Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Sau mỗi lần được các huynh "giúp" ức chế kì phát tình, Lam Trạm thích nhất là được ngâm mình trong làn nước lạnh, dù là đông hay hè.

Y ngồi bó gối tròn nước, tự nhấn chìm mình xuống lòng suối chỉ để lại mái tóc dài đen nhánh, tỏa ra trên mặt nước như cánh bướm đêm xinh đẹp.

Không hiểu sao dạo này y có cảm giác như các huynh đang lừa mình, bữa trước khi tới Tàng Thu Các tìm sách, Lam Trạm có vô tình tìm thấy một quyển nói về các đặc tính của Thiên Càn, Cùng Nghi và Địa Khôn. Trong đó viết các kì phát tình của y có thể dùng thuốc để ức chế cho tới khi bạn đời xuất hiện, đâu nhất thiết là phải ... như mọi khi?

Nhưng các huynh cũng đâu có lợi nào khi lừa y? Khi làm toàn các huynh dùng sức chứ y có cần làm gì đâu?

Bé con cau mày suy nghĩ, bàn tay trắng trẻo luồn xuống, nắm lấy sợi dây lòi ra ở cửa huyệt, muốn rút những hạt ngọc ấy ra để vệ sinh, lại nhớ tới lời Nhiếp Minh Quyết đe dọa hôm qua, vội rụt tay lại.

- A Trạm, con ở đâu?

Giọng nói trầm ổn, thấm đẫm mùi vị của một người đàn ông từng trải đầy quyến rũ, ma mị vang lên. Khiến cho Lan Vong Cơ vội vã ngoi lên bờ, mặc kệ thân mình còn ướt nước, mà bám vào hàng rào gỗ vội đi tới nơi giọng nói ấy phát ra.

- Ôn thúc thúc!

Y reo lên, hai mắt rực sáng khi nhìn thấy hắn, như đứa trẻ con được phụ mẫu tặng cho món đồ chơi y hằng mong ước.

Ôn Nhược Hàn ngồi trước hiên nhà, thấy cục bông nhỏ kia lẫm chẫm bò lại đầy khó khăn liền mỉm miệng cười ôn hòa, bước tới ẫm y lên tay, đưa vào trong phòng.

- Dạo này ta bận nhiều việc, không tới thăm con được. Mấy đứa kia lại hùa nhau bắt nạt cháu yêu của ta sao?

- Ưm... không ạ... các huynh rất tốt...

Hắn để y ngồi giữa đùi mình, nhẹ lời hỏi thăm trong khi tay một tay ôm lấy đầu vú y mơn trớn, một tay lại tách hay chân y ra, luồn những ngón tay thô ráp của mình vào trong khuấy đảo, kéo mấy viên bi bằng ngọc trắng, nhỉnh hơn ngón cái của người lớn một chút ra ngoài, lại nhét ngược nó vào trong khiến Lam Trạm không khỏi run rẩy, phát ra vài tiếng rên mềm mại như tiếng mèo kêu.

- Mới vậy đã rên rồi sao? Con ngày càng nhạy cảm nhỉ? Theo lời con nói, có phải ta nên thưởng cho bọn nó?

Được bàn tay to lớn của hắn giúp đỡ, không bao lâu y đã phải cong chân, bắn ra một ít dịch đục lỏng, trong. Bé con thích thú xoay người, lè cái lưỡi hồng hồng, xinh xinh của mình ra, khiêu khi khích liếm láp thứ thô to, nhô lên dưới lớp viêm y lộng lẫy.

- Ân.

Thỏ là loài phát tình quanh năm, chưa kể y được chiều chuộng, nuôi lớn thành một tao hóa dâm đãng, uống tinh dịch nam nhân thành quen, thậm chí còn rất thích được uống chúng. Dù rằng nhiều khi chúng làm y buồn nôn, đau bụng, nhưng cảm giác cả miệng trên lẫn dưới được lấp đầy luôn vô cùng hạnh phúc.

Trong những người đã "giúp đỡ" Lam Trạm, thỏ con vẫn thích nhất là tinh dịch của Ôn thúc thúc.

Nó nồng, tanh, đẫm vị nam nhân khiến y mê sảng, muốn vùi đầu vào hàng hắn để mùi vị nam nhân mạnh mẽ kia xộc thẳng lên não mình, được thứ to lớn kia bơm tinh dịch vào cuống họng, cho đến khi y ngất đi vì mệt mỏi.

Ôn Nhược Hàn biết rõ điều này, vì vậy hắn luôn lợi dụng điểm mạng ấy để bắt nạt, buộc y làm theo những gì hắn muốn.

Căn nhà này do hắn xây lên cho A Trạm, nội thất, sách vở, tất cả mọi thứ đều không khác Tĩnh Thất của y là mấy, trừ việc nó có thêm nhiều đồ chơi hơn, cả loại dành cho con nít lẫn loại dành cho người lớn.

Vì vật hắn chỉ vòn với tay vào cái rướng sắt cách đó không xa đã có thể mò thấy một sợi dây nhỏ, điêu luyện trói bé con trong lòng theo kiểu mai rùa, rồi mặc kệ em nằm trên sàn gỗ, bât đầu đi kiếm mấy món đồ hắn cần.

Xong xuôi, Ôn Nhược Hàn mới đi tới, bế bé con nằm lim dim, muốn ngủ do chờ đợi khá lâu kia lên, mang y ra suối, vứt bỏ tràng hạt, tẩy rửa lỗ huyệt kia sạch sẽ, rồi đổ vào huyệt động y một chất gì đó rất nóng, làm thịt huyệt thít lại.

Bé con cong lưng lên thành một đường cong hoãn mĩ, do bị trói nên y không thể dùng tay chống đỗ, càng làm cho cơ thể kích thích hơn.

Không một lời cảnh báo, Ôn Nhược Hàn trực tiếp đem gậy thịt của mình đưa vào người y, đem đứa cháu nhỏ của ông bạn thân làm tới phát khóc, thân thể co giật vì sướng, luôn miệng đòi tha mạng, rồi lại vòi vĩnh thêm nữa, tới khi y ngất đi, rồi lại bị đỉnh tới thanh tỉnh.

Biết bé con thèm tinh của mình, hắn cứ đâm vào tròn huyệt động của y tới gần bắn lại rút ra, cho Lam Trạm nuốt nam căn to lớn bằng miệng trên rồi mới bắn. Hắn như một tên cầm thú, không còn là vị thúc thúc "vui vẻ" chơi đùa với đứa cháu nhỏ như lúc nãy, đem bé con dưới thân làm tới muốn hỏng, ngất đi lại bị đỉnh tới tỉnh lại tới lần thứ ba, nhưng tuyệt không cho y xuất tinh, bằng cách hái một vài cành hoa dại trắng tinh gần đó, cắm vào lỗ tiểu trên đỉnh phân thân Lam Trạm. Còn tinh tế dùng mạt ngạch cuốn quanh phần gốc, thắt một cái nơ bé xinh, như điểm xuyến thêm, giúp y thêm xinh đẹp, gợi tình hơn.

- Con buồn ngủ.

Tiểu thỏ sau khi làm tình, mệt mỏi nằm trong lòng hắn, díp mắt lại muốn ngủ mặc cho có mấy ngón tay đang giúp y moi móc mấy thứ bị sót trong hậu huyệt ra.

Hắn không nói gì cả, dùng hai tay cầm lấy eo y, đưa huyệt động bị làm tới căng ra, vẫn đang mấp máy, chưa thể khít lại, nhìn rõ từng tầng thịt huyệt đỏ hồng đang co bóp bên trong, đưa lên trước mắt quan sát. Lại thả y xuống nước lần nữa, chắc chắn  mọi thứ đã được tẩy sạch, Ôn Nhược Hàn mới đem người về phòng, ở ngoài lâu không tốt cho sức khỏe hài tử.

Một chiếc dương cụ giả kích cỡ khá lớn, với nhiều tầng gai đã được giữa tròn đầu, đúc từ ngọc nguyên khối, được hắn đưa vào người y. Nhũ hoa e ấp, nằm giữa hình lục giác bằng dây trói cũng được mấy sợi dây lụa siêu nhỏ cuốn lấy, cột thành hai cái nơ xinh xinh.

Thân thể nhỏ bé nghiêng ngả do buồn ngủ, bị thả lên lưng một con ngựa gỗ. Hai chân Lam Trạm bị hắn buộc gập lại, tách ra hai bên, treo lên cái xà gỗ trên trần nhà, sao cho gốc của dương vật kia tiếp xúc với khúc gỗ màu đen tuyền, nhô lên trên yên ngựa, chính xác là cái khúc gỗ đó đâm vào non nửa, đẩy dương cụ kia vào sâu hơn.

- A Trạm, há miệng ra nào!

Hắn vỗ nghe lên gò má y, gọi con thỏ gật gù ngủ mơ kia dậy, cưng chiều hôn lên trán nhỏ trắng trẻo.

Lam Trạm vô thức nghe theo, há miệng ra mặc cho đôi mắt vẫn nhắm nghiền.

Ôn Nhược Hàn cũng không so đo gì với y, đem một khối cầu gỗ đã được hắn gọt lại sao cho vừa với cỡ miệng của bé con nhà mình cho vào trong, để y căn lên nó mới buộc dây, cố định khối cầu. Cuối cùng là niêm phong mât y lại bằng một sợi dây lụa trắng tinh.

Hắn nắm lấy đầu ngựa gỗ, đẩy mạnh một cái khiến con ngựa bât đầu lắc lư, khiến cho khúc gỗ kia đâm chọc vào huyệt y, nông sâu khác thường với cường độ cao như khi làm tình, lại dùng chút linh nhỏ, nhấc con ngựa hỗ lên, lơ lửng giữa không trung, khiến động tác của nó càng mạnh bạo hơn.

Lam Trạm bị đâm tới tỉnh, ư ử rên. Y rất mệt, không thể tiếp tục nữa, nhưng lại chẳng thể nói thành tiếng mà van xin vị thúc thúc kia.

Bé con nức nở khóc, cố đong đưa người để khúc gỗ kia lệch khỏi hậu huyệt mình nhưng bất thành. Nó đã cắm quá sâu vào người em, đẩy đỉnh của dương cụ kia tới tận cuống ruột của Lam Trạm.

Tiếng bước chân vang lên, theo sau đó là âm vang của cửa hai gỗ đóng lại. Đồng nghĩa với việc hắn đã rời đi, và y sẽ phải ở trong tình trạng đó cho tới khi có người tới đây.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #tamtontram