Chương 1
Giữa con đường mòn nhỏ bé dẫn vào một căn nhà gỗ nằm khuất giữa hai vách núi hùng vĩ, một cậu bé ước chừng mới mười một, mười hai tuổi đầu, thân mặc tử y cao quý vui vẻ nhảy nhót.
Cơn gió thu thổi tung mấy sợi tóc mai của hắn, tạo ra những tiếng rì rào ngát xanh khi xô vào những hàng cây cổ thụ to lớn.
Hôm nay phụ thân phải tới đây họp khẩn, lại bắt hắn phải ngồi ở trong cái nơi chán ngắt, tẻ nhạt kia chờ đợi. Cũng may Hi Thần huynh có việc phải rời đi, kéo theo cả bầy Nhiếp huynh và Kim Quang Dao đi theo nên hắn mới có thể trốn ra đây chơi, thăm thú quang cảnh Vân Thâm đẹp tới nhường này.
Do chạy nhảy nhiều, chân Giang Trừng đã sớm mỏi nhũn ra. Hắn quyết định tới ngồi nhờ trên hiên căn nhà đó nghỉ chân một lát, nhắm nhìn những bông hoa ngọc lan nở rộ nơi sân nhà, chúng thật xinh đẹp, tinh khôi, khiến tâm hồn bé con không kìm được mà vươn tay ra, đón lấy vài bông hoa mềm mại bị gió lay rụng xuống.
- Ai?
Ngỡ đâu đây là một căn nhà hoang, ra lại có người đang sống. Nhưng nghe cái giọng trong trẻo này, hình như cũng là trẻ con như hắn này. Không biết có thể kết bạn với người kia không nhỉ?
- Ta là Giang Trừng, ngươi là ai vậy?
Hắn rúc khuôn mặt tròn ủm, trắng trẻo của mình vào khe cửa hở, lau láu nhòm vào tròn gian phòng rộng như muốn tìm người bạn mới kia của mình. Có điều người kia hình như rất sợ hắn đi, thoắt cái đã trốn mất, như con thỏ vậy.
Bỗng từ nơi xa vọng tới tiếng vọng của một người đàn ông đứng tuổi, là phụ thân đang đi tìm hắn! Nếu bị tóm ở đây e là về nhà sẽ thành trò cười cho tên sư huynh khốn nạn kia mất!
- Này, ngươi cho ta vào được không? Cam kết sẽ ngoan, cho ta trốn một lát rồi đi ngay nha!
Hắn nỉ non gọi, giờ bạn nhỏ kia là hi vọng duy nhất của hắn. Từ tận đáy lòng, hắn có linh cảm nơi này chính là nơi an toàn nhất, chỉ cần trốn ở đây, phụ thân có phân thân ra làm mười cũng không tìm được.
- Ta có kẹo sữa đó, cho ta vào sẽ chia cho ngươi một nửa.
Lời dụ dỗ ngọt ngào vừa dứt, tiếng nhai kẹo đã nhóp nhép vang lên. Giang Trừng thầm đếm từ một đến ba, không ngoài dự đoán...
Cạnh!
Tiếng then cài cửa được tháo xuống, cửa gỗ nhanh chóng được mở to hơn một chút, theo sau đó là một cánh tay trắng nõn, được phủ trong những tầng bạch y dày.
Nó vươn ra tùm lấy cổ tay hắn ném vào trong, rồi vội vã đóng cửa, cài then cẩn thận. Xong xuôi mới thở phào nhẹ nhọm, trượt theo cánh cửa gỗ, ngồi đối diện với Giang Trừng.
- Kẹo!
Y ngước đôi mắt lưu ly ướt át lên nhìn hắn, đôi mắt tròn xoe, long lanh của một đứa trẻ, khiến người ta xao xuyến, muốn cưng chiều y tới tận trời.
Bé con vươn tay vỗ nhẹ vào gương mặt hắn, tức giận nhìn người vừa hứa hẹn đủ kiểu để được vào phòng y, giờ thân thờ nhìn đi đâu đâu. Nếu không phải y đang trong kì phát tình, cơ thể luôn uể oải, khó chịu, linh lực tiêu tán hết sạch thì đã lấy Tị Trần ra xử lý hắn rồi.
- Đây, chia ngươi một nửa. Sao có mình ngươi ở đây thôi vậy? Người lớn đâu?
Thỏ con.
Ấn tượng đầu tiên của hắn về y chính là một chú thỏ con thành tinh!
Trắng, mềm, sờ vào dễ chịu hệt như mấy con thỏ mà Ngụy Vô Tiện hay bắt về cho hắn làm thịt vậy!
Nhất là khi đuôi mắt bé con này còn phiếm hồng, ướt nước như mắt thỏ, đáng yêu vô cùng. Nếu y không có người chăm sóc, liệu hắn có thể xin phụ thân cho mang về Giang gia không? Phụ thân có thể mang Ngụy Vô Tiện về nuôi, chắc cũng sẽ cho hắn mang bé thỏ về thôi nhỉ?
- Các huynh một lát sẽ đến, ngươi chỉ được ở lại một chén trà thôi đấy.
Một bình trà được dọn ra, hương thơm thoang thoảng pha với chút mùi ngọc lan tinh khôi giúp người ta thư giãn đầu óc, dùng để nhắm cùng kẹo sữa không còn gì thích bằng. Nhưng sao giờ hắn lại không thấy thèm món đồ ngọt khoái khẩu này nữa? Mà đôi môi hồng sắc, ướt át kia mới là thứ hấp dẫn thị giác Giang Trừng lúc này... hắn muốn thử hương vị của nó, hẳn là rất ngọt đi!
- Em tên là gì vậy bé thỏ?
- Lam Trạm.
- Vậy ta có thể gọi em là A Trạm không?
- Tùy ngươi.
Đã lâu lắm rồi y không được ăn điểm tâm ngọt, các huynh nói nó có thể khiến cho mùi dẫn dụ của y bị đậm hơn. Nhưng việc bắt một đứa bé từ bỏ những món ăn khoái khẩu của mình vẫn luôn rất khó khăn, thi thoảng lắm Dao huynh mới cho y ăn một ít, những người khác dù Lam Trạm có khóc ầm lên cũng không cho y dù chỉ một cục kẹo mạch nha.
Vì vậy trong lòng Lam Trạm, Dao huynh luôn có vị trí cao hơn những người khác, và giờ còn âm thầm bổ sung thêm người bạn mới quen này.
- A Trạm thích ăn kẹo sữa hả? Mai ta lại mang tới cho.
Hắn để ý thấy A Trạm từ đầu luôn giữ khí chất thanh lãnh, xa cách, như con thỏ xù lông, muốn giữ khoảng cách với tất cả mọi người. Nhưng khi cho y kẹo, y liền ngoan ngoãn, nhu mì đi rất nhiều, cảm giác như có mùi vị gì đó rất ngọt, man man vây quanh người y vậy. Thật kì lạ!
- Thật sao?
Nanh thỏ đặt lên ngực hắn, mềm mại vô cùng. Đôi mắt thỏ con tròn ve đầy mong đợi ngước nhìn, nhận được cái gật đầu chắc nịch của Giang Trừng liền vui vẻ vươn người, hôn lên gò má mềm mại của hắn. Khiến ai kia bất ngờ tới ngã ngửa ra phía sau, nhưng vẫn nhanh tay ôm theo cục bông nho nhỏ kia, cùng lăn vài vòng trên nền gỗ lạnh.
- Ngươi hứa rồi đó!
- Vậy sau mỗi lần ta mang đồ ăn tới cho em, em cũng phải hôn hôn ta trả công như hôm nay, nhớ chưa?
- Ân.
Hai đứa trẻ nằm bẹp ra sàn, căng da bụng trùng da mắt, dù mới quen đã có thể ôm nhau ngủ, như hai bạn nhỏ heo và thỏ đã quen thân từ lâu. Trông như hai tiểu trôi trôi, tròn ủm dính chặt vào nhau, đáng yêu vô cùng.
- Ái chà, đây không phải bạn nhỏ tới đây với Giang thúc sao? Chưa chi đã thân tới có thể ôm nhau ngủ rồi, cũng tại Hi Thần huynh đó! Tự nhiên chạy đi mua bánh làm gì?
Cánh cửa gỗ lần nữa mở ra, ba thiếu niên chậm rãi, nhẹ nhàng tách hai miếng bánh trôi kia ra, một bên được cẩn thận ẫm bồng, vỗ về, một bên bị ngó lơ, ném ra ngoài cửa.
- Huynh trưởng?
Giọng mũi ngái ngủ, nũng nịu vang lên. Lam Vong Cơ dùng hai tay dụi dụi mắt, mơ màng để huynh trưởng của mình giúp đỡ cởi y phục.
Thân thể thiếu niên phát triển chưa hết, mềm mại lạ thường, mơm mở như chồi non mới nhú, hút mắt người nhìn dần dần hiện ra với chi chít những dấu hồng ban quyến rũ, lẫn với vài vết cắn còn hơi ứa máu.
- Vong Cơ dậy rồi sao? Có thấy khó chịu ở đâu không?
Hắn vừa nói vừa dùng tay tách mở hai cánh mông căng mọng của y, để lộ ra hậu huyệt đỏ au còn rỉ ra chút tinh dịch chưa đông, chảy dọc theo đùi non mềm mại.
- Thiên Càn... tiểu huyệt lại ngứa rồi, cho đệ dương vật.
Lam Vong Cơ mụ mị nói, vẻ ngây thơ, hồn nhiên của chú thỏ con vòi kẹo ngọt ban nãy đã biến mất, nhường chỗ cho một con thỏ dâm đãng, khát tình, nức nở đòi hỏi.
- Hôm nay Vong Cơ không ngoan, đáng lẽ phải phạt không cho ăn bữa tối mới phải.
Nhiếp Minh Quyết ngồi xổm xuống cạnh Lam Hi Thần, dùng bàn tay to lớn, thô ráp của mình phát mạnh vào mông y, cau mày nhìn vài viên kẹo sữa còn thừa lại trên bàn gỗ. Vừa sểnh ra cái đã mở cửa dụ dỗ trai lạ rồi, phải dậy lại cho y biết y thuộc về ai mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro