Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Thiên Yết x Bạch Dương] Vòng tay mãnh liệt H+

Dạo này vì mình còn nhiều việc và đôi lúc thiếu ý tưởng nên không thể ra chương mới thường xuyên, thật sự rất xin lỗi mọi người về điều này. Mọi người có thể cho mình biết sở thích của các bạn về truyện như nhất thụ đa công, nhẹ nhàng hay bạo lực, BDSM, top nhây thơ x bot mạnh mẽ,... để mình có thể dựa vào đó viết chương tiếp theo. Nếu ai có ý tưởng gì cho cốt truyện, hãy gợi ý cho mình nhé, mình rất mong được nghe ý kiến của mọi người, cảm ơn rất nhiều <3

---

Cánh cửa quán Bar bật mở, ánh đèn mờ ảo cùng âm nhạc sôi động ùa vào tại Thiên Yết. Ánh mắt sắc bén của chị lướt qua đám đông, ngay lập tức dừng lại ở góc phòng. Bạch Dương đang ngồi trên đùi một người đàn ông lạ mặt, đôi mắt long lanh, đôi môi nhỏ nhắn bĩu ra đầy nhõng nhẽo. Nhưng điều khiến Thiên Yết tối sầm mặt lại chính là ánh mắt của gã kia, chỉ dán chặt vào cơ thể nhỏ
bé của Bạch Dương với vẻ thèm muốn rõ ràng.

Chỉnh nhẹ gọng kính, Thiên Yết bước tới, từng bước chân dứt khoát như muốn đánh dấu lãnh địa. Đến nơi, chị không nói một lời, chỉ cúi xuống, bế phốc Bạch Dương lên vai như thể em ấy nhẹ như không khí.

"Chị làm gì vậy! Bỏ ra! Em chưa xong mà!". Bạch Dương vùng vẫy, bàn tay nhỏ đập liên tục vào lưng Thiên Yết.

"Im lặng." Giọng Thiên Yết trầm thấp nhưng đủ khiến Bạch Dương ngừng lại.

Trước khi rời đi, Thiên Yết liếc mắt lạnh lùng về phía gã đàn ông, ánh mắt như lưỡi dao sắc khiến gã nuốt khan, không dám hé lời.

--------

"Chị là đồ tồi! Đồ phản bội! Đồ đáng ghét! Chị bận gì mà cả ngày chẳng thèm nhắn cho em!" Bạch Dương quát lớn, giọng lè nhè của người say khiến em ấy càng thêm đáng yêu, nhưng Thiên Yết chỉ im lặng.

Đưa em ấy về nhà, Thiên Yết nhẹ nhàng đặt Bạch Dương xuống sofa, nhưng ngay khi vừa quay lưng, Bạch Dương đã đứng dậy ôm lấy chị từ phía sau, đôi tay run rẩy nhưng đầy quyết tâm.

"Chị không thương em nữa à? Chị có người khác nên mới không nhắn tin cho em. Chị lăng nhăng đúng không?".Bạch Dương thì thầm, giọng yếu ớt nhưng ánh mắt lại ánh lên sự quyết liệt.

Thiên Yết xoay người lại, vừa định đáp thì Bạch Dương đã kiễng chân, đặt lên môi chị một nụ hôn bất ngờ. Nụ hôn vụng về nhưng chứa đầy sự ghen tuông lẫn tình yêu.

"Bạch Dương..." Thiên Yết khẽ gọi, định kéo em ấy ra, nhưng ánh mắt long lanh đầy cảm xúc của Bạch Dương nhìn vào mình khiến chị không thể làm vậy.

Thiên Yết đẩy nhẹ Bạch Dương xuống sofa, ánh mắt nghiêm túc nhưng môi lại cong lên một nụ cười đầy chiếm hữu.

"Em là của tôi. Còn muốn làm loạn nữa không hửm Cừu nhỏ?". Chị cúi xuống, hôn lên cổ Bạch Dương, khẽ cắn để lại dấu vết như muốn khẳng định chủ quyền khiến Bạch Dương đỏ mặt, giọng nói run rẩy: "Em... em ghét chị... nhưng cũng yêu chị..."

"Vậy thì ngoan nào." Thiên Yết thì thầm, tiếp tục ôm lấy Bạch Dương, dùng cả trái tim và sự dịu dàng để dỗ dành cơn ghen trẻ con ấy.

---

Sau khi Thiên Yết đặt Bạch Dương lên sofa, không khí trong phòng trở nên căng thẳng. Khi chị định rời đi thì Bạch Dương với ánh mắt ngập tràn giận dỗi, đôi tay yếu ớt bám vào áo chị, kéo lại như không muốn buông tha.

"Chị ơi… làm ơn… đừng lạnh nhạt với em nữa…" Giọng nói của Bạch Dương run rẩy, đôi môi hé mở như thể đang cố kiềm chế sự bối rối và nỗi sợ hãi. Cảm giác say khiến em ấy khó lòng kiểm soát được lời nói và hành động.

Thiên Yết quay lại nhìn em với ánh mắt dịu dàng nhưng đầy sự quyết đoán. "Bảo bối của tôi lại sao thế này, em giận tôi à?" Chị nhẹ nhàng vén tóc Bạch Dương ra sau tai, ngón tay thon dài lướt qua làn da mềm mại."Nếu đã giận, thì em phải chịu trách nhiệm với những gì đã làm."

Bạch Dương cắn môi, bấm chặt tay vào áo chị, như thể muốn làm dịu đi cơn giận bùng lên trong lòng. "Chị… đừng bỏ em… đừng để em lại một mình…" Bỗng dưng, tiếng thở của Bạch Dương trở nên nặng nề hơn, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở.

---

Ánh đèn mờ trong phòng chiếu lên cơ thể hai người, phản chiếu sự giao thoa giữa sự mệt mỏi và tình cảm mãnh liệt. Thiên Yết cúi xuống, đôi môi chạm nhẹ lên môi Bạch Dương, bắt đầu một nụ hôn mềm mại nhưng không thiếu phần đam mê. Cảm nhận được sự run rẩy trong cơ thể em ấy, chị càng thêm siết chặt tay, kéo Bạch Dương gần hơn.

Bạch Dương không kiềm chế được mà phát ra những tiếng rên khe khẽ, giống như một tiếng hức nhỏ đầy ẩn ý, khiến Thiên Yết cảm nhận được sự khao khát trong từng nhịp thở của em. "Ưm… chị… chị đừng…" Tiếng nói của Bạch Dương khẽ vỡ ra, như một lời khẩn cầu không thành tiếng.

Thiên Yết, với vẻ điềm tĩnh, không vội vàng, chỉ nhẹ nhàng hôn sâu hơn, tay vẫn nhẹ nhàng lướt trên cơ thể Bạch Dương, đưa em ấy vào một cơn mê say không thể thoát ra. "Cừu nhỏ, em muốn tôi dừng lại sao?" Thiên Yết thì thầm vào tai Bạch Dương, tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại của em. "Nhưng chính em là người đã bắt đầu trước rồi."

Bạch Dương, đôi mắt mờ đi vì say và cơn mê muội, chỉ biết khẽ lắc đầu, không muốn ngừng lại, nhưng lại không thể nói ra hết nỗi lòng. "Chị… ah…" Tiếng thở dốc của em ấy không thể che giấu được sự khao khát và giận dỗi sâu thẳm trong lòng.

---

Thiên Yết mỉm cười, nụ cười đầy tự tin như thể đã chiếm trọn trái tim Bạch Dương. Chị tiếp tục hành động nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, tay di chuyển xuống dưới, nơi mà Bạch Dương không thể kìm nén sự nhạy cảm của mình. Mỗi động tác của chị khiến Bạch Dương lại rên lên một tiếng nữa, nhưng tất cả chỉ như một làn sóng mơn man vỗ về.

"Em còn muốn giận nữa không?" Thiên Yết hỏi, đôi môi lướt nhẹ qua cổ Bạch Dương, để lại dấu ấn của sự chiếm hữu.

Bạch Dương nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe, nhưng trong sâu thẳm lại không muốn thoát ra. "Không… chị… em… hức… em sai rồi..."

Thiên Yết tiếp tục nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Bạch Dương, đôi mắt ấy ngập tràn nỗi buồn và giận dữ. Chị nhẹ nhàng hỏi, nhưng giọng nói lại đượm vẻ nghiêm khắc: "Em thấy em sai ở đâu, Bạch Dương?"

Bạch Dương không trả lời, chỉ lắc đầu, nước mắt bắt đầu rơi không ngừng, vệt ướt lăn dài trên gò má. Cơn say vẫn khiến em ấy không thể kiềm chế được cảm xúc. Những tiếng thở dốc, những tiếng rên khe khẽ “Ưm… a…” thoát ra từ đôi môi em ấy. Sự hoang mang, yếu đuối hiện lên rõ rệt trong từng cử động, làm tim Thiên Yết như thắt lại.

Thiên Yết không thể không nhìn xuống chiếc váy mỏng manh, vứt vội trên sàn, bộ đồ mà Bạch Dương đã mặc khi đi Bar. Cái nhìn của chị trở nên sắc bén. "Em mặc cái này câu dẫn thằng chó kia sao? Ngồi lên đùi nó, để nó nhìn em như vậy, em có nghĩ rằng nó dám làm gì em không?"

Câu hỏi của Thiên Yết khiến Bạch Dương không thể ngừng rùng mình. Em ấy đưa tay lên che mặt, nhưng những tiếng khóc vẫn bật ra nghẹn ngào. “Hức chị… chị đừng… đừng nói vậy…em xin lỗi” Giọng Bạch Dương lạc đi, trầm xuống vì cơn say, khiến Thiên Yết không thể không đau lòng.

Thiên Yết nhìn em ấy, ánh mắt chợt trở nên mềm mại hơn, nhưng sự giận dữ vẫn không hoàn toàn biến mất. "Em biết em làm tôi lo lắng như thế nào không? Nếu tôi không đến, liệu thằng đó có làm gì em không?"

Bạch Dương chỉ có thể lắc đầu, nhưng đôi mắt không dám nhìn chị. Mọi thứ trở nên mờ nhạt trong sự hỗn loạn của cảm xúc. Những tiếng “Hức… a…” nghẹn lại trong cổ họng, càng làm Thiên Yết không thể giữ được sự kiên nhẫn. Chị nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai của em ấy, kéo em vào lòng, xoa dịu một phần nỗi buồn đang chôn sâu trong tim cả hai.

"Vậy em muốn gì, Bạch Dương?" Thiên Yết hỏi, giọng khàn đi vì cảm xúc không thể kìm nén. "Tôi muốn em hiểu rằng, tôi yêu em và không thể để em bị tổn thương, nhưng em cũng cần phải hiểu rằng không phải tất cả mọi thứ đều như em nghĩ."

Bạch Dương không nói gì, chỉ rúc vào lòng chị, nghẹn ngào trong sự lo lắng và sợ hãi. Những tiếng thở gấp vẫn không thể ngừng lại, nhưng cũng không còn như trước, chúng trở nên dịu dàng hơn, như là lời xin lỗi mà Bạch Dương không thể nói ra.

Thiên Yết nhìn vào đôi mắt ướt đẫm của Bạch Dương, hơi thở của cả hai đều có chút gấp gáp, đầy căng thẳng. Thiên Yết không thể kiềm chế được nữa, bàn tay chị siết chặt cổ em ấy rồi thả lỏng vì không muốn làm em ấy tổn thương nhưng vẫn không thể không thốt lên:

"Hôm nay về ông thầy giáo hay làm em ghen vì tôi, em thấy sao? Tôi chỉ là đồng nghiệp của anh ta, giúp đỡ nhau vì công việc, chẳng có gì cả. Nhưng em lại ghen như thế, thật sự là trẻ con."

Bạch Dương không đáp, chỉ có tiếng thở nghẹn ngào phát ra từ cổ họng, cơ thể không thể kìm nén được cảm xúc. Em ấy đã quá say, và bây giờ lại bị những lời nói của Thiên Yết làm cho cơn giận càng dâng cao. Thiên Yết nhẹ nhàng thúc thêm một ngón, không phải vì muốn làm đau, mà là để cho em ấy cảm nhận rõ sự căng thẳng trong mối quan hệ này.

"Bỏ về khi vừa tan học mà không đợi tôi đi cùng, còn dám đi Bar với trai nữa, em muốn tôi phát điên vì em à?" Thiên Yết hỏi, không giấu được sự ghen tuông trong giọng nói, nhưng vẫn cố kiềm chế để không vượt quá giới hạn.

Bạch Dương nhìn Thiên Yết, nước mắt vẫn lăn dài trên má, cảm nhận rõ sự tức giận và sự lo lắng trong ánh mắt chị. Cảm giác tội lỗi trào dâng trong lòng em ấy, nhưng lại không biết phải nói gì. Những tiếng "Ưm… a…" thoát ra từ đôi môi, nghẹn ngào như thể một lời xin lỗi không thể thốt ra.

"Em yêu chị nên mới ghen thôi, chị đừng giận…" Bạch Dương cắn môi, không thể ngừng khóc. Cảm giác lo sợ và bất an cứ thế dâng lên.

Thiên Yết không đáp lại, chỉ siết chặt tay em ấy, và một lần nữa nhẹ nhàng vuốt tóc, rồi hạ thấp giọng, cố gắng bình tĩnh. "Em đã là người của tôi, đừng để sự ghen tuông làm mờ đi tình cảm của mình. Nếu em yêu tôi, em sẽ hiểu."

Thiên Yết cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Bạch Dương, cảm nhận từng giọt nước mắt rơi xuống. Cảm giác yêu thương lẫn lộn với sự khó chịu, nhưng cuối cùng, Thiên Yết cũng hiểu rằng, dù có thế nào, chỉ cần giữ sự tin tưởng, mọi thứ sẽ ổn.

Thiên Yết siết chặt vòng tay quanh Bạch Dương, ánh mắt đầy sự tự tin nhưng cũng ẩn chứa sự yêu thương. Với một cử chỉ dịu dàng nhưng kiên quyết, Thiên Yết kéo em ấy lại gần, môi khẽ chạm vào cổ Bạch Dương. Một hơi thở nóng bỏng thoát ra khi Thiên Yết thì thầm: "Em không cần phải ghen nữa, Bạch Dương. Em đã nằm dưới thân tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em."

Nhưng sự mạnh mẽ của Thiên Yết không dừng lại ở đó. Nhịp điệu dần tăng lên, mỗi cử động càng trở nên mạnh mẽ hơn, khiến Bạch Dương khó kìm chế được cảm xúc. Tiếng thở hổn hển, từng cơn rùng mình làm cơ thể em ấy không thể dừng lại. Đôi mắt Bạch Dương mở to, lướt qua Thiên Yết, nước mắt không kìm nén nổi.

"A chậm lại... Hức xin chị, chậm lại..." Bạch Dương nghẹn ngào, không thể nói thêm nữa khi cảm xúc vỡ òa trong lòng.

Nhưng Thiên Yết không buông tay, nhưng cũng không muốn để em ấy đau đớn thêm. Nhẹ nhàng nâng cằm Bạch Dương lên, rồi hôn nhẹ lên môi em ấy, một nụ hôn nhẹ nhàng để trấn an. "Thả lỏng ra, Bạch Dương. Nếu em thả lỏng, tôi sẽ chậm lại và nhẹ nhàng hơn."

Thân thể em rung lên dưới những cú thúc của Thiên Yết, mặc dù em cố gắng để giữ cho mọi thứ không vượt quá tầm kiểm soá

Giọng nói của Thiên Yết đầy dịu dàng, nhưng trong đó vẫn có sự quyết đoán. Thiên Yết biết rằng chỉ cần Bạch Dương buông bỏ những lo lắng trong lòng, họ sẽ cùng nhau tận hưởng những khoảnh khắc này trong sự tin tưởng và yêu thương.

Bạch Dương không thể làm chủ được cảm xúc của mình nữa. Cơ thể em tựa như một ngọn lửa đang bùng cháy mạnh mẽ. "Ưm em... em không thể..." tiếng em nghẹn lại, không thể kìm nén được cảm giác thả lỏng khiến mọi thứ trở nên mãnh liệt hơn.

Thiên Yết nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt của Bạch Dương, đôi tay mạnh mẽ nhưng lại nhẹ nhàng giữ lấy em, cảm nhận từng nhịp đập trái tim em đang vội vã, cuồng nhiệt. Nhưng thay vì giảm lại, chị chỉ nhẹ nhàng thúc sâu ngón tay vào hơn, đẩy mạnh hơn, làm cho Bạch Dương càng thêm loạng choạng, tiếng thở của em như những tiếng rên rỉ khe khẽ, nhưng đầy mãnh liệt. Đối với Bạch Dương, đó là cảm giác khó tả, vừa muốn ngừng lại nhưng lại không thể dừng được.

Thiên Yết nắm lấy tay Bạch Dương, siết chặt tay em, ánh mắt đắm đuối, nhưng giọng nói vẫn mềm mỏng, đầy quyền lực: "Cừu nhỏ, nghe tôi này, thả lỏng đi nếu em muốn tôi chậm lại..." Chị mỉm cười, chờ đợi, nhưng khi cảm nhận được sự căng thẳng trong cơ thể Bạch Dương, Thiên Yết biết rằng em không thể dễ dàng thả lỏng như vậy.

Bạch Dương, vẫn căng thẳng, nhắm mắt lại, và dù cảm giác quá nhanh khiến em có phần choáng váng, em không thể dừng lại, nghe theo lời Thiên Yết nói dần thả lỏng cơ thể hơn. Đột ngột, Thiên Yết tăng tốc, mỗi cú thúc như cuốn lấy Bạch Dương, khiến em không kìm được mà thở gấp, những tiếng rên khe khẽ, ư ử vang lên trong không gian tĩnh lặng. Em nắm chặt gối trên Sofa, mặt đỏ bừng, cơ thể run lên theo nhịp điệu mãnh liệt của Thiên Yết.

Thiên Yết, cảm nhận rõ sự bối rối trong từng nhịp thở của Bạch Dương, không chỉ tăng tốc mà còn ghé xuống ngực em, môi nhẹ nhàng chạm vào làn da mềm mại, ngậm lấy một cách say đắm. Bạch Dương giật mình, nhưng lại không thể rời mắt khỏi Thiên Yết, lòng đầy hỗn loạn, vừa mong muốn lại vừa không thể nào theo kịp. Em kêu rên một tiếng, tiếng thở gấp gáp phản ánh sự yếu đuối trong khoảnh khắc đó.

"Mới 3 ngón thôi mà em đã thế này.
Nếu tôi muốn thúc mạnh vào lỗ nhỏ này 5 ngón thì sao đây?" Thiên Yết thì thầm, giọng nói mang theo sự thách thức, không chút thương hại, như muốn thúc giục em tiếp tục đi theo nhịp điệu của mình, dù cho Bạch Dương không muốn nhưng vẫn không thể kháng cự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro