Trương Gia Nguyên, trong mắt của Riki, cậu ấy vẫn là một cậu bé dương quang ngày nào. Nhưng ánh hào quang của cậu quá mức sáng chói, anh không thể nào chạm tới được, như một giấc mộng đã sớm bị lay tỉnh, Riki nhận ra còn có một giọng nói mềm mại vang lên bên tai mình.

Là của Liêu Ngọc Văn.

Hiện thực quá mức tàn khốc khiến anh không thể chấp nhận nỗi, anh muốn đi tiếp, nhưng sao chân đã trở nên cứng đờ không nhúc nhích được. Rít lên một tiếng, Riki đột nhiên loạng choạng rồi ngã xuống đường, mông đau ê ẩm.

Anh bị chuột rút.

Trương Gia Nguyên bị doạ sợ, cậu vội buông tay Liêu Ngọc Văn ra chạy đến ngồi xổm xuống trước mặt anh, lo lắng hỏi.

"Riki, anh làm sao vậy?"

"Anh bị chuột rút rồi" Riki khó khăn mở miệng, thật sự rất đau.

"Để em"

Trương Gia Nguyên nhấc chân anh lên, cẩn thận cởi giày ra rồi nâng niu trên bàn tay của mình. Cậu bắt đầu xoa nhẹ xung quanh bàn chân anh, sau đó bắt đầu xoa bóp từng chút một. Riki cũng thường xuyên bị chuột rút, và người giúp anh lúc nào cũng là cậu. Trương Gia Nguyên đã từng nghĩ, nếu như không có cậu anh sẽ phải xoay sở thế nào đây?

Riki lén nhìn Trương Gia Nguyên, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu chuyên tâm xoa bố cho anh thật quá đỗi đẹp trai. Anh đã từng rất nhiều lần khen cậu, đến nỗi em trai này đỏ bừng mặt lên mới chịu thôi. Như thói quen, Riki nở nụ cười hơi nhợt nhạt với cậu, anh nói.

"Gia Nguyên lúc này đẹp trai lắm á"

Nhưng anh chợt nhớ ra một điều gì đó, hơi giật thót mà nhìn lên Liêu Ngọc Văn đang đứng đó. Anh hơi hoang mang, như sợ sệt, nhưng cũng nhanh chóng thay đổi nét mặt cùng với cách xử lý khá gượng gạo.

"Liêu tiểu thư có thấy Gia Nguyên đẹp trai không? Ẻm đẹp mà, ha?"

Liêu Ngọc Văn thấy tự dưng bị nhắc tên, hơi giật mình gật gật đầu "À dạ, Gia Nguyên đẹp trai lắm. Nhất là mấy lúc cậu ấy chuyên tâm đánh guitar cho em hát đó"

Trước kia, cậu cũng đã từng gảy đàn guitar đệm cho anh hát. Khi Riki tự ti rằng mình hát không hay, nhưng cuối cùng cũng mắc bẫy của cậu mà hát hết cả bài Believer. Trương Gia Nguyên khi đó vỗ tay bộp bộp bộp, cười tươi rói tấm tắc khen.

Cậu giơ ngón cái lên tán dương "Riki tuyệt thật, hát hay như vậy mà còn không chịu hát cho em nghe"

Anh ngượng ngùng cười, lí nhí hỏi cậu "Vậy em muốn anh hát bái gì?" (cho em)

Trương Gia Nguyên ngẫm ngẫm "Thời không sai lệch đi, em rất thích bài đó. Giọng Riki mà hát chắc hay lắm luôn á"

Riki ngày đó đã lưu lại câu nói ấy vào trong tim, chăm chỉ tập hát Thời Không Sai Lệch. Thế nhưng chưa kịp hát cho cậu nghe, thì cậu đã vội có người khác để hát cho mình.

Riki thật sự rất muốn hỏi, rằng Nguyên ơi, em có còn muốn anh hát bài đó tặng em không?

Nhưng đáp án đã quá rõ ràng, khi Trương Gia Nguyên vừa cười vừa nói với anh "Ngọc Văn hát hay lắm đó Riki, nhất là bài Thời không sai lệch, cô ấy thể hiện rất tuyệt vời"

Một mảng trời xám xịt bủa vây Riki, anh chỉ biết vô hồn mà tự suy nghĩ với chính bản thân mình.

Thời không sai lệch rất hay, em và cô ấy cũng là một bản hoà âm tuyệt vời nhất.

Còn anh thì vẫn mãi Cuối cùng không vẫn là không...


Anh đón gió đêm, làn gió đã thổi qua em,

Thế này có tính là chúng ta ôm nhau không?

- Thời không sai lệch -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro