[Song Ngư x Bạch Dương] Vòng xích tình ái
Ánh nắng xuyên qua tấm rèm trắng, phủ lên căn phòng đầy những vật dụng tinh tế mà Song Ngư tự tay chọn. Căn phòng trông như một thiên đường, nhưng đối với Bạch Dương, nó chẳng khác gì một chiếc lồng giam.
Bạch Dương ngồi bệt dưới đất, tay run run kéo thử chiếc vòng trên cổ tay mình. Mọi nỗ lực đều vô ích, chiếc vòng kim loại nhỏ gọn nhưng chắc chắn kết nối với chiếc vòng tương tự trên tay Song Ngư – như một lời nhắc nhở rằng em không bao giờ được tự do.
Song Ngư mở cửa bước vào phòng, trên tay là một khay bánh ngọt và nước ép trái cây. Ánh mắt dịu dàng nhìn Bạch Dương đang thu mình trong góc. Không nói lời nào, cô đặt khay xuống bàn, nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt Bạch Dương, đôi tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đã ướt đẫm nước mắt.
- “Em lại khóc à?” Cô xoa đầu em, giọng cô nhẹ như gió thoảng.
“Thả em ra...” Bạch Dương nghẹn ngào. “Em không muốn sống như thế này nữa...”
Song Ngư không đáp, chỉ khẽ thở dài rồi kéo Bạch Dương vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc mềm mại. “Em biết không, tôi yêu em đến mức không thể để em rời xa. Dù em ghét tôi, dù em khóc, tôi vẫn không thể buông tay.”
Bạch Dương giãy giụa, nhưng không thể thoát khỏi vòng tay ấm áp và cánh tay siết chặt đầy bao bọc của Song Ngư.
- “Mỗi lần thấy em khóc, tim tôi đau lắm.” Song Ngư thì thầm bên tai, giọng nói trầm lắng đến mức làm Bạch Dương bất giác ngừng vùng vẫy.
- “Nhưng nếu thả em ra... tôi sẽ đau hơn nhiều. Em hiểu không?”
Bạch Dương không đáp, chỉ cúi gằm mặt. Song Ngư khẽ cười, nâng cằm Bạch Dương lên để nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của em.
- “Thôi nào. Tôi đã chuẩn bị đồ ăn em thích. Nếu em ngoan, tối nay tôi sẽ dẫn em đi dạo. Chỉ cần tôi và em, không ai khác. Được không?”
- “Chị nói vậy rồi vẫn không thả em ra...” Bạch Dương lẩm bẩm.
- “Thả em ra để em rời xa tôi sao?” Song Ngư mỉm cười buồn bã. “Không đời nào, bé con à."
Cô đứng dậy, nhẹ nhàng bế Bạch Dương lên giường, đắp lại chăn rồi dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán em. “Ngoan nhé, bảo bối. Tôi sẽ đi nấu cháo cho em, nếu em không chịu ăn, tôi sẽ dùng cách khác đấy.”
“Không ăn đâu, chị muốn dùng cách gì...?” Bạch Dương chưa kịp hỏi hết câu, Song Ngư đã ghé sát lại, đôi môi kề bên tai em, giọng nói như tan chảy: “Cách mà em thích nhất, em yêu.”
---
Đồng hồ chỉ gần 10h sáng, Song Ngư nhẹ nhàng kéo chiếc chăn lên, vén mái tóc rối bù của Bạch Dương ra khỏi mặt. Vết đỏ trên cổ, vết hằn từ những nụ hôn say đắm của cô vẫn còn trên làn da trắng mịn, như những dấu chứng của sự chiếm hữu, nhưng cũng là sự dịu dàng lạ kỳ mà Song Ngư dành cho em.
Bạch Dương vẫn im lặng, không chống cự nữa, đôi mắt hơi mờ đi vì mệt mỏi và tình cảm bị đẩy đến giới hạn. Em nhắm mắt lại, không nói gì, chỉ hít một hơi thật sâu. Song Ngư nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của Bạch Dương, lòng không khỏi đau nhói. Cô khẽ vươn tay ra, xoa dịu những vết hằn đó bằng một ngón tay nhẹ nhàng.
“Xin lỗi, tôi không muốn làm em đau. Nhưng tôi không thể ngừng lại...” Song Ngư thì thầm, giọng nói mềm mại, gần như một lời xin lỗi.
Bạch Dương không đáp lại, chỉ khẽ rụt lại khi cảm thấy tay cô gái kia gần gũi hơn nữa. Cảm giác đó vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Song Ngư cúi xuống, hôn nhẹ lên vết hằn đỏ trên cơ thể Bạch Dương."Bạch Dương, em đẹp lắm và tôi yêu em. Không thể cưỡng lại được..."
Song Ngư nhẹ nhàng kéo chiếc chăn lên, vén mái tóc rối bù của Bạch Dương ra khỏi mặt. Vết đỏ trên cổ, vết hằn từ những nụ hôn say đắm của cô vẫn còn trên làn da trắng mịn, như những dấu chứng của sự chiếm hữu, nhưng cũng là sự dịu dàng lạ kỳ mà Song Ngư dành cho em.
Bạch Dương vẫn im lặng, không chống cự nữa, đôi mắt hơi mờ đi vì mệt mỏi và tình cảm bị đẩy đến giới hạn. Em nhắm mắt lại, không nói gì, chỉ hít một hơi thật sâu. Song Ngư nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của Bạch Dương, lòng không khỏi đau nhói. Cô khẽ vươn tay ra, xoa dịu những vết hằn đó bằng một ngón tay nhẹ nhàng.
Chỉ khi chắc chắn rằng Bạch Dương không còn sức để phản kháng, Song Ngư mới tháo chiếc vòng tay trên cổ tay em ra. Cô đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Bạch Dương, rồi mỉm cười. “Đi tắm đi, bảo bối, tôi sẽ nấu cho em một bát cháo."
“Song Ngư, em...em không muốn ăn, em hơi mệt...” Bạch Dương quay mặt đi, giọng nói yếu ớt.
Song Ngư bật cười, bước lại gần, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc. “Hửm, lại không muốn ăn à? Hồi nãy tôi đã cảnh báo với bảo bối sao ấy nhỉ?” Cô cúi sát xuống, hơi thở nóng rực phả lên tai Bạch Dương. “Vậy tôi đành để... miệng bên dưới của em ăn thay vậy. Được không?”
Khuôn mặt Bạch Dương đỏ bừng, em quay ngoắt đi, lắp bắp: “Không... không cần! Em ăn được, em ăn mà!”
Song Ngư mỉm cười hài lòng, kéo chiếc chăn lên lại đắp cho Bạch Dương.
- “Ngoan lắm. Tôi sẽ chăm em thật tốt. Và đừng nghĩ đến chuyện trốn nữa, vì em sẽ không thoát đâu.”
Khi Song Ngư quay lại, tay bưng bát cháo nóng hổi. Bạch Dương vẫn nằm im trên giường, đôi mắt mệt mỏi nhưng có chút mong đợi. Song Ngư ngồi xuống cạnh em, nhẹ nhàng múc từng thìa cháo rồi thổi cho nguội trước khi đưa tới miệng Bạch Dương.
“Mở miệng ra nào, vợ,” Song Ngư nói, giọng điệu đầy ân cần, không vội vàng, cứ thế đưa từng thìa vào miệng cô gái mình yêu.
Bạch Dương hơi đỏ mặt, nhưng không thể từ chối, nhận từng thìa cháo từ tay Song Ngư. Cảm giác ấm nóng từ cháo truyền qua miệng khiến em cảm thấy được quan tâm, dù phần nào trong lòng vẫn chưa thể hoàn toàn thoải mái.
Song Ngư, với ánh mắt đầy yêu thương, không vội vã, cứ kiên nhẫn đút cho Bạch Dương từng miếng cháo, thổi nhẹ cho nguội rồi đưa tới. “Ăn hết nhé, đừng để tôi phải lo lắng.”
Khi bát cháo gần hết, Song Ngư không giấu được nụ cười hạnh phúc. “Haha em không ăn hết à? Nãy giờ toàn tôi ăn dùm là nhiều đấy.” cô cười đùa, ánh mắt tinh nghịch, nhưng cũng rất dịu dàng.
Bạch Dương chỉ biết thầm thì, giọng nhỏ như cơn gió: “Ai cần chị ăn dùm chứ, là do chị tham ăn mà ăn gần hết rồi…”
Song Ngư bật cười, đôi mắt sáng lên đầy tình yêu. “Tại tôi chưa ăn sáng đấy, mèo nhỏ. Do cháo tôi cũng nấu ngon quá, không thể không ăn thêm nhiều hơn em chút.” Cô đặt bát cháo xuống, nhẹ nhàng tháo xích cho Bạch Dương và mỉm cười. “Đợi đến tối tôi sẽ dẫn em đi dạo, và tôi sẽ mua cho em gì đó ngon hơn.”
Chuyển cảnh:
Khi Song Ngư dẫn Bạch Dương ra ngoài, bầu trời đã tối hẳn. Ánh đèn phố xá lấp lánh, nhưng trong mắt Bạch Dương, mọi thứ chỉ mờ đi, chẳng thể làm em bớt cảm thấy gò bó, như thể mọi hành động của mình đều bị quan sát, kiểm soát.
Khi đi qua quán bán há cảo nóng hổi, Bạch Dương nuốt nước miếng, ánh mắt không khỏi dừng lại.
- "Em muốn ăn à?” Song Ngư hỏi, giọng điệu không chút cảm xúc, nhưng đôi mắt lại đầy sự quan tâm.
“Ừm, em muốn ăn, chỉ một chút thôi.” Bạch Dương không kìm được, nhưng vẫn không dám bày tỏ quá mức.
“Em tìm ghế đá trong góc kia ngồi chờ ở đó nhé. Tôi đi mua cho vợ.” Song Ngư mỉm cười dịu dàng chỉ tay vào trong góc tối vắng người, nhưng câu nói tiếp theo khiến Bạch Dương hơi giật mình:
“Và đừng nghĩ đến chuyện bỏ đi, trên người em có camera mini đấy. Tôi biết em đi đâu, làm gì.”
Bạch Dương ngẩng đầu lên, chỉ kịp thấy ánh mắt đầy kiên quyết và có phần nghiêm khắc của Song Ngư. Chẳng phải là sự uy hiếp, mà là sự đảm bảo rằng em sẽ không bao giờ có thể thoát ra khỏi cô ấy.
“Đừng nhìn tôi như thế chứ, em muốn tôi lại đi theo em sao?” Song Ngư vừa nói, vừa nắm tay Bạch Dương và vào góc tối vắng tanh, ân cần đỡ Bạch Dương ngồi xuống ghế đá. “Vợ ngoan đợi ở đây, đừng có ý định chạy trốn.”
Khi Bạch Dương chỉ còn biết im lặng, Song Ngư hôn nhẹ lên trán em rồi quay đi, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô gái mà mình yêu. Chắc chắn rằng Bạch Dương không thể trốn thoát, Song Ngư mới yên tâm đi mua đồ ăn, nhưng trái tim vẫn đầy lo lắng về mỗi giây phút Bạch Dương không ở bên mình.
Khi Song Ngư quay lại, tay cầm theo ly há cảo nóng hổi. Ánh đèn đường le lói chỉ chiếu sáng một phần, khiến bóng dáng cả hai chìm trong bóng tối mờ ảo. Song Ngư đưa ly há cảo cho Bạch Dương rồi nhìn quanh, đảm bảo không có ai ở gần.
"Vợ ngoan, ngồi lên đùi tôi." Cô ngồi xuống dịu dàng vỗ lên đùi mình, ánh mắt đầy sự yêu thương và kỳ vọng.
Bạch Dương hơi ngập ngừng, nhưng ánh mắt của Song Ngư lại đầy kiên nhẫn và dịu dàng đến mức không thể từ chối. Em đứng dậy rồi ngồi lên đùi Song Ngư, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể đối phương, và ngay lập tức Song Ngư vòng tay qua eo em, ôm nhẹ.
"Cừu nhỏ, ngồi yên nhé, để tôi đút cho em." Song Ngư mỉm cười, gọi tên Bạch Dương bằng biệt danh thân mật mà chỉ mình cô mới được phép sử dụng.
"Vợ yêu," cô thì thầm, giọng nói như muốn chọc ghẹo nhưng cũng đầy sự ấm áp. "Cảm ơn chồng yêu của em chưa?"
Chưa để Bạch Dương kịp trả lời, Song Ngư đã cúi xuống hôn nhẹ lên cổ cô, rồi liếm nhẹ, đầu lưỡi lướt qua làn da mịn màng. "Bạch Dương, tự dưng tôi muốn..." Cô thì thầm gần như không thể kiềm chế được sự gần gũi.
Bạch Dương lập tức hoảng hốt, giọng em vang lên như muốn ngừng lại mọi thứ. "Chị... Chị...đừng có giở trò ở đây, còn camera rồi lỡ có người đi ngang qua nhìn thấy nữa mà." Bạch Dương đỏ bừng, mắt nhìn quanh lo lắng.
Song Ngư nhẹ nhàng cười, ánh mắt vẫn đầy sự chăm sóc, nhưng có một chút tinh nghịch. "Em nghĩ tôi làm gì hả? Tôi tự dưng lại muốn ăn há cảo cùng em để hâm nóng tình cảm thôi, em nghĩ gì thế?" Cô nhướng mày, cười ranh mãnh. "Hay là em muốn... làm ở đây thiệt hả?"
Bạch Dương chỉ biết đỏ mặt, vội vã lắc đầu. "Ơ không phải... không phải đâu..."
Song Ngư bật cười, nhẹ nhàng vỗ về Bạch Dương, rồi đút cho em miếng há cảo đầu tiên, như thể mọi chuyện vừa rồi chỉ là một phần trong trò chơi của họ, không hề có áp lực hay đe dọa. Song Ngư chỉ muốn mang lại sự thoải mái, ấm áp, gần gũi như thế cho mèo nhỏ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro