Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ONE SHORT

NOTE: Đây là truyện cùng tên của tác giả ( WhisperedWords12 ). Truyện dịch chưa có sự đồng ý của tác giả nên mình mong các bạn đừng đem đi lung tung. Đồng thời các bạn hãy ủng hộ tác giả trên AO3. Cảm ơn các bạn rất nhiều.

-----------------------------

Soap biết Ghost không thích bị đụng chạm.

Có điều gì đó ở gã buộc những người xung quanh phải giữ khoảng cách. Cách gã quan sát, vị trí gã đứng trong căn phòng, cách gã giao tiếp với những người xung quanh.

Soap biết điều đó nhưng anh vẫn không thể kìm chế được sự phấn khích bao trùm khắp cơ thể khi ở bên cạnh trung úy của mình. Anh tự thấy bản thân như một tên tân binh đang cầu xin sự công nhận. Hôm nay liệu anh có thể khiến trung uý nhìn về phía mình không? Một cái chạm nhẹ bằng nắm đấm luôn khiến gã phải khựng lại trong khoảng 2 giây. Một bàn tay đặt lên vai khiến Ghost đông cứng.

Như một tên khốn khao khát sự chú ý.

Chúa ơi, anh không biết tại sao anh lại cần sự chú ý của gã đến thế. Gaz và Price luôn sẵn sàng trao cho anh những cái ôm, những cái vỗ nhẹ vào lưng và sự gần gũi mà anh cần. Nhưng Ghost...Ghost là điều hoàn toàn khác.

Đến bữa tối, anh mới nhận ra mình đã đi quá xa. Anh chỉ muốn được gần gũi, giả vờ mình được quan tâm dù anh biết chuyện đó không có thật. Nhưng khi anh tựa người vào lưng Ghost trong khi đang xếp hàng, tựa má vào vai người kia, anh ngay lập tức biết mình toang rồi.

Ghost không cần phải mắng mỏ, anh có thể cảm nhận được điều đó qua tấm lưng đông cứng của Ghost, cảm tưởng như thể gã bị hoá đá ngay lúc đó.

Soap đứng thẳng ngay lập tức, lùi nhanh về sau một bước. " Xin lỗi ", anh lắp bắp thì thầm, đầu cúi gầm. Anh có thể cảm nhận được Ghost đang nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu mình. Anh đỏ mặt, xấu hổ vì lần đầu đã nhận được ánh nhìn như vậy.

Ngu ngốc, quá ngu ngốc. Ghost đã nói rõ rằng gã không muốn Soap chạm vào mình. Anh nên biết tốt hơn hết là không nên làm phiền gã như thế. Anh không chắc mình đã đưa ra lời bào chữa nửa vời nào, chỉ nhớ bản thân đã loạng choạng rời khỏi đó ngay khi có thể.

Mày chẳng biết giới hạn là gì cả, anh nghĩ. Rõ ràng đêm nay anh đã không thể kiềm chế được bản thân, đã gây phiền phức suốt ngày hôm nay. Có lẽ một tiếng trong phòng gym sẽ giải toả được đống năng lượng dư thừa đó. Sau đó anh có thể dành cả đêm trốn trong phòng để hờn dỗi. May mắn thay Gaz đã rời đi vì một nhiệm vụ solo, sẽ không có ai ở đó để chỉ trích gương mặt rầu rĩ của anh. Anh chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân đến nỗi không để ý đến tiếng bước chân đang theo sau mình khi anh bước vào doanh trại. Khi anh định kéo cửa đóng lại thì một bàn tay nắm lấy nó khiến Soap giật mình buông tay nắm cửa ra.

Ghost đang đứng chắn trước cửa phòng anh. Căn phòng vẫn tối vì thân hình to lớn của gã đã che đi ánh sáng từ hành lang, và cũng che đi cả biểu cảm trong đôi mắt đó.

" Thưa ngài ", Soap nói. Một bản năng ăn sâu vào huyết quản khiến anh đứng thẳng người, đứng thẳng trước cái nhìn chằm chằm của cấp trên. Nếu phải nói nói chuyện, anh sẽ nói với vẻ trang trọng nhất có thể. Ít nhất thì Ghost đã lịch sự đến nói chuyện riêng thay vì xé xác anh trước mặt những người khác ngay lúc đó, sau hành vi lố bịch anh đã làm.

" Cả ngày hôm nay là một đống hỗn độn chết tiệt, cậu biết không? " Ghost hỏi, giọng trầm thấp đầy nguy hiểm.

Soap nuốt nước bọt. Anh biết, chỉ là không tự chủ được. Nhưng Ghost không chấp nhận những lí do và Soap sẽ không làm bản thân xấu hổ hơn bằng cách lắp bắp thêm những lời bào chữa vô nghĩa. " Xin lỗi, thưa ngài ", Soap nói, mắt cúi xuống. " Sẽ không xảy ra nữa ".

Anh nhăn mặt khi ánh sáng rọi vào, cánh cửa đóng lại sau lưng Ghost.

Fuck, Anh toang chắc rồi. Anh chắc chắn không thoát được xét theo việc Ghost đến tận đây.

Ghost bước vào trong phòng và Soap phải khóa chặt đầu gối mình để không lùi lại, sợ hãi trước cơn giận dữ mà anh đã gây ra. Một bàn tay nắm lấy áo Soap, kéo anh lại gần. " Hành động bốc đồng. Không có ý thức tự vệ, không ngừng tiến tới ", gã càu nhàu, kéo Soap lại gần hơn, mũi chạm mũi, " không biết điểm dừng ".

Soap rên rỉ khi phải đối mặt với cơn giận dữ đang bùng lên của gã. Anh vô tình đặt một tay lên ngực Ghost để giữ thăng bằng.

Đó là việc làm sai lầm. Bụng anh thắt lại khi Ghost gần như gầm gừ, kéo Soap lại gần hơn.

Chuyển động đó khiến Soap loạng choạng tiến về phía trước, cơ thể cả hai áp sát vào nhau.

Soap đứng hình ngay lúc đó, Ghost lại phát ra một tiếng gầm gừ khác.

" Cậu đã hiểu chưa? " Gã hỏi, giọng thô ráp. " Chẳng thể tự mình đứng vững? Luôn trêu chọc và lấn tới. Thậm chí còn không biết bản thân sắp hứng chịu điều gì ".

Holy sh*t. Có phải Ghost đang...cứng?

Một chân gã trượt vào giữa hai chân Soap, đùi cọ vào đũng quần anh.

Soap phát ra tiếng rên rỉ ngạc nhiên, trán tựa vào xương đòn Ghost.

" Và cậu nghĩ tôi không chú ý đến ánh nhìn cậu luôn hướng về phía tôi à? " Ghost tiếp tục, miệng ghé sát tai Soap. " Đôi mắt mở to mắt đầy sự ngây thơ? Cậu có biết cậu đã khiến tôi thế nào suốt thời gian qua không? "

" Không, thưa ngài ", Soap thở hắt, mắt nhắm nghiền. Chưa bao giờ anh nghĩ Ghost đã phát hiện, không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy anh đã bị bắt quả tang.

" Cậu không biết những hành động đó gây khó khăn với tôi thế nào đâu. Chứng kiến ​​cảnh trung sĩ của mình liếc mắt đưa tình trước mọi đội chết tiệt mà chúng ta làm việc cùng? Tôi phải cố đến thế nào để không đè cậu ra ngay lúc đó? "

" Ôi chúa ơi ", Soap thở hắt, hông anh lắc lư mà không cần suy nghĩ.

" Tôi nghĩ rằng cậu cần phải có một bài học ", Ghost nói, giọng trầm, và nguy hiểm. Gã cúi xuống, lôi thứ gì đó ra khỏi túi. Gã bước lùi về sau, phớt lờ khi Soap rên rỉ vì phản đối. Gã nắm lấy tay Soap, đập mạnh thứ gì đó vào lòng bàn tay anh.

Soap nhìn xuống lòng bàn tay, nuốt nước bọt, rồi lại ngước lên nhìn Ghost.

Trung uý nhìn anh không chớp mắt. " Cởi đồ ra. Cậu biết phải làm gì với những thứ đó đúng chứ? "

Kim loại lạnh ngắt của còng tay áp vào da anh, đáng sợ như người đàn ông trước mặt. Anh xem xét chúng. Sau đó, xem xét lại hành động của mình cả ngày hôm nay, nghĩ đến việc anh đã phải vất vả thế nào mỗi đêm, giật mình khi nhớ đến những mệnh lệnh thô bạo của Ghost, gầm gừ vào tai anh khi gã đụ Soap theo cách anh luôn tưởng tượng.

" Vâng thưa ngài ", anh nói, hít một hơi thật sâu giấu đi chất giọng run rẩy.

Ghost muốn anh, tâm trí anh hát vang khi anh cởi quần áo. Anh có thể cam nhận được điều đó qua ánh mắt nặng nề đang nhìn mình, gã thậm chí không cố gắng che giấu, mà công khai tham lam quét mắt qua từng tất da mới lộ ra trên cơ thể Soap.

Anh vẫn còn mặc chiếc quần lót khi nặng nề ngồi xuống giường, nhìn Ghost cởi lớp áo ngoài của mình, để lại quần jean và áo phông. Khi Soap đưa tay lên chạm vào gã, lướt ngón tay dọc theo những hình xăm – càng thích thú hơn khi giờ đây anh đã có quyền làm vậy – Ghost hất tay anh ra.

" Đừng vội vàng thế, Johnny ", Ghost nói, vẻ mặt cứng rắn. " Quá hấp dẫn, phải thưởng thức từ từ ".

Quá hấp dẫn để làm gì, Soap sẽ không bao giờ biết được. Có cảm giác như cả hai đang vượt qua một ranh giới mà sẽ không bao giờ có thể quay trở lại, nhưng anh không có tư cách gì để hỏi. Anh quay trở lại giường, nằm xuống, nhìn Ghost.

Ồ, Ghost thích điều đó, đặc biệt là khi Soap tự còng mình. Anh đưa ánh mắt thiếu chắc chắn lần cuối về phía Ghost. Điều gì sẽ xảy ra nếu trung uý để anh ở đây để trả đũa? Khiến anh nhục nhã rồi lại bỏ anh ở đây một mình?

Đôi mắt Soap lướt qua cơ thể Ghost, quan sát cơ thể săn chắc của gã.

Không, Ghost sẽ không hài lòng nếu chỉ đơn giản tra tấn anh thế này.

Một tiếng tách vang lên khắp phòng khi Soap khóa chiếc còng quanh cổ tay bên trái. Anh ngước lên, luồn đầu còn lại vào một trong những thanh gỗ ở đầu giường. Kế đến, như một lời hứa về sự khuất phục, Soap khóa chiếc còng thứ hai quanh cổ tay còn lại.

Chết tiệt, chưa bao giờ anh cảm thấy bản thân yếu đuối thế này. Cậu nhỏ anh co giật trong quần lót, anh không ngờ tư thế này lại khiến anh khó chịu đến thế. Anh ngập ngừng nhìn Ghost, chờ đợi.

Cầu nguyện.

" Làm ơn ", Soap lẩm bẩm, lắc nhẹ hông. Anh sẵn sàng nhận bất cứ thứ gì Ghost trao. Anh một trăm phần trăm chưa bao giờ nghĩ Ghost sẽ quay lại nhìn mình, chứ đừng nói đến việc trở thành một lựa chọn. Soap thấy bản thân sắp bị chôn vùi trong sự tuyệt vọng, làn da cầu xin được chạm vào.

" Đã trêu chọc tôi suốt mấy tháng trời ", Ghost khoanh tay nói. Tư thế đó khiến các cơ cánh tay gã căng ra, ngực phập phồng. " Tôi nghĩ tôi sẽ giải quyết được vấn đề khi tách nhau ra, khi Price chuyển đội cả hai ". Một tiếng gầm gừ, bực tức. " Nhưng cậu không biết điều phải không? Cứ nhất quyết theo sát bên cạnh, làm tôi mất tập trung ".

" Tôi không cố ý ", Soap lên tiếng, giọng không khác gì tiếng rên rỉ.

Chết tiệt, anh cảm thấy thật dâm dục khi bị phơi bày thế này. Đôi mắt Ghost lướt nhìn xuống cơ thể anh, đôi mắt gã giờ đây đen đặc một màu. Gã di chuyển chậm rãi, như thể đang cố gắng kiềm chế bản thân, Ghost đưa tay xuống, chạm nhẹ vào cơ bụng Soap, cái chạm nhẹ nhàng như lông vũ.

Soap bất giác kêu lên, nhận lại một cái nhìn tò mò từ Ghost. Một sự tạm dừng. Rồi chiếc giường dịch chuyển khi Ghost ngồi xuống cạnh anh, hông ép vào nhau. Hơi thở gắt mà Soap bất giác thở ra là điều vô tình, nhưng anh cần điều này – sự tiếp xúc – quá đỗi.

Bàn tay Ghost duỗi thẳng, làn da ấm áp của lòng bàn tay gã ôm sát vào bụng Soap.

" Làm ơn ", Soap không thể ngăn được chất giọng thảm hại của mình. " Làm ơn thưa ngài, tôi đã muốn ngài lâu lắm rồi ".

" Có lẽ nên bịt miệng cậu lại ", Ghost nói, giọng căng thẳng một cách kỳ lạ.

Với những lời đó, Soap cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Có phải Ghost... đang cố thuyết phục bản thân từ bỏ? Buông bỏ những điều đang diễn ra giữa cả hai? Soap nhìn gã – thật sự quan sát gã – để ý cái cách Ghost hành xử. Đôi vai gã căng lên như thể đang cố gắng kiềm chế để không chạm vào Soap.

Holy sh*t... gã thật sự đang nghĩ thế.

Khi Soap phát ra một âm thanh khác, nó càng thảm hại hơn. " Anh không thể bỏ mặc tôi thế này được ", anh nói, lưng cong lên khi cố gắng đẩy người về phía Ghost. " Không, tôi đã sắp có được anh rồi ".

" Soap ", Ghost cảnh cáo. Gã nhìn Soap bằng ánh mắt mà anh đã nhìn thấy hàng trăm lần, đau đớn và tê liệt, nhưng đêm nay có điều gì đó khác, điều gì đó nhuốm màu khao khát. Soap đã làm được, anh đã khiến gã phải lưỡng lự. Và Ghost hẳn cũng đã biết bản thân đang sa ngã vì mắt gã lại cụp xuống, như thể gã đang cố giấu bản thân khỏi Soap, gã hắng giọng. " Cậu chẳng thể kiểm soát được bản thân, đúng chứ? Cứ phải liên tục thúc ép tôi. Chúng ta sẽ giải quyết dứt điểm chuyện này ngay trong tối nay ".

Lời nói của gã lơ lửng trong không khí và Soap cứng đờ khi nghe thấy.

Ghost có ý gì khi nói vậy? Đây chỉ đơn giản là một hoạt động để giảm bớt căng thẳng rồi sẽ quên hết vào mai? Soap không chắc bản thân có chịu đựng được việc đó hay không, mối tình một đêm như thế. Anh luôn nghĩ tình cảm của bản thân đến Ghost là tình cảm một phía không có kết quả. Nhưng có vẻ như Ghost cũng có một chút với anh?

Oh, Ghost nghĩ rằng gã đang chiếm thế thượng phong ở đây, nhưng Soap chưa bao giờ là người từ chối thử thách. Nếu Ghost nghĩ rằng anh là một mảnh ghép lỗi trong toàn bộ hệ thống của gã, thì Soap sẽ cho gã thấy gã đã sai thế nào.

" Ừm " Soap thở ra, đẩy người vào bàn tay Ghost. " Anh muốn gì cũng được, chỉ cần chạm vào tôi ".

Đôi mắt Ghost tối sầm lại khi nhìn cách Soap cố gắng thu hút sự chú ý, vặn vẹo bên dưới gã. Bàn tay gã đưa xuống thấp hơn, những ngón tay chạy dọc theo đường quần boxes Soap. " Tôi đang đây ", Ghost đáp. " Nhưng trước đó tôi muốn thấy cậu cư xử đúng mực. Muốn cậu nói với tôi rằng cậu đã hiểu - rằng đây chỉ là chuyện xảy ra một lần ".

Soap sẵn sàng chấp nhận tất cả. Anh sẵn sàng nhận bất cứ thứ chết tiệt nào mà Ghost đưa cho, sẽ lắng nghe từng lời nói dối nhỏ nhặt mà Ghost đang tự nói với chính mình.

Ghost có thể tự đánh lừa bản thân nếu gã muốn - Soap biết rõ gã thật sự muốn gì.

Ngay tại đây, ngắm nhìn Ghost lúc này? Gã chắc chắn sẽ không thể rời đi kể từ sáng mai, Soap cam đoan. Anh không cần tốn sức để chứng minh cho Ghost thấy rằng anh đáng giá hơn là một lần làm tình nhanh chóng.

" Vâng, thưa ngài ". Soap nói, " Đã hiểu ".

Chỉ đợi có thế, Ghost tháo găng tay, ném chúng lên tủ đầu giường. Tiếp đến, gã với tay mở ngăn kéo trên cùng để lục lọi. Soap ngẩng đầu, tò mò muốn biết gã đang tìm kiếm thứ gì.

Ghost phát ra một âm thanh hài lòng khi tìm thấy. " Không thể tự chủ được phải không Johnny? Cậu có thường xuyên ghé qua các phòng khác không? "

" Nếu tôi có thì sao? " Soap hỏi, giả vờ vô tội. " Dù sao đây cũng chỉ là chuyện một lần thôi mà? "

Ghost thở hắt ra một hơi, đôi mắt gã tối sầm, thổi bùng lên sức nóng và kích thích vào người Soap. Bởi đó không phải là ánh mắt mà người bình thường nhìn tình một đêm.

Dù Soap thích có trêu Ghost đi chăng nữa thì anh cũng muốn chứng minh rằng anh không phải loại người như thế, không phải loại người dễ dãi. Nhưng anh cũng sẵn sàng làm tất cả để được một đêm ở bên người đàn ông trước mặt, chỉ thế.

" Ngăn kéo bên cạnh ", Soap nói.

Ghost càu nhàu trong khi làm theo chỉ dẫn. Gã huýt sáo khi phát hiện bộ sưu tập đồ chơi. " Luôn tự chơi đùa với bản thân à? "

" Thích cảm giác căng đầy ". Soap sửa lại. " Anh làm được việc đó mà đúng không, thưa ngài? Cá là anh rất lớn. Anh biết phải làm gì với thứ đó rồi chứ? "

Ghost đóng ngăn kéo lại, chiếc bàn nhỏ rung chuyển dưới lực tác động. Gã đứng dậy, ném dầu bôi trơn xuống giường. Soap nâng hông lên để quần lót được kéo xuống dễ dàng hơn, anh lại nằm xuống khoả thân.

Thật khó nghĩ ra điều gì thông minh để nói lúc này trong khi anh còn đang bận run rẩy vì luồng không khí mát mẻ. Và khung cảnh càng tuyệt vời hơn khi Ghost ngồi xổm xuống giữa hai đầu gối Soap. Gã đưa tay bịt miệng Soap, chờ đợi. " Vậy thì bắt đầu nào ", Ghost nói.

Chiếc còng tay kêu lạch cạch khi anh cố kéo tay xuống để rướn người lên. Soap thở ra một hơi run run, ngẩng đầu nhổ nước bọt vào lòng bàn tay Ghost.

" Ngoan lắm ", Ghost lầm bầm.

Hơi thở Soap nghẹn lại. Anh muốn nói điều gì đó - bất cứ điều gì - để khiến bản thân bớt xấu hổ, vì những lời nói đó đã khiến anh ướt đến thế nào. Nhưng khi anh vừa mở miệng, Ghost đã phủ lấy anh bằng đôi tay ấm áp của gã.

F*ck, cảm giác tuyệt quá, hông Soap di chuyển đẩy người vào lòng bàn tay Ghost.

Ghost say mê ngắm nhìn, dường như không giấu được sự thích thú. Ánh mắt gã đấm chìm vào cơ thể Soap một cách thèm khát, như thể đây là lần đầu tiên gã được nhìn thấy nó. Chính đôi mắt sắc bén và cẩn thận đó đã bắt được khoảnh khắc Soap hít một hơi thật sâu khi Ghost vuốt mạnh phần đầu, cong lưng khi Ghost đẩy nhẹ về gốc.

" Cậu im lặng hơn tôi tưởng đấy ", Ghost thì thầm trong khi Soap thở hổn hển, dương vật giờ đây đã cứng hoàn toàn.

Không biết phải nói gì, Soap chỉ chớp mắt nhìn gã, kiên nhẫn chờ đợi điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Anh nghĩ rằng mình có lẽ phải nài nỉ – đặc biệt nếu đó là điều Ghost muốn. " Ngài có muốn tôi hét to không, thưa ngài? " Soap hỏi, hơi quá so với sở thích của anh. Chết tiệt, lúc này anh gần như không thể suy nghĩ mạch lạc nữa, toàn bộ cơ thể anh giờ đây tràn ngập khao khát dục vọng.

Chúa ơi, anh vừa có được bàn tay Ghost. Anh quá mong đợi không biết điều gì sẽ xảy đến tiếp theo?

" Cậu muốn thế nào cũng được ", Ghost thì thầm, giọng gã dịu lại. " Luôn cuốn hút tôi dù cậu có làm gì ".

Soap thực sự tin rằng có dấu hiệu của sự khao khát đằng sau đôi mắt đó – và anh sẽ không để ánh mắt ấy chỉ tồn tại trong đêm nay.

" Và giờ đây anh đã có tôi ", Soap thở hắt.

Có phải do anh tưởng tượng không, nhưng Ghost có vẻ hơi thất vọng trước câu nói đó của anh. Chẳng biết có phải do anh tưởng tượng không nhưng những ngón tay Ghost hơi run rẩy khi gã với lấy chai dầu bôi trơn, làm ấm chất gel đặc trong đó.

Soap dang rộng đầu gối, cố gắng tạo cho Ghost một góc nhìn tốt nhất có thể về điều mà Soap vô cùng mong muốn. Hẳn cái nhìn cảnh cáo xen lẫn một chút sợ hãi cũng là do anh tưởng tượng. " Chỉ hơi không thoải mái thôi ", Soap trấn an. Anh rất muốn Ghost, vậy nên không đời nào anh lại dọa Ghost trước khi họ kịp bắt đầu.

Ghost hơi thả lỏng sau khi nghe anh giải thích. Ngón tay trơn trượt nhẹ nhàng chạm vào phía sau anh, sau đó đẩy dọc lên phần đế khiến Soap ngửa đầu rên rỉ.

" Thêm nữa ", Soap thở hổn hển. " Làm ơn, muốn nữa ".

Có sự mê hoặc thực sự trong đôi mắt Ghost khi quan sát Soap vặn vẹo, kéo căng sợi dây lí trí của anh. Chậm rãi, và từ tốn hơn những gì Soap thường làm với chính mình, Ghost từ từ nới lỏng cơ thể anh. Một ngón thành hai rồi thành ba, Ghost cẩn thận từng chút như thể Soap là điều quan trọng nhất.

Trong suốt thời gian đó, đôi mắt Ghost dán chặt vào anh, vào cặp đùi run rẩy, bộ ngực phập phồng, dương vật đỏ rực bị bỏ quên trên bụng anh – với sự mê hoặc rõ ràng. Và một thứ cảm xúc khác nữa. Nó nằm len lỏi giữa nhu cầu và ham muốn. Soap nghĩ có lẽ đó là nỗi sợ hãi.

Ghost sợ điều này?

Chính gã là người nói đây là chuyện một lần.

Nhưng tại sao? Tại sao lại phải thế trong khi cả hai đều muốn điều này, cần điều này?

" Tôi sẵn sàng rồi ", Soap thở hắt, sốt ruột nâng hông lên.

Câu nói đó dường như khiến Ghost giật mình thoát ra khỏi trạng thái mê mẩn, lúc này gã mới thật sự liếc nhìn khuôn mặt Soap lần đầu tiên từ lúc anh trèo lên giường.

" Tháo còng cho tôi ", Soap lên tiếng, kéo mạnh còng tay. Chết tiệt, anh phải giảm cân thôi, có thể sẽ giúp anh có thêm không chỉ một đêm. "Tôi sẽ giúp anh cảm thấy sướng ".

Ghost càu nhàu khi nghe điều đó. Soap quan sát những bức tường được xây dựng lại xung quanh Ghost khi gã lấy lại tinh thần. Chống chọi với điều gì, Soap vẫn chưa hiểu.

" Thích thế này hơn ", Ghost nói.

Ghost rút từng ngón tay ra, gương mặt gã lộ vẻ kinh ngạc khi Soap rên rỉ vì cảm giác trống rỗng. Khoảnh khắc khi Ghost lùi lại, như muốn bỏ đi. Không cần mất một giây suy nghĩ, Soap ngay lập tức móc mắt cá chân quanh eo, kéo gã trở lại.

Ghost tốn một nỗ lực không hề nhỏ để trở về vị trí cũ. " Trung sĩ ", gã cảnh báo, giọng trầm xuống.

" Đừng đi ", Soap nói. Chết tiệt, anh không biết phải làm gì để giữ gã ở lại, nhưng anh sẽ làm mọi thứ được bảo. Ghost đã hứa với anh tối nay, đã hứa.

Chắc hẳn phải có điều gì đó trong giọng nói của anh, điều gì đó tan vỡ và yếu đuối, bởi vì vẻ mặt Ghost dịu lại. " Tôi đây ", gã nói.

Vẫn lo sợ về khả năng Ghost sẽ rời bỏ anh trong tình trạng thế này, mỏng manh và đầy ham muốn, Soap đưa chân còn lại quấn quanh Ghost. Lần này, Ghost để bản thân bị kéo trở lại. Gã di chuyển người một chút trước khi đưa tay xuống cởi khóa quần, quyết tâm không để Soap cởi đồ giúp. Thắt lưng bị giật ra và chiếc quần bị kéo xuống một cách thô bạo, đủ để Soap cuối cùng có thể nhìn thấy toàn bộ cơ thể Ghost.

Âm thanh mà anh tạo ra khi nhìn thấy gã - dài và dày, khiến Ghost cười khúc khích. " Đây là điều cậu đang chờ đợi đúng không, tình yêu? " Ghost hỏi.

Soap thở hổn hển và Ghost muộn màng nhận ra sai lầm của mình. Tình yêu, từ đó vang vọng bên tai gã, như một gáo nước lạnh tạt vào mặt sau những từ ngữ cọc cằn mà Ghost đã dùng trước đó.

Miệng Soap há hốc, lồng ngực đau nhức, đặc biệt là trước ánh mắt hối hận tràn ngập trên nét mặt Ghost. Nhưng biểu cảm đó nhanh chóng bị che giấu khi người trung úy cúi mặt, xoa dầu bôi trơn chuẩn bị cho bản thân.

Một cú chạm không mấy nhẹ nhàng từ Ghost vào đùi Soap đưa anh trở lại thực tại, thúc giục chân anh mở rộng hơn nữa. Chỉ một đêm thôi, Soap đau khổ tự nhủ, hy vọng trước đó của anh đã tan biến. Đừng quá hy vọng, Ghost đã nói rất rõ ràng về ý định của mình. Anh sẽ để bản thân tận hưởng điều này, đó điều tốt nhất anh có thể mong đợi.

" Sẵn sàng chưa? " Ghost hỏi, thúc nhẹ vào mông Soap.

Chết tiệt, hiển nhiên là anh đã sẵn sàng. Anh ước mình có thể vòng tay qua người gã để giảm bớt cơn đau ở vai. Nhưng tiếng kêu lạch cạch của chiếc còng nhắc nhở anh về lời hứa của mình.

Anh gật đầu liên tục, mong muốn có Ghost bằng mọi cách.

Cú đẩy đầu tiên kéo theo cảm giác bỏng rát, Soap ngửa đầu ra sau, nghiến răng nghiến lợi. Mẹ kiếp, đã nới lỏng bằng ba ngón tay mà vẫn không đủ sao? Một cú thúc khác khiến Soap phải thở gấp.

" Chết tiệt, cậu chặt quá ", giọng Ghost vang lên qua hàm răng nghiến chặt. " Một con điếm như cậu? Tôi nghĩ nó phải dễ dàng hơn nhiều ".

Chẳng hiểu tại sao, nhưng mọi câu Ghost nói đều mâu thuẫn với nhau. Như thể gã đang cố chứng minh toàn bộ những điều xảy ra trong đêm nay là một sai lầm đáng tiếc.

Nhưng Soap sẽ không chấp nhận điều đó. Anh không phải một con điếm trong quân đội, mở cửa phòng mình cho bất kì ai. Nếu Ghost định thuyết phục bản thân rằng Soap không phải là người mà gã thèm muốn, thì gã phải đối diện điều đó bằng sự thật chứ không phải những lời dối trá mà gã tự nhủ với bản thân.

" Không ", Soap rên rỉ. Siết chặt đùi, kéo Ghost lại gần hơn, vào sâu hơn. Ghost rên rỉ. " Không ", Soap lặp lại, âm thanh khỏi miệng anh lộn xộn một cách thảm hại. " Không—tôi—không phải gái điếm ".

Đầu Ghost cúi xuống tựa vào xương đòn Soap, một tay chống vào giường, tay kia đặt trên hông Soap, giữ chặt lấy anh.

Một tiếng thút thít phát ra từ ngực Soap. "Anh nói rằng anh muốn trói tay tôi. Tôi đã tự làm điều đó - vì bạn. Anh nói rằng anh chỉ muốn tôi đêm nay - tôi để anh làm vậy, sẽ không đòi hỏi thêm. Nhưng tôi không phải một con điếm", Soap nói, giọng anh vỡ ra. Chết tiệt, mọi thứ ngày càng lao dốc. Cơ thể anh, cơ thể Ghost phía trên anh cũng như tất cả mọi thứ đang diễn ra lúc này. "Điều này chỉ dành cho anh thôi - chỉ mình anh".

Ghost dường như bị choáng ngợp bởi lời nói của anh. Gã cúi mặt, ấn đầu vào hõm cổ Soap. Vải và chất liệu thô ráp của hộp sọ làm xước da anh, nhưng ít nhất đó sẽ là lời nhắc nhở về sự hiện diện của Ghost, sau khi chuyện này kết thúc.

Một cú thúc mạnh khác đẩy hết không khí ra khỏi phổi cả hai, xương chậu Ghost đập vào mông anh.

"Ah", Soap thở gấp.

Chết tiệt, cảm giác tuyệt quá, được kéo căng. Chưa từng có ai cho anh cảm giác như vậy, làm sao anh có thể quay lại thời điểm trước đây? Làm sao anh có thể tiếp tục khi biết rằng cảm giác này không bao giờ đến lần thứ hai?

Fuck, Ghost hẳn biết rõ bản thân đang làm gì, hông nghiến sâu một cách không tưởng, thúc sâu cho đến khi chạm vào điểm nhạy cảm – khiến đôi mắt anh trợn ngược, những tia lửa chạy dọc sống lưng và dương vật chưa được chạm vào của anh đang kêu gào giữa cả hai.

"Vẫn ổn chứ?" Ghost hỏi, ghé sát tai anh.

Chết tiệt, anh nhắm mắt từ khi nào vậy? Anh từ từ mở mắt ra, một giọt nước mắt chảy xuống, qua tai, rơi xuống gối.

Một bàn tay ngay lập tức ở đó, lau nó đi. "Soap?" Giọng nói của Ghost lại vang lên, lần này nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Soap thậm chí không thể trả lời, chỉ có thể cố gắng điều hòa hơi thở của mình, cảm giác bị kéo căng quá nhiều.

"Johnny", Ghost lại cất lời, lần này có vẻ lo lắng hơn. "Cậu ổn chứ?"

Soap chớp mắt, cố nghĩ ra từ ngữ để nói với Ghost rằng anh cảm thấy tuyệt đến thế nào mà không làm gã sợ hãi. Anh sợ biết bao khi biết rằng đây chính là điều đó - điều tuyệt vời nhất mà anh từng nhận được, và anh sẽ phải dành cả phần đời còn lại để theo đuổi nó trong vô vọng.

Ghost cố gắng lùi ra nhưng Soap giữ chặt gã lại. Anh kéo mạnh chiếc còng tay, cố gắng một lần nữa thoát khỏi chúng. Nhưng nếu thành thật thì anh yêu chúng, yêu việc chúng giữ anh ở yên, giữ anh lại với Ghost. "Thêm nữa", anh thở gấp, giọng rên rĩ ướt át. "Chúa ơi, Ghost—tôi muốn thêm".

Một tiếng cười khúc khích, hơi căng thẳng nhưng vẫn vui vẻ. "Ừ", Ghost đáp. "Được thôi Johnny".

Một cú thúc dữ dội khác từ Ghost đập vào hông anh - nơi đã bầm tím hình dấu tay. Một tiếng rên tuyệt vọng thoát khỏi cổ họng Soap.

"Thế này à?" Ghost hỏi.

"Đúng", Soap lắp bắp, nói không nên lời.

Ghost điều chỉnh lại tư thế, vươn người đặt một tay lên đầu giường, chỉ cao hơn vị trí chiếc còng một chút. Gã rút hông ra sau, đẩy mạnh về phía trước, đóng thật mạnh vào tuyến tiền liệt của Soap.

Nếu trước đó Soap thấy những cú nhấp lười biếng chạm nhẹ vào điểm yêu thật dễ chịu, thì giờ đây một cảm giác mạnh bạo tuyệt vời hoàn toàn khác đang ập đến. Trước đây đã từng có ai đụ anh thế này chưa? Đã từng có ai khiến anh phải khóc lóc cầu xin? Soap chẳng nhớ được gì nữa.

"Đây rồi," Ghost lẩm bầm. "Tôi đoán đúng rồi nhỉ?"

Chết tiệt, anh quá tải rồi. Soap không còn có thể xâu chuỗi một ý nghĩ mạch lạc nào lại với nhau, gần như mất quyền tự chủ cơ thể. Anh chớp mắt, đầu óc choáng váng chỉ chứa đầy hình bóng Ghost. Anh liếc nhìn dương vật của mình, đang đỏ bừng giận dữ, không ngừng rỉ chất nhờn, nhưng anh không còn đủ tỉnh táo để quan tâm đến chuyện đó.

"Ghost", anh thở gấp khi người kia bắt đầu tăng tốc.

Sự im lặng mà anh nhận được không hề tử tế chút nào. "Tôi ở đây, Soap. Sẽ không bỏ rơi cậu trong lúc này đâu".

Nhưng anh rồi sẽ làm thế, Soap đau khổ nghĩ. Anh thậm chí không thể nói ra suy nghĩ đó, chỉ có thể vùi mặt vào bắp tay, giấu đi giọt nước mắt thứ hai lăn dài trên má.

Chuyển động đó ngay lập tức bị phát hiện. Ghost nắm lấy cằm, xoay mặt anh lại. "Nào, Soap. Cho tôi xem khuôn mặt xinh đẹp đó đi", gã nói. Soap không biết Ghost đang dùng giọng điệu gì, nhưng anh tự thuyết phục bản thân rằng có một chút sự cầu xin ở đấy.

Nói điều gì đó thông minh đi, não anh gào thét. Nói điều gì đó có thể phá vỡ sự căng thẳng đang đe dọa nuốt chửng cả hai. Nhưng khi Soap mở miệng, tất cả những gì phát ra chỉ là một tiếng thút thít thảm hại.

"Để tôi nhìn mặt cậu nào", Ghost lặp lại. Gã từ từ rút tay ra khỏi cằm Soap, như thể đang quan sát xem Soap có đang nghe không.

Tất nhiên là anh sẽ làm bất cứ điều gì để giữ Ghost ở lại. Đầu ngón tay lướt qua xương quai xanh Soap, vuốt ve từ ngực anh xuống cơ bụng. Bàn tay to lớn của Ghost nắm lấy dương vật Soap, chờ đợi, quan sát, mắt tìm kiếm phản hồi từ khuôn mặt Soap.

Mọi thứ quá nhiều. Soap cần những cái chạm đó kinh khủng, anh có thể cảm thấy hơi nóng cuộn lên không ngừng trong ruột, khao khát được giải phóng. "Làm ơn", anh thở hổn hển. Trước đây anh chưa từng cầu xin điều gì trong đời, nhưng anh sẵn sàng cầu xin mỗi ngày nếu có thể có được cảm giác này thêm lần nữa.

Có lẽ do thương hại, Ghost vuốt ve anh vài lần. Chỉ cần vài cú vuốt ve nhỏ từ bàn tay chai sạn của gã, Soap siết chặt lấy Ghost, đùi run lên vì cơm cực khoái. Những làn sóng khoái cảm liên tục khiến mắt anh nhắm nghiền, miệng há hốc.

Dù thế anh vẫn có thể cảm thấy Ghost đang theo sau, càu nhàu khi bắn sâu vào bên trong Soap. Và chết tiệt, đó chính là thứ anh cần. Thật sâu, bao phủ lấy Soap và sẽ ở bên anh trong nhiều tuần.

Điều trái với ý muốn của anh Ghost rời đi khỏi vòng chân anh, kiệt sức và thở dốc. Anh gần như chẳng thể ngẩng đầu lên, đừng nói đến việc tự giải thoát bản thân. Anh cố gắng hít vào một hơi, thậm chí hơi thở của anh cũng run rẩy.

Thế là xong, Soap tự nghĩ khi Ghost đứng dậy, mắt anh lại mở ra. Chẳng lẽ anh thậm chí không đáng để liếc nhìn lần thứ hai hay nói một lời tử tế trước khi rời đi sao?

Nhưng Ghost chỉ đi vào phòng tắm nhỏ xíu bên cạnh. Có tiếng vặn vòi, sau đó là tiếng nước chảy xối xả. Soap nín thở chờ đợi, không đủ can đảm để hỏi câu hỏi có thể thay đổi tương lai cả hai.

Cánh cửa lại cọt kẹt mở ra, Ghost xuất hiện với một mảnh vải trên tay. Gã đã vệ sinh cơ thể nhưng lại không buồn cài khoá quần, trông đẹp đến mức Soap sẵn sàng trao gã cái có quyền làm mọi thứ với anh, dù anh gần như bị xé nát trong lần quan hệ vừa rồi.

Hỏi gã đi.

Soap không thể.

Chiếc giường rung lên khi Ghost ngồi xuống. Không nói một lời, gã giúp Soap dọn dẹp sạch sẽ, nhẹ nhàng hơn nhiều so với những gì Soap có thể tưởng tượng được sau một buổi làm tình mệt mỏi quá sức.

Gã sắp rời đi, Soap tự nhủ. Vào một giây phút ngẫu nhiên nào đó Ghost sẽ quyết định rằng thế là xong, gã đã làm xong phần việc của mình. Sau đó gã sẽ rời đi.

Thời gian giữa cả hai chậm rãi trôi qua, Ghost chộp lấy chiếc chìa khóa trên bàn. Nghiêng người qua Soap, không nói gì trong khi mở còng, gã thẳng ném hai chiếc còng xuống sàn. Soap hầu như không còn sức để kéo cánh tay xuống, cố gắng lắc cổ tay để lấy lại cảm giác. Thậm chí còn không đủ sức nắm lấy Ghost để cầu xin gã ở lại.

Ghost chậm rãi đưa tay lên cởi áo, ném xuống sàn. Gã nhìn xuống và nhận thấy Soap đang nhìn mình. Soap không biết biểu cảm bản thân trông như thế nào nhưng Ghost nhẹ nhàng đưa tay xuống, ôm lấy má anh bằng bàn tay to lớn của gã, ngón tay cái xoa nhẹ đuôi mắt anh. Một lúc sau gã rút tay về để cởi quần trước khi quay trở lại, với tay tắt đèn.

Sự bối rối nhen nhóm trong tâm trí Soap – bối rối và hy vọng – phần đệm bên cạnh lún xuống và một cơ thể trèo lên, cuộn tròn bên cạnh anh.

Soap không dám cử động, sợ rằng bất cứ hành động bất cẩn nào của mình cũng sẽ phá hủy đi khoảnh khắc này. Một bàn tay lướt lên ngực Soap, ngón tay cái vuốt ve nhẹ nhàng ở đó.

Không thể phản ứng, tuyệt vọng muốn thoát khỏi sức nặng đang đe dọa đè bẹp mình, Soap quay mặt lại, nhìn vào bóng tối, nơi anh có thể nhìn thấy hình dạng chiếc mặt nạ của Ghost.

"Anh đã bảo chỉ một lần?" anh thì thầm, những lời nói trôi dạt vào khoảng không.

Một khoảng lặng dài và ngột ngạt.

Sau một lúc Ghost cũng lên tiếng. "Không ", gã thừa nhận, chất giọng thô ráp, nghe có vẻ sợ hãi như Soap.

Niềm hy vọng nhỏ nhoi nở rộ trong anh, khoả lấp đi những áp lực vô hình.

Anh muốn hét lên, nhảy nhót. Muốn vòng tay quanh Ghost và kéo gã lại gần.

Nhưng anh biết có cách tốt hơn.

Xoay người sang bên, Soap nằm nghiêng mặt đối mặt với gã. Nếu một trong hai người di chuyển, họ sẽ chạm vào nhau, nhưng Soap chờ đợi, cho Ghost lựa chọn cách thực hiện bước đi đầu tiên.

"Có lẽ chúng ta nên thử xem liệu hiệp hai có làm anh vui vẻ hơn vào buổi sáng không ", Soap nói, mắt nhắm nghiền.

Một khoảng dừng, rồi một tiếng khịt mũi nhỏ của Ghost, giống như một tiếng cười.

Khi Soap chìm vào giấc ngủ, anh thề rằng anh cảm nhận được một bàn tay vươn đến, những ngón tay chạm nhẹ vào bàn tay anh.

Hy vọng là mầm mống của đau khổ, nhưng Soap nghĩ anh đã gieo một hạt giống hi vọng vào đêm nay.

Soap thở dài, hơi cựa quậy trên ghế, xắn mép tay áo lên để lộ vết thương. Máu chảy kéo dài xuống khuỷu tay anh từ vết thương do đạn bắn ở bắp tay, kèm theo đó là một lớp mồ hôi, nước mưa và bụi bẩn. Tất cả cần được làm sạch ngay lập tức để tránh nhiễm trùng. Sẽ rất nguy hiểm nếu cứ để vết thương như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro