Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Cao Khanh Trần tùy tiện nhặt một cuốn tạp chí trên kệ và lật xem, cậu không bận tâm đến vết bẩn trên trang bìa, nhưng đặc biệt chán ghét trai xinh gái đẹp được phóng đại trong những trang giấy màu.


Thời tiết hôm nay không quá tốt, trong tiệm bật đèn một nửa, khiến những chiếc kéo đủ loại đủ kiểu trên bàn sáng loáng màu bạc, thay phiên nhau bay nhảy trên những ngón tay khéo léo, tuy vừa lòng đẹp mắt, nhưng lại có cảm giác sai sai khó nói.


Không biết đã qua bao lâu, những chiếc kẹp tóc cuối cùng được ném vào túi, sau đó người chủ thành thục lau sạch chỗ ngồi.


"Người tiếp theo."


"A, đến tôi rồi."


Lâm Mặc khoanh tay cười cười nhìn Cao Khanh Trần đứng dậy, sau khi đợi cậu ngồi xuống, vén áo choàng và thắt một nút sau gáy, cúi xuống nhìn cậu trong gương, "Khách quý a."

Ngón tay gảy nhẹ mấy sợi tóc đuôi, chỉ thấy cậu khẽ nhướn mày, ngón tay cái ấn nhẹ vào đâu đó, ý vị hỏi, "Patrick . . . sắp thành niên rồi?"


Cao Khanh Trần cũng duỗi tay xoa xoa phần da phía sau đầu, nơi bản thân không nhìn thấy, hẳn là vết tích đứa nhóc đáng chết kia lưu lại.


"Ừ, vẫn còn hơn ba tháng nữa."


Lâm Mặc làm bộ làm tịch "Ồ" một tiếng, bẻ thẳng đầu người khách, "Che mất lông mày rồi."  Sau đó vô cùng sảng khoái đưa kéo lướt qua mấy sợi tóc mái, xoẹt xoẹt mấy tiếng.


Lưỡi kéo cọ qua lông mi khi Cao Khanh Trần nhắm mắt, kêu lên, "Cậu cẩn thận một chút!"


Cách đó hai ghế là chỗ hấp tóc, người phụ nữ trung niên mập mạp ngồi dưới cái mũ trùm đầu lớn giọng gọi, "Tiểu Lâm à, đến lượt tôi chưa?"


Lâm Mặc vội đáp, "Tới đây tới đây."


Cao Khanh Trần vô vị nhìn bản thân trong gương, nghe Lâm Mặc bên kia lớn tiếng thảo luận cái gì, hình như thiết bị có vấn đề.


Chuyện thiết bị cũ hỏng hóc xảy ra trong nhà Lâm Mặc thường xuyên như cơm bữa, vì máy móc ở đây đều xứng lên chức bà cố, hỏng cũng không có chỗ sửa, chỉ có thể tự mình động thủ, lâu rồi cũng quen tay.

Trong tiệm chỉ có ông chủ Lâm một mình quản lý, chỗ ngồi xếp hàng vẫn còn ba bốn người, mọi người đều biết ông chủ Lâm Mặc tay nghề rất tốt, giá cả lại rẻ, đặc biệt là năng nổ vui tính, nói chuyện hài hước, tới tiệm của cậu không lo nhàm chán.


Lâm Mặc rất nhanh sửa xong thiết bị, xoay kéo trên ngón tay vài vòng, tay trái từng chút từng chút đo độ dài tóc, chỉnh tóc mái cho Cao Khanh Trần.


Cao Khanh Trần để ý thấy mấy người khách đang ngồi xếp hàng rời đi, mới phát hiện vậy mà đã gần bốn giờ chiều.


Cửa tiệm này thực sự đã quá cũ. Gạch lát nền tối màu bị nứt nhiều chỗ, có tàn thuốc và phân mèo không thể quét ra trong các khe hở, những sợi dây điện lộ ra ở một số góc tường, đôi khi còn có tiếng xèo xèo rất yếu trong không gian.


"Cậu thật sự định sống thế này sao?"


Lâm Mặc rất chăm chú rửa tay, cẩn thận xoa bọt trong tay, vòi nước được vặn to hết cỡ, đường ống nước cũ kỹ ồn ào, cậu giả vờ không nghe thấy lời của Cao Khanh Trần, chậm rãi lau khô nước trên tay.


Cao Khanh Trần là người có chừng mực, thấy cậu không muốn nhắc tới chuyện này cũng không nói tiếp, trầm ngâm nhìn Lâm Mặc đẩy mở tấm gương lớn ở góc tường, rất nhiều khách hàng thích soi tấm gương này, vì nó cao bằng người, có thể nhìn được từ đầu đến chân.


Sau tấm gương là một hành lang nhỏ dài năm bước chân, bên trong  là một căn phòng phẫn thuật nhỏ, hoặc là nói phòng thực nghiệm.

Đèn sáng rọi vào mắt như kim châm, Cao Khanh Trần vô thức đưa tay lên che, Lâm Mặc hình như quen rồi, mắt cũng không cần nheo lại.


Cao Khanh Trần biết rõ sự nhạy bén của Lâm Mặc với dao kéo từ đâu mà có. Thay vì chọc chó trêu mèo, lúc cậu an tĩnh nghiêm túc sắp xếp dao mổ, hoặc cầm ống tiêm chọc vào lọ thuốc, mới là dáng vẻ tự nhiên trời sinh.



"Cứ phải làm chuyện đại sự kinh thiên động địa, vinh tông diệu tổ mới gọi là "sống" sao?" Lâm Mặc gật gật ra hiệu Cao Khanh Trần ngồi xuống, tay dùng cồn sát trùng dụng cụ, "Tôi vẫn là không muốn nhận cái vinh dự đó."


Cao Khanh Trần ngồi trên bàn phẫu thuật, để cậu vén ống quần lỏng lẻo của mình lên, lộ ra miếng băng trắng. Nhưng sự chú ý của cậu không đặt ở đó, tầm mắt hướng ra sau đầu đối phương.


"Tôi không có ý đó . . . " Cao Khanh Trần biết Lâm Mặc cố ý trêu chọc cậu, chỉ phản bác một câu cũng không giải thích thêm, "Vậy cậu hiện tại hồi phục thế nào rồi?"


Động tác trên tay Lâm Mặc thoáng dừng lại, "Cũng tạm."


Mọi người đều nói Cao Khanh Trần là quái thai, rõ ràng trở thành dẫn đường là giấc mơ của bao người, lại cư nhiên giả làm lính gác suốt từng ấy năm.


Cao Khanh Trần mỗi lần nghe mấy lời bàn tán như vậy đều âm thầm phỉ nhổ, cậu mà là quái thai, vậy Lâm Mặc chẳng phải điên rồi?


Nếu nói Cao Khanh Trần chỉ là không thích thân phận dẫn đường, vậy Lâm Mặc đơn giản là ghét cay ghét đắng, thậm chí còn không tiếc mạo hiểm tính mạng tự tay phá hủy mạng lưới tinh thần.

Trên thế giới này, đủ liều lĩnh và khả năng làm được chuyện đó, e rằng không tìm thấy người thứ hai.


"Phẫu thuật này, hừ . . . vẫn là sức khỏe của cậu tạm được, không thì phải cắt chỗ này đi rồi." Băng bó quả thực có chút chiếu lệ, nhưng đối với lính đặc chủng thì không quá quan trọng.


Trên vết thương có vảy đen, chứng tỏ khôi phục không tốt lắm, Lâm Mặc lấy ra một con dao phẫu thuật nhỏ, nhìn phản ứng của Cao Khanh Trần, "Nghe nói cậu có cơ hội với lính gác đứng đầu? Bây giờ cũng không giống ngày trước, sao không học cách thương tiếc bản thân một chút."


Cao Khanh Trần kinh nghi chớp mắt, "Sao cậu biết?"


"Chỉ có tôi không muốn biết, không có tôi không thể biết." Ham muốn hóng chuyện của Lâm Mặc bùng lên, "Nói như vậy là đúng rồi?"


"Tôi không muốn rước phiền phức. Lại nói, tôi căn bản không xứng với người ta."


"Tôi ghét nhất các cậu mở miệng ra là không xứng không xứng, con người là động vật giàu tình cảm nhất, cậu nói chắc cứ như đinh đóng cột."


"Đó không phải . . . , tôi không có tư chất như cậu."


Lâm Mặc hừ lạnh một tiếng, "Kiếp trước học không tốt, kiếp này làm dẫn đường, để tôi chịu tội nghiệp này, tôi thà chết còn hơn."


"Bất quá người lính gác kia hình như thật sự có ý với tôi, tôi tránh người ta nhiều lần như vậy, vẫn kiên trì không bỏ . . . "


Một mũi hormone kích thích tăng trưởng được tiêm vào chân, Lâm Mặc bắt đầu băng bó lại cho cậu, miệng vẫn không ngừng nói, "Lính gác đứng đầu đó Cao Tiểu Cửu, cậu còn không thuận mắt, nữ chính của phim não tàn đang ở cạnh tôi."


Cao Khanh Trần cảm thấy không muốn nói chuyện với cậu thêm một giây nào nữa, "Tôi không mong cậu im lặng, nhưng có thể đừng nói chuyện kiểu đó không?"


"Vậy chúng ta đổi cách nói khác hoa mỹ hơn" Lâm Mặc giả bộ ngẫm nghĩ, sau đó mắt sáng lên, "Người yêu bỏ trốn của bá đạo tổng tài . . . ngoài đời thực."


" . . . "


"Cậu biết trong đầu tôi toàn là mấy thứ bát quái của xã hội cũ mà."



Nửa đêm Cao Khanh Trần nghe tiếng Doãn Hạo Vũ mở cửa, mở mắt lật người xuống giường, vừa tìm được dép chuẩn bị đứng dậy thì bị người lính gác nhanh hơn một bước đè xuống giường.


Lực đạo quá lớn, đánh rơi chiếc hộp nhạc cũ ở đầu giường, là rất nhiều năm trước cùng Lâm Mặc chọn được ở một cửa hàng đồ cổ, làm quà sinh nhật năm đó tặng Doãn Hạo Vũ.


Công tắc bị chạm bật mở, giai điệu đơn giản của tiếng đàn xylophone vang vọng trong đêm.


Cao Khanh Trần mơ hồ quên mất, tiểu lang sói đã lớn, những ngày được mình cõng về nhà cũng qua lâu rồi. Bây giờ cơ thể Doãn Hạo Vũ đã lớn hơn cậu một vòng, có thể bao bọc chặt chẽ cậu như một cái chăn, mà cậu không thể cử động.


Không khí đột nhiên trở nên loãng hơn, có thể cảm thấy nhịp thở hổn hển, Cao Khanh Trần vẫn ngửi được, ngay cả khi Doãn Hạo Vũ thay quần áo sạch trước khi về nhà, thậm chí nhai viên thuốc đánh răng, vẫn không thể che giấu mùi rượu nồng nặc - Cao Khanh Trần ghét mùi đó.


"Em uống say rồi?"


Giống như lúc nhỏ, dùng một cái ôm vùi mặt vào hõm cổ chạy trốn sự chất vấn, thấp thoáng còn có thể nghe thấy tiếng thút thít ủy khuất, cơ hồ thích hợp với giai điệu "Happy birthday to you" đơn giản, khiến cậu biến thành đứa trẻ vào tối ngày sinh nhật năm đó bật khóc vì quá hạnh phúc.


Trưởng thành chỗ nào chứ.


Cao Khanh Trần không thể ngửi được mùi rượu, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu thiếu niên, lại bị cậu bất mãn nắm lấy.


"Anh, ở đây có đau không? Anh sẽ không . . . "


Ánh trăng ảm đạm hắt lên mặt cậu, làm nổi bật tâm tình có chút sầu khổ, cậu kéo tay Cao Khanh Trần đặt lên ngực mình, để lòng bàn tay phát nóng áp sát vào miếng vải thô, bên dưới là nhịp đập tuyệt đối chân thành, máu toàn thân đều đổ vào nơi này, tựa như mặt băng ngàn năm bị đục thủng, đè nén quá lâu, có thứ gì đó không thể tiếp tục kìm chế mà phun trào.


"Nhưng em . . . phải làm sao, em không phải lính gác đạt chuẩn."


Cao Khanh Trần sững sờ, đột nhiên nhớ lại mấy năm trước, Doãn Hạo Vũ từng trong một đêm mưa cũng giống như vậy, vô duyên vô cớ ôm chặt cậu, nhỏ giọng thút thít cầu xin, "Cao Khanh Trần, anh đừng đi."


Cơn mưa đầu mùa thu mang theo nhiệt độ thấp liên tục, sau ngày hôm đó, Doãn Hạo Vũ thường xuyên gặp ác mộng, nhưng nếu Cao Khanh Trần có thể đánh thức trước khi cậu phát cuồng, ít nhất cậu có thể ngủ được nửa đêm ngon giấc.


Vì vậy trong giấc mơ nửa đêm sau, cậu tưởng tượng bản thân có thể gặp một người hôn mình như người yêu, cậu thề rằng sẽ cho người đó tất cả những gì cậu có trong mơ, vì cậu sẽ không còn gì khi tỉnh dậy.


Nhưng trước giờ hôn cậu chỉ có một cơn mưa lớn.



~ 🍓🍓🍓 ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro