08
Couple : Đăng Dương × Quang Hùng
Thể loại : Ngọt
Truyện dùng tên thật !
CÂN NHẮC KĨ TRƯỚC KHI ĐỌC , VUI LÒNG KHÔNG TOXIC
-----
Quang Hùng bước vào trại giam với tâm trạng căng thẳng. Anh đã bị kết tội vì tham gia một vụ trộm cắp mà anh bị ép buộc bởi một nhóm tội phạm lớn. Mọi chuyện xảy ra nhanh chóng và anh không có cơ hội để giải thích, và thế là anh kết thúc ở nơi này - nhà tù Thành Nam, với bản án 2 năm.
Những ngày đầu trong trại giam đầy khó khăn và cô độc. Quang Hùng phải học cách sống cùng những tù nhân khác, những người không ngừng dò xét anh với ánh mắt lạnh lùng và xa cách. Anh không muốn gây ra bất kỳ rắc rối nào, chỉ muốn sống yên ổn cho qua hết quãng thời gian này.
Đêm đó, Quang Hùng bị dẫn tới phòng thẩm vấn. Anh được thông báo sẽ gặp một cảnh sát đặc biệt để trao đổi thêm về vụ án của mình. Anh bước vào căn phòng nhỏ, nơi một người đàn ông đã ngồi sẵn. Người đó có vẻ cao ráo, gương mặt nghiêm nghị nhưng lại mang chút gì đó rất cuốn hút.
"Ngồi đi,"
Người đàn ông nói, giọng nói trầm và mạnh mẽ, nhưng lại có một chút gì đó dịu dàng. Đăng Dương - cảnh sát đặc vụ, đang trực tiếp chịu trách nhiệm thẩm vấn vụ án của Quang Hùng. Anh muốn tìm hiểu thêm vì có điều gì đó về Quang Hùng khiến anh nghi ngờ. Người đàn ông trẻ này, vẻ ngoài thanh tú và trong sáng, dường như không giống với hình ảnh của một tội phạm nguy hiểm.
Quang Hùng ngồi xuống, mắt anh lướt qua Đăng Dương một cách lưỡng lự.
"Tôi đã nói với các anh rồi, tôi không liên quan trực tiếp đến vụ này. Tôi chỉ bị ép buộc..."
Anh nói, giọng nói có chút run rẩy.
Đăng Dương nhìn thẳng vào mắt Quang Hùng, một ánh nhìn sắc bén nhưng cũng đầy sự quan tâm.
"Tôi biết, nhưng chúng tôi cần thêm thông tin. Chúng tôi muốn anh hợp tác để có thể giúp anh ra khỏi đây sớm hơn."
Quang Hùng thở dài, không biết liệu có nên tin tưởng hay không. Nhưng trong ánh mắt của Đăng Dương, anh thấy một thứ gì đó làm trái tim anh đập nhanh hơn - không phải là sự đe dọa, mà là một sự ấm áp mà anh chưa từng cảm nhận được kể từ khi vào tù.
Đăng Dương tiến lại gần, cúi người về phía Quang Hùng. Khoảng cách giữa họ trở nên nhỏ bé đến mức Quang Hùng có thể cảm nhận được hơi thở của người đối diện.
"Anh có muốn thoát khỏi đây không?"
Đăng Dương thì thầm, giọng nói của anh trầm ấm như một lời mời gọi.
Quang Hùng giật mình, đôi mắt mở to nhìn vào mắt Đăng Dương.
"Anh... đang làm gì vậy?"
Anh hỏi, giọng nói đầy ngập ngừng.
Đăng Dương không trả lời, thay vào đó, anh đặt tay lên vai Quang Hùng, kéo anh lại gần hơn. Một cảm giác lạ lùng lan tỏa từ nơi Đăng Dương chạm vào, như một dòng điện chạy qua người. Trái tim Quang Hùng đập loạn nhịp, và anh không thể chống lại cảm giác ấy.
"Đừng lo, tôi không làm hại anh đâu,"
Đăng Dương nói, giọng trầm ấm đến lạ kỳ. Anh cúi xuống, môi anh chạm nhẹ vào môi Quang Hùng. Một nụ hôn bất ngờ, không vội vã nhưng đầy sự chiếm hữu. Quang Hùng cứng đờ trong giây lát, nhưng sau đó, anh cảm thấy bản thân mình tan chảy. Anh nhắm mắt, để cảm xúc cuốn lấy mình, không còn suy nghĩ gì khác ngoài sự gần gũi của người đàn ông trước mặt.
Đăng Dương siết chặt lấy eo Quang Hùng, kéo anh sát vào người mình hơn. Nụ hôn trở nên sâu hơn, nồng nàn và khát khao. Họ không còn là cảnh sát và tù nhân nữa, mà chỉ còn là hai con người bị cuốn vào nhau bởi những cảm xúc mãnh liệt không thể cưỡng lại.
Đôi tay Đăng Dương bắt đầu di chuyển, lướt nhẹ từ eo Quang Hùng lên đến bờ vai, sau đó vòng ra sau cổ anh, kéo anh sát hơn vào mình. Cơ thể họ áp sát nhau, hơi nóng từ cơ thể cả hai như muốn thiêu đốt. Quang Hùng cảm nhận rõ từng nhịp đập của trái tim Đăng Dương, mạnh mẽ và đầy quyết tâm. Anh biết mình đang đi vào vùng nguy hiểm, nhưng không thể ngăn bản thân khỏi những cảm xúc này.
"Anh thật đẹp,"
Đăng Dương thì thầm khi rời khỏi nụ hôn, ánh mắt anh rực lửa đam mê. Quang Hùng nhìn hắn, khuôn mặt anh ửng đỏ, hơi thở dồn dập. Anh chưa từng cảm thấy ai đó lại có thể khiến mình rung động đến như vậy.
"Đăng Dương..."
Quang Hùng thì thầm, nhưng anh không kịp nói hết câu, khi Đăng Dương đã hôn anh lần nữa, lần này mãnh liệt hơn, như thể muốn chứng minh điều mà hắn vừa nói. Quang Hùng không chống lại, thay vào đó anh để mình bị cuốn đi, cảm nhận sự gần gũi từ người đàn ông trước mặt.
Một lúc sau, Đăng Dương rời khỏi nụ hôn, ánh mắt anh dịu dàng nhìn vào Quang Hùng.
"Tôi sẽ giúp anh, Quang Hùng. Tin tôi, tôi sẽ không để anh ở lại đây một ngày nào nữa."
Quang Hùng nhìn vào mắt Đăng Dương, trong lòng tràn ngập một cảm giác ấm áp mà anh chưa từng có. Anh khẽ gật đầu, đôi mắt long lanh nước.
"Tôi... tin anh."
Vài tháng sau, nhờ sự giúp đỡ của Đăng Dương, Quang Hùng được ra khỏi trại giam sớm hơn. Vụ án được lật lại, và những chứng cứ minh oan cho anh đã được tìm ra. Quang Hùng không biết phải nói gì để cảm ơn Đăng Dương. Cả hai đã cùng trải qua rất nhiều khó khăn, và từ một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, họ đã trở thành điểm tựa của nhau.
Ngày anh bước ra khỏi trại giam, Đăng Dương đứng đợi ở cổng, nụ cười ấm áp trên môi. Anh mở rộng vòng tay, và Quang Hùng không do dự, lao vào lòng anh.
"Cảm ơn anh, Đăng Dương," anh thì thầm, giọng nói nghẹn ngào.
Đăng Dương ôm chặt lấy Quang Hùng, hôn nhẹ lên mái tóc anh.
"Từ giờ trở đi, anh sẽ không bao giờ phải cô đơn nữa. Tôi sẽ luôn ở bên anh."
Quang Hùng mỉm cười, lòng anh tràn ngập hạnh phúc. Cuối cùng, sau tất cả, anh đã tìm được tự do - không chỉ là tự do khỏi cảnh tù tội, mà còn là tự do trong tình yêu, một tình yêu đầy hy vọng và ấm áp.
Quang Hùng đã ở trong trại giam được vài tuần, nhưng những khó khăn ngày càng lớn dần. Dù cố gắng giữ mình tránh xa khỏi rắc rối, anh vẫn trở thành mục tiêu của một nhóm tù nhân tàn ác. Họ không thể chịu nổi vẻ yếu đuối của Quang Hùng, và cho rằng anh là một người dễ bắt nạt.
Đêm đó, khi Quang Hùng đang ở một góc khuất của sân giam, ba tù nhân tiến lại gần, ánh mắt gian tà và nụ cười đầy nham hiểm. Họ bao vây anh, không cho anh có cơ hội chạy thoát.
"Chà, coi ai đây," một tên tù nhân nói, giọng nói đe dọa.
"Một cậu nhóc yếu đuối, dễ thương. Cậu có nghĩ rằng mình có thể sống yên ổn ở đây không?"
Quang Hùng lùi lại, lưng anh chạm vào tường, không còn đường nào để chạy thoát.
"Xin đừng... tôi không muốn gặp rắc rối," anh thì thầm, giọng nói run rẩy.
Những tên tù nhân cười nhạo, tiến gần hơn, tay chúng bắt đầu nắm lấy cánh tay của Quang Hùng, kéo mạnh khiến anh không thể phản kháng. Trái tim Quang Hùng đập loạn nhịp, sự sợ hãi tràn ngập. Anh không biết làm gì, chỉ có thể chống cự yếu ớt.
Bất ngờ, một giọng nói vang lên từ phía sau, đầy uy quyền và giận dữ.
"Buông cậu ấy ra, ngay lập tức!"
Đó là Đăng Dương. Hắn xuất hiện, ánh mắt lạnh lùng và đầy sự cảnh cáo. Hắn tiến tới, không chút do dự, kéo Quang Hùng ra khỏi vòng tay của những kẻ đang bắt nạt anh. Đăng Dương dùng sức đẩy mạnh tên tù nhân đứng gần nhất, khiến hắn loạng choạng ngã xuống đất.
"Anh nghĩ mình đang làm gì vậy?"
Đăng Dương quát, giọng nói đầy quyền uy. Ánh mắt hắn không để lại chút sự thương cảm nào cho những kẻ đang đứng trước mặt.
Những tên tù nhân thấy Đăng Dương, biết hắn là cảnh sát đặc vụ nên không dám đối đầu. Họ nhanh chóng bỏ chạy, không dám quay đầu lại.
Khi những tên bắt nạt đã biến mất, Đăng Dương quay sang Quang Hùng, ánh mắt dịu lại. Hắn tiến tới, đặt tay lên vai Quang Hùng, cảm nhận cơ thể anh đang run rẩy.
"Anh có sao không?" Đăng Dương hỏi, giọng nói giờ đã trở nên ấm áp hơn.
Quang Hùng nhìn Đăng Dương, đôi mắt ngấn nước. Anh không thể nói nên lời, chỉ khẽ lắc đầu. Đăng Dương nhẹ nhàng kéo Quang Hùng vào vòng tay mình, ôm anh chặt.
"Đừng lo, tôi sẽ không để ai làm hại anh nữa," hắn thì thầm vào tai Quang Hùng.
Quang Hùng dựa vào lòng ngực của Đăng Dương, cảm nhận được sự an toàn từ vòng tay của hắn. Trái tim anh dần bình tĩnh lại, và nỗi sợ hãi tan biến đi. Trong vòng tay của Đăng Dương, Quang Hùng biết rằng mình không còn phải đối mặt với những kẻ bắt nạt kia một mình nữa.
"Tôi hứa sẽ bảo vệ anh,"
Đăng Dương nói, ánh mắt hắn nhìn vào mắt Quang Hùng, tràn đầy sự chân thành.
"Từ giờ trở đi, anh sẽ không còn phải sợ hãi nữa."
Quang Hùng mỉm cười yếu ớt, nước mắt lăn dài trên má. Anh biết rằng mình đã tìm thấy một người có thể dựa vào, một người sẽ không bao giờ bỏ rơi anh. Và ngay lúc này, giữa nhà tù đầy tối tăm, anh đã tìm thấy một tia hy vọng, một chút ánh sáng giúp anh bước tiếp.
-----
ỪM CHẮC MỌI NGƯỜI ĐỢI LÂU LẮM RỒI NHỈ?. HÔM NAY TUI LÀ MỘT CÚ ÚP SỌT ĐẦU NĂM MỚI NHA. ĐÂY COI NHƯ LÀ MÓN QUÀ GỬI TẶNG TỚI CÁC BABY VẪN CÒN ĐỢI CHUYỆN CỦA TUII NÈ HIHI. CÓ 1 VÀI LÝ DO NÊN GIỜ TUI MỚI QUAY TRỞ LẠI. CẢM ƠN RẤT NHIỀU NẾU CÁC BẠN VẪN CHỜ ĐỢI CHUYỆN NÀY.
GỬI TẶNG NGÀN LỜI CẢM ƠN ❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro