Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20

Cao Khanh Trần được dặn đi dặn lại đừng ra ngoài quá nhiều, Châu Kha Vũ mỗi ngày đều sắp xếp người mang cho cậu đầy đủ đồ ăn, nước uống và đồ dùng sinh hoạt.

Tuy nói là sống trong phòng của riêng mình, nhưng so với giam cầm cũng không có gì khác biệt, phạm vi cuộc sống của cậu lớn nhất là chu vi hai mươi mét tầng dưới ký túc xá.


Nhưng cũng không phải hoàn toàn cô đơn, hiện tại nhàn rỗi đến vô vị, cậu thường xuống tầng dưới thăm người bạn mới của mình, một con mèo trắng, cậu gọi nó là tiểu Bạch.


Cậu không điều tra kỹ càng tại sao trong khu quân sự canh phòng nghiêm ngặt lại có sủng vật vô chủ, chú mèo trắng khá lớn, kích thước to bằng cánh tay người trưởng thành, ngoan ngoãn dễ bảo, hơn nữa cơ hồ không có năng lực tồn tại hoang dã.

Cao Khanh Trần không ngốc, nhìn qua liền biết là một tiểu công tử ăn sung mặc sướng, vì vậy để chủ nhân có thể tìm được nó, cậu không mang nó về ký túc xá của mình.


Mèo rất dễ mắc phải những vấn đề về đường ruột, Cao Khanh Trần có nghe nói, lúc đầu không dám cho nó ăn gì, mỗi ngày chỉ mua sữa bò dành cho động vật cho nó uống, sau đó cảm thấy như vậy không đủ dinh dưỡng cho một con mèo đã trưởng thành, lấy miếng thịt đông đá trong tủ lạnh đã lâu mà lười đụng tới ra nấu cho nó ăn.


Vì vậy thường có người qua đường nhìn thấy Cao Khanh Trần ngồi ôm mèo, bên cạnh để một cái bát, bên trong là thịt được cắt nhỏ, sữa, còn có vài món đồ ăn nhỏ Trương Gia Nguyên mang tới.


Chuyện Cao Khanh Trần là tù nhân chính trị của Liên hợp quốc cực kỳ ít người biết, tất cả những người tận mắt nhìn thấy ngày hôm đó đều ký thỏa thuận giữ bí mật tuyệt đối, bọn họ cũng không bao giờ nhắc lại chuyện đó.


Ngoại trừ Trương Gia Nguyên.


Hôm đó cậu vừa phát hiện Cao Khanh Trần quay lại, chạy về ký túc xá của mình cầm cho Cao Khanh Trần một thứ.


"Đây là những thứ còn sót lại của các nạn nhân em nhận được, em thấy rất quen mắt, anh có nhận ra không?"


Cao Khanh Trần nhận lấy cái túi trong suốt, có thể thấp thoáng nhìn thấy trong cái túi là một linh kiện từ thiết bị kim loại, đất bụi bao phủ bên ngoài vừa dày vừa cứng, Cao Khanh Trần dùng thiết bị sóng âm mới khôi phục được nguyên trạng của nó.


Cậu thử chuyển động bánh răng, bên trong linh kiện phát ra những âm thanh trong trẻo.


Cậu cảm ơn Trương Gia Nguyên, Trương Gia Nguyên nói có thể dùng tình báo trao đổi không?


"Doãn Hạo Vũ thực sự là gián điệp?"


"Em có tin không?"


Trương Gia Nguyên hơi khựng lại,bối rối, "Em không tin nhưng cậu ấy hôm đó quá dọa người, súng đạn không thể chạm tới. Nếu hôm đó không phải vì cứu anh mà hao tổn sức lực, em nghĩ cậu ấy đã xử hết đám người qua đường bọn em rồi."


Cao Khanh Trần bị tốc độ nói chuyện cùng khẩu âm không tự nhiên của Trương Gia Nguyên chọc cười, nhưng cậu phát hiện bản thân không có cách nào giải thích rõ ràng, "Cậu ấy thực sự không phải."


"Vậy cậu ấy hiện tại đang ở đâu?"


"Tân hợp chủng quốc."


Trương Gia Nguyên nhảy dựng lên, "Vậy còn không phải là gián điệp?"


Cao Khanh Trần không nói nên lời, Trương Gia Nguyên ngược lại giúp cậu đưa ra bằng chứng, "Cũng không đúng, vậy sao không nhốt anh vào tù?"


"Nghĩ không hiểu thì đừng nghĩ nữa, em nhìn chân tiểu Bạch có phải có chút vấn đề không?"


"Chắc chắn là thiếu canxi rồi, chế độ ăn uống không khoa học, xương cốt làm sao mà tốt được?" Sự chú ý của Trương Gia Nguyên chuyển dời rất nhanh, lập tức quan tâm đến chú mèo trắng, "Em ra ngoài một chuyến mua chút đồ ăn cho mèo, như vậy chắc sẽ ổn, anh đem miếng thịt đó cho nó ăn thì anh ăn cái gì?"


Trương Gia Nguyên rời đi, Cao Khanh Trần mới lại cẩn thận xem xét linh kiện kim loại nhỏ. Vỏ ngoài của nó thiết nghĩ đã gỉ sét, chỉ còn lại phần kim loại cứng bên trong, vẫn có thể hoạt động, trong lòng cậu dâng lên một trận bất an.



"Hôm nay thời tiết thật đẹp." Cậu ôm tiểu Bạch lên, chuẩn bị mang nó về ký túc xá tắm rửa, tiểu công tử bám lấy vai cậu, hiếu kỳ quan sát bốn phía.


Gần đây ngoại trừ Trương Gia Nguyên cũng không có ai đến làm phiền cậu, khiến cậu dần buông lỏng cảnh giác, vừa đưa tay lấy chìa khóa, còn chưa kịp cắm vào ổ khóa, liền cảm thấy phía sau có một vật vừa nhỏ vừa cứng chạm vào lưng.


Nhịp tim trong nháy mắt đập thình thịch, cậu thu lại chìa khóa, một tay thả tiểu Bạch xuống đất, nhỏ giọng thúc giục, "Chạy đi."

Nhưng con mèo không những không chạy, còn kêu meo meo với Cao Khanh Trần, như thể bất mãn với hành động của cậu.

Cao Khanh Trần có chút hoảng loạn, sợ nó sẽ kích động người đằng sau, suy cho cùng tính mạng của một con mèo đối với hắn mà nói không đáng để tâm.


Quả nhiên, trong hành lang yên tĩnh vang lên tiếng bật chốt súng sắc lạnh, Cao Khanh Trần căng thẳng lên tiếng, "Tướng Case, đừng so đo với một con vật nhỏ bé." 

Nói xong liền đưa chân đá nhẹ vào bụng con mèo, thấy nó khuất sau cầu thang xuống tầng dưới mới thở ra một tiếng.


Sau một quãng trầm ngắn ngủi, nòng súng nặng nề chạm vào đầu Cao Khanh Trần.


"Ta không thích người khác thay ta quyết định."


"Xin lỗi, tướng quân, nhưng nếu tôi không làm như vậy, chuyện này truyền ra ngoài sẽ khiến anh mất mặt không ít."


"Ngươi nghĩ mình có cơ hội truyền ra ngoài sao?"


Cao Khanh Trần rũ mi, "Pháp y giám định vết thương, bộ phận tình báo cũng tìm được nguồn gốc đạn, không cần tôi lên tiếng."


"Rất ít người có thể bình tĩnh như vậy dưới họng súng của ta."


"Cảm ơn lời khen của anh." Cao Khanh Trần cười cười, "Coi như phần thưởng, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không? Châu lão tướng quân quyết tâm lấy mạng tôi như vậy, sẽ không phải vì nghĩ rằng mắt nhìn của Châu Kha Vũ quá kém chứ."


Case có chút bất mãn, "Hửm? Tại sao không thể là quyết định của ta?"


"Tôi nghĩ, khi Lưu Chương báo cáo với anh về tôi, anh rất muốn giết chết tôi, nhưng sau đó anh có thể phát hiện Lưu Chương đối với tôi có chút khác biệt, vì vậy muốn thông qua tôi khống chế cậu ấy. Trừ phi có lệnh từ người nào đó không thể không nghe, nếu không thì không có nguyên nhân nào khiến anh từ bỏ Lưu Chương. Dẫn đường, căn bản không phải lý do, Châu lão tướng quân tín nhiệm cậu ấy là bằng chứng rõ ràng nhất."

Cao Khanh Trần nói rất từ tốn, như thể sợ hắn không nghe rõ, "Anh nói có đúng không?"


Case nghe xong bật cười, cửa kính phản chiếu nụ cười lạnh đến rợn người của hắn, "Có một điểm ngươi nói sai rồi. Người báo cáo ngươi với ta, không phải Lưu Chương."


Cao Khanh Trần muốn ngừng thở.


"Ngươi thật may mắn có thể gặp cậu ta, nếu hôm đó cậu ta đến muộn hơn ngươi, ngươi đã không thể rời khỏi đó."



Trương Gia Nguyên đặt đồ ăn cho mèo vừa mua ở góc tường, sau đó dưới ánh mắt không thể tin được của Cao Khanh Trần đi tới cạnh Case, cầm lấy khẩu súng trên tay hắn.


"Trương Gia Nguyên . . . ?"


"Anh với Doãn Hạo Vũ có thể là người tốt, nhưng em là công dân Liên hợp quốc, đối địch với Đế quốc, chính là kẻ thù."


" . . . Em thì biết cái gì chứ?"


"Cha em làm gián điệp ở Tân hợp chủng quốc gần ba mươi năm, ông rất quen thuộc với Finkler, liếc mắt liền nhận ra Doãn Hạo Vũ . . . . ." Trương Gia Nguyên hít sâu một hơi, "Ông là một bác sĩ."


Chân tay Cao Khanh Trần lập tức cứng đờ, như thể nhiệt độ toàn thân đều lạnh ngắt, từng nhịp hô hấp đau như có dao đâm, "Là cậu sao . . . " 

Cậu nhìn năm ngón tay mảnh dẻ của mình, bên trên phảng phất còn lưu lại dấu vết băng bó thương tích.


Chiếc đồng hồ trên bức tường trắng đổ nát, chỉ có kim giây vẫn tiếp tục chạy, sự trùng hợp giữa kim giờ và kim phút như thể đã nằm yêu ở đó cả năm trời không hề nhúc nhích.


Nếu có thể quay ngược kim đồng hồ khiến thời gian trở lại, cậu nhất định sẽ ngăn Doãn Hạo Vũ đến đây, nói với cậu ấy, sinh nhật của em anh nhất định sẽ về.

Cậu ấy mới là một thiếu niên mười tám tuổi, cậu ấy hiểu cái gì? Lòng người ấm áp hay máu lạnh, quỷ kế đa đoan, đều nằm trong tính toán, nhưng cậu không ngờ người bạn tốt ngày ngày ở bên mình, cùng sống chung dưới một mái nhà cũng phải đề phòng?


Nghĩ đến khoảng thời gian ở Tân hợp chủng quốc, những người ở bên chăm sóc họ cả ngày có thể đang hợp tác với Liên hợp quốc, cậu không khỏi lạnh sống lưng.


Trương Gia Nguyên cắn môi, "Anh yên tâm, cha em y đức ngay thẳng, sẽ không làm hại người bệnh, ông ấy chỉ là một người liên lạc."


"Động thủ đi."Case lạnh giọng nói, vẫn là dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống.


Súng đã lên nòng, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào ngực Cao Khanh Trần, Trương Gia Nguyên chỉ cần bóp cò súng.

Cậu đứng sát Cao Khanh Trần, dùng âm thanh Case không nghe được hạ giọng nói, "Xin lỗi."


Cao Khanh Trần muốn cười, nhưng ánh mắt chạm phải một thứ nhỏ bé trắng mềm từ cầu thang chạy tới, lại tức giận giậm chân, "Tiểu ngốc nghếch, quay lại đây làm gì!"


Case cầm cổ tiểu Bạch xách lên, nhưng ngay lập tức, một luồng tinh thần lực lớn mạnh xông tới, con sư tử bạc đẩy hắn vào tường, kích thước to lớn của nó cơ hồ lấp đầy không gian hành lang chật hẹp.

Con sư tử há miệng gầm vào mặt Case, tiểu Bạch thừa cơ thoát ra kiềm chế chạy đến chỗ Cao Khanh Trần.


Mọi thứ diễn ra quá nhanh, đầu Case đập mạnh vào tường, một dòng máu đỏ tươi tuôn ra trên trán, hắn tức giận trợn mắt, trong một khoảnh khắc, mãnh hổ nhảy ra gầm lên.


Cao Khanh Trần không có thời gian quan tâm hắn, cậu đang nhắm mắt tuyệt vọng dưới họng súng.


Trong cơn hoảng loạn, Trương Gia Nguyên bóp cò súng.


Như vậy là kết thúc? 

Nhân sinh như mộng, cậu đã sớm chai sạn với cái chết, điều tiếc hận duy nhất là đã cùng Doãn Hạo Vũ kết hợp vĩnh viễn, cái chết của bản thân sẽ phá vỡ liên kết tinh thần của hai người, cậu ấy sẽ rất đau đớn, dù đang xa cách muôn trùng.


Bộ não và trái tim cùng phong bế, cậu không suy nghĩ gì nhiều, chỉ hi vọng lính gác của mình có thể nhận ít đi một chút tội lỗi, cậu ấy có thể đến Liên hợp quốc tìm cậu, tìm không được thì đi tìm Lâm Mặc, nếu Lâm Mặc thông minh, có lẽ sẽ giúp Doãn Hạo Vũ đưa ra vài sự lựa chọn . . . . . 


Luồng khí trong ngực cuộn trào, bên tai kêu ù ù không ngừng. Một mảng đỏ rực đổ xuống, đau đớn lại không đến như chờ đợi.


Cao Khanh Trần miễn cưỡng mở mắt, phạm vi chỉ duy trì không đến một giây, người lính gác cao lớn ngã xuống, đè lên người cậu.


"Châu Kha Vũ . . . Châu Kha Vũ!"



~ 🍓🍓🍓 ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro