Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Diệp Bách] Nhặt được lão công ở Kiếm Lâm đại hội (Thượng)

Tác giả: 在梦里见一面吧

Giữa khung cảnh Kiếm Lâm đại hội hừng hực khí thế, hồng y thiếu niên đứng ở trên đài cao đưa ánh mắt kiêu ngạo nhìn xuống nhóm nhân sĩ giang hồ ở bên dưới. Thanh Bất Nhiễm Trần này hắn nhất định phải có, hắn cũng tin tưởng bản thân mình có đủ năng lực này.

"Khoan đã!" Bách Lý Đông Quân mang theo men sau ở bên dưới hô lên, ngay sau đó thi triển khinh công, mạnh mẽ nhảy lên đài cao.

"Tiểu Bách Lý!" Ôn Hồ Tữu căn bản không nghĩ rằng người cháu ngoại này của mình sẽ đi lên đoạt kiếm, nhất thời không phản ứng kịp, tới khi cánh tay đưa lên định kéo cậu lại thì đã muộn rồi.

Nó làm gì có kiếm, chẳng lẽ lại muốn đánh tay không sao? Ôn Hồ Tữu che mặt, mặt mũi y hôm nay có lẽ sắp mất sạch rồi.

Diệp Đỉnh Chi nhìn thiếu niên say khướt đến đứng còn không vũng đang đung đưa lảo đảo trước mặt hắn này. Thế nào nhìn lại thấy có chút đáng yêu, lại nhìn kỹ thêm một chút, trong lòng lại nảy sinh cảm giác quen thuộc. Cảm thấy như tựa hồ gặp qua người này ở đâu nhưng nghĩ mãi cũng không ra.

Bách Lý Đông Quân vất vả lắm mới đứng vững được chân, giương mắt nhìn "Ta, cũng muốn lấy kiếm!"

Cậu nói xong mới nhìn rõ diện mạo người đối diện, cả người sững sờ, si ngốc mà nhìn chằm chằm người ta một lúc lâu sau đó nói "Ngươi nhìn ta, ta giống như đã gặp ngươi ở đâu rồi, ngươi biết ta không?"

Cậu nhăn mày cố gắng kìm tiếm trong trí nhớ.

Diệp Đỉnh Chi thấy hắn say thành như vậy, cũng không đành lòng để hắn phải động não, hỏi "Xin hỏi các hạ là?" Biết tên là có thể biết được hắn có quen người nọ không rồi.

Bị hỏi tên, Bách Lý Đông Quân vẫn đang say rựou chỉ nghĩ "Hắn hỏi tên mình, chính là cũng thích mình rồi!" Trong lòng vui sướng lại ngửa đầu lên uống một ngụm rượu, nói ra tên mình "Bách Lý Đông Quân."

Diệp Đỉnh Chi kinh ngạc mở to mắt, theo bản năng lặp lại một lần đầy cảm khái "Bách Lý Đông Quân!..."

Hắn từ trước tới nay đều không dám tưởng tượng mình sẽ dưới tình huống này gặp lại được trúc mã thuở nhỏ của mình.

Bách Lý Đông Quân thấy cảm xúc hắn hay đổi, nghiêng nghiêng đầu hỏi "Chúng ta có phải hay không thật sự quen biết?"

Diệp Đỉnh Chi cảm thấy bộ dáng này của cậu quả thật đáng yêu chết đi được, bất đắc dĩ cười cười. Tên tiểu tử này vẫn giống khi nhỏ, rất đáng yêu. Hắn rất muốn nói chúng ta biết nhau, nhưng mới vừa mở miệng lời nói cũng không thể nào nói gia ngoài. Tình cảnh hắn phức tạp, bị triều đình xử trảm cả nhà, nếu hắn nhận lại cậu, sẽ liên luỵ tới cậu mất.

Diệp Đỉnh Chi thu lại ý cười, trong mắt hiện ra sự cô đơn, lắc đầu nói "Không quen biết"

Bách Lý Đông Quân vẫn còn bị điều cười trước đó của hắn làm choáng váng bày ra vẻ mặt si mê lại siêu siêu vẹo vẹo hướng hắn đi tới. Diệp Đỉnh Chi sợ làm cậu bị thương, thu lại kiếm về phía sau lưng.

Bách Lý Đông Quân đi đến trước mặt hắn, ngốc ngốc nói "Vậy hiện tại chúng ta liền làm quen. Ngươi theo ta về nhà được không? Ta cưới ngươi làm thê tử của ta."

Ôn Hồ Tửu mới vừa cầm lấy hồ lô nhấp một ngụm rượu, tính để bình tĩnh lại ai ngờ lại bị cháu ngoại cho một cái kinh ngạc còn lớn hơn, trực tiếp phun hết rượu trong miệng ra, suýt chút nữa y sặc luôn.

Tiểu Bách Lý đây là đang mê sảng đúng không? Sao lại cưới một người nam nhân làm thê tử? Sao cậu lại có ý nghĩ điên rồ này?

Đám người xung quanh bắt đầu cười trộm, nhỏ giọng nghị luận "Bách Lý gia Tiểu công thật thật là một người thú vị."

Diệp Đỉnh Chi hơi nheo mắt lại hỏi cậu "Ngươi có biết là mình đang nói gì không?"

Hắn không nói ra ý kiến của mình, hắn đúng là có chút tâm tư không thể nói ra đối với Bách Lý Đông Quân, nhưng trước đó hắn vẫn luôn cho rằng là hai người không thể nào có cơ hội ở bên nhau.

"Ta biết, ta muốn cưới ngươi nha." Bách Lý Đông Quân mở to cặp mắt vẫn đang mê mang, nỗ lực làm ra một bộ dáng thật nghiêm túc "Vậy ngươi có muốn cùng ta về nhà hay không nha?"

Diệp Đỉnh Chi nhìn cậu, trong mắt không rõ là ý tứ gì, thật lâu sau mới nhếch lên khoé môi nói "Được"

Bọn họ đều là thiếu niên, đều nghĩ muốn được ở bên cạnh người mình yêu.

Được đến sự đồng ý, Bách Lý Đông Quân nháy mắt nở nụ cười, mặt mày đều lộ vẻ vui sướng. Cậu lôi lôi kéo kéo tay của Diệp Đỉnh Chi, thi triển khinh công, hai người liền biến mất.

Trước khi rời đi Diệp Đỉnh Chi vẫn không quên lấy thanh Bất Nhiễm Trần đã bị Bách Lý Đông Quân vứt ra sau đầu, dù sao Bách Lý Đông Quân cũng thích thanh kiếm này, hắn lấy về đưa cậu là được.

Ôn Hồ Tửu thì như cảm thấy y hôm nay cũng muốn say rồi, giống như đang nằm mơ vậy. Trong mơ Tiếu Bách Lý đòi lên đài lấy kiếm, còn trước mặt mọi người đòi cưới một thiếu niên, mà thiếu niên kia cũng đáp ứng cháu hắn. Quá, quá kỳ lạ rồi!

Hơn nửa ngày y mới có lại phản ứng, bắt đầu đuổi theo đi xem rốt cuộc là có chuyện gì.

Ôn Hồ Tửu lần nữa gặp được hai người nọ ở quán trọ. Bách Lý Đông Quân thì đã lăn ra ngủ, còn Diệp Đỉnh Chi thì đang canh giữ ở bênh cạnh hắn.

Ôn Hồ Tửu có chút xấu hổi, dù sao cũng là cháu ngoại y chủ động nói muốn đem người ta về, còn muộn thế này rồi, về tình về lý đều không thể đuổi người đi, liền thu xếp thêm một phòng ở bên cạnh cho hắn ngủ.

Sáng hôm sau, Ôn Hồ Tưu nhẹ nhàng lại gần Bách Lý Đông Quân dò hỏi "Tiểu Bách Lý, con có còn nhớ sự việc xảy ra ngày hôm qua sao?"

Bách Lý Đông Quân mới vừa tình không bao lâu, thấy cữu cữu nhà mình tới, xoa xoa trán ngồi dậy, mờ mịt hỏi "Con hôm qua làm gì vậy?" Ngay lập tức sau đó cậu nhớ tới sự việc hoang đường ngày hôm qua, khiếp sợ hỏi " Con... Con đem một nam nhân về? Còn đòi cưới người ta... làm thê tử?"

Trải qua cả một đêm, hiện tại Ôn Hồ Tửu đã tiêu hoá xong sự việc kinh thế hãi tục cháu mình gây ra ngày hôm qua. Giờ đây y là bộ dáng xem kịch vui, còn rất nghiêm túc gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro