Em có bằng lòng với chức danh nô lệ của ta?
- Mau! Vào trong và chào bà chủ của mày đi!
Người ta đẩy em vào bên trong căn phòng đầy những bức hoạ sơn dầu của những quý tộc châu Âu và cầm cánh tay em dẫn em tới trước mặt một người phu nữ trạc tuổi em. Nhưng trông cả hai khác nhau quá, cơ bản nhất là địa vị đã vô cùng khác rồi.
Người kia chắc là một nữ quý tộc nào đó, còn em, em là một đứa nô lệ bị người ta đưa sang trời Âu này để hậu hạ người ta cơ mà.
- Chào bà chủ đi!
Tên đang nắm cánh tay em bỗng buông ra, dùng đôi bàn tay đó đè thằng xuống lưng và bắt em quỳ xuống trước mặt người phụ nữ lạ lẫm kia. Đây không phải lần đầu Seulgi gặp tình trạng như thế này và em chẳng hề nghe lời người ta chút nào. Nhưng lần này có vẻ khác.
- Chào bà chủ.
Mái tóc nâu của em vài phút trước được buộc gọn gàng bây giờ đã chẳng ở yên bởi cái sự cố định của dậy buộc, chúng cứ rũ xuống khi cái đầu em cúi trước người kia rồi.
- Ngẩng mặt lên đi.
Một cái giọng êm dịu cất lên, một đôi bàn tay vươn tới nâng cằm em lên đối diện với họ. Bốn mắt chạm nhau và em tưởng như mình vừa nhìn thấy một thiên sứ trên đời này.
- Em tên là gì?
- Seulgi Kang.
Seulgi chỉ trả lời được đến đó, vì người trước mặt em quá đỗi xinh đẹp đi. Làn da trắng nõn được những bộ đồ làm nổi bật, gương mặt chẳng có chút nào là mang nét của người phương Tây. Chị ta giống em, cũng là một người châu Á, một người châu Á đẹp đẽ đến nao lòng những kẻ chứng kiến, một vẻ đẹp khiến cho con người ta run rẩy như đang diện kiến một nữ hoàng.
- Ta tên Joy, em chỉ cần biết thế thôi. Buông em ấy ra.
Cái giọng êm dịu cứ chậm rãi vang lên trong không khí, mái tóc xoã sau lưng của người kia nhẹ bay khi gió từ ngoài thổi vào trong phòng.
- Vâng thưa phu nhân,
Những bàn tay bóp chặt cánh tay em đã không còn nữa, nhưng Seulgi vẫn cứ cúi đầu xuống dưới sàn được trải bởi tấm thảm màu đỏ hung. Lần đầu tiên em cảm thấy run rẩy khi ở trước mặt một người phụ nữ, không phải vì sợ đâu, mà vì em cảm giác như sắp có chuyện gì đó chẳng lành xảy ra với em liên quan đến người phụ nữ đó. Chắc nó phải kinh khủng lắm thì người Seulgi mới run bần bật như thế. Em cứ quỳ ở đó và run rẩy một cách vô thức
- Đứng dậy đi, các cậu ra ngoài được rồi.
Tiếng cửa được đóng lại. Em thở hắt ra một hơi, vén mái tóc dài của mình để nhìn rõ mọi thứ, hoặc là để nhìn rõ hơn người mà em cho là đẹp nhất từ trước đến nay đang ngồi trên cái ghế trước mặt mình.
- Em bao nhiêu tuổi rồi?
- 18.
Vút.
Có tiếng roi kêu rồi lưng em cảm được một hồi đau đớn.
- Arg!
- Lễ phép với bà chủ đi đồ bẩn thỉu.
Tiếng một người đàn bà lớn tuổi đang vừa đánh bằng cây roi da dài cả mét vừa chửi mắng em. Ừ, có vẻ đau thật, nhưng em có làm gì được đâu?
- Tôi hay bà là chủ nhà vậy, thưa bà Jones?
Joy thong thả buông câu nói làm cho người đàn bà kia phải dừng tay trong khi mắt đang hướng về quyển sách nhỏ đang yên vị trên tay nàng.
- Gió đưa em đến với tôi khi áng hoàng hôn gõ vào ô cử sổ, khi quả bóng nhỏ ngừng lăn trước mũi giày tôi
- ...Khi vị thần tình yêu ghé ngang qua và cảm thán: "Ồ, trông chúng nó thật đẹp đôi làm sao!". Thật vậy, đến thần linh còn chúc phúc cho tình ta nhưng khi mảnh tình này tan vỡ, vẫn có những tiếng vỗ tay và tiếng cười sung sướng.
Nàng ngừng lại, ngước đôi đồng tử màu xanh ngọc nhìn em như thể chưa từng chứng kiến những sự như thế trên thế gian này.
- Tôi chưa từng tự coi mình là một nô lệ thưa bà chủ.
Túm lấy mái tóc dài đen nhánh, em đứng dậy đi xuống bếp chuẩn bị bữa trưa cho bà chủ mới của mình, trước khi đi cũng chẳng quên nói thêm một câu:
- Bữa cơm sẽ được chuẩn bị trong một giờ nữa.
Thật lạ với nàng khi em biết tường tận từng ngách của căn biệt thự này, từ cái tủ chén cho đến những bộ đồ được xếp vào ngăn nào, em chẳng cần ai dạy bảo mà vẫn có thể làm vô cùng tốt.
----------------------------------
- Mày mau mang nước tắm lên cho bà chủ đi!
Tiếng bà Jones bực bội quát Seulgi sau khi bà chửi một đứa người làm gần 10 phút đồng hồ. Em cũng chẳng bảo gì cả, chẳng có phản hồi gì mà chỉ lặng lẽ xách hai xô nước nóng từng bước đi lên các bậc thang.
Trời hôm nay xanh nhỉ? Đứng ở cửa sổ cũng thấy trên kia chỉ có vài cụm nhỏ ti ti trôi qua tôi lại, còn lại toàn một mảng màu xanh, tựa một bức tranh vì đánh đổ màu xanh lên bề mặt, khô lại thành những mảng loang lổ.
- Xanh như màu mắt của nàng...
Em khẽ thốt lên khi trong đầu loé lên ý nghĩ rằng Thượng đế đã biến cả một bầu trời xanh trước mắt em trở nên bé nhỏ, để đặt vừa vào đôi mắt nữ chủ nhân của em. Ồ, thì ra thế giới của em từ bao giờ đã chỉ có một mảng màu xanh từ mắt nàng.
- NHANH LÊN!
Tiếng gào của bà Jones từ dưới bếp vọng lên làm em giật mình quay về với thực tại.
- Chó thật!
Seulgi khẽ rít qua kẽ răng khi em trót giật mình mà làm cho bàn tay bị bỏng bởi nước nóng. Vẫn có xách được vào đến trong phòng, em chẳng ngước nhìn nàng lấy một chút mà chỉ chăm chăm căn chỗ đổ nước nóng cho đỡ chạm phải người đang ở trong bồn kia.
- Rồi như có những câu thần chú thì thầm vào tai tôi, trái tim này lại một lần nữa rung chuyển trước dung nhan phi phàm...
- Phải chăng trong một khắc tôi nhận ra: "Mặc cho em rời bỏ tôi bao nhiêu lần, kệ cho những lần tình tan chẳng thể đếm. Thứ duy nhất chẳng đổi thay là chút lung lay nơi tim đập khi nhìn vào ánh mắt em. Phải, tôi đã lại tự nguyện sa lưới lần thứ bao nhiêu chẳng hề hay."
Em vô thức đáp trả những câu chữ nàng đọc trong khi thùng nước đầu tiên đổ được gần hết. Joy quay sang nhìn em, đôi lông mày nheo lại nghi ngờ.
- Em là ai?
- Như bà chủ được biết, em là Seulgi Kang và bây giờ đang là người hầu của bà chủ.
- Nhưng dường như chính con người bên trong em đang phản đối câu nói đấy? Ta chưa từng thấy một kẻ hầu người hạ nào có những hành động kì lạ như em.
- Vậy bây giờ bà chủ đã thấy rồi.
Seulgi vẫn thờ ơ như thế, toan xách lấy xô nước thứ hai vẫn còn bốc khói mờ. Nhưng Joy nhanh hơn một bước, nàng nắm lấy chiếc nơ trước ngực áo em và kéo nó gần lại phía mình, nghiêng đầu nhìn thằng vào mắt người đối diện:
- Tôi hỏi em là ai?
- Có con bướm nhỏ đậu vào tóc bà chủ kìa.
Em chẳng quan tâm người trước mặt đang tức giận như thế nào, chỉ vươn tay ra cầm lấy con bướm nhỏ rồi thả nó lên chiếc ghế gỗ ngay gần bồn tắm, Seulgi quá tỉnh đi mà.
- Tôi hỏi em là em là ai!
Cánh môi mỏng màu hồng giờ đã chạm đến khoé miệng em. Chà, không phải ai cũng điềm nhiên trước những sự như thế, nhưng em thì khác. Đôi mắt xoáy sâu vào đôi đồng tử màu xanh em vô vàn si mê và yêu quý, Seulgi cau mày rồi nhẹ nhàng đáp trả:
- Là người sẽ lắng nghe những câu chửi mắng của bà chủ và chẳng bao giờ đáp trả.
Cạch.
Tiếng cái cửa gỗ to lớn được đóng lại, có một người trong phòng với gương mặt đỏ au, chẳng biết là vì hơi nước nóng nhuộm màu hay là thành quả của nữ nhân vừa rời khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro